Ý thức lãnh thổ của Lăng Hữu Hữu còn mạnh hơn chó, chưa kể sự thù địch trong mắt của chàng trai có ngoại hình không thua kém cậu ta rất rõ ràng, cậu ta mặc kệ trong phim trường có paparazzi nào lẻn vào hay không mà hỏi thẳng: “Cậu là ai?”

Cung Du lo lắng Quan Hành sẽ trực tiếp nói ra quan hệ của hai người bọn họ, lo lắng đến mức cổ họng nhất thời có chút ngứa ngáy, ho khan một tiếng rồi nắm chặt tay Quan Hành, muốn để hắn trốn ở phía sau, không ngờ Quan Hành lại vỗ tay anh và che chở anh, hắn nhìn xuống khuôn mặt giận dữ, tự cho mình rất cao thượng của Lăng Hữu Hữu.

“Tôi là sinh viên anh trai giúp đỡ.” Quan Hành vẫn đang đeo chiếc cặp sách hơi cũ nát kia, khuôn mặt trẻ trung sạch sẽ và xinh đẹp đến mức Lăng Hữu Hữu cũng phải ghen tị, hắn lịch sự gật đầu với cậu ta: “Chào Lăng tiên sinh, tôi tên là Quan Hành, nghe danh anh đã lâu giờ mới được gặp mặt.”

“Trợ—giúp—?” Lăng Hữu Hữu nghi ngờ kéo dài giọng, cậu ta nhìn Quan Hành từ trên xuống dưới một lần nữa, nhưng cậu  ta thực sự không thể tìm ra một khuyết điểm nhỏ nhất trên khuôn mặt của hắn để có thể chế nhạo, vì vậy cậu ta chỉ có thể nhìn vào quần áo của hắn và mỉa mai nói: “Anh Du không cho cậu tiền à? Sao lại ăn mặc như này để đến đây?”

“Anh trai nói với tôi rằng sự giàu có thực sự là vẻ đẹp của tâm hồn, tôi đã sử dụng tất cả số tiền mà anh trai tôi cho tôi để học.” Khi Quan Hành nhắc đến Cung Du thì không thể không nhìn anh một cái, trong mắt đều là sự sùng bái: “Cho nên tôi cảm thấy, nếu như một người có đầu óc xấu xa, cả ngày nghĩ tính toán người khác, cho dù điều kiện bên ngoài có cao quý như thế nào thì người đó cũng sẽ…Chậc chậc…”

Quan Hành không dùng từ nào để nói tiếp nữa mà hắn tiếc nuối lắc đầu một cái như thể là người như thế thì chẳng còn gì để nói. Cuối cùng còn đi hỏi ý kiến của Lăng Hữu Hữu: “Lăng tiên sinh có thấy đúng không vậy?”

Khuôn mặt của Lăng Hữu Hữu lúc xanh lúc trắng, cậu ta liếc nhìn những người đang quan sát mình từ khóe mắt, cố gắng áp chế sự tức giận trong lòng, nghiến răng cười nói: “Đúng thế, Tiểu Quan, đừng đứng ở cửa, trên trường quay của anh Du, ảnh hưởng không tốt.”

Quan Hành gật đầu đồng ý rồi nắm lấy đầu ngón tay của Cung Du và bước vào trong một cách thoải mái, hắn vừa nhìn thấy Cung Du đi ra từ căn phòng nào.

“Đúng vậy, anh Du thường yên lặng giúp các sinh viên nghèo khó, một khi lộ ra thì thật sự ảnh hưởng đến người khác.”

Lăng - người khác - Hữu Hữu: “ …” Đệch.

Ánh mắt của Quan Hành rơi xuống cánh tay đang nắm lấy khuỷu tay Cung Du của Lăng Hữu Hữu, hắn chân thành khen ngợi: “Lăng tiên sinh này, nghệ thuật quả thật đến từ cuộc sống nhỉ? Anh giống trong phim rất nhiệt tình phóng túng thật luôn đó, không giống tôi, dù thích người ta thì cũng chỉ dám nhìn trộm người đó thôi.”

Lăng - nhiệt tình phóng túng - Hữu Hữu: “ …” Mẹ nó.

Cung Du vẫn ở một bên và im lặng như gà, anh bị câu trả lời lưu loát của Quan Hành làm sững sờ, anh rất buồn cười về việc Quan Hành châm chọc ám chỉ Lăng Hữu Hữu lăng nhăng nhưng trên mặt vẫn không có biểu hiện gì.

