Thực ra Cung Du đã nghe thấy lời Quan Hành nói.
Trong chiếc túi vải mà anh xách trong tay, mấy viên sủi cảo đã rơi ra ngoài hộp có thể làm chứng.
“Tiểu Quan” Cung Du nhìn vào đôi mắt đong đầy dịu dàng của Quan Hành, hỏi lại: “Cậu vừa nói cái gì?”
Rất khó để không rung động với một người như vậy.
“Em nói, em có thể ở bên anh…tiếp tục làm những chuyện có ý nghĩa không?”
Sự soi xét của Cung Du đối với hắn dường như có thể nhìn thấu tận đáy lòng.
Quan Hành không khỏi nhếch miệng cười, sau đó nói thêm: “Bởi vì như vậy khiến em cảm thấy rất vui”.
Cung Du hơi cụp mắt xuống, giống như đang thất vọng nhưng càng giống thở phào nhẹ nhõm hơn: “Ừ, tôi cũng vậy, các bạn nhỏ cũng rất thích cậu”.
Quan Hành gật đầu, giúp Cung Du mở cửa xe rồi đưa tay che đầu anh, nói: “Vâng, anh ơi, sau này em cũng sẽ thường xuyên tới đây thăm, chăm sóc bọn trẻ”.
Chiếc Brabus màu đen tuyền hầm hố hòa vào con đường đêm tối tăm, đèn pha soi sáng đoạn đường phía trước.
Có vẻ như khoảng thời gian trước quay phim quá mệt, sức khỏe bị tiêu hao hơi nhiều nên gần đây Cung Du vô cùng buồn ngủ.
Mỗi lần chỉ cần nằm trên xe lắc lư một lúc, chớp mắt đã có thể thấy anh nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe ngủ say.
Quan Hành thấy anh ngủ rồi thì điều chỉnh nhiệt độ trong xe cao lên một chút, để tránh trong cơ thể Cung Du chậm rãi sản sinh ra nhiệt độ sẽ làm cho anh cảm thấy lạnh, từ đó dẫn đến ngủ không thoải mái.
Một người lái xe rất buồn chán, Quan Hành chốc chốc lại liếc nhìn khuôn mặt của Cung Du, giống như đang cổ vũ chính mình vậy. Mỗi lần nhìn, ý cười trên khóe miệng lại sâu hơn rất nhiều.
Hắn đột nhiên nghĩ đến trước bữa tối, khi thiếu niên tên Tiết Sách đến tìm hắn nói chuyện.
“Anh là gì của anh Cung Du?” Ánh mắt của Tiết Sách mang theo vẻ ngây thơ và dũng cảm, chưa trải sự đời. Dáng vẻ nhìn chằm chằm Quan Hành ngắm nghía từ trên xuống dưới vô cùng giống một con báo nhỏ: “Em thấy anh lúc nào cũng nhìn anh Cung Du, có phải anh cũng thích anh Cung Du giống em không?”
Thiếu niên đều bốc đồng.
Mặc dù tuổi của Quan Hành không lớn hơn Tiết Sách là bao nhưng dẫu sao thì cũng từng trải hơn một chút, sự hiểu biết cũng không giống như cậu ấy, sự bất ngờ ngắn ngủi qua đi, ngược lại hắn cười phá lên, thản nhiên thừa nhận:
“Đúng vậy, anh thích anh ấy, thì sao?”
“Em quen anh ấy từ rất lâu rồi”. Tiết Sách nói.
Cậu ấy “ý tại ngôn ngoại”* để Quan Hành phân biệt rõ thứ tự đến trước và sau.
*Ý ngoài lời nói, không nói thẳng ra mà để người nghe, người đọc tự hiểu
“Nhưng mà anh trưởng thành rồi”.
Quan Hành hiếm khi để lộ ra tính trẻ con, hắn vô cùng muốn phân thắng bại với đứa trẻ này.
Không phải hắn trẻ con cố tình gây sự mà là hắn thực sự không tự tin.
Quan Hành biết hiện tại hắn chỉ là một “sugar baby” ngoan ngoãn ở cạnh Cung Du mà thôi, không có lí ghen tuông một cách quang minh chính đại, thậm chí ngay cả thân phận và tư cách này hắn cũng không có.
Vậy nên dù đối diện với một đứa trẻ thể hiện sự quý mến với Cung Du hắn đều cảm thấy tự ti.
Tiết Sách tặc lưỡi: “Nhưng em nghe nói anh Cung Du có người mình thích rồi, chính là Tần Hữu Hữu thích đi câu dẫn người ta đó, lúc trước chuyện của hai người họ vô cùng hot đó”.
