Không thể tưởng tượng nổi Hứa Mân thế mà có thể nghĩ ra cách trả thù kinh tởm như vậy.
Cung Du lạnh lùng nhìn hắn.
“Ngài không cần dùng những thủ đoạn bẩn thỉu này khiến tôi ghê tởm hơn nữa.”
Nói xong, anh quay đầu gọi Quan Hành: “Đi, về nhà.”
“Em sống chung với cậu ta?”
Hứa Mân hết sức kinh ngạc, ném hoa hồng trong tay xuống, đi nhanh về phía Cung Du, dường như muốn nắm lấy cổ tay của anh, nhưng sớm đã bị Quan Hành bắt được, vặn một phát khiến hắn lập tức đau đớn đến nỗi mặt mũi trắng bệch.
“Anh, anh đi trước đi, em sẽ đi theo ngay.”
Quan Hành không buông tay đang bị khống chế của Hứa Mân ra mà cúi người nhặt bông hồng lên, nhét vào trong tay hắn, thuận tiện giúp hắn cầm thật chặt vào những chiếc gai trên thân: “Hứa tổng, đồ vật của ngài, giữ lấy không cần tặng.”
Hứa Mân bị ép nắm chặt hoa hồng trong lòng bàn tay nên liền bị gai nhọn đâm rách, từng giọt từng giọt máu rất nhanh đã chảy ra. Hắn ta không rảnh để tâm tới đau đớn mà nhìn chằm chằm biểu cảm của Cung Du, xem ra là rất tổn thương, phát hiện bản thân không cách nào thoát ra được, liền giận dữ mà bóp cổ Quan Hành: “Mày dựa vào cái gì có thể ở cùng với em ấy?”
Đối mặt với thái độ này của Hứa Mân, Quan Hành cố gắng né tránh nhưng cũng dần trở nên bế tắc.
Rõ ràng chiều hôm qua hắn cùng với Cung Du đã chặn Hứa Mân ở trong nhà vệ sinh đánh một trận rồi, vì sao hắn ta hôm nay lại thành ra như này?
Chẳng lẽ ngày hôm qua đánh trúng đầu óc hắn ư?
Bên này Hứa Mân vẫn không buông tha mà ra tay với Quan Hành, giải thoát chính mình khỏi sự khống chế, sau đó đi bắt lấy Cung Du.
Các vệ sĩ phía sau Hứa Mân đã sẵn sàng ra tay, chỉ chờ một hiệu lệnh của hắn, bọn họ liền xông về phía trước đưa Cung Du đi. Nhưng chủ nhân của họ lại rất lâu vẫn không có động tĩnh gì dường như lo sợ sẽ làm mất lòng Cung Du, hoàn toàn không còn dáng vẻ chuốc say người ta ở tiệc rượu ngày hôm đó. Bọn họ lại càng không dám làm bừa.
“A Du, em đánh tôi đi, nếu tôi có lỗi em cứ đánh, chứ đừng mặc kệ tôi… được không?”
Vẻ mặt Hứa Mân có chút đáng sợ, trong mắt lộ ra khát khao chiếm hữu mạnh mẽ, vết bầm tím trên mặt vô cùng rõ ràng do bị Quan Hành đấm hôm qua kết hợp với biểu cảm méo mó trên khuôn mặt khiến hắn trông cực kỳ giống chú hề.
Cung Du cũng không yên tâm để Quan Hành một mình ở gần tên điên này, cho nên lúc Quan Hành chế ngự động tác của Hứa Mân, Cung Du chỉ là hơi lui về phía sau hai bước, nhíu mày ở bên cạnh quan sát.
Quả nhiên là cực kỳ biến thái.
Vừa nãy anh nhớ lại mối quan hệ thân mật giữa Hứa Mân và Lăng Hữu Hữu trong cuốn sách gốc, phát hiện ra tác giả chưa bao giờ miêu tả chi tiết về khả năng của Hứa Mân, mà chủ yếu tập trung vào việc hắn với Lăng Hữu Hữu cùng nhau chơi “đồ chơi”, hơn nữa còn cực kỳ nhiều thủ đoạn.