Khi mới ra mắt, Lăng Hữu Hữu quay chụp mấy bộ phim nhỏ, sau này, dù cậu ta có xinh đẹp thoát tục giống như không hiểu chuyện và thông đồng làm bậy thế nào đi nữa thì trong mắt người xem cậu ta vẫn chỉ là một diễn viên khiêu dâm.

Mà Quan Hành nhìn như ngây thơ lỡ đãng lại chọc ngoáy vào vết thương của Lăng Hữu Hữu làm sự phẫn nộ của cậu ta lên đến đỉnh điểm.

Lăng Hữu Hữu là người chưa bao giờ chịu tủi thân nên rất không cam tâm, cậu ta không bao giờ tin rằng chàng trai nhỏ hơn cậu ta, ngoại hình, chiều cao và trí thông minh cũng hơn cậu ta này có mối quan hệ không minh bạch với Cung Du.

“Cậu đứng lại đó cho tôi, tôi nói cho cậu biết, bớt có những suy nghĩ xấu xa lại đi.” Tay Lăng Hữu Hữu rời xa người Cung Du, cậu ta nắm lấy tay áo của Quan Hành và dùng sức kéo xuống: “Cung Du không phải người mà một tên sinh viên nghèo như cậu có thể tiếp xúc, nếu cậu có ý đồ gì thì tôi khuyên cậu nên từ bỏ sớm đi!”

Quan Hành bị sức mạnh của cậu ta làm lảo đảo hai bước, trọng tâm không ổn định nên suýt chút nữa đã va vào bức tường phía sau Lăng Hữu Hữu, may là Cung Du phản ứng nhanh, ôm lấy eo hắn và ôm vào lòng, “pa” một tiếng hất tay Lăng Hữu Hữu ra: “Cậu ấy nhát gan, cậu đừng động vào.”

Lăng Hữu Hữu không thể tin được chỉ vào Quan Hành giận dữ hét lên: “Cậu ta nhát gan? Lá gan của cậu ta còn to hơn tôi!”

Như là cố ý muốn phản bác lời Lăng Hữu Hữu, cơ thể Quan Hành hơi run lên khi nghe cậu ta hét vậy, hắn lui về phía sau nửa bước, bị dọa đến mức kinh ngạc nhìn mọi người đang hóng chuyện, chỉ nghe thấy tiếng xin lỗi của vang lên, hắn cũng không quên xoa xoa bờ vai đau nhức vì bị Lăng Hữu Hữu đẩy: “Thật xin lỗi Lăng tiên sinh, tôi không biết tôi nói sai câu nào nhưng xin anh đừng giận, đều do tôi sai, tôi xin lỗi.”

Nói xong thì hắn dựa vào lòng Cung Du - nơi duy nhất hắn có thể nương tựa.

Lăng Hữu Hữu: “ …”

Khoảnh khắc anh ôm Quan Hành, Cung Du lại một lần nữa cảm nhận được sự yếu đuối của chính mình, chú chim hoàng yến cao gầy mảnh mai nép vào lòng anh, nhưng anh lại vô cùng khó khăn mới ôm được hắn.

Dù vậy, Cung Du vẫn cắn răng cố gắng hết sức để hoàn thành vai trò kim chủ của mình và nói với Lăng Hữu Hữu: “Lăng Hữu Hữu, những gì tôi nên nói cũng đã nói rồi, mời cậu đi cho.”

Nói xong, Cung Du trực tiếp ôm người đang che kín vai và cổ là Quan Hành đi vào phòng hóa trang, sau đó đóng sầm cửa lại hoàn toàn không để ý đến Lăng Hữu Hữu đang la hét và đá cửa bên ngoài.

“Ngồi.”

Cung Du mặc chiếc áo bị ném trên sofa vào người rồi thản nhiên nói với Quan Hành.

Anh chỉ mặc một cái áo len đi ra ngoài, là vì tránh cho Lăng Hữu Hữu dây dưa, mặc dù nhiệt độ ở phim trường không quá lạnh nhưng cơ thể Cung Du yếu hơn người bình thường  nên Cung Du bị lạnh đến hắt hơi một cái.

Quan Hành nắm khóa kéo của áo khoác, trong chốc lát hắn vẫn thấy rất khó tin: “Thật ạ anh?”

Làm*? Giờ sao?

          *Làm và ngồi trong tiếng Trung đều phát âm là zuò.

“ …Nếu không thì sao?” Cung Du nghi hoặc nhìn hắn một cái rồi lại quay đầu che miệng hắt hơi.

Ngồi cũng không dám ngồi? Trước kia cậu ta sống những ngày tháng khốn khổ thế nào chứ?

