Có trời mới biết Quan Hành dùng bao nhiêu tập trung mới cười nói ra được câu “có thể” kia.

Hắn không dám lần nữa giành lấy nhiều hơn, không dám tùy tiện làm bậy.

Lo rằng sẽ làm bảo bối của hắn sợ.

Quả nhiên, Cung Du ngẩn người đứng ở đó, cúi đầu nhìn mũi giày, thậm chí vừa nghe được Quan Hành cho phép anh ăn hai món đồ ăn ngọt, vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Có phải thật sự bị dọa sợ rồi?

Quan Hành tiến lên nửa bước, nhẹ nhàng đỡ lấy bả vai Cung Du, lo lắng nói: “Anh?”

Chỉ thấy Cung Du đưa tay ra, đầu ngón tay vốn luôn trắng nõn đến mức có chút không thật, mấy ngày gần đây được Quan Hành dưỡng đến mềm mịn phát sáng như bột, khiến chúng càng thêm mảnh khảnh và xinh đẹp.

Anh ngập ngừng nói: “Đưa tôi đi.”

Quan Hành sững sờ một chút.

Hắn tức khắc mím môi cười, nghiêng đầu nhìn mặt Cung Du: “Anh, anh hiện tại là…”

“Đang ngại ngùng sao?”

Cung Du nuốt nước miếng, ngẩng đầu tức giận mà nhìn Quan Hành: “Tôi, tôi có gì mà phải thẹn thùng, tôi đường đường là một… người đàn ông đã trải qua bao nhiêu chuyện, với một tên nhóc con như cậu thì xấu hổ cái gì? Mau đem thứ cậu đáp ứng cho tôi tới đi.”

Nói xong, anh mới nhận ra rằng bản thân thế mà thật sự… Thật sự lùn hơn Quan Hành một chút.

Có lẽ là… Đâu đó khoảng hai centimet?

Hoàn toàn khác so với lần đầu gặp nhau.

Từ lúc bắt đầu đến bây giờ cũng chưa đến hai tháng, sao có thể như vậy?

Hiển nhiên Quan Hành cũng ý thức được vấn đề này, rũ mắt nhìn xuống Cung Du, trong ánh mắt ẩn chứa ý cười.

Quan Hành từng thay Cung Du giải quyết, đương nhiên biết anh nặng bao nhiêu, nghe vậy cũng không trêu chọc anh, chỉ “Ồ” một tiếng thật dài.

“Khụ” Cung Du cảm thấy bị chính mình dọa sợ nên hắng giọng một cái, xoay người đi mở lò vi sóng: “Ăn thôi, ăn xong tôi còn phải ra ngoài một chuyến.”

Quan Hành lấy găng tay lò vi sóng từ trong tay anh, quay lưng về phía Cung Du hỏi: “Em cũng đi chứ?”

Cung Du gật đầu, rồi lại ý thức được Quan Hành không nhìn thấy, nói: “À, tôi sẽ giới thiệu cho cậu một vài người bạn mới, sau đó… cần cậu giúp chút việc.”

Quan Hành lần đầu nghe Cung Du nhờ vả mình nghiêm túc như vậy, không khỏi có chút tò mò, động tác trên tay trở nên nhanh hơn:

“Được thôi, ăn xong anh hót phân lão Tứ đi, nó hai ngày nay bị tiêu chảy giống như sốt Mayonnaise ý, sau đó em xuống hầm khởi động xe, chờ anh dọn xong thì chúng ta xuất phát.”

Cung Du đang nhét bánh mì vào trong miệng, nghe Quan Hành nói như vậy, chỉ lập tức cảm thấy sốt Mayonnaise phết trên bánh mì không còn thơm nữa.

Anh tức giận trừng mắt với Quan Hành, nhưng mà đối phương lại làm vẻ mặt vô tội mà chớp mắt hỏi: “Sao vậy anh?”