Có lẽ tác giả xây dựng ba ông lớn với nhiều kiểu tính cách khác nhau này đều có dụng ý, dựa theo tình hình hiện tại cùng những sự thật mà anh đã thấy mà suy đoán, Hứa Mân thực sự vô dụng, thậm chí còn có khuynh hướng M.
Trong nguyên tác, tuy rằng Hứa Mân tính tình cực kỳ thô bạo, thích sỉ nhục hoặc đánh đập người khác, cứ mặc sức giải phóng bản tính của mình, nhưng trong một tình cảnh đặc biệt chỉ có ở cùng Lăng Hữu Hữu, mới chịu ngoan ngoãn nghe lời.
Nghĩ đến đây, Cung Du chợt bừng tỉnh nhận ra.
Thiệt tình, lần đầu nghe thì không hiểu ý nghĩa, lần này gặp lại đã là nhân vật trong sách rồi a.
Quá… Quá kích thích rồi.
Anh không thể chọc vào tên biến thái này, nếu ghét hắn, hắn thậm chí còn có thể cảm thấy dễ chịu, cùng lắm thì đấu với hắn, bất kể là thắng hay thua đều có thể hả giận tại chỗ.
Nhưng nếu như bị tơ tưởng đến, vậy thì không phải vấn đề đánh nhau có thể giải quyết được.
Cách để nói chuyện với những kẻ biến thái là…
Cung Du trầm mặc một lúc, anh sao có thể nói chuyện cùng biến thái được.
Vẫn là phải mau chạy thôi.
“Tiểu Quan, buông hắn ra, chúng ta đi.”
Cung Du thò tay vào túi, chạm vào cái bình xịt hơi cay nhỏ để phòng vệ bên trong kia, sờ vòi xịt điều chỉnh lại phương hướng, chỉ chờ Hứa Mân lao đến lần nữa liền phun về phía mắt hắn.
Cái này là do Tống Thanh một mình chạy tới đưa cho anh sau khi tất cả nhân viên đoàn phim chụp hình kết thúc, khuyên Cung Du trong cuộc sống nhất định phải chú ý đến sự an toàn của bản thân.
Ban đầu Tống Thanh cầm thứ này đưa cho anh, Cung Du còn cảm thấy có chút buồn cười, nghĩ rằng mình dẫu sao cũng là một người đàn ông trưởng thành, sức lực không quá yếu, có lẽ không đến mức phải dùng bình xịt tự vệ.
Nhưng bây giờ anh cảm thấy hết thảy những điều này thật sự là có thần linh đang điều khiển cuộc đời và vô tình giúp đỡ anh.
Cung Du biết Hứa Mân hiện tại đã không thể dùng trí não như người bình thường để suy nghĩ và cân nhắc mọi lời nói và hành động của mình.
Nếu bản thân ra tay đánh hắn ta, tình huống như lúc vừa ra khỏi cửa sẽ lại xuất hiện, Hứa Mân này vô cùng say mê với cảm giác bị đánh, ngược lại khiến người ta khó chịu đến mức ghê tởm.
Nhưng cầm bình xịt hơi cay thì đã khác rồi, anh có thể dứt khoát phun thẳng vào mắt Hứa Mân, có lẽ chẳng ai hưởng thụ nổi cảm giác đau đớn đấy đâu. Như vậy nhân lúc này, anh với Quan Hành liền có thể nhanh chóng chạy thoát, hiên ngang rời đi.
Quả nhiên, sau khi Quan Hành chuẩn bị sẵn sàng cho trường hợp Hứa Mân sẽ lần nữa nhào tới, mới vừa lui về phía sau nửa bước, Hứa Mân liền giương nanh múa vuốt mà lao lên, đi thẳng đến chỗ Cung Du.
Cung Du nhanh tay nhanh mắt lấy ra cái bình mà anh đang căng thẳng nắm chặt đến mức nóng lên. Lúc Quan Hành một lần nữa bắt lấy tay Hứa Mân, trong nháy mắt khống chế được hành động của hắn, anh đã hướng vòi phun vào mắt Hứa Mân và nhấn mạnh.
