“Tránh đường nào, tránh đường nào! Đệm hơi đến đây! Dịch sang bên trái đi!”

“Mau mở điều hòa lớn lên một chút đi, không thấy anh Du bị lạnh tái mặt rồi à?”

“Anh Du kiên trì thêm một chút nhé, nhân viên kỹ thuật sắp đến rồi ạ!”

Trước bức màn xanh có một người đang bị treo lủng lẳng với độ cao khoảng ba tầng.

Anh đang mặc một bộ đồ cổ trang màu đỏ thẫm, đai ngọc quanh eo được một sợi dây thép rất mỏng kéo lên làm lộ ra ống tay áo ngắn màu trắng bên trong, lúc này anh bị treo đến đau đớn, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.

“Mẹ kiếp, nửa tiếng trước còn mẹ nó cũng nói là nhân viên kỹ thuật sắp tới, thế giờ người đâu?”

Người nói chuyện chính là người xây dựng hình tượng và cũng là người đại diện của Cung Du, anh ấy tên là Phương Mộc.

Anh ấy mắng vài câu sau đó ngẩng đầu lên trấn an người đang bị treo trên kia: “Tiểu Du, nhịn một chút nhé, cố gắng điều hòa nhịp thở, sẽ có người tới ngay thôi, đừng sợ.”

Cung Du bị mấy sợi dây thép mỏng manh treo lơ lửng giữa không trung không thể động đậy, chỉ có thể lẳng lặng cụp mắt nhìn dòng người chạy tới chạy lui trên mặt đất, nghe thấy giọng nói của Phương Mộc, anh mím đôi môi tái nhợt gật đầu sau đó nhắm hờ đôi mắt đã bắt đầu sưng tấy và đau nhức không phát ra tiếng động.

Việc anh bị mắc kẹt trên không trung và không thể xuống chính là tai nạn trong mắt người khác, nhưng với anh thì đó là việc đã biết trước.

Anh là người xuyên sách, kiếp trước điều trị ung thư nhưng không có hiệu quả, tiếc nuối chết đi sau đó anh xuyên vào một nhân vật ảnh đế pháo hôi liếm cẩu cùng tên cùng họ với mình ở trong sách, đến lúc này đã được hai năm tám tháng rồi.

Quyển sách này tên là “Ăn mảnh không bằng cùng ăn”, đây là một quyển sách NP của Hải Đường, khi Cung Du lần đầu tiên nghe em họ của mình nhắc đến cái tên oai phong và lẫm liệt này trên giường bệnh thì với một người mới bước chân vào thế giới đam mỹ như anh rất tò mò và mong chờ nó, đến nỗi sau đó khi anh nhìn thấy cảnh 1v3 thì đã sợ đến mức suýt làm đứt ống truyền dịch.

Nhân vật chính thụ Lăng Hữu Hữu trong nguyên tác là một bông tơ hồng yếu đuối được mọi người yêu thích, tất cả đàn ông, kể cả người chó nhất và cả người liếm cẩu* nhất là nguyên chủ cũng đều đổ gục trước cậu ta như nhóm công chính và chỉ chờ đợi người trong tim họ rủ lòng thương.

*Liếm cẩu  là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ, luôn mặt nóng dán mông lạnh.

Bởi vì tác giả không cho nguyên chủ cơ hội trở thành một thành viên của cảnh 1x3 nên anh ta nóng lòng muốn xen vào tuyến tình cảm của mấy người, ở phần sau của truyện, vì không chiếm được nên anh ta sinh ra tâm lý muốn hủy diệt, mấy lần làm hại vai chính công và vai chính thụ. Cuối cùng, không phụ lòng mong đợi của mọi người mà anh ta đã phải chịu quả báo và đột ngột qua đời vào sinh nhật thứ 30 của mình mà không có lý do.

Tục ngữ có câu, liệt nữ sợ triền lang, lại thêm việc từ nhỏ Lăng Hữu Hữu lớn lên ở phố đèn đỏ nên lối sống cũng phóng khoáng hơn rất nhiều và thường thường cũng như xa như gần mà đáp lại nguyên chủ.

Cho nên mối quan hệ của nguyên chủ và Lăng Hữu Hữu nói đơn giản là Cừu Vui Vẻ và Cừu Xinh Đẹp, là Hắc Tiểu Hổ và Lam Thỏ, là Rùa Hai Mặt và Tiểu Mỹ Mỹ.

