Lúc Cung Du đi xuống bãi đỗ xe của khách sạn thì một chiếc Alphard màu đen đã đợi ở đó rất lâu.

Chân Thế Hào tai thính mắt tinh, đèn cửa thang máy nơi Cung Du vừa đi ra sáng lên thì cậu ấy đã rời khỏi ghế lái, đứng ngay ngắn một bên chuẩn bị mở cửa ghế sau.

“Hai người ăn cơm chưa?” Cung Du hơi gật đầu rồi bước chân lên xe, sau đó anh hỏi Phương Mộc đang ngồi ở ghế phụ cạnh tài xế.

“Ăn rồi.” Phương Mộc vẫn cúi đầu xem tài liệu nhưng vẫn đưa cho Cung Du bình giữ nhiệt đã cầm sẵn trên tay: “Cậu chưa ăn à?”

Không đợi Cung Du trả lời thì Phương Mộc đã đóng tài liệu lại, vẻ mặt ái muội nhìn anh rồi nhướng mày: “Thấy sao?”

Chiếc xe MPV to lớn mạnh mẽ êm ái lái ra khỏi gara dưới tầng hầm, ánh nắng ban mai không quá chói chang xuyên qua cửa sổ xe chiếu vào mu bàn tay tái nhợt của Cung Du, mang theo hơi ấm nhàn nhạt.

Cung Du nhìn thoáng qua đồng hồ thì thấy sắp muộn, anh khẽ nhíu mày, từ bỏ ý định ăn sáng rồi dựa vào lưng ghế trừng mắt nhìn Phương Mộc: “Anh còn hỏi sao, tìm người trẻ như vậy, thật không đáng tin mà.”

Phương Mộc nhún vai nói: “Kể ra cũng lạ, hôm qua sau khi anh đăng tin muốn tìm chim hoàng yến cho cậu thì chỉ trong vài phút, điện thoại của anh rung lên suýt nổ tung, sau đó vừa làm xong danh sách thì chưa đầy nửa giờ sau có một bộ phận lớn người tham gia nói rằng họ không thể đến, cậu thấy lạ không?”

Cung Du rũ mắt yên lặng lắng nghe, đưa tay đút vào túi áo khoác ngoài, yên lặng xoa xoa cái bụng trống rỗng của mình, giọng nói hơi khàn: “Có lẽ là có việc, có lẽ là chê em đã xấu lại còn già.”

Phương Mộc mở cửa kính xe ra, nghe không rõ anh nói cái gì, chỉ cho là Cung Du đồng ý lời của mình nên tiếp tục nói: “Cuối cùng cũng chỉ có mười mấy người tới, điều kiện bên ngoài quả nhiên rất tốt nên vẫn có thể chọn lựa, đặc biệt là cậu Quan Hành này, cậu ta là người giỏi nhất trong số họ, vừa có ngoại hình, tuổi tác lại cũng khá ổn, ăn nói thật thà, nhà nghèo, rất nhút nhát và ngoan ngoãn.”

Nghĩ đến thiếu niên tối hôm qua chăm chú nhìn mình, nắm lấy vạt áo mình, Cung Du gật đầu đồng ý: “Ừ, đúng thế.”

Cậu ấy rất nhút nhát, giống như một con chó hoang được nhặt về và lo lắng rằng mình sẽ lại bị bỏ rơi, vừa đáng thương lại đơn thuần.

“Mặt mày anh Du hôm nay hồng hào thế.”

Chân Thế Hào ợ hơi một cái ra ngoài cửa xe rồi nhìn Cung Du qua kính chiếu hậu.

Nghe vậy, Cung Du vươn ngón trỏ đỡ kính, nhìn đôi mắt sưng húp của mình qua kính chiếu hậu, tự giễu cười nói: “Vẫn ổn mà.”

Hồng hào à? Do uống nhiều mới thế đấy.

Mùi của bánh rán nhân hẹ thoang thoảng từ cửa sổ phía trước của chiếc xe chỗ Chân Thế Hào đang ngồi, thổi đến cửa sổ phía sau của chiếc xe làm dạ dày vốn đang sôi lên của Cung Du lại càng sôi dữ hơn, cũng làm anh thấy buồn nôn.

Phương Mộc ở cùng anh đã lâu nên cũng biết hai năm nay Cung Du dần mắc một ít bệnh dạ dày, có lẽ là do trước kia uống quá nhiều rượu gây nên.