Nghe được câu trả lời khẳng định của Cung Du, Quan Hành vội vàng cởi áo khoác, che giấu sự vui mừng trong mắt, ngượng ngùng nói: “Vậy, vậy thì…”

Cung Du mặc áo vào, lưng quay về phía Quan Hành, tiếng vật liệu cọ xát vào nhau cũng không nhỏ, cho nên anh không phát hiện hắn cách anh càng ngày càng gần, mãi cho đến khi có cảm giác áp bức từ phía sau chậm rãi truyền đến, lúc này Cung Du mới phát hiện và quay đầu lại, nhìn thấy trên cổ thanh niên có vết đỏ thì kinh hãi: “Cậu, cậu làm gì thế? Mặc quần áo hẳn hoi vào! Tôi bảo cậu ngồi, ngồi trên ghế sofa, hiểu chưa?”

Ánh mắt Quan Hành vẫn trong veo như cũ, phảng phất như là Cung Du nghĩ lầm, hắn đỏ mặt kéo cổ áo lên, ngoan ngoãn đi tới sô pha, xấu hổ ngồi xuống: “Em còn tưởng rằng anh trai muốn em như vậy.”

“Không, tôi sẽ không chạm vào cậu nữa, qua, tối qua…” Cung Du nói đến sai lầm của mình thì lập tức lắp bắp, anh kéo kéo áo khoác của mình rồi lắp bắp giải thích: “Tối qua trách tôi… Hoàn toàn là lỗi của tôi nên tôi sẽ không bạc đãi cậu hay để cậu tủi thân.”

Anh vừa dứt lời thì Quan Hành đã đứng lên, đi tới trước mặt Cung Du, nửa ngồi xổm ở bên cạnh chân anh, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh và ngẩng đầu nhìn anh: “Là anh thì không sao cả.”

Tình cảm của chàng trai rất chân thành và ấm áp, Cung Du bị tình cảm trong đôi mắt kia lây nhiễm, không khỏi sờ lên mái tóc đen của Quan Hành: “Haizz, cậu đấy.”

Sao lại thích anh cơ chứ.

Khi Phương Mộc đến đưa cơm thì Cung Du đang dựa vào lưng ghế chờ thợ trang điểm gắn tóc giả cho anh, khi thấy Quan Hành đang nằm trên bàn đọc sách, Phương Mộc chỉ vào khuôn mặt đối diện anh ấy của Cung Du trong gương và nhếch mép cười, giơ ngón tay cái lên với anh, sau đó xoay người bước ra ngoài nhưng vai lại run lên.

Dù chỉ là bóng dáng mơ hồ nhưng Cung Du biết anh ấy đang cười trộm.

“Được rồi, cảm ơn thầy Mao.” Cung Du đã gắn xong tóc giả nên tỏ ý bảo nhân viên hóa trang ra ngoài, lúc này anh mới gọi Quan Hành: “Tiểu Quan, sắp trưa rồi, cậu ăn chút gì đi, lát nữa tôi phải đi ghi hình rồi nên không thể chăm sóc cậu.”

Quan Hành nghe thấy âm thanh thì ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt dù đã trang điểm nhưng vẫn mệt mỏi của Cung Du: “Sắc mặt anh không tốt, anh mới là người cần ăn nhiều.”

Tối hôm qua khi hắn bế Cung Du lên giường đã vô tình nhìn thấy vết bầm tím và vết sẹo trên người Cung Du, người ngoài nói diễn viên kiếm tiền rất dễ dàng, làm việc vài tháng là có thể kiếm được số tiền bằng cả đời người bình thường, nhưng sau khi nhìn thấy những vết thương đó, Quan Hành đã nhận ra rằng Cung Du quả thực rất đáng giá.

Kể từ khi giành được giải ảnh đế vào hai năm trước, với tư cách là diễn viên hàng đầu trong làng giải trí trong nước kiếm được rất nhiều tiền mỗi ngày, Cung Du chưa bao giờ xa hoa lãng phí, số tiền anh kiếm được chỉ giúp đỡ những nhóm người yếu thế trong xã hội, nhưng dù vậy, anh vẫn bị những anh hùng bàn phím trên mạng làm nhục, nói rằng anh trong ngoài bất nhất, nói anh giả vờ, bên trong anh luôn là kẻ liếm cẩu độc ác xen vào tình cảm của người khác.

“Tiểu Quan?” Cung Du gọi Quan Hành mấy lần, phát hiện hắn đang ngẩn người nhìn mình, làm anh có chút lo lắng: “Cậu không khỏe à? Tôi tìm người đưa cậu trở về nghỉ ngơi nhé, không cần ở đây với tôi đâu, mệt lắm.”