Ngay cả khi chỉ cho anh ta một cái ngoáy tai thì cũng không thể ngăn cản mong muốn đào tường của anh ta.

Vì hành động liếm cẩu và hành vi chen chân vào tình yêu giữa họ của anh ta mà tương tác qua lại của hai người làm đám công chính không thể tiếp thu—

Lăng Hữu Hữu đáp lại nguyên chủ làm đám công chính rất ghen, vì thế mà họ bảo bạn bè trong giới trả thù anh ta, nhưng nguyên chủ cũng không phải đèn cạn dầu, mỗi lần như thế thì nguyên chủ sẽ dùng hết thủ đoạn của mình để ly gián mối quan hệ của thụ chính và nhóm công chính, cứ thế rơi vào vòng luẩn quẩn không hồi kết.

Mấy ông lớn tập chung lại để đối phó anh ta, khiến cho mọi người trong giới thấy anh ta là kẻ phản bội ai cũng có thể trừng phạt.

Vì thế mà lúc nguyên chủ suýt gây họa lại thấy mình không có khả năng gánh vác hậu quả khi trêu chọc đám công chính thì anh ta buông tay để Cung Du xuyên vào đúng lúc máu chốt.

Nguyên chủ hưởng phúc còn anh thì chịu tội.

Anh xuyên vào lúc thi thể của nguyên chủ đang chìm trong bồn tắm, xem tư thế này, có lẽ là anh ta đã tự sát, căn cứ vào việc anh đã vào đây thì có thể kết luận rằng nguyên chủ đã tự sát thành công.

Sau khi nôn hết nước trong bụng ra, anh đến trước tấm gương lớn trong phòng tắm dập đầu vài lần với nguyên chủ rồi lấy ba điếu thuốc trên bàn trà thắp hương cho anh ta, tâm trạng anh rất giống lúc Tôn Ngộ Không lên Thiên đình làm Bật Mã Ôn, anh lệ nóng quanh tròng nghênh đón cuộc sống mới.

Cung Du nắm bắt được các chi tiết nguyên chủ bị chỉnh trong nguyên tác nên nghĩ nếu muốn tránh đi rất dễ dàng.

Tuy nhiên, sau hai năm tấn công thần tốc và quyết liệt, anh nhận ra mình còn quá ngây thơ.

Mức độ thù địch của mấy ông lớn vì hành vi lạt mềm buộc chặt của anh với Lăng Hữu Hữu thì lại tăng cao hơn.

Anh luôn chống lại vận mệnh định mệnh của nguyên chủ, luôn tận lực lợi dụng những gì mình biết để tránh đi việc làm mình bị thương, nhưng kết quả thường không lạc quan, những chuyện nên xảy ra thì nhất định sẽ đến và vị trí của mỗi vết thương hoàn toàn trùng khớp với nguyên tác.

Nói cách khác là vào ngày sinh nhật năm 30 tuổi thì anh sẽ chết.

Nhưng dù vậy, Cung Du thực sự rất hài lòng vì dù sao trong thế giới thực thì năm đó anh chỉ là một diễn viên không có chỗ dựa và không chấp nhận quy tắc ngầm*, hơn nữa anh còn chết vì bệnh ung thư dạ dày, giờ có thể tranh thủ được cho mình mấy năm trong tay Thần Chết thì anh cũng đã toại nguyện rồi.

 *Quy tắc ngầm: cách giao thiệp, quan hệ không chính đáng nhằm đổi lấy tài nguyên tốt.

Nếu đã không thể chống cự thì anh cũng có thể tận hưởng phần còn lại của cuộc đời mình một cách trọn vẹn nhất, chẳng hạn như có một vấn đề cấp bách cần được giải quyết ngay bây giờ——

Vấn đề là hai đời anh luôn là xử nam.

Mấy năm nay, trừ những khoản quyên góp cho cô nhi viện, anh quả thật kiếm được rất nhiều, hai năm còn lại anh sẽ thực hiện ước mơ làm kim chủ và nuôi một chú chim hoàng yến ngoan ngoãn, điều này chắc cũng không quá đáng lắm đâu nhỉ.

Sợi dây bên hông cử động làm suy nghĩ của Cung Du bị cắt ngang cũng làm anh đau đến nhíu mày.