“A a a a a a a!!”
Hứa Mân chỉ cảm thấy mắt nóng như bị kim châm, ngay sau đó liền ngã gục trên mặt đất, che đi đôi mắt đau đớn kêu lên: “Mắt ta! Nước! Mắt của ta! Mau lấy nước tới đây lũ phế vật!”
Mấy tên vệ sĩ phía sau tỏ ra vô cùng kinh ngạc đối với hành động như nước chảy mây trôi của Cung Du. Lâu nay bọn họ ở bên Hứa Mân vẫn luôn chỉ là vật trang trí, ngoại trừ chủ tịch có thể ra tay với hắn ra thì chưa từng thấy người ngoài nào dám làm Hứa Mân bị thương giữa thanh thiên bạch nhật như vậy.
Nhóm người đã đờ người ra, đến nỗi hoàn toàn quên mất việc phải bắt lấy Cung Du đang cùng Quan Hành chạy trốn.
Đợi đến lúc bọn họ nhận ra thì hai người đã chạy tới bãi đỗ xe, Quan Hành ra hiệu cho Cung Du lên ghế phụ ngồi trước, Cung Du gật đầu, mở cửa xe nhanh chóng vào trong. Tiện thể, anh đồng thời đưa tay chân sang phía ghế lái, sau khi kéo tay nắm cửa liền một chân đá vào cửa xe bên Quan Hành.
Hứa Mân bị một đám vệ sĩ vây ở giữa, cơn đau dịu đi một chút, hắn che đôi mắt nhoài người vào cửa xe gầm lên:
“Cung Du, con mẹ nó cứ chờ đấy! Xem tôi có làm chết cậu không! Tôi mẹ nó lúc ăn cơm nằm mơ đều nhớ tới cậu! Tắm rửa sạch sẽ cho tôi!”
“Được rồi Hứa tổng, chúng tôi sẽ đi bắt cậu ta về!”
Tên vệ sĩ cầm đầu cao to hung mãnh, nói với Hứa Mân xong, liền xoay người muốn chạy theo hướng Cung Du rời đi, sau đó Hứa Mân nheo mắt lại túm hắn lại, giơ tay tát một cái.
“Mày có phải cũng muốn đè cậu ta không? Mày muốn chạm vào Cung Du phải không? Tao nể mặt mày quá rồi hả?”
Vệ sĩ bị tát một cái cũng không thể giãy giụa, lập tức đứng chôn chân tại chỗ, cúi đầu xin lỗi Hứa Mân.
“Thực xin lỗi, Hứa tổng, tôi chỉ là muốn giúp Hứa tổng có được…”
“Cút! Mẹ nó nhanh lái xe đi! Đưa tao đến bệnh viện!”
Quan Hành vẻ mặt u ám, im lặng mà lái xe, không nói một lời.
Hắn vừa rồi rất muốn một quyền lại một quyền mà tẩn Hứa Mân thành đống thịt nát không thể cựa quậy, nhưng Cung Du ở đấy, hắn không cách nào vừa xử Hứa Mân đồng thời còn đảm bảo cho anh bình an vô sự.
Dẫu sao đám vệ sĩ phía sau Hứa Mân sung sức như trâu cũng không phí công nuôi dưỡng, nếu bọn họ dùng vũ lực bắt Cung Du đi thì mới thực sự là lợi bất cập hại.
Quan Hành khẽ nhíu mày, bỗng nhiên cảm thấy Cung Du ngồi bên ghế phụ yên tĩnh lạ thường, dường như tiếng thở dốc nhỏ hơn so với ngày thường rất nhiều, cho nên nhân lúc xe còn chạy thẳng trên đường, hắn nhanh chóng quay đầu liếc nhìn anh một cái.
Ánh mắt Cung Du có chút đờ đẫn, sắc mặt trông cũng tái nhợt vô cùng, sau khi tháo khẩu trang xuống, để lộ ra má phải hơi hơi sưng, có lẽ là do cái răng khôn bên trong miệng đã bắt đầu nhiễm trùng.