Cung Du: “…”

Bữa sáng không làm quá nhiều món ăn, sức ăn của Cung Du với Quan Hành đều tính là tốt, trong chốc lát đã ăn hết sạch sành sanh đồ ăn trên đĩa.

Quan Hành lau miệng, xếp bát đũa, đĩa vào trong máy rửa bát, quay người nói với Cung Du đang miệt mài vào phòng mèo dọn phân:

“Anh à, em xuống dưới trước, ra ngoài thì anh mặc ấm hơn nhé, em thấy hôm nay nhiệt độ còn thấp hơn hôm qua.”

Cung Du không quay đầu lại mà lên tiếng: “Được, cậu cũng nhớ mặc nhiều chút.”

Ngay khi Quan Hành vừa quay đi, Cung Du lại vội vàng gọi hắn: “Tiểu Quan, lái chiếc màu đen mà hôm qua tôi chuyển tới cửa đi.”

“Vâng.” Quan Hành mặc áo khoác, từ lối vào hầm đi xuống tầng.

Hai người không ai đề cập tới nụ hôn dường như quá bất ngờ vừa rồi, nhưng đều không hẹn mà cùng thường xuyên nhớ tới, cũng theo bản năng để lộ cảm xúc ấy lên mặt.

Cung Du mới vừa ngồi vào ghế phụ, gỡ dây an toàn ra muốn thắt vào, trong khóe mắt liếc thấy thân hình cao lớn bên trái kia dường như lại ép về phía này.

Cung Du hoảng tới mức vội vàng buông dây an toàn ra, đưa tay lên che miệng, quay đầu cảnh giác nhìn Quan Hành.

Nhưng không ngờ Quan Hành chỉ là chuyển trọng tâm sang bên phải, nhấc người bên trái lên để lấy chứng minh thư rơi trên đệm ra, thậm chí hoàn toàn không chú ý đến hành động của anh.

Kim chủ Cung suy nghĩ lung tung, nhất thời có chút thất vọng: “…”

Kem đánh răng nhà anh vậy mà… thật thơm, bình thường anh lại chưa từng quá để ý tới.

Quan Hành vẫn luôn âm thầm theo dõi phản ứng của ca ca nhà mình, nhưng không nghĩ rằng việc nghiêng người chút thôi đã thực sự hiệu quả dọa anh ấy một trận.

Thật là… đáng yêu quá đi.

Quan Hành quay đầu sang trái, cố hết sức nhịn cười, làm bộ làm tịch xem xét lớp sương mờ trên cửa kính, và thản nhiên nói: “Ổn rồi, mình đi thôi anh.”

Cung Du ngáp một cái, gật đầu ra hiệu cho Quan Hành xuất phát, sau đó tựa lưng vào ghế yên tâm mà nhắm mắt.

Nhắm mắt lại, liền có thể nghe rõ tiếng thở của đối phương trong xe, Cung Du nhớ tới nụ hôn làm người ta đỏ mặt tim đập kia, nhịn không được lại nhìn về phía cửa xe.

Như thể muốn che giấu phản ứng của mình.

Quan Hành thấy thân thể Cung Du co lại, còn tưởng rằng anh bị lạnh liền vươn tay kiểm tra nhiệt độ trên tay anh: “Lạnh quá…”

Lời còn chưa hỏi xong, Cung Du đột nhiên rút tay ra khỏi tay Quan Hành, cả mặt đỏ bừng mà nhìn hắn:

“Từ từ đã, tôi hiện tại không có tâm trạng!”

“A?” Quan Hành rốt cuộc thông minh cỡ nào, chỉ qua một phản ứng này, hắn liền biết Cung Du ắt hẳn lại nghĩ tới nụ hôn buổi sáng kia, đã thế còn cố ý hỏi: “Anh, tâm trạng cái gì cơ?”

Cung Du nuốt nước miếng, lúc này mới ý thức được mình đang nói cái gì, xấu hổ cười cười: “Tôi, tôi còn tưởng rằng cậu muốn đỗ xe ở ven đường, để cho tôi qua lái, cho nên tôi… Tôi mới bảo là trạng thái không tốt.”