Nhìn thấy vẻ mặt cố gắng chịu đựng của Cung Du, anh ấy vươn tay, cầm lấy chiếc bình giữ nhiệt đặt trong ngăn cốc rồi vặn ra, dùng mu bàn tay đo nhiệt độ rồi để gần bên môi Cung Du: “Cậu uống chút nước trước đi, đến chỗ quay phim thì anh lại đi tìm đồ ăn cho cậu, cậu vất vả cả đêm rồi, ngay cả bữa sáng cũng không lo ăn.”

Bụng của Cung Du khó chịu đến mức không thể dùng tay bưng bình nên anh trực tiếp để Phương Mộc đút anh uống nước ấm.

Uống hơn nửa thì sắc mặt Cung Du cũng tốt lên rất nhiều, Phương Mộc cũng bắt đầu cười nhạo anh: “Sao thế, một đêm xuân đã làm Cung ảnh đế của chúng ta bị thương rồi à? Chia sẻ chút đi.”

Kể từ khi Cung Du trở thành ảnh đế của hai mảng điện ảnh và truyền hình thì giá trị của Phương Mộc trong giới người đại diện đã ngay lập tức tăng lên, anh ấy được rất nhiều người săn đón, họ đều là những người mới muốn đi đường tắt từ chỗ anh ấy, hai bên anh tình tôi nguyện theo nhu cầu, không ai nợ ai.

Vì vậy, hôm qua Phương Mộc dễ dàng đồng ý yêu cầu của Cung Du cũng vì một số lý do khác.

 

Hai năm gần đây, tính tình của Cung Du thay đổi rõ rệt, anh không uống rượu cũng không hút thuốc, ngay cả với Lăng Hữu Hữu cũng lạnh lùng cau mày, thế nên Tần Tứ Gia thường xuyên bày tỏ sự lo lắng của mình với Phương Mộc về trạng thái Phật hệ của Cung Du, vì vậy ngày hôm qua Cung Du đề nghị việc muốn tìm chim hoàng yến cũng là một cơ hội hoàn hảo để xoa dịu trạng thái tinh thần của anh ấy.

Mọi người đều là đàn ông, suy nghĩ như thế nào thì họ đều hiểu nhau rất rõ, nhưng Cung Du lại giống như một dòng nước trong vắt giữa vòng quan hệ phức tạp, khiến những người xung quanh trở nên bẩn thỉu và khốn nạn, có thể kéo Cung Du vào cuộc làm Phương Mộc mất đi rất nhiều áp lực.

Con người luôn có thói hư tật xấu, nếu ai cũng là chim bồ câu trắng tinh khiết thì sẽ luôn bị mọi người muốn lôi nó xuống bùn nhuộm màu giống mình.

Khi Phương Mộc hỏi, Cung Du đã cố gắng nhớ lại những gì anh đã làm tối qua, nhưng anh không nhớ gì ngoài việc mình hôn lên mặt Quan Hành.

Nhưng Cung Du không ngu ngốc, nếu anh nói sự thật thì chắc chắn anh sẽ bị người từng trải như Phương Mộc cười nhạo, vì vậy anh ngửa đầu và cổ vào thành ghế phía sau, từ từ vắt chéo chân, đặt mắt cá chân lên đầu gối, anh tự tin bắt chước những nhân vật chính trong phim nói: “Hồng nhạt.”

Những lời của anh chứa đầy ẩn ý sâu sắc, làm cho trong chốc lát Phương Mộc cũng không hiểu được.

Hồng nhạt, cái gì hồng nhạt, là chỗ đó, hay là chỗ đó?

Chiếc Alphard chậm rãi lái xe vào đường lái xe của phim trường dưới sự thức tỉnh đột ngột của Phương Mộc.

Biển số xe bảo mẫu của Cung Du đã sớm bị fan tư sinh* thuộc lòng, ai cũng biết nên anh cũng lười đổi xe, hơn nữa anh cũng không bị gì đáng kể nên đành kệ họ.

*Fan tư sinh: Ở Hàn Quốc gọi là sasaeng fan, ý chỉ fan cuồng, chuyên có hành động quá khích, bám đuôi hoặc xâm phạm đời sống riêng tư của nghệ sĩ.