“Anh, em lái xe đến bệnh viện luôn nhé?” Quan Hành lo lắng nếu chậm trễ sẽ xảy ra vấn đề, vì thế trực tiếp quyết định thay anh. Nhưng mới vừa nói xong, hắn liền phát hiện rõ ràng bả vai Cung Du đang co rúm lại một chút, vội vàng nói thêm một câu: “Anh, bệnh viện nha khoa, là bệnh viện nha khoa, chỗ đó không có giường bệnh.”
“Đừng sợ, em sẽ luôn ở bên anh.”
Cung Du gật đầu: “Ừ, tôi không sợ.”
Anh chỉ là đang suy nghĩ sau này nên tránh khỏi dây dưa với Hứa Mân như thế nào.
Cứ nghĩ đến cảnh bản thân sẽ bị Hứa Mân dùng cách nhìn Lăng Hữu Hữu nảy sinh dục vọng với mình, Cung Du liền cảm thấy toàn thân khó chịu đến mức rùng mình.
“Lạnh à?” Quan Hành mắt nhìn đường phía trước, tay phải rảnh rỗi vươn ra nắm lấy cổ tay Cung Du kiểm tra nhiệt độ cơ thể: “Em bật điều hòa lên một chút, nhưng không để quá lớn kẻo lát xuống xe anh sẽ bị cảm lạnh.”
Cung Du nuốt nước miếng, gật gật đầu: “Ồ, biết rồi.”
“Còn khoảng hai mươi phút nữa mới đến…” Quan Hành nhìn thời gian hiện trên trung tâm điều khiển của xe, mở thư viện nhạc, tùy tiện chọn một bản nhạc nhẹ dễ ngủ, vặn nhỏ âm lượng: “Anh chợp mắt một lát đi.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Không cần… Tôi không buồn ngủ…” Cung Du khép hờ mắt, lời còn chưa nói xong đã chìm vào giấc ngủ mê man.
Tuy rằng nhiệt độ điều hòa đã được Quan Hành điều chỉnh không cao, nhưng hắn vẫn lo lắng Cung Du bị khí lạnh bên ngoài xâm nhập dẫn tới cảm lạnh mà phát sốt.
Cho nên Cung Du mới vừa xuống xe, đã bị Quan Hành bao trọn trong chiếc áo lông vũ dài tới mắt cá chân thường để ở hàng ghế phía sau, lúc này mới hài lòng mà ôm lấy người tiến vào bệnh viện nha khoa.
Mọi người thường theo bản năng đánh giá lý lịch và kinh nghiệm của bác sĩ thông qua mái tóc cùng cặp kính, và Quan Hành cũng không phải ngoại lệ.
Qua một hồi so sánh, Quan Hành chọn một nam bác sĩ trung niên mà hắn cho là kỹ thuật tốt nhất để đăng ký, sau đó cùng Cung Du ngoan ngoãn đi theo phía sau vào trong: “Xin chào, cho hỏi là bác sĩ Lương đúng không?”
Bác sĩ đang nghịch mô hình nha khoa, nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, nhìn bảng đăng ký trên máy tính. Ông gật đầu với Quan Hành, lại nhìn chàng trai được trùm kín mít phía sau hắn, rõ ràng có chút không tình nguyện đi khám bệnh, không nhịn được cười nói:
“Là em trai cậu sao? Để cậu ấy nằm bên này đi.”
Quan Hành cũng cười thành tiếng: “Đúng vậy, quả thực là một bạn nhỏ.”
Trốn trong chiếc mũ dày, Cung Du nóng bừng cả mặt.
Nhỏ, nhỏ cái nỗi gì, lấy ra không biết bao nhiêu lớn hơn cậu.
“Nằm xuống đi nhóc.”
Bác sĩ Lương không biết Quan Hành là đang nói đùa, thật sự tin đây là em trai hắn, chỉ vào cái giường trước mặt mình, lôi ra một đôi găng tay cao su đeo vào, vừa mang vừa hỏi thăm bệnh tình: “Là bên trái hay bên phải?”