Quan Hành cười gật đầu, nhường cho Cung Du một lối thoát:

“À, vậy được thôi, chờ tới lúc trở về, nếu anh có tâm trạng thì em lại đổi lái với anh.”

Cung Du tùy tiện gật đầu, mặt hướng ra cửa sổ thở một hơi, âm thầm xoa dịu cảm xúc bồn chồn của mình: “Ừm, tôi ngủ một lát.”

Mấy năm gần đây, vùng ngoại ô Kinh Hải được quy hoạch càng ngày càng tốt, rõ ràng là con đường ra khỏi thành phố, nhưng hai bên đường hầu như được bao kín bởi các tòa dân cư, tựa như một cảnh tượng nhộn nhịp, phồn hoa.

Quan Hành lái xe dọc theo con đường mà Cung Du đánh dấu từ trước cho mình, thẳng đến cửa viện phúc lợi thì dừng lại, hắn nghiêng đầu nhìn Cung Du, nhướng mày hỏi:

“Viện phúc lợi Tinh Tinh, là nơi này hả anh?”

Cung Du dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ mới vừa mở ra, cũng không quan sát bên ngoài, liền vươn tay tháo dây an toàn, trả lời: “À, đúng rồi.”

Điều hòa trong xe mở hơi lớn, cho nên Cung Du vừa xuống xe liền cúi xuống ho khan lên, che miệng chỉ vào cốp xe:

“Tiểu Quan, có thể lấy giúp tôi mấy thứ đồ ở sau không?”

Quan Hành lên tiếng đồng ý, trực tiếp đi đến phía sau xe, từ bên trong lấy ra bao lớn bao nhỏ vác lên vai, ôm vào trong ngực, sau đó vững vàng tiến vào cổng viện phúc lợi.

“Các cậu xem đó là ai?”

“Ai? Hình như là anh Cung Du!”

“Anh Cung Du tới rồi!”

“Cung Du, anh rốt cuộc cũng đến rồi!”

“Anh Cung Du! Em rất nhớ anh nha!”

“Mẹ, anh Cung Du tới kìa!”

Cung Du mới vừa bước vào trong viện, trên cầu trượt đã vang lên tiếng cười liên tục, kèm theo tiếng bước chân hỗn loạn, một đám trẻ con ăn mặc sặc sỡ vây chặt Cung Du ở trung tâm, vây lấy anh đang đi về phía trước.

“Nói với mấy đứa bao nhiêu lần rồi, nên gọi là chú” Cung Du cúi nửa người, âu yếm không buông lần lượt xoa mấy cái đầu nhỏ bù xù tóc: “Nhìn đường, nhìn đường đi, đừng nhìn chú.”

Quan Hành khiêng một đống đồ đi ở sau, trong mắt tràn đầy yêu thương mà nhìn Cung Du phía trước, càng thêm ngưỡng mộ sức hấp dẫn của người đàn ông này.

Ở nhà có thể ra hiệu cho đội quân mèo, ở viện phúc lợi thì có các bạn nhỏ ủng hộ rầm rộ.

Hắn nhất thời không biết nên hâm mộ anh, hay là nên hâm mộ lũ mèo cùng đám trẻ.

Quan Hành đang nghĩ ngợi, liền nghe thấy tiếng cửa kêu “kẽo kẹt” một tiếng.

“Tiểu Cung, cháu tới sớm như vậy, gần đây không bận sao?”

Cô Tôn, người được đám trẻ trong viện phúc lợi gọi là “Mẹ” cầm một cái chày lăn bột đi ra, nhìn thấy Cung Du liền cười hiền hơn.