Thực ra dây thần kinh cảm giác đau của Cung Du chậm chạp hơn người bình thường, nhưng anh cũng không chịu nổi cơn đau buốt do mấy sợi dây thép mỏng đâm vào da thịt kéo dài mấy tiếng đồng hồ.

“Ưm—”

Cỗ máy lại kêu cọt kẹt, Cung Du chậm rãi từ trên không rơi xuống đất, người xung quanh lo lắng cỗ máy lại mất khống chế nên không dám bao vây, chỉ có thể chờ người rơi xuống đất rồi mới vây đến quanh anh.

Vai và cổ của Cung Du vừa đau vừa ngứa, lúc này, lúc này máy móc lại di chuyển và đâm vào cổ anh, thấy Phương Mộc đang muốn đến đỡ anh thì anh lại vội vàng lắc đầu: “Phương Mộc, đứng xa một chút, đừng đến gần em.”

Nói xong thì anh đau đến không nói được gì, mặt mày cũng xanh xao tái nhợt.

Quả nhiên, ở một giây cuối cùng thì lại xảy ra vấn đề, khi cách mặt đất không đến nửa thước, cũng không biết là máy móc lại xảy ra trục trặc gì hay là người điều khiển sơ sót nên anh đã rơi thẳng xuống tấm đệm hơi đã sớm đặt sẵn ở dưới, anh khẽ hừ một tiếng và vùi mặt vào đó không thể di chuyển trong một thời gian dài.

“Thầy Cung!”

“Anh Cung!”

“Tiểu Du!”

Các nhân viên xung quanh sợ hãi hét lên, nhưng bởi vì Cung Du đột nhiên ngã xuống nên không ai dám bước tới đỡ anh lên, sợ rằng nếu anh bị gãy xương thì họ làm vậy sẽ khiến vết thương nghiêm trọng hơn.

Cung Du đau đến nỗi da đầu tê dại, sau khi hít mấy hơi, anh miễn cưỡng động đậy ngón tay và cố gắng dùng sức đứng lên.

“Đứng ở chỗ này làm cái quái gì! Chờ tôi mời mấy người đi ăn cơm hả? Còn không mau đi thu dọn hiện trường, bị phóng viên chụp ảnh thì mấy người chịu trách nhiệm à?”

Phương Mộc đẩy đám đông rồi đi qua và lớn tiếng nói.

Thật ra, việc diễn viên bị thương là một cách hay để lăng xê, nhưng nhà đầu tư và sản xuất của bộ phim này đều do sếp lớn trong công ty họ tham gia, dù Phương Mộc cảm thấy có lỗi với vết thương của Cung Du và sự chậm trễ trong việc cứu hộ nhưng anh ta không dám không xem xét đến thanh danh của các lãnh đạo cấp cao.

Lúc này nhân viên lập tức tan đi hơn nửa.

Cung Du là người thiếu kiên nhẫn, vì vậy khi anh hiểu ra mọi chuyện thì anh cảm thấy rằng mỗi giây đều có giá trị, dù sao thì thời gian cũng thực sự không còn nhiều.

Việc này không nên chậm trễ.

Anh nắm lấy ống tay áo của Phương Mộc và thở hổn hển rồi nói với anh ấy.

Bị treo lơ lửng giữa không trung quá lâu nên Cung Du bị mất sức, Phương Mộc nghe không rõ tiếng của anh, vì vậy anh ấy đến gần đôi môi đang mấp máy môi của anh chờ anh nói lại, anh ấy hỏi: “Tiểu Du muốn nói gì à?”

Anh ấy đút một tay vào túi, dùng một tay nhanh chóng tháo kính áp tròng của Cung Dục bỏ vào hộp gương, sau đó xoa mi mắt cho anh.Cung Du thở phào nhẹ nhõm: “Cho, tìm cho em một con chim hoàng yến ngoan một chút, đẹp trai lại hơi nghèo… nhé?”

Cung Du còn chưa nói xong, Phương Mộc đã che miệng anh lại vội vàng ghé vào bên tai Cung Du, đôi mắt vẫn nhìn xung quanh xem có paparazzi không rồi nhỏ giọng nói với anh: “Tiểu Du, lời này cậu không được nói bừa, cậu diễn Thái Tử thôi mà, sao lại muốn đăng cơ rồi?”