Cung Du thích Tần Hữu Hữu.
Quan Hành đương nhiên là biết.
Nhưng anh lại hại Tần Hữu Hữu gãy xương nhập viện trong buổi tiệc rượu hôm đó.
Mặc dù sự căm ghét đối với Hứa Mẫn là điều mà hắn và Cung Du cùng hiểu, nhưng liên quan đến Lăng Hữu Hữu, tính xác thực và độ tin cậy của những tin đồn từ ngoài giới lại khiến người ta phải tin.
Trình độ điều tra và năng lực dư luận của cộng đồng mạng thuộc dạng không thể coi thường, mỗi lần trong giới có ngôi sao bác bỏ chuyện kết hôn, sinh con, ly hôn nhưng cuối cùng đều sẽ bị đào ra tất cả đều là sự thật.
Vậy nên tin đồn trên mạng về Cung Du thích Lăng Hữu Hữu nhưng không được hồi đáp, hiện tại hóa thành lời lẽ cay nghiệt của Cung Du đối với Lăng Hữu Hữu, từ đó trở thành phương tiện thu hút sự chú ý của anh.
Điều này khiến Du Hành không thể không tin.
Tiết Sách ngưỡng mộ nhìn Du Hành, nói:
“Thực ra anh có thể đứng bên cạnh anh ấy cũng đã rất xuất sắc rồi”.
Quan Hành bỗng vui vẻ, khuôn mặt nhìn cậu thiếu niên còn mang theo chút trẻ con: “Đây là đang khen anh sao?”
Tiết Sách lại đổi chủ đề: “Nhưng em nhất định sẽ xuất sắc hơn anh, giỏi hơn anh, như vậy có thể qua lại thân thiết hơn với anh Cung Du rồi”.
Quan Hành mím môi lại.
Cung Du đột nhiên ho hai tiếng làm cho Quan Hành giật mình, tưởng rằng Cung Du đã phát hiện ra tâm sự của mình bèn nhanh chóng quay đầu lại nhìn anh: “Anh ơi, anh dậy rồi à?”
Một tay hắn mở nắp cốc giữ nhiệt, ngón tay cái đưa lên miệng cốc để thử nhiệt độ sau đó đưa cho Cung Du:
“Uống ngụm nước trước đã, uống từ từ thôi, có thể nước hơi nóng đó”.
Quả nhiên, Cung Du vừa hút một ngụm liền bị bỏng đến nỗi hít hà mở cửa sổ: “Khụ, bỏng quá, tôi còn tưởng đã nguội từ lâu rồi chứ”.
Quan Hành bất lực: “Bỏng toạc miệng chưa?”
“Chưa”
Cung Du lắc đầu, liếm liếm đầu lưỡi bị bỏng rát.
Hai người đã ăn tối ở viện phúc lợi, về đến nhà vẫn còn sớm, Cung Du đi rửa tay thay đồ ngủ xong thì đi ra phòng khách liền thấy Quan Hành đã một tay ôm một con mèo ngồi trên thảm đợi anh.
Cung Du đón lấy Lão Tứ mà Quan Hành đưa cho anh rồi cũng ngồi xuống thảm rồi vuốt ve con mèo.
Cả hai đều không nói gì.
Tình cảnh bỗng hơi không tự nhiên.
Một buổi tối tươi đẹp thực sự nên làm chút chuyện có ý nghĩa.
Nhưng ý niệm của Cung Du vừa nảy ra thì cổ tay nhào bột cả buổi chiều liền không đồng ý, bắt đầu đau nhức rồi nhói nhói lên.
Nếu tư thế chống đỡ không được…
Ánh mắt Cung Du liếc thấy cam mật ở trên bàn.
Vậy như này thì sao…
Du Hành sớm đã nhận ra suy nghĩ của Cung Du chỉ là không vạch trần anh, hắn cúi đầu nhịn cười, tay vuốt ve chú mèo.
Cung Du bên kia vẫn đang bối rối, da mặt anh mỏng gần chết, để anh chủ động nói ra mong muốn phi lý của mình quả là khó hơn lên trời.
Cuối cùng, anh lấy hết dũng khí, hít sâu một hơi rồi nói: “Tiểu Quan, chúng ta chơi ván game đi”.
Cung Du nói xong thì đột nhiên cảm thấy câu này của mình hơi giống biến thái, trong lòng không khỏi hối hận nhưng lại không biết làm thế để thu hồi.
“Game gì vậy anh?”. Tuy vậy, Quan Hành lại giống như khá hứng thú, quay đầu nhìn sang phía anh.