Không đợi Cung Du trả lời, bà lại bắt đầu nhắc tới:

“Có điều tới vừa kịp lúc, trưa nay cả nhà chúng ta ăn sủi cảo, cháu có lộc đấy. Đúng rồi, Tiểu Cung, có muốn thử làm sủi cảo không? Ôi, cậu nhóc ở phía sau chắc mệt lắm rồi, ai da, mang nhiều thứ như vậy, đồ lần trước Tiểu Cung đưa tới còn chưa có ăn xong đâu…”

Lời bà ấy nói hầu hết là thật, nghe thấy vậy Quan Hành đều cảm thấy có chút ồn ào, thế là hắn theo bản năng nhìn Cung Du, lại phát hiện người đàn ông này đang cúi đầu mỉm cười, hai tay đã xắn tay áo lên, chuẩn bị rửa tay cùng cô Tôn làm sủi cảo.

“Ha ha không bận, cô Tôn, đây là một người bạn của cháu tên là Quan Hành, còn đang đi học, trước mắt cũng chưa có tiềm lực tài chính mạnh cho nên cùng cháu đi làm công việc tình nguyện trước.” Cung Du nói.

“Được được, có thời gian thì tới chơi với bọn nhỏ là được, cô cùng tụi nhỏ cũng rất vui mừng rồi, không cần mang theo món đồ gì, phải học nha, à, cũng không cần cô nói, đứa nhỏ này ắt hẳn là học hành tốt.”

Cô Tôn nhìn Quan Hành cười nói, bà rất khéo tay, có thể nặn bột mỏng và tròn mà không cần nhìn vào vỏ sủi cảo cùng chày cán bột.

Cung Du đang lau tay, nghe được lời khen của cô Tôn dành cho Quan Hành, không khỏi cảm thấy có chút tự hào, không kịp nghĩ tới bất cứ điều gì khác, chỉ cảm thấy là đứa nhỏ nhà mình được khích lệ, liền hơi kiêu hãnh: “Đúng vậy, cậu ấy học tập tốt, học Học viện Tài chính, thông minh thật sự.”

Sau đó anh lại chỉ vào Quan Hành nói với lũ trẻ: “Mấy đứa à, gọi anh Tiểu Quan ha, anh Tiểu Quan học tập tốt, các em nên noi gương cậu ấy nha.”

Quan Hành không nghe thấy Cung Du đang nói cái gì, chỉ ngồi dựa vào cạnh bàn, có chút sững sờ nhìn chằm chằm anh.

Trong cuộc sống hay trên màn ảnh hắn đã nhìn qua hàng trăm biểu cảm của Cung Du, nhưng chỉ duy nhất loại biểu cảm này là chưa từng thấy.

Có vẻ như anh coi nơi này là phòng tuyến cuối cùng mà bản thân hết lòng tin tưởng, còn coi chỗ này thành… Nhà của mình?

Hắn đã kiểm tra thông tin của Cung Du, cũng nhờ thám tử tư của Quan gia điều tra qua, nhưng chưa từng có bất kỳ hình ảnh hay ghi chép nào về Cung Du và người nhà.

Chẳng lẽ Cung Du là cô nhi?

Nhưng rõ ràng ở trên màn ảnh anh có nhắc tới bản thân có em gái, vậy…

“Tiểu Quan, lại đây, thử làm sủi cảo đi, cũng thú vị lắm.”

Cung Du đột nhiên xoay người lại kêu Quan Hành, làm đứt mạch suy nghĩ của hắn.

Quan Hành đang chuẩn bị đồng ý, lại bị động tác tay rất nhanh của Cung Du làm hoảng sợ, ngay sau đó, chóp mũi liền cảm nhận được một sợi mềm mại như lụa chạm vào.

Ngoại trừ đầu ngón tay mềm mịn của Cung Du, còn có…

“Ha ha ha, bột mì! Ha ha ha, trên mặt anh Tiểu Quan dính bột mì!”

Những đứa trẻ không được cô Tôn cho phép ngồi lên bàn đang vây quanh trước sau người Cung Du, luyến tiếc không muốn rời khỏi anh, cho nên chúng tìm kiếm tứ phía thú vui mới khiến mình cảm thấy vui vẻ.