Cổ Cung Du không có sức lực, cả người cũng rã rời nên chỉ có thể dựa vào vai Phương Mộc: “Nếu anh không đáp ứng thì em lập tức tránh bóng*.” ( truyện trên app T𝕪T )

          *Tránh bóng: Mang nghĩa dừng các hoạt động, lui về sống cuộc sống an nhàn và Cung Dung để nói về việc nghệ sĩ rời khỏi giới giải trí.

Sau khi kiểm tra và xác nhận rằng cơ thể Cung Du không có gì nghiêm trọng, Phương Mộc đang định giúp anh đứng dậy khỏi đệm hơi, nghe thế thì anh ấy lắc đầu không đồng ý nói: “Tổ tông à, cậu đừng mơ nữa, sếp Tần đang nhận cho cậu vài bộ sản xuất lớn* đấy.”

*sản xuất lớn là một bộ phim được sản xuất với cốt truyện kịch bản tuyệt vời, đội hình ngôi sao nổi tiếng, đội ngũ sản xuất xuất sắc và hỗ trợ tài chính mạnh mẽ.

Sếp Tần tên thật là Tần Tư Dạ và thường được mọi người gọi là Tần Tứ Gia, là ông chủ của Công ty Giải trí Huy Đồ, trước giờ làm việc luôn rất quyết liệt và dứt khoát, nói một không hai, thủ đoạn rất hung ác. Trước đó ông ta nổi tiếng cả hai giới hắc bạch, có thể nói ông ta là người mà phóng viên của giới giải trí này ai cũng đều kính nhi viễn chi cả, vì thế nên người ngoài luôn có thái độ vừa ngưỡng mộ lại vừa sợ hãi khi nhắc đến Công ty Giải trí Huy Đồ và thường chỉ dám ngước nhìn từ xa.

“Em là người sống.” Hai năm qua Cung Du chưa bao giờ bỏ bê việc tập thể dục, cơn đau do mấy sợi dây thép gây ra cũng không khiến anh mất hết sức lực, anh hơi vận động một chút rồi nhận lấy bình giữ nhiệt Phương Mộc đưa cho, vừa uống anh vừa thổi vào chiếc bình đang bốc khói, tay còn lại thì vén chiếc khăn phiên bản giới hạn đang trùm kín mít: “Có phòng làm việc, có phòng pháp lý.”

Dù Tần Tư Dạ giỏi thế nào cũng không thể biến anh thành con rối.

“Phòng làm việc là Tứ Gia mở cho cậu, phòng pháp lý đứng về phía ai chả lẽ cậu không rõ à?”

Từ lúc Cung Du debut thì Phương Mộc đã dẫn dắt anh, dù thấy 3 năm nay anh có hơi lạ nhưng anh ấy lại cho là những người ngoài giới kia đã dạy dỗ anh làm anh thay đổi.

Cung Du bị câu nói của Phương Mộc làm cho tỉnh táo, anh nhớ đến việc Tần Tư Dạ không nể nang ai thì vai anh hơi chùng xuống, mái tóc ướt đẫm mồ hôi lạnh làm anh có vẻ hơi chật vật.

Phương Mộc thấy thái độ của Cung Du hơi nhẹ nhàng hơn thì anh vừa bận này bận kia vừa nói: “Bốn bộ ấy đều là tác phẩm rất tốt trong năm nay, người đầu tư không đơn giản đâu, cậu trúng lớn rồi.”

Cung Du bất đắc dĩ gật đầu: “ … Phim mới là thể loại gì đấy?”

Phương Mộc nhìn anh một cái tỏ vẻ không muốn nói nội dung cho anh.

Nhìn dáng vẻ ấp úng của Phương Mộc thì đột nhiên Cung Du có dự cảm không lành.

Chẳng lẽ…

Anh nhận lấy di động của Phương Mộc rồi nhìn qua bảng biểu trên đó, chuông cảnh báo trong lòng chợt vang lên.

Hay thật, chờ anh ở đây nhỉ.

“Binh lâm thành hạ”, “Đội đột kích Phi Cẩu”. “Thanh kiếm máu”, “Trùng phi Thiên Cung”.

Từng chữ hiện lên rất rõ ràng như con dao chí mạng, chỉ cần nhìn vào tên là biết được anh lại bị chỉnh rồi.