“Không, em không mệt.” Quan Hành lấy lại tinh thần thì xấu hổ gãi đầu: “Anh đẹp quá làm em nhìn ngây người luôn.”

Cung Du bị động tác ôm mặt đáng yêu của hắn làm cho buồn cười, anh bưng bữa sáng Phương Mộc mang đến và đi đến trước mặt Quan Hành, sau đó anh kéo chiếc ghế bên cạnh hắn và ngồi xuống, đẩy sữa vào tay Quan Hành: “Uống ít sữa đi, cậu vẫn đang tuổi phát triển.”

Quan Hành không từ chối, ngoan ngoãn cầm sữa uống từng ngụm nhỏ.

Từ khóe mắt thấy được Cung Du nhìn hắn nở nụ cười của bố thì Quan Hành chăm chú nhìn hộp sữa và thở dài nói: “Nếu mỗi ngày đều có thể uống sữa thì tốt rồi.”

Trong lòng Cung Du mềm mại, anh nắm lấy tay Quan Hành rồi nghiêm túc nói: “Tiểu Quan, cậu yên tâm đi, tôi nhất định sẽ để cậu bình an trưởng thành.”

Quan Hành cười rạng rỡ: “Cảm ơn anh trai!(*^▽^*)”

Cùng Quan Hành ăn xong bữa trưa sớm, Cung Du cầm lên bánh mì nướng được Quan Hành xé nhỏ rồi nhét vào trong miệng, sau đó anh lau miệng đi ra ngoài: “Hôm nay là thứ bảy, ở trường không có tiết học đúng không? Cậu cứ ở đây đọc sách đi, khi về tôi sẽ đưa cậu đi ăn tối, rồi chúng ta... ký hợp đồng và bàn bạc về thù lao.”

Trong lúc ăn, Quan Hành phát hiện Cung Du thật ra cũng không ăn nhiều, nhớ tới sắp phải quay phim, ăn nhiều sẽ ảnh hưởng trạng thái, cho nên cũng không hỏi nữa, đứng dậy đi theo Cung Du bước ra ngoài.

Lúc Cung Du ra ngoài, anh nghe điện thoại của một nhà sản xuất nên cũng không để ý lắm đến Quan Hành đi theo phía sau, mãi đến khi đạo diễn đang nói chuyện với hắn thì anh mới biết Quan Hành đang đi theo mình từng bước như một chú chim cánh cụt nhỏ.

“Anh bạn trẻ, cậu học khoa diễn xuất à?”

Đạo diễn Trần Khả Hoành là đạo diễn mà Công ty Giải trí Huy Đồ thường hợp tác, chỉ cần là phim Cung Du diễn thì hầu như đều có sự góp mặt của ông ấy, hai người làm việc với nhau nhiều năm cũng coi như là người hợp tác thân mật.

Ông ấy có năng lực chuyên môn vững vàng và các chi tiết hoàn hảo, hiếm khi bị khán giả chê bai, đặc biệt rất giỏi trong việc phát hiện ra các diễn viên mới, nhìn thấy điều kiện bên ngoài ưu việt của Quan Hành, chắc chắn tình yêu dành cho nhân tài của Trần Khả Hoành lại nảy sinh, vì vậy ông ấy mới không nhịn được mà hỏi câu đó.

“Đạo diễn Trần, đây là tôi…”

Cung Du còn chưa nói xong thì Quan Hành đã xung phong chào hỏi Trần Khả Hoành: “Chào đạo diễn Trần, tôi là học sinh được anh Cung giúp đỡ, hôm nay không có tiết nên đến giúp đỡ trong đoàn phim.”

Lời nói của hắn đã thể hiện sự yêu thương, dễ gần và khả năng dạy dỗ của Cung Du cho mọi người thấy, Trần Khả Hoành càng hài lòng hơn với vẻ ngoài thông minh của hắn và chỉ muốn kéo hắn vào đoàn phim.

“Anh bạn nhỏ này, vẻ ngoài khác được đấy.” Trần Khả Hoành biết ý nghĩa của việc Quan Hành không tự giới thiệu bản thân nhưng vẫn muốn nói hết ý của mình ra: “Sau này có cơ hội hoặc có ý này thì có thể bảo Tiểu Du dẫn cậu đến diễn thử.”

Quan Hành gật đầu nói cảm ơn xong thì không nói gì nữa, thấy đạo diễn Trần đang giảng giải kịch bản cho Cung Du và nữ chính thì lạnh lùng nhìn Lăng Hữu Hữu đang ngồi cạnh máy quay.

Còn không đi. Vậy thì tặng cho anh một món quà vậy.

