Quan Hành với mái tóc ướt sũng đang mặc áo choàng tắm đứng đối diện anh, mím môi cười với anh, đây như là một kiểu mời mọc khác khiến Cung Du bị chính định lực của mình làm sợ hãi.
“ …Cậu, cậu ngủ trước đi, tôi vẫn chưa tắm rửa.”
Vội vàng nói một câu, anh vội vàng đỡ chiếc kính bị mồ hôi lạnh trên sống mũi làm trượt xuống rồi đi vào phòng tắm còn đang còn đọng hơi nước.
Vẻ ngoài của cậu ấy thì không có gì để chê, tính cách cũng rất tốt, chỉ là tuổi tác… Cách anh quá nhiều.
Nhìn người đàn ông tái nhợt trong tấm gương mờ ảo, Cung Du cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Khuôn mặt này ngoại trừ ở đuôi mắt có nốt ruồi mà Cung Du mang theo từ đời trước thì gần giống với đời trước của anh, nhưng chính cái nốt ruồi này đã trở thành nỗi lo lắng của anh, anh luôn lo lắng mình sẽ bị phát hiện anh khác với nguyên chủ.
Cung Du chống tay bồn rửa mặt rồi chậm rãi thở dài.
Anh đi dép lê ra khỏi phòng tắm, ngẩng đầu lên thì thấy Quan Hành đang ngồi trên thảm, nghiêng đầu nháy mắt với anh như một chú cún con, trên khuôn mặt trắng nõn thanh tú luôn nở nụ cười.
“Sao còn chưa ngủ thế?”
Cung Du tránh đi tầm mắt của hắn, anh ngồi xuống chiếc giường lớn mềm mại và lấy ra một tờ giấy rồi cúi đầu lau mắt kính ẩm ướt.
“Đang đợi anh trai, anh muốn uống chút rượu không ạ?” Quan Hành hỏi.
Từ khi thích Cung Du vào hai năm trước, hắn đã xem lại hết bài đăng trên weibo lúc Cung Du mới debut, nhưng trong lòng luôn có rất nhiều nghi hoặc, như là ba năm trước Cung Du là người kiêu ngạo và độc đoán mà hắn không thích, thường xuyên nói những điều vô nghĩa trước ống kính, hoàn toàn khác với trạng thái Phật hệ chuyên tâm quay phim, trồng hoa và nuôi mèo trong ba năm gần đây.
Trước đây, anh thường dựa vào việc tiếp rượu để nhận các vai quan trọng trong phim, điều này cho thấy anh là người nghiện rượu, nhưng trong vài năm qua, không có bất kỳ tin tức hay hot search nào về việc Cung Du làm loạn sau khi uống rượu nữa.
Lý do được công bố với giới truyền thông là anh lớn tuổi rồi, sau khi uống rượu thì hôm sau mặt sẽ bị sưng lên và lên hình sẽ không đẹp.
“Chắc là anh trai rất thích uống rượu nhỉ.” Quan Hành muốn rót cho anh một ly rượu để thả lỏng tâm tình, hắn cười nói: “Nhưng đã nhiều năm không có tin gì về việc anh uống rượu làm loạn rồi.”
Rất ít người trẻ không thích uống rượu, Cung Du cũng thế.
Nếu không phải dạ dày trong người thường xuyên có vấn đề thì anh cũng sẽ thích cảm giác cùng bạn bè tụ tập uống rượu.
Không đợi Cung Du trả lời, Quan Hành đã từ trên thảm đứng lên, đi nhanh vào phòng bếp đầy đủ tiện nghi trong phòng.
“Em mang cái này đến đó, vốn là định tặng cho anh vào lúc họp mặt fan.” Quan Hành từ trong tủ lạnh lấy ra chai rượu đã đặt trước, lúc đi trở về ngượng ngùng liếc nhìn Cung Du, lỗ tai đỏ bừng: “Kết quả là hôm nay em nghe nói đại diện Phương đang chuẩn bị cho buổi tuyển chọn chim hoàng yến nên em đã đi đăng ký.”
Cung Du mở miệng, muốn nhắc lại là hai người không hợp, lại bị nụ cười thỏa mãn trên mặt Quan Hành đánh gãy: “Thật tốt quá, em thật may mắn.”
Sau đó tiếng gõ cửa và tiếng nói cẩn thận của Chân Thế Hào lại vang lên: “Anh Du ơi, có chuyện gì không ạ?”