“Hức…”
Cung Du nấc lên.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Quan Hành trong veo, sạch sẽ như Lão Tứ đang nằm gọn trong lòng hắn khiến Cung Du không đành lòng đưa ra yêu cầu quá đáng nữa.
Mà Quan Hành vẫn cứ hỏi tiếp: “Anh ơi?”
Cung Du phúc đến thì lòng cũng sáng ra, dứt khoát lấy điện thoại từ trong túi ra, gõ lên màn hình rồi hướng về phía Quan Hành lắc lắc.
Ngay sau đó, tiếng âm thanh trò chơi truyền đến:
“Timi…”
“Biết chơi không?” Cung Du thầm đổi khái niệm game, khẽ liếm môi: “Có muốn tôi dạy cậu không?”
“Anh còn có tài khoản game này?”
Quan Hành đặt chú mèo xuống, cũng lấy điện thoại ra rồi mở game, chớp chớp mắt nhìn Cung Du: “Em biết một chút”.
Cung Du quả thực có tài khoản, hơn nữa tướng và skin cũng rất đầy đủ.
Đây vẫn là lúc đầu Phương Mộc nghiện game này rồi kéo anh cùng đăng kí tài khoản.
Cung Du làm không lại những người trong game hết lần này đến lần khác giết anh, nghe nói nạp tiền mới có thể trở nên mạnh được nên trong lúc bốc đồng anh đã gia nhập team “Krypton Gold”*
(*)Từ gốc của Krypton Gold là "Class Gold", một thuật ngữ trò chơi, có nghĩa là hành vi nạp tiền trong trò chơi trực tuyến, người chơi Trung Quốc thường sử dụng Krypton (Class) Gold để chế nhạo ý nghĩa gian lận tiền trong trò chơi trực tuyến.
Tuy nhiên, “Krypton Gold” vẫn không khiến cho Cung Du biến thành game thủ vip pro mà ngược lại khiến anh trở thành một con gà làm màu làm mè, skin xịn nhưng chơi dở tệ.
“Em lập phòng kéo anh nhé”.
Quan Hành thấy Cung Du đã online, vừa nói vừa ấn mời.
Mặc dù là thuật ngữ game hết sức bình thường nhưng Cung Du vô duyên vô cớ bị lời này của Quan Hành làm cho xấu hổ đỏ hết tai, lắp bắp đáp lại một câu: “Kéo, kéo đi”.
Vừa vào phòng, Cung Du liền nhìn thấy mức rank của Quan Hành, bỗng chốc biểu cảm đau khổ xuất hiện trên mặt.
“Đây gọi là biết một chút?”
…Chiến tướng 75 sao.
Quan Hành thầm giật mình.
Chết rồi, quên không đổi sang nick mới lập rồi.
Nhưng wechat là wechat của hắn, giả vờ là tài khoản của người khác thì phi lý quá.
Quan Hành nuốt nước bọt, giống như “rất khó mở lời” nói với Cung Du: “Anh, khi mà em không bận học thì sẽ đi chơi hộ hoặc kéo rank, cũng kiếm khá khá tiền…” ( truyện trên app T𝕪T )
Cung Du vẫn luôn xót xa cho cuộc sống lận đận trước kia của Quan Hành, nghe thấy Quan Hành nói như vậy, anh nào có quan tâm đến những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu nữa, chỉ muốn làm cho Quan Hành vui lên và quên những chuyện buồn phiền đi.
“Vào đi, để tôi xem xem trình độ của pro player”.
Cung Du cười rồi gõ gõ vào màn hình, ý bảo Quan Hành ghép đội đi.
Cấp bậc của hai người quá lớn, Quan Hành là cao thủ mà Cung Du là kim cương,…. Vậy nên họ không thể đấu hạng được mà chỉ có thể chơi chế độ đấu thường.
Quan Hành lại lắc đầu, nói: “Anh đợi một chút”.
Cung Du tưởng hắn muốn đi vệ sinh nên đáp lại hắn một tiếng rồi quay ra lấy thức ăn cho mèo, nằm bò trên tấm thảm đưa cánh tay ra để gọi Lão Tứ đang nằm cuộn tròn nhắm mắt dưỡng thần dưới bàn trà: “Lão Tứ, nào, ăn chút đồ ăn đêm đi”.
Quan Hành ngồi ở chỗ cũ, ngón tay bấm đi bấm lại trên màn hình sau đó nhìn theo hướng mèo kêu rồi nhìn sang nguồn âm thanh.
Dưới bàn trà lộ ra khúc eo.