“Bên phải” Quan Hành biết Cung Du đau răng nên trả lời giúp anh: “Là răng khôn.”
“À, vậy để tôi kiểm tra xem” bác sĩ Lương ý bảo Cung Du cởi mũ với khẩu trang xuống, cười khuyên anh: “Đừng sợ, không đau đâu, nếu cần phải nhổ răng, tôi cũng sẽ tiêm thuốc tê cho cháu.”
Chỉ là từ phim trường đến bệnh viện trong chốc lát như vậy, mặt Cung Du đã sưng lên rất nhiều, thậm chí tới giọng nói cũng chịu ảnh hưởng. Lúc này nảy sinh thắc mắc mà hỏi bác sĩ nhưng thanh âm thì ồm ồm, phát âm lại không chuẩn: “Rậm sao?”
“Ha ha, rậm, rậm” bác sĩ Lương cười nói, ông ấy đã nghe ra Cung Du là người trưởng thành, thấy Quan Hành vẫn luôn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của anh và không chịu buông tay, liền hiểu rõ mối quan hệ giữa hai người: “Không lừa gì cậu, xem bạn trai cậu còn lo lắng đến mức nào, cậu ấy một mình lo lắng hết phần hai người, cho nên cứ thả lỏng đi ha, chàng trai.”
Cung Du hít một hơi thật sâu, âm thầm siết chặt bàn tay giấu trong tay áo rộng để động viên bản thân, nhẹ giọng nói: “Được rồi, nằm xuống thôi, không đáng sợ.”
Quan Hành bị dáng vẻ lầm bầm lầu bầu vô cùng đáng yêu này của anh khiến hắn lập tức xoay người sang chỗ khác, úp mặt vào tường, bả vai không nhịn được mà run lên.
Bác sĩ Lương một bên khen ngợi người trẻ thật giỏi, một bên quay người đi chuẩn bị dụng cụ cần thiết. Vào lúc xoay người lại thì thấy Cung Du nằm ở trên chỗ khám chữa bệnh, ngay lập tức dựa vào lưng ghế cười như được mùa.
“Ha ha ha, a ha ha ha ha ha ha ha… Bệnh nhân à, cậu nằm ngược rồi, nằm như vậy mà không cảm thấy cả người giống bị dốc ngược lên sao?”
Quan Hành nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy đầu của Cung Du đang nằm ở vị trí đáng ra là để đặt chân, hắn trong phút chốc ngây cả người tại chỗ, sau đó cắn chặt môi, liều mạng kìm xuống tiếng cười muốn bật ra khỏi cổ họng.
Cung Du: “…”
Hai người họ như vậy khiến anh cảm thấy mình trông thật ngu ngốc.
Bác sĩ Lương chờ Cung Du tháo khẩu trang và nằm xuống lại, nhưng ngay khi nhìn thấy khuôn mặt anh liền theo phản xạ mà chỉ về phía anh rồi lại nhìn Quan Hành, lắp bắp một hồi: “Cậu, cậu ấy không phải người đó sao? Có phải người đó không? Cái người mà con gái tôi đặc biệt hâm mộ…”
Cung Du che mặt, vẻ mặt khổ sở.
Mặt anh sưng thành bộ dạng này rồi mà còn có thể nhận ra cũng thật lạ.
“Cung Du!” Bác sĩ Lương rốt cuộc cũng nhận ra danh tính của anh trước gương mặt đang khó mà nhận ra này: “Có phải là Cung Du không?”
Cung Du chần chờ một chút, quay đầu nhìn cái tên mà Quan Hành đăng ký trên màn hình máy tính cho mình.
Tôn Nhị Đản???
Quan Hành đúng là luôn không muốn cho anh tùy tiện để lộ trước mặt người khác, điều này có thể hiểu được, nhưng tại sao hắn phải chọn một cái tên như vậy để khiến anh khó xử?
Con chim hoàng yến nhỏ này thật đáng ghét!
Nên đánh!