Cung Du hít sâu một hơi: “ …Không có gì, cậu đi ngủ đi.”
Nói xong, Cung Du vẫn không yên lòng với người trợ lý có thính giác siêu phàm này, anh đứng dậy đi ra cửa, lại nói lại: “Tiểu Chân, cậu còn trẻ, nên có cuộc sống về đêm của riêng mình, để tai cậu nghỉ ngơi đi nhé.”
Vừa quay đầu lại thì thấy Quan Hành bưng ly rượu ngồi ở thảm ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt thành kính ấy làm Cung Du hoảng sợ.
“Trẻ con không được uống rượu.”
Cung Du khom lưng, làm bộ muốn lấy đi ly rượu trong tay hắn lại bị Quan Hành né tránh rồi bưng ly lên đút cho anh.
“Vậy anh trai uống đi.”
Cung Du muốn từ chối theo bản năng nhưng lại nhớ đến việc đã suy nghĩ kỹ càng lúc bị treo trên dây thép, anh đột nhiên thấy chán nản nên dứt khoát bỏ qua việc giữ gìn sức khỏe của mình và như bất chấp tất cả, anh vươn tay muốn nhận ly rượu thì lại nhớ đến việc mai phải đặc tả những cảnh bị trói nên đành tiếc nuối lắc đầu: “Không được, tôi đang bị nhiệt miệng.”
“Em có thuốc bột trị nhiệt miệng.” Quan Hành nói.
Cung Du: “?” sao đồ kỳ quái gì cũng có thế?
Quan Hành nói xong thì lấy trong chiếc cặp cũ nát của mình ra một bình nhỏ, bên trên viết 5 chữ lớn “Thuốc bột trị nhiệt miệng”.
“Mấy hôm trước em thấy anh trai đăng Weibo nói rằng nhiệt miệng rất khó chịu, hôm nay khi đến đây, em đã cho vào cặp.”
Cung Du cưỡi trên lưng hổ khó xuống, anh không thể nói rằng nhiệt miệng của anh đã khỏi, bởi vì đã khỏi nên anh sẽ phải uống rượu để chứng minh bản thân, nhưng nếu thừa nhận là chưa khỏi thì anh phải uống vị thuốc khó nuốt kia.
“ …Vậy, vậy tôi bôi một chút thôi.”
Cung Du vươn tay muốn đoạt lấy cái lọ nhỏ trong tay Quan Hành, nhưng thiếu niên nhanh nhẹn né tránh.
“Để em nhé?” Giọng hắn như đang thỉnh cầu.
Chuyện nhỏ như vậy nên Cung Du cũng không đành lòng từ chối, anh gật đầu, ngẩng mặt lên, khẽ hé môi.
“Ở chỗ nào?” Quan Hành nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ ửng dính nước của Cung Du và nhúc nhích hầu kết.
“Đầu lưỡi.” Cung Du bị ánh nhìn chằm chằm của Quan Hành làm sững sờ, anh lại thấy mình đã nghĩ nhiều, anh nuốt nước bọt nói: “Dưới lưỡi.”
Quan Hành dùng ngón trỏ đè lại môi dưới của Cung Du, dùng ngón trỏ chạm vào răng anh: “Mở ra.”
Đời trước Cung Du luôn bị bệnh nằm viện nên cơ bắp có phản ứng với lời nói mang tính mệnh lệnh này, anh nghe lời mở miệng ra và nâng đầu lưỡi lên. ( truyện trên app T𝕪T )
Cái lọ nhỏ trong tay Quan Hành đã kề sát bên môi Cung Du, nhưng có lẽ không ngờ anh lại ngoan như vậy, cho nên có chút khẩn trương, đầu ngón tay hắn run lên làm gần hết cái lọ bột thuốc đổ vào miệng Cung Du.
“Khụ! Ngô khụ khụ khu!”
Cung Du bị sặc, từ trong miệng phun ra một ngụm bột thuốc màu xám đen, ho khan nói: “ … Cậu làm thế thi đã trị hết nhiệt miệng của tôi đời này rồi.”
Trằn trọc đến hai giờ sáng, cuối cùng Cung Du cũng làm mất mùi vị trong miệng, dùng tăm bông chấm một ít thuốc, lúc này mới không buồn ngủ, anh quay đầu lại nhìn Quan Hành đang áy náy và chỉ vào chiếc giường cỡ lớn duy nhất trong phòng.