Lúc này nhìn Quan Hành bị Cung Du dùng bột mì quệt lên chóp mũi, không nhịn được mà phá lên cười.

Quan Hành không ngờ tới Cung Du thế mà lại ở đây đùa nghịch cùng hắn, nhưng khi nhìn thấy trên mặt người này lộ ra nụ cười xấu xa, hắn bất đắc dĩ mà lắc đầu, dùng đầu ngón tay chấm một ít bột mì, lần lượt bôi lên chóp mũi với hai má Cung Du, chỉ vào anh cười nói với lũ nhỏ:

“Nhìn xem, một chú mèo nhỏ xù lông.”

Tóc Cung Du mỏng còn hơi mềm, trong nhà vừa đến mùa đông, tĩnh điện sẽ làm tóc của anh điên cuồng mà nhảy loạn lên, anh lại cứ khăng khăng không tạo kiểu tóc.

Trừ khi có buổi diễn, Cung Du không bao giờ cố tình nghịch linh tinh keo xịt tóc hay những thứ tương tự để làm tóc vào nếp, cho nên mới vừa vào căn bếp nóng hầm hập này, tóc của anh lại bắt đầu không chịu nghe lời.

Thật sự có chút giống với con mèo lông dài sáng nay an an tĩnh tĩnh mà nằm trên mặt đất để Cung Du chải lông.

Cung Du bị Quan Hành miêu tả như vậy, mấy đứa nhỏ xung quanh càng cười lớn hơn, chúng cảm thấy Cung Du dùng hình tượng đáng yêu như vậy ở chung cùng mình, dường như càng thân thiết với nhau hơn, vì thế nhao nhao muốn nắm bột mì bôi lên mặt.

“Đi đi đi, đều ra ngoài chơi hết đi để mẹ nấu cơm, không ngoan là buổi chiều chỉ được ăn một viên kẹo.”

Cô Tôn đã cận kề tuổi bốn mươi, lại chưa từng kết hôn hay lập gia đình, chỉ chuyên tâm dốc hết sức lực vào công việc này và không chịu từ bỏ.

Đối người khác, sự nghiệp của bà chỉ là một công việc, nhưng đối với bản thân bà ấy mà nói, đó lại là việc mình dồn hết toàn bộ tình yêu thương cùng lòng tốt để đổi lấy sự hài lòng.

Những đứa trẻ này đều không có nhà, cho nên bà nguyện ý trở thành người nhà của bọn nhỏ, để chúng gọi mình một tiếng “mẹ”. Giữa thế giới lạnh lẽo tình người ấy, họ mang đến cho nhau tình yêu thương dịu dàng.

“Đi đi Tiểu Quan, cậu cùng tụi trẻ ra ngoài chơi chút đi” Cung Du liếc nhìn đồng hồ, sau đó tính toán một chút tiến độ làm bánh của mình với cô Tôn ở trên bàn, nói: “Chắc là nửa tiếng sau có thể ăn trưa.”

Anh đã thấy Quan Hành ở đoàn phim trêu đùa cùng trẻ con, nên nghĩ cũng có thể làm lũ nhóc này vui vẻ.

Quan Hành nghe lời, đồng ý với Cung Du một tiếng, liền dẫn mấy đứa nhỏ tung tăng nhảy nhót đi bóc quà.

Ăn xong bữa trưa, bọn nhỏ đáng lẽ phải đi ngủ theo quy định mọi khi, nhưng chúng đã rất lâu không gặp Cung Du, mẹ Tôn cũng hào phóng phá lệ mà cho phép các con trưa nay có thể cùng Cung Du chơi, chỉ cần buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút là được.

Nhận được sự chấp thuận, chúng giống như đã ăn một con mèo con đông lạnh, vui mừng không thôi mà nhảy tót vào trong lòng Cung Du, cười khúc khích mà khảy khóa kéo áo khoác trên người anh.