Trắng và thon.
Quan Hành hé miệng, đột nhiên cảm thấy bản thân nói chuyện cũng hơi khó khăn, mặt càng nóng muốn chết.
Lúc Cung Du cho mèo ăn xong rồi quay đầu lại liền thấy cảnh này
Hơi giống…kiểu luyện tập hồi phục chức năng.
Cung Du đẩy cốc nước về phía hắn, lo lắng nói: “Tiểu Quan, không phải cậu bị bệnh rồi chứ? Hay là chúng ta không chơi nữa?”
Quan Hành lúc này mới định thần lại, mắt nhanh chóng nhìn vào điện thoại: “Không, không, anh, chơi…chơi thôi, em vào rồi”.
“Ế, đợi chút, tôi nhận quà đã”.
Cung Du tạm thời rời phòng rồi ấn vào phong thư ở trên góc phải, đột nhiên bị hoa hồng rơi đầy màn hình làm cho giật mình.
Quan Hành hình như cũng bị giật mình, hắn vừa tặng hết hoa hồng trong túi đồ của mình cho Cung Du nhưng không ngờ anh lại phát hiện nhanh đến như vậy. Trong giây phút xấu hổ, Quan Hành chỉ có thể quay đầu ra ngắm tuyết ngoài cửa sổ, cổ họng còn khẽ hát ngâm nga, lặng lẽ điều chỉnh sự thẹn thùng khi chủ động tặng hoa.
“Tiểu Quan, cậu tặng tôi à?”
Lần đầu tiên Cung Du nhận được hoa hồng trong game nên cảm thấy rất mới mẻ thậm chí còn hơi phấn khích, ngay cả chóp tai cũng từ từ đỏ ửng lên.
“À vâng, em có rất nhiều hoa hồng nên muốn tặng cho anh”.
Quan Hành giải trừ xong cảm xúc xấu hổ thì thẳng thắn thừa nhận, hắn nói: “Em muốn ghép đôi với anh, trong game anh có người yêu không?”
Cung Du lắc đầu.
Đừng nói trong game, ngay cả ngoài đời cũng không có…
Í, thực ra cũng coi là…có đi”.
“Vậy em muốn làm người yêu của anh”.
Dưới sự ngầm đồng ý của Cung Du, Quan Hành cầm lấy điện thoại, sau khi cả hai xác nhận, một trái tim màu hồng xuất hiện trên màn hình.
Sau khi xác nhận độ thân mật của hai người trong game, Quan Hành lập tức bắt đầu ghép đội, rất nhanh thì đi vào giao diện game.
“Anh quen chơi gì? Em bảo kê anh”.
Cung Du thấy dáng vẻ hành nghề của Quan Hành thành thạo như vậy thì trong lòng đột nhiên hơi chua xót.
Lúc trước khi hắn làm người chơi hộ, kéo rank cho người khác cũng nói như vậy với người chủ thuê sao?
Nghĩ đến đây, Cung Du khàn giọng nói: “Trình Giảo Kim”
Không cần hắn bảo kê đâu.
“Anh chơi Yao được không?”
Quan Hành căn bản không thèm nghe lời anh, trực tiếp lấy điện thoại của Cung Du chọn Yao rồi nhanh chóng khóa lại.
Chế độ ghép đội không thể thay đổi tướng, Cung Du khó tin nhìn chú hươu con nhảy tưng tưng trên màn hình, bỗng chốc thấy cạn lời.
Lúc trong giao diện vào trận đấu, Cung Du mới nhìn thấy những bông hoa hồng phát huy tác dụng.
Lúc trước khi chơi với Phương Mộc, hai con gà bọn họ chỉ biết “mổ” lẫn nhau và ngưỡng mộ quan hệ cặp đôi của người khác nên có ấn tượng vô cùng sâu sắc với biểu tượng này.
Cung Du lặng lẽ sờ lên trái tim nhỏ màu hồng trên khung viền tướng, khẽ mím môi lại.
Nhìn đi, anh cũng có rồi.
Tướng Quan Hành chơi là Lan, là một vị tướng đi rừng vừa mới ra mắt gần đây, chiêu một có thể chui xuống dưới đất, bơi vài giây rồi có thể từ dưới đất nhảy lên, kết hợp với chiêu khống chế cứng là đóng băng cũng đủ để khiến kẻ địch ở trong trụ bị hất tung ra, kết hợp thêm chiêu hai đâm liên tục khiến cho đối phương không thể chống đỡ.
“Độ thông thạo của cậu vẫn là màu xanh”.
Đôi mắt đeo kính sắc