“Là trẻ con thì nên ngủ sớm chút đi, tôi đi xem lại kịch bản đã.”
“Mai là em phải xa anh rồi, em không muốn ngủ sớm như vậy.”
Cung Du bất đắc dĩ nhìn hắn thở dài, sau đó cũng mặc kệ hắn, anh cầm kịch bản đặt lên đùi và cúi đầu đọc.
Lúc anh đọc kịch bản luôn rất nghiêm túc và khi anh nhận ra điều gì đó thì đã bị tiếng ngáy cực kỳ nhẹ của Quan Hành thu hút.
Đôi chân của hắn rất dài nên có cảm giác mép tấm thảm ngắn hơn chiều cao của hắn.
Hệ thống sưởi của khách sạn tốt nhưng ngủ trên mặt đất không phải là một lựa chọn hay.
Cung Du thấy cậu thanh niên ngủ say cũng không buông vạt áo mình ra thì trong lòng lập tức mềm nhũn.
Thật sự thích anh như vậy?
“Haizz…”
Cung Du chậm rãi cử động cổ tay hai lần, xoa xoa vết bầm tím, sau đó đi đến sau lưng Quan Hành rồi cúi người đem hắn từ trên thảm bế lên.
Hít sâu, khom lưng, bế lên, dùng sức—
Cung Du: “!”
Sao nặng thế?
Này là loại chim hoàng yến gì vậy? Cùng cao như nhau nhưng sao lại nặng hơn anh nhiều như vậy?
Quan Hành - người được Cung Du nhấc lên hơn mười centimet rồi lại nặng nề rơi xuống đất, hắn hừ nhẹ một tiếng, trước khi Cung Du xấu hổ đưa tay xoa đầu hắn và muốn đánh thức hắn dậy để lên giường ngủ, Quan Hành đã thấp giọng nói xin lỗi, còn có tiếng khóc mơ hồ vang lên.
“ …Mẹ ơi, tiền học phí của em trai con sẽ kiếm được mà… Mẹ đừng đánh con nữa…”
Nhớ lại chiếc cặp cũ nát của Quan Hành, thậm chí không có hai nhân dân tệ để đi xe, Cung Du tin chắc vào loại sự thật chỉ có thể được tiết lộ trong tiềm thức của giấc mơ.
Đáng thương quá.
Cảm giác của Cung Du lúc này rất phức tạp, anh kéo cổ áo của Quan Hành tới bên giường, lưng anh đổ mồ hôi vì mệt mỏi, vì vậy anh chỉ có thể tắm thêm một lần nữa.
Lúc đi ra thì Quan Hành đã chui vào trong chăn, phát ra tiếng gáy nho nhỏ lúc ngủ say.
Trước đêm nay, Cung Du đến khách sạn với tâm lý muốn làm t.ình nên Phương Mộc yêu cầu mở một căn phòng chỉ có một chiếc giường lớn, nhưng lúc này Quan Hành đang ngủ trên đó khiến Cung Du không còn chỗ ngủ.
“Ưm… Cung Du… Anh trai…”
Quan Hành nói mớ, giọng của thiếu niên hơi khàn làm miệng lưỡi Cung Du khát khô, anh chưa từng nếm qua vị thịt, hơn nữa người này còn kêu tên của anh.
Cốc nước trong suốt trong tay chứa hơn phân nửa lượng nước mà lúc trước Quan Hành rót cho anh, trong suốt như pha lê, như muốn dụ người uống hết nó.
Vừa lúc anh đang khát.
Cung Du cầm cốc lên và uống cạn.
Anh mím môi, ngồi cứng đờ trên thảm, cẩn thận cảm nhận mùi vị mê người trong miệng.
Hình như là rượu.
Không được, không thể uống, anh tìm một chút nước để giảm bớt vị rượu trong miệng.
Cơ thể Cung Du đau dữ dội, anh không muốn đứng dậy đi lại nên chỉ bò quỳ trên thảm tìm nước uống để giảm bớt cơn đau rát nơi cổ họng.
Anh chưa bao giờ uống rượu, nhưng nguyên chủ thì có, hơn nữa anh ta rất nghiện rượu, trước mặt truyền thông cũng đã nói rõ nhãn hiệu yêu thích của mình, cho nên rượu Quan Hành mang đến chính là loại anh ta thích, nồng độ cồn cũng không thấp làm trong chốc lát dạ dày của Cung Du bị nóng như muốn bốc hỏa.