Vì vậy, xe vừa mới đến thì Phương Mộc đã quen cửa quen nẻo bịt lỗ kín tai, xe vừa dừng lại thì anh ấy liền mở cửa cầm lấy túi xách, quay người xông vào phim trường, để Chân Thế Hào đưa Cung Du ra khỏi xe và dẫn anh tránh khỏi vòng vây kín mít của fan.

“Ồ ồ! Wow wow! Tôi nhìn thấy quần áo của anh ấy!”

“Mẹ ơi, sắp xuống xe! Sắp xuống xe!”

“A a a, xuống rồi, xuống rồi!”

“Lão* Cung—”

          *Người Trung Quốc thường dùng từ “Lão” để thể hiện mối quan hệ tốt.

“A a a! Lão Cung! Chồng!”

“Cung Du, anh nghèo lắm à? Sao không đổi cái áo khoác đẹp hơn chứ!”

“Đi đường cẩn thận đi Cung Du! Đừng nhìn ngang ngó dọc nữa, cũng đừng chào lại chúng tôi!”

Cung Du đội mũ đeo khẩu trang, tay cầm cốc giữ nhiệt, vẫy tay chào họ và cúi đầu khắp nơi, thậm chí còn không có thời gian để nhìn chướng ngại vật ở giữa đường làm anh vấp ngã, mà mà anh được Chân Thế Hào đỡ phía sau mới không bị ngã xuống đất, quả nhiên, mấy fan gần đó lại hét lên.

“Ngốc quá đi mất, nhìn đường cũng không xong! Tôi gả cho người chồng kiểu gì vậy!”

“Cung Du anh có phải tối nay không muốn vào phòng ngủ đúng không? Có thể nhìn đường kỹ hơn được không, đừng giống như bé ngốc chứ!”

“Đừng làm nhục bé ngốc chứ, anh ấy chính là đồ khờ khạo! Cung khờ khạo ăn sáng chưa!”

Cung Du cười ha ha rồi chỉ vào fan nói anh khờ khạo và nói: “Tôi nhớ kỹ bạn rồi, lần sau gặp mặt sẽ không ký tên cho bạn đâu.”

Nói xong thì anh phất tay tạm biệt và đi vào phim trường trong tiếng cười của mọi người.

Cung Du bị trì hoãn hồi lâu, may mà đến phim trường cũng không muộn, anh không kịp chào hỏi đạo diễn đã vội vàng vào phòng hóa trang thay quần áo.

Anh có làn da rất đẹp, lại nhạy cảm nên khi quay phim cổ trang, hầu như anh không cần trang điểm, chỉ cần đánh phấn nền và tỉa lông mày là có thể trông rất lộng lẫy trước ống kính.

Nhưng bởi vì tối hôm qua uống rượu, mặt có chút sưng, phải sửa sang lại một chút mới có thể lên hình. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cửa vừa đóng lại, cung vũ liền bị một lực mạnh đẩy ra sau, giật nảy cả mình, anh theo bản năng dùng khuỷu tay tạo khoảng trống cho mình phản công, nhưng lại vô tình đập mạnh vào tấm ván cửa, phát ra tiếng “rầm”.

Nếu là ngày thường thì không sao, nhưng khuỷu tay bầm tím ngày hôm qua không chịu nổi va chạm như vậy, đau đớn làm Cung Du hít sâu, nhất thời nổi giận: “Ai!”

Lúc câu hỏi bật ra thì Cung Du cũng mơ hồ đoán được là ai.

Mấy năm nay ai anh cũng rất lạnh nhạt xa cách nên người đùa với anh thế này đã ít nay lại ít hơn, Phương Mộc đang tìm đồ ăn cho anh ở bên ngoài nên có thể loại bỏ, mà người khác—

Cổ tay phải bị đặt ở thắt lưng, ngay sau đó một đôi môi mềm mại kề sát vào cổ Cung Du, xuyên qua lớp vải vừa hôn vừa cắn làn da mỏng manh của anh, thậm chí muốn xé cổ áo của anh ra, hôn lên hầu kết của anh.

Cung Du rất tức, anh nhanh chóng che đi làn da chưa bị lộ ra, khuỷu tay dùng sức thật mạnh đập đầu về phía sau  rồi xoay người trợn mắt nhìn người phía sau: “Lăng Hữu Hữu, cậu đừng đến quấy rầy tôi nữa được không?”