Cảnh quay hôm nay là cảnh Cung Du đóng vai Thái Tử trong bữa tiệc mừng thọ của vị Vương thúc soán ngôi, lặng lẽ chia tay cô gái từng yêu đương với mình nhưng giờ đã trở thành Mẫu Phi trong Ngự Hoa Viên, qua hôm nay, anh ta sẽ chiến đấu cho người cha đã chết oan của mình và giành lại ngai vàng.

Nữ diễn viên đóng cùng anh là Tống Thê, là một nữ diễn viên trẻ mới nổi mấy năm gần đây, tuổi cũng không lớn, nổi tiếng nhanh đến mức khiến người cùng thời phải ghen tị, nghe nói gia cảnh của cô ấy cũng khá bất phàm, nhưng cô ấy không phải là một bình hoa, kỹ năng diễn xuất của cô ấy khá tốt, trong số những cảnh tình cảm ít ỏi trong bộ phim thì chỉ khi đóng cùng cô ấy thì Cung Du thấy nhẹ nhàng nhất.

Chỉ là mỗi lần Lăng Hữu Hữu đều sẽ ở bên cạnh quan sát, điều này làm cho Cung Du cảm thấy vô cùng khó chịu.

Mà hôm nay lại có nhiều người hơn, điều này khiến Cung Du cảm thấy như khi còn nhỏ lẻn vào quán net nhưng bị giáo viên và phụ huynh bắt gặp.

Cảm giác bị người nhìn chằm chằm khiến Cung Du không kịp phản ứng gì cho đến khi nghe thấy tiếng “Action” thì lập tức liền ôm lấy Tống Thê đang lao về phía mình.

Cảnh người đẹp lao vào lòng này làm Quan Hành buồn bã.

Tuy nhiên, Tống Thê không thể quay tốt cảnh ôm ngắn ngủi này chỉ trong một lần quay, sau bảy tám lần NG thì ngay cả người luôn tươi cười như đạo diễn Trần cũng bắt đầu bực bội

 

Cung Du xoa xoa cánh tay phải bị Tống Thê làm sưng tấy thầm thở dài và tự ngẫm lại sai sót của mình.

Yêu cầu của đạo diễn Trần đối với cảnh quay này không chỉ là một cái ôm đơn thuần, nó cần phải vừa đẹp vừa thê lương và cần phải thể hiện được về sau hai người không cùng chiến tuyến cùng với sự đau khổ, lưu luyến không rời.

Vì vậy, hành động xông tới của Tống Thê là liều lĩnh, là kiểu ngoan cố đặt trọn niềm tin vào Thái Tử.

Quan Hành nheo mắt nhìn Tống Thê từ trên xuống dưới, chợt thấy cô ta đang ngồi uống nước ở khu vực nghỉ ngơi còn trợ lý của cô ta thì dáng vẻ đắc ý, trên mặt tràn đầy vẻ thẹn thùng và đắc ý của một cô gái nhỏ.

Mà Cung Du vẫn đứng tại chỗ duỗi chân duỗi tay lặp lại động tác lúc nãy mình làm không tốt.

“Thật không biết xấu hổ mà, bưu tử*.”

*là từ ngữ địa phương của bờ biển phía Đông tỉnh Sơn Đông (Thanh Đảo, Yên Đài, Uy Hải, v.v) cũng như bán đảo Liêu Đông, thường chỉ người ngu ngốc.

Tiếng Lăng Hữu Hữu vang lên kèm theo đó là tiếng thở hổn hển: “Mẹ nó, Cung Du ngu à? Sao không nhìn ra cô ta cố ý chứ?”

Quan Hành không ý kiến gì nhướng mày.

Cuối cùng sau khi NG hơn 10 lần thì Tống Thê đỏ mặt buông tay khỏi bờ vai của Cung Du, sau đó lui về sau một bước rồi cúi đầu với anh: “Phiền thầy Cung quá ạ, ngại quá.”

Cung Du gật đầu cũng nói câu “Ngại quá”, sau đó anh quay người đến chỗ Quan Hành.

Tống Thê không cao, khi diễn với Cung Du thì cô ta phải đi giày độn đế, để hình ảnh của hai người họ trông đẹp hơn.

“Dép của Tiểu Tống đâu? Dép đâu rồi?”

“Chỗ đó cũng tìm chút đi, đừng bỏ qua.”

Quan Hành cười tủm tỉm vui vẻ đi theo Cung Du vào phòng hóa trang.

“Trời ơi—”

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kêu sợ hãi.

“Thầy Lăng, anh giấu dép của Thê Thê trong balo của mình là ý gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play