“Ưm…”
Cung Du choáng váng, ôm bụng đi đến bên cạnh bàn cà phê, liếc mắt nhìn một ly chất lỏng trông trong veo, mũi đã nồng nặc mùi rượu, cho dù ngửi miệng ly mấy lần thì anh cũng không thể ngửi thấy gì, vì vậy đi đến đó cầm nó lên và uống một hơi cạn sạch.
Cung Du: “ …” Lại là rượu.
Sau 5 phút.
Cung Du nằm xụi lơ trên mặt đất.
Nghe thấy động tĩnh, Quan Hành đáng lẽ đã ngủ say, lại loạt xoạt từ trên giường ngồi dậy, hắn kinh ngạc nhìn vị ảnh đế được đồn đại là ngàn ly không say.
Kế hoạch của hắn tưởng chừng như thành công nhưng lại không có vẻ gì là thành công hoàn toàn.
Ngay tại lúc Quan Hành muốn bế Cung Du lên giường ngủ một giấc yên ổn, thì lại có vấn đề.
Ngay khi Quan Hành cúi xuống ôm ngang Cung Du vào lòng thì người đang bất tỉnh lại chủ động vòng tay qua vai và cổ hắn, sau đó anh áp đôi môi nóng bỏng vào tai Quan Hành.
Động tác cất bước của hắn không thể tiếp tục.
Cung Du mơ màng mở mắt, nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, anh lấy tay khẽ chạm vào hàng lông mi đen dài của Quan Hành rồi mỉm cười: “ …Thật, dễ thương, đi, nằm xuống, để anh đến… Liếm…”
Quan Hành giật mình, chỉ trong chốc lát mà mặt mày đã đỏ bừng: Này… Không thích hợp nhỉ.
“Thêm đồ ăn cho mèo…” Cung Du lại hôn lên lỗ tai Quan Hành rồi cọ chóp mũi vào người hắn: “Ngoan nhé, nằm trong ổ đi, đừng chạy loạn.”
Quan Hành thở phào nhẹ nhõm, nhưng thay vào đó là một chút thất vọng không thể giải thích được.
Người đàn ông đang say rượu không biết mình đang nói gì, anh huơ huơ tay vài cái, thừa dịp Quan Hành ôm anh ta đi về phía giường thì anh duỗi tay tìm cái bàn, ôm lấy chai rượu còn lại khoảng nửa chai và không buông tay.
Khuôn mặt anh ửng hồng, đôi mắt dưới gọng kính vàng nhạt còn mơ màng giống như một đứa trẻ đang ngái ngủ.
“Anh trai ơi, đến giờ đi ngủ rồi.” Giọng Quan Hành trầm thấp thấp như đang dỗ trẻ con.
Cung Du lại lắc đầu, anh ôm chặt chai rượu rồi lại uống một ngụm: “Uống thêm, uống thêm ngụm nữa đã, khát quá.”
Quan Hành sợ làm đau anh nên không dám giựt chai rượu đang bị Cung Du nắm chặt trong tay, chỉ có thể kề sát vào tai anh dọa nạt: “Ngoan nhé, nếu anh không đưa cái chai cho em thì cảnh sát sẽ đến đây đấy.”
Nghe thấy hai chữ “Cảnh sát” thì Cung Du cảnh giác mở mắt ra nhìn xung quanh rồi lại ôm cái chai chặt hơn, trong miệng thì vẫn lẩm bẩm: “Đến cũng không cho anh ta uống.”
Quan Hành: “ …”
Bị hai ly rượu trắng hạ gục, cả đêm Cung Du ngủ rất ngon.
Ngoài việc dạ dày hơi nóng, đầu cũng đau nhức thì không có gì nghiêm trọng, cũng không đến mức không chịu đựng được.
Phù.
Cung Du thầm thấy may mắn, anh thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn ngồi dậy dùng điện thoại di động xem giờ, lại đột nhiên phát hiện có một bàn tay đặt ở bên hông.
Bàn tay đó có các khớp rõ ràng, dài và đẹp, tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.
Dây thần kinh trong não Cung Du căng thẳng, anh sợ hãi quay đầu lại, liền thấy Quan Hành đang ngủ say hướng về phía mình.
Chậc chậc, không ngờ đứa nhỏ này lại cố chấp đến mức bò lên giường mình luôn.