Cung Du trừng mắt lườm Quan Hành một cái, sau đó miễn cưỡng mím môi, chịu đựng nỗi đau từng cơn, nghiến răng trả lời vị bác sĩ kia: “… Không phải… Nhưng mà người trong thôn… đều nói rằng cháu với Cung Du… giống nhau.”
Quan Hành ở bên kia cười ngặt nghẽo đến mức suýt ngất.
Sau khi Cung Du nằm xuống một lần nữa, bác sĩ Lương đối chiếu phim mà anh mới chụp lúc vào và rất nhanh đã kiểm tra xong.
Ông tháo khẩu trang xuống nói: “Tôn tiên sinh, răng khôn của cậu mọc đúng hướng, có thể giữ lại, hiện tại chỉ cần giảm đau giảm viêm là được.”
Sau khi biết bản thân không cần nhổ răng, Cung Du trong nháy mắt phấn khích không thôi, tức khắc liền cảm thấy răng mình đã hoàn toàn hết đau, thậm chí có thể ăn bánh pudding cùng bánh kem pho mát ngay.
“Nhưng nên ăn ít đồ ngọt” Bác sĩ Lương không biết anh đang nghĩ gì trong đầu, vô tình nói thêm: “Tôi phát hiện bên cạnh răng khôn này còn một chiếc có khả năng sẽ phát triển trở thành răng sâu, cần chú ý chăm sóc răng và cố gắng kéo dài tuổi thọ của chúng.”
Quan Hành lo rằng Cung Du không nghe theo lời dặn dò của bác sĩ, hơn nữa sau này sẽ dùng thân phận kim chủ để áp chế hắn, không cho Quan Hành quản anh, sau đó tùy ý làm bừa. Vì vậy liền vội vội vàng vàng tiếp nhận lời của bác sĩ Lương nói: “Ồ ồ ồ, tôi hiểu rõ rồi, bác sĩ Lương, tôi sẽ theo dõi anh ấy theo “lời căn dặn”.”
Mấy chữ “Lời dặn của bác sĩ” dường như là Quan Hành cắn răng nói ra, phát âm vô cùng nặng nề.
Cung Du khó chịu mà trừng mắt nhìn hắn.
Chưa bao giờ tới nơi này, sau khi Cung Du xác nhận bản thân không có vấn đề gì, không khỏi cảm thấy có chút mới mẻ. Lúc Quan Hành cùng bác sĩ thảo luận về chiếc răng sâu, anh quan sát từng cái mô hình nha khoa trên bàn.
Đột nhiên, Cung Du giống như nhớ tới điều gì đó, quay đầu hỏi: “Bác sĩ, cháu nghe nói rút răng khôn có thể làm nhỏ mặt đúng không?”
Bác sĩ Lương gỡ bao tay xuống, cầm cốc nước đưa cho Cung Du súc miệng, cười trả lời anh: “Không thể, Tôn tiên sinh, muốn dùng phương pháp rút răng khôn này để làm mặt nhỏ lại, gần như là không có khả năng. Bởi vì cho dù sau khi nhổ, thay đổi cũng rất nhỏ, nếu nhìn bằng mắt thường chắc chắn không thấy được.”
Cung Du cau mày, muốn nói song lại thôi: “Nhưng mà…”
Bác sĩ Lương hiểu anh nói một nửa lại dừng là đang chỉ cái gì: “Khả năng duy nhất chính là trong những ngày nhổ răng khôn, vô cùng đau đớn khó chịu, ăn uống kém nên vừa đói vừa gầy.”
Cung Du gật đầu sáng tỏ.
Hai người vừa về đến nhà, tâm trạng của Cung Du đã tốt hơn rất nhiều khi nghe tin vui mình không cần nhổ răng, cũng có sức nói chuyện với Quan Hành.
“Tôi muốn ăn thạch…”
“Em thấy anh cũng giống thạch đó” Quan Hành từ sau lưng nắm lấy vai Cung Du, dắt anh đi về phía tủ lạnh rồi lại lập tức thay đổi đường đi: “Đi, lên lầu tắm rửa, sau đó em hát ru anh ngủ.”
Cung Du: “…”
Con chim hoàng yến nhỏ này quả thực là to gan lớn mật.