Quan Hành rửa bát đũa xong, ngồi trên chiếc ghế nhỏ trong nhà, từ xa nhìn Cung Du cùng các bạn nhỏ đang phơi nắng ở cầu trượt.

Sau đó nhớ tới lời Cung Du vừa nói với hắn trên đường đến đây:

“Tiểu Quan, tôi có thể làm phiền cậu một việc không?”

Quan Hành nhìn đường phía trước, gật đầu ý bảo Cung Du cứ việc nói, “Được, anh nói đi.”

“À, cậu thích trẻ con sao?”

Vấn đề này quá mơ hồ đến nỗi mà Quan Hành trong phút chốc có nhiều tưởng tượng về tương lai họ khát khao.

“Thích, rất thích.”

Cung Du dùng giọng điệu này hỏi hắn, hy vọng hắn sẽ thích.

Hơn nữa, hắn vốn dĩ rất thích trẻ con, chẳng qua ngoại trừ cái tên nhóc bánh bao Quan Lan nghịch ngợm mà thôi.

“Vậy… Nếu như dành cho cậu…”

Những lời này của Cung Du chợt dừng lại khi Quan Hành đột nhiên nhíu mày nhìn anh, thay đổi cách nói: “Nếu cậu có rất nhiều tiền, cậu sẽ thường xuyên đến viện phúc lợi cô nhi viện ở đây giúp đỡ những người khó khăn chứ?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Quan Hành gật đầu: “Chắc chắn rồi, em đang vì điều này mà nỗ lực.”

Ánh mắt Cung Du bỗng trở nên dịu dàng, anh vui vẻ vươn tay, sờ sờ tóc mái Quan Hành: “Cảm ơn cậu.”

Quan Hành bị hành động xoa tóc này của Cung Du làm rối loạn tâm trí, hoàn toàn quên mất Cung Du rốt cuộc còn chưa nói anh đến cuối cùng là muốn nhờ mình chuyện gì.

Bên ngoài truyền đến tiếng cười của bọn nhỏ làm đứt ngang hồi tưởng của Quan Hành.

Hắn đặt tay lên chỗ Cung Du chạm qua xoa nhẹ hai lần, khó hiểu tự hỏi lời cảm ơn của Cung Du suy cho cùng là vì điều gì.

“Thấy anh trai kia không?”

Cung Du không chỉ tay về phía Quan Hành, mà nhìn hắn từ xa để các bạn nhỏ theo ánh mắt anh nhìn qua.

“Thấy rồi.”

“Tớ cũng thấy rồi.”

“Tớ thấy anh Cung Du trước.”

“Ngốc à, đó là anh Tiểu Quan.”

Cung Du cảm thấy vô cùng ấm lòng với cảnh tượng đám trẻ tranh nhau thể hiện những gì bản thân nhìn thấy trước này, anh sờ sờ từng cái đầu nhỏ đang nằm trên đùi mình: “Các bảo bối, về sau anh trai này có thể sẽ thay anh đến thăm các em.”

“Vậy anh Cung Du thì sao ạ?”

Cung Du trầm mặc một chút, rồi lại cười nói: “Anh phải đi kiếm tiền nha, sau đó mua cho Cận Bảo một chiếc máy bay, mua cho Hề Hề một cái váy xinh xắn, thay cho Đóa Đóa một đôi mắt có thể ngắm nhìn những bông hoa tươi thắm…”

Nói tới đây, Cung Du càng ôm chặt cô bé đáng thương không nhìn thấy ánh sáng vào trong lòng: “Đến lúc đó, Đóa Đóa sẽ có thể thấy chiếc váy trên người Hề Hề có màu gì rồi.”

Đóa Đóa chớp chớp đôi mắt to vô hồn, ngây thơ hỏi: “Thật vậy sao anh Cung Du?”

Cung Du gật đầu, lại nhớ ra rằng cô bé không thể nhìn, cười đáp:

“Đương nhiên rồi, Cung Du anh có khi nào lừa gạt các em?”