“Anh Du.” Lăng Hữu Hữu bị đau nên đành buông bàn tay đang khống chế Cung Du ra, cậu ta không để ý mà sờ môi mình rồi lùi lại một bước và dựa vào sofa, khoanh hai tay trước ngực cười nói: “Không phải trước kia anh thích em hôn anh như vậy sao? Chẳng lẽ anh lại thay đổi sang lạnh nhạt rồi?”

Cung Du xoa khuỷu tay đau đớn của mình và không nhìn cậu ta: “Chỉ là trước kia thôi.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Hữu Hữu nhăn lại, vẻ mặt như đống phân.

Nhưng đã là vai chính thụ trong nguyên tác thì dù Lăng Hữu Hữu có là phân thì cũng là vua phân có vẻ đẹp và màu sắc thượng thừa.

“Em không tin, anh liếm cẩu theo đuổi em nhiều năm như vậy cơ mà.” Lông mày đuôi mắt của Lăng Hữu Hữu rất thanh tú nên dù là tức giận thì cũng giống như đang làm nũng: “Nói không thích thì không thích nữa?”

Cung Du đã xem hết nguyên tác nên biết sở thích của Lăng Hữu Hữu.

Thụ ở Hoa Thành rất kỳ lạ, so với tình yêu thì Lăng Hữu Hữu càng thích cảm giác cao cao tại thượng được người nâng niu.

Trong khoảng hai năm trở lại đây, anh đã thay đổi dáng vẻ dính người kia của nguyên chủ, không còn quỳ gối liếm Lăng Hữu Hữu nữa, nhưng ngược lại lại càng thu hút sự chú ý của Lăng Hữu Hữu, càng ngày càng không biết xấu hổ mà quấn lấy anh.

Nhưng Cung Du biết rằng đối mặt với một tên biến thái, bất kể anh làm gì cũng đều là sai, thà đánh anh một trận còn hơn để anh làm trái lương tâm đi lấy lòng tên ngốc.

“Tôi cũng nghĩ rằng con chó của tôi không thể bỏ được việc ăn phân.” Cung Du thờ ơ liếc cậu ta một cái rồi mở cửa phòng hóa trang ra, anh nghiêng đầu rồi nhìn ra cửa: “Cút đi xa chút đi.”

Tức giận trong mắt Lăng Hữu Hữu lập tức biến mất, đôi môi hồng hào lại càng cong hơn.

Nhưng cậu ta còn chưa kịp làm gì thì đã có tiếng mắng mỏ của nhân viên ở cửa phim trường, mơ hồ xem lẫn giọng nói xin lỗi chân thành của người thanh niên.

“Bên kia có chuyện gì thế?”

Lăng Hữu Hữu chỉnh lại kính râm, nhìn thấy Chân Thế Hào vừa bước đến cạnh Cung Du thì cảnh giác hỏi.

“Để em đi xem nhé anh Du.”

Chân Thế Hào vừa nhấc chân định đi thì có người nhanh hơn cậu ấy một bước đã nhanh chóng chạy về phía đám đông.

“Cung Du?”

Lăng Hữu Hữu khó hiểu gọi anh một tiếng.

Cậu ta không hiểu là ai lại có thể khiến cho người luôn cách xa với mọi người như Cung Du nóng lòng muốn gặp nên vội vàng đi theo.

Lúc đi tới phía trước thì Cung Du đã nắm cổ tay một chàng trai, dẫn cậu ta vào phim trường, vừa đi vừa ôn nhu hỏi: “Sao cậu lại đến đây? Ăn sáng chưa?”

Ánh mắt Lăng Hữu Hữu vốn dán chặt vào mặt Cung Du, nhưng khi nghe thấy giọng nói trong trẻo của người thanh niên thì cậu ta lập tức nhìn sang, lại phát hiện người thanh niên này cũng đang nhìn mình, trong mắt mang theo dò xét cùng cảnh cáo còn có ảo giác xâm lược rất mạnh mẽ.

Nói là ảo giác vì khi Lăng Hữu Hữu bỏ kính râm ra thì chỉ thấy đôi mắt ấy trong veo ngây thơ.

Chàng trai đỏ mặt nhìn ánh mắt trong trẻo chứa đựng sự quan tâm của Cung Du, có vẻ là chạy mệt nên đáng thương thở dốc: “Anh trai, em… Hôm nay lúc về trường thì mới phát hiện là đã quên để lại thuốc bột trị nhiệt miệng cho anh, quần áo… Quần áo cũng mặc nhầm…”

Lăng Hữu Hữu: “?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play