Nếu đã thế thì…

“Em quay cũng được, vậy việc em vừa nói, mong anh có thể giúp em.” Cung Du lùi một bước nói.

Mặc dù ông Tần có thể một tay che trời trong giới này, nhưng dù sao Cung Du cũng là người tin rằng việc thành công là do mình không phải do trời, nếu thoái thác không chịu làm, sống chết không muốn diễn thì cho dù ông Tần có muốn chỉnh chết anh thì cũng không có cách.

Vẫn nên vuốt lông vậy, Phương Mộc nghĩ thầm.

“Khụ khụ, cũng không biết cơ thể này của em không biết có làm chậm tiến độ quay của ngày mai không nữa…”

Hàng mi dày của Cung Du vẫn còn ướt đẫm mồ hôi, đôi lông mày và ánh mắt vốn lãnh đạm lạnh lùng giờ phút này vì hơi rủ xuống nên lộ ra vẻ yếu ớt.

Kỹ năng diễn xuất của ảnh đế là - dù biết rằng anh đang diễn, nhưng vẫn bị cuốn hút chỉ vì tiếng khụ trần thấp của anh và từ đó đau lòng cho anh như một người cha già.

Phương Mộc bị anh đánh bại: “Được được được, nói yêu cầu đi để anh giúp cậu.”

Khách sạn Thatcher.

Cung Du đứng ở trước cửa phòng tổng thống, cau mày xoa xoa thắt lưng bị dây thép siết chặt đến phát đau, sau đó lấy thẻ phòng mà Phương Mộc đưa cho anh và mở cánh cửa ra.

Trong phòng tối thui.

Anh đóng cửa lại, ngọn đèn vàng ấm áp trong phòng khách lập tức sáng lên, người thanh niên ngồi trước cửa sổ quay lưng về phía cửa Cung Dung dậy khỏi ghế sofa.

Chân của hắn rất dài nên làm cho động tác đứng lên này có vẻ kéo dài rất lâu.

Sau đó hắn xoay người lại.

Cung Du thừa nhận là anh đang đánh cược.

Nhưng không nghĩ là Phương Mộc sẽ tìm cho anh một vưu vật* thế này.

 *Vưu vật thường chỉ người ưu tú, vật quý lạ (thường chỉ gái đẹp tuyệt sắc, cũng có thể dùng cho nam).

Anh nhìn đến ngây người.

Người mà mình thương nhớ đêm ngày đang đứng ở đối diện làm Quan Hành hơi khẩn trương.

Hắn rời công ty từ lúc 4 giờ chiều và chờ ở đây, vì thế nên tâm trạng hân hoan đã giảm hơn nửa rồi, thấy Cung Du không nói gì thì đột nhiên hắn lại thấy không tự tin nữa.

Trong mắt Quan Hành hiện lên chút bi thương, hắn cất giọng nói, trong đó chan chứa sự không tự tin và sự vui vẻ miễn cưỡng: “… Em rất xấu à?”

Từ lần đầu Cung Du nhìn thấy khuôn mặt dù ở nơi hơi tối này vẫn rất đẹp của Quan Hành thì luôn chăm chú nhìn hắn, lỗ tai của anh đã đình công và chỉ có thể nhìn thấy đôi môi đỏ thẫm và hàm răng trắng của Quan Hành đang mấp máy  nhưng không nghe thấy hắn nói gì.

Quan Hành không cam tâm, hắn không cười nữa và hỏi lại: “Em rất xấu sao?”

Cung Du nhìn anh nhưng không nói gì, hầu kết thì lên xuống, trong mắt Quan Hành thì anh như muốn nói lại thôi.

Tim Quan Hành lạnh đi.

Đôi mắt hắn sâu thẳm trong veo, xem lẫn khí chất trưởng thành và trẻ trung của một người đàn ông và một thiếu niên, nhưng giờ phút này lại đáng thương nhìn Cung Du giống như một chú cún con đi lạc.

Đôi mắt đen trắng rõ ràng kia rũ xuống, vài giây sau lại hơi nâng lên, vẫn mong đợi nhìn về phía Cung Du.

Cung Du vẫn không có phản ứng gì.

Quan Hành vẫn giữ nụ cười khéo léo trên khuôn mặt, hắn kéo dây đeo cặp sách và khẽ di chuyển ngón chân.

“Vậy em đi nhé?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play