Anh đã kí vào thỏa thuận hiến tạng.

Chỉ chờ sau khi qua đời, sẽ hiến tặng toàn bộ nội tạng còn lại của mình cho những người cần tới.

Để cho họ thay thế bản thân tiếp tục sống tốt.

Dẫu cho có sợ hãi cái chết, cũng cần phải bình tĩnh đối mặt với nó.

“Thế giới này thật sự rất đẹp, làm người ta đã tới một lần” Cung Du ngẩng đầu lên, dựa vào bậc cầu trượt, nheo mắt nhìn mặt trời trên bầu trời: “Chỉ muốn lại đến một lần nữa.”

Trước khi xuyên vào sách, Cung Du chính là một cô nhi không quyền không thế, nhưng anh khinh thường không thèm tìm đến những kim chủ hỗ trợ mình về tài chính để dựa dẫm, chỉ dựa vào bản thân không ngừng diễn vai phụ, đóng thế, lẫn lộn tới mức có triển vọng. Mà khi anh vừa mới gây dựng được danh tiếng lại không may mắc phải căn bệnh ung thư dạ dày.

Trong mấy tháng cuối cùng của sinh mệnh, anh mới tìm đến họ hàng xa của mình, chia một phần tài sản cho họ, cầu xin bọn họ giúp mình lo liệu tang lễ, mà để lại một phần, quyên góp toàn bộ cho cô nhi viện mà ở thời điểm khốn khổ nhất anh đã trông chờ sự giúp đỡ.

Cung Du sau khi xuyên vào trong sách, còn chưa sắp xếp cốt truyện rõ ràng, anh có quyền cho rằng bản thân là vì làm việc thiện nên trời cao mới lại cho một cơ hội sống. Hơn nữa vận mệnh đời này rất có khả năng kinh tế nên Cung Du nhân thời gian rảnh rỗi không đóng phim, tìm đến viện phúc lợi Tinh Tinh mà hiện giờ anh đang tài trợ, cũng đạt được sự đồng thuận với cô Tôn tuyệt đối không công khai trước truyền thông.

“Anh Cung Du.”

Cổng lớn truyền đến tiếng gọi của một thiếu niên vừa mới qua giai đoạn đổi giọng.

Cung Du nghe thấy liền đứng thẳng dậy, nhìn về phía phát ra âm thanh.

“Anh Cung Du, cô Tôn nói với em hôm nay anh tới” chàng trai trẻ giọng khàn khàn từ phía sau đi tới, đứng trước mặt Cung Du, nhẹ nhàng bắt tay anh xem như chào hỏi.

Sau đó cậu ấy vội vàng rút tay về giấu phía sau lưng, có chút ngại ngùng mà nhìn Cung Du: “Ta chuẩn bị thi trung khảo rồi, em hy vọng mình có thể đạt được thành tích thật cao, sau đó thi đậu một trường đại học cái tốt, về sau có thể làm gì đó cho anh Cung Du…”

Cung Du nhớ rõ đứa nhỏ này, một năm rưỡi trước, cậu ấy là đứa trẻ hư đã ỷ vào bản thân tay dài chân dài, liền tùy ý bắt nạt các bạn trong cô nhi viện tiểu.

Cậu ấy tên là Tiết Sách, năm nay mười bảy tuổi. Năm đó khi được cảnh sát giải cứu từ trong tay bọn buôn người là khi mới bảy tuổi.

Bởi vì đã chịu đả kích, cho nên cứ lớn lên trong viện phúc lợi mà không đi học, sau khi chờ cậu ấy gần như hồi phục tinh thần cô giáo của viện mới đưa đi tiểu học.

Bởi vậy Tiết Sách hiện giờ đã vượt quá độ tuổi thi trung khảo, nhưng theo thường lệ mà nói thì thực sự vẫn có thể tham gia.