Kim chủ phát cáu, Cung Du hắng giọng mà chỉ vào tủ lạnh nói: “Tôi tối nay nhất định phải ăn thạch này.”
Nói xong, anh liền muốn lần nữa đi về phía tủ lạnh, nhưng mới vừa bước chân ra còn chưa kịp tiếp đất, cả người đã mất trọng tâm, trong nháy mắt bị nhấc bổng lên không trung.
“… Mau thả tôi xuống, tiểu Quan Hành!”
Cung Du hoảng sợ, vội vàng ôm chặt lấy đầu Quan Hành.
Tư thế ôm anh của thằng nhóc lần này không giống với trước đây, Quan Hành coi anh như bao tải mà vác trên vai, cho nên hiện tại vị trí duy nhất Cung Du dùng sức bám vào là cái đầu toàn tóc của Quan Hành.
Nói xong anh bị vỗ một cái thật mạnh khiến Cung Du mím môi, nhục nhã bực mình nói: “Cậu thật quá đáng.”
Trên đời này làm gì có con chim hoàng yến nào cả gan vác kim chủ đi tới đi lui lại còn động thủ đánh người ta?
Thật chưa từng thấy chim hoàng yến nhỏ nhà ai dám như vậy.
Cung Du thầm oán, nhưng bởi vì tính mạng mình đều ở trong tay Quan Hành nên anh nằm im trên vai hắn đến cái rắm cũng không dám thả / không nhúc nhích.
Quan Hành cười hai tiếng, sải bước mà vác người lên tầng, đặt xuống chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính, chỉ vào Cung Du đang cuộn mình trong chăn như con tằm nói:
“Ở đây nghỉ ngơi chút đi, em đi pha nước tắm, anh uống thuốc, tắm rửa xong thì lập tức ngoan ngoãn ngủ cho em.”
Khi từ phòng tắm đi ra sau khi pha xong nước, Quan Hành thấy Cung Du đã nằm ườn ra giữa giường, trên cái bụng trắng nõn lộ ra là lão Tứ to lớn đang lười biếng nằm bò.
Thấy Quan Hành bước ra, lão Tứ “meo” một tiếng, liền từ trên bụng Cung Du nhảy dựng lên, nhảy thẳng vào trong lòng Quan Hành.
Quan Hành thấy thế vội vàng xua tay ngăn cản, nhưng mà mèo ta không hiểu ý nghĩa động tác của con người, hai chân sau đã bắt đầu dồn sức, hai chân trước hơi co lại chỉ chực nhảy lên.
“Ôi trời ơi”
Cung Du đau đớn rên một tiếng vì bị đạp, ôm bụng quỳ trên giường, quay đầu sang nhìn thủ phạm bên kia.
“… Không phải em.”
Quan Hành sắc mặt ủy khuất mà ôm lão Tứ vừa chuẩn xác nhảy lên lồng ngực hắn, cố gắng rửa sạch mối nghi ngờ.
Cung Du: “Hai người đều đi ra ngoài cho tôi.” Quan Hành: “…”
Lão Tứ: “Meo~”
Sau khi đóng máy, Cung Du không cần lập tức nhận vai diễn mới mà ở nhà tĩnh dưỡng trong mấy ngày. Có Quan Hành ở bên chăm sóc, chiếc răng khôn đau nhức và gương mặt sưng vù của anh đều nhanh chóng bình phục.
Mỗi ngày dậy sớm đến phòng thể hình tập luyện hai giờ đồng hồ, tiếp đó tắm rửa rồi lại cho mèo ăn và hót phân, nhàn rỗi không thể chịu nổi mà ngân nga trong cổ họng.
Quan Hành từ trong phòng ngủ đi ra, đứng ở cạnh cầu thang quan sát được chính là một cảnh tượng như vậy.
Cung Du mặc áo choàng tắm ngồi xổm bên cửa sổ sát đất trong phòng khách, cúi đầu chải lông cho một con mèo lông dài, con Đại Quất thì đang ngồi trên đỉnh đầu cùng hai bên vai. Dựa theo phán đoán ban đầu về hình dáng kích cỡ, thời gian chúng nó tới nhà này sống không quá dài.