Vừa định đẩy Quan Hành để đánh thức hắn thì Cung Du đột nhiên thoáng nhìn thấy cổ áo vốn hỗn độn của thiếu niên vì động tác đẩy ra của anh mà lộ làn da trên cổ.
Cung Du: “!”
Cái gì đây?
Mấy vết ứ đọng trên cổ Quan Hành là thế nào đây?
Ngay khi Cung Du đang tuyệt vọng suy nghĩ về tội lỗi không thể tha thứ mà anh đã phạm vào đêm qua thì Quan Hành bên cạnh anh đã mở mắt ra.
Nhìn thấy vẻ mặt phiền muộn của người đàn ông, Quan Hành đối diện với ánh mắt lo lắng của anh đang nhìn mình, hắn áy náy cúi đầu để che giấu cảm xúc, cười yếu ớt.
“ … Chào buổi sáng anh trai.”
Giọng nói khàn khàn từng chữ đâm vào tim Cung Du, liên tục kéo ra sự xấu hổ và bối rối của anh.
“ …Hôm qua tôi…” Cung Du vẫn không tin định lực của mình kém như vậy, anh nắm chặt tấm chăn rồi nghi ngờ hỏi: “Không làm gì cậu chứ?”
Đôi mắt đen trắng của Quan Hành nhanh chóng tràn đầy vẻ bi thương, mí mắt dưới bị hàng mi dài che khuất cũng bắt đầu hơi ửng đỏ.
Hắn lắc đầu nghẹn ngào nói: “ …Không, không có gì ạ.”
Cung Du thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nghe thấy Quan Hành nói tiếp.
“Đều tại… Tại em không cẩn thận nên… Bị ngã.”
Cổ họng Cung Du nghẹn lại: “ …”
Thấy Cung Du tỏ ra không muốn ở cùng mình thì Quan Hành mím đôi môi nứt nẻ, cẩn thận vén chăn bước xuống giường.
“Cẩn thận…”
Thấy dáng đi của hắn không vững, Cung Du đã đưa tay ra để giúp hắn nhưng đã quá muộn, Quan Hành đã loạng choạng ngã xuống đất, quần áo xốc lên làm nhiều vết bầm tím và dấu tay trên lưng lộ ra rõ ràng hơn.
Cung Du: “!”
Anh ngập ngừng: “Tôi, việc này là lỗi của tôi… Để tôi đỡ cậu lên trước đã…”
Giọng nói của Quan Hành rất khàn nhưng lại giả bộ thoải mái cười nói với Cung Du: “Em…”
Vừa nói được một từ, hắn buộc phải im lặng do cổ họng khô khốc nhưng hắn vẫn cố chấp, hắn khó khăn nuốt nước bọt rồi nói hết câu: “ …Em, em không sao đâu, anh trai.”
Cung Du bực bội túm tóc mình.
Sao cậu ấy lại thế chứ!
Nhưng chuyện đến nước này rồi mà không chịu trách nhiệm thì quá vô nhân tính rồi, Quan Hành còn trẻ như vậy mà đã bị anh bóc tem, chỉ sợ cả đời này anh không thể nào ngẩng đầu mà sống được.
Nhìn Quan Hành vẫn đang yếu ớt chỉnh trang quần áo thì Cung Du áy náy, đôi tay không tự chủ được mà run lên, anh không tự tin nhíu mày: “ …Vậy, vậy cậu muốn theo tôi không? Việc hôm qua, tôi đảm bảo là lần đầu cũng là lần cuối, sau này tôi sẽ không làm cậu bị thương nữa.”
Cung Du rất lo Quan Hành chê anh già.
“Còn nữa, tôi, tôi… Cậu ở đây đi, ăn cơm xong thì về trường cố gắng học tập! Dù cậu muốn gì thì… Đợi tôi diễn xong thì lại liên lạc với cậu.”
Sau khi nói xong, anh không quan tâm đến Quan Hành - người đang sững sờ, có nghe hay sẵn sàng trả lời câu hỏi của mình không, anh đỏ mặt quay lưng lại với Quan Hành rồi nhặt lấy quần áo vương vãi trên sàn và ném ví cho hắn sau đó anh hoảng sợ bỏ chạy.
Sau khi nghe thấy tiếng khóa cửa, Quan Hành ngồi trên sô pha mệt mỏi thở ra, từ trong túi áo choàng tắm lấy ra ống hút nhựa đã bị hắn gấp lại thành từng đoạn nhỏ và thỏa mãn xoa xoa “dấu hôn” trên cổ.