Vào lần đầu tiên Cung Du nhìn thấy cậu ấy, còn bị khóa cửa nhà vệ sinh từ bên ngoài không ra được, nguyên nhân là vì Cung Du đội cái mũ giống với kẻ đã bắt cóc cậu. Sau khi bị cô Tôn dạy dỗ một trận, cậu ấy mới biết được Cung Du là người tốt thường xuyên tới giúp đỡ bọn họ.

Từ đấy về sau, mặc dù có gia đình nhận nuôi, cậu vẫn thường xuyên hỏi cô Tôn về việc Cung Du khi nào sẽ tới viện phúc lợi.

Hôm nay nghe cô Tôn nói với mình rằng Cung Du gọi điện thoại trước bảo sẽ đến thăm tụi nhỏ, Tiết Sách lúc này mới khẩn trương làm xong bài tập ngày hôm đó cần hoàn thành, rồi vội vã chạy tới.

Chỉ muốn cùng người mình ngưỡng mộ ăn bữa cơm tối.

Cung Du đứng lên, vỗ vai cậu: “Chà, em lại cao hơn rồi, thi tốt nhé, anh sẽ cổ vũ cho em.”

Trời đã chạng vạng tối, cô Tôn lại nhanh chóng nấu thêm bảy tám món ăn nữa, làm đủ cách để Cung Du ở lại đây ăn thêm một bữa.

Cung Du khó từ chối lòng tốt, liền kéo Quan Hành trở lại ngồi vào bàn ăn một lần nữa.

Lúc sắp đi, cô Tôn bọc sủi cảo đã chuẩn bị sẵn cho họ vào một cái túi vải hoa, cương quyết mà nhét vào trong tay Cung Du: “Lấy về ăn đi, đây đều là tự tay chúng ta gói, còn tốt hơn là ăn mấy thứ đồ ăn linh tinh ở bên ngoài.”

Cung Du chỉ cười đáp lại lời bà, nhận lấy túi vải nhỏ. Sau khi nói lời tạm biệt, anh mỉm cười quay người bước ra khỏi cửa.

Ráng chiều nơi chân trời sáng đến chói mắt.

Cứ như vậy, Cung Du từng bước từng bước chậm rãi tiến về phía hoàng hôn.

“… Cung Du.”

Quan Hành nhìn bóng lưng gầy gò đẹp đẽ kia, tựa hồ lo lắng anh sẽ biến mất như vậy trong ánh chiều tà, liền vô thức mà gọi thẳng tên Cung Du.

“A?”

Cung Du đang xách theo sủi cảo đi về phía chiếc xe, đột nhiên nghe thấy Quan Hành ở sau gọi mình, thậm chí còn gọi thẳng tên, không khỏi có chút kinh ngạc.

Chim hoàng yến nhỏ này đúng là thiếu đòn, không còn lớn bé luôn, hôm nay còn bôi bột mì lên mũi anh.

Về nhà phải trừng phạt… Cho hắn hát ba tiếng.

Quan Hành nuốt nước miếng, nhấc chân chạy nhanh về phía Cung Du.

Vẫn xách trong tay túi sủi cảo mà cô Tôn kiên quyết nhét vào trong lòng, Quan Hành ôm nó chạy, lại lo lắng canh bên trong sẽ đổ ra ngoài nên trông có vẻ hơi chật vật.

Quan Hành bắt gặp ánh mắt của Cung Du, trong mắt tràn ngập ánh hoàng hôn, dịu dàng đến vô cùng.

“Em có thể ở bên anh…”

Quan Hành nhìn đôi mắt ấy, nhất thời cũng không dám nói nữa.

Hắn lừa dối Cung Du nhiều chuyện như vậy, lấy tư cách gì mà bày tỏ tình cảm một cách lỗ mãng như thế.

Cung Du nghe được câu nói trước của Quan Hành, đuôi lông mày thanh mảnh hơi nhướng lên, trong mắt tràn đầy nghi hoặc:

“Cậu nói cái gì?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play