Nếu không thì sớm đã béo đến mất đi dáng vẻ, xương cổ với cột sống của Cung Du làm sao có thể chịu nổi sức nặng của ba đứa cùng ngồi lên?
Nghe thấy động tĩnh, Cung Du quay đầu lại, vừa vặn bị miếng thịt hồng của con mèo lông vàng đang ngồi trên vai phải vỗ nhẹ, thế mà Cung Du chẳng đau chẳng ngứa ngược lại còn nắm lấy bàn chân nhỏ kia hôn một cái.
Chứng kiến cảnh này, Quan Hành đỏ mắt ghen tị, thậm chí muốn cưỡi lên ngay lập tức.
“Tiểu Quan, cậu dậy rồi à?”
Cung Du cẩn thận lần lượt đặt đám tổ tông trên người xuống mặt đất, sau đó đứng dậy đi tới chỗ Quan Hành: “Lúc thức dậy vào buổi sáng, thấy cậu còn đang ngủ say nên không dám đánh thức.”
“Này, tôi làm bữa sáng rồi, ăn xong cùng tôi ra ngoài một chuyến.”
Nghe thấy anh vừa nấu ăn, Quan Hành vội vàng nhìn xung quanh bốn phía, lo sợ còn chỗ nào có nguy cơ cháy nổ, bị Cung Du từ đằng sau vỗ vai cười mắng: “Tên nhóc này, tôi dùng lò vi sóng chỉ để hâm nóng bánh mì với sữa bò, còn chẳng chiên trứng.”
Quan Hành thầm nghĩ, vì sợ anh nấu cơm nên đã cố ý đặt đồng hồ báo thức sớm hơn, kết quả vẫn là không ngăn được.
Chẳng lẽ lò vi sóng thì không có tai họa ngầm sao?
Đối với người thường mà nói, quả thật là không có.
Nhưng anh ấy là Cung Du.
Quan Hành vừa nghĩ vừa đi nhanh đến phòng bếp, bất chấp nguy cơ có thể bị đánh, cúi người kiểm tra tình hình của các thiết bị điện.
“Ôi, tiểu Quan Hành, cậu có làm quá rồi không? Tôi nấu cũng không tồi đến mức đó chứ?”
Cung Du lê dép bước tới, vỗ vỗ vào lưng Quan Hành, bực tức nói.
“Anh đúng là làm không tệ” Quan Hành cười khen nói: “Rất đáng được khen thưởng.”
Cung Du đắc ý mà khoanh tay trước ngực, tỏ ra dáng vẻ tự tin của một người thành công: “Tất nhiên rồi.”
Chỉ là chiếc áo choàng tắm trên người anh trông không có sức thuyết phục cho lắm.
Trong khi Quan Hành còn bận dùng cặp mắt to và đơn thuần đó quan sát anh từ trên xuống dưới, thì Cung Du ở trong đầu đã có tính toán của riêng mình.
Anh hạ giọng, đỏ mặt tía tai nói: “… Cậu không phải nói thưởng tôi sao? Tôi quyết định… chỉ cần một cái thạch là đủ rồi.”
Đối mặt với cậu nhóc nhỏ hơn mình gần mười tuổi, Cung Du cảm thấy mình đưa ra yêu cầu này thật sự là có chút xấu hổ, bất giác liền đỏ mặt.
“Có thể…”
Một tiếng “không” cuối cùng Cung Du còn chưa thốt ra, đã thấy một bóng người lao tới.
Ngay sau đó, đôi môi được chạm nhẹ bởi một đôi môi khác còn mang theo chút hương trà bạc hà mát lạnh vì mới rửa mặt xong.
Thật ngọt ngào.
Mặt Cung Du đột nhiên nóng bừng.
Anh ngây ngốc nửa ngày mới lắp ba lắp bắp mà mở miệng: “Vậy, vậy muốn thêm một cái nữa… bánh pudding dâu.”
Quan Hành bật cười:
“Được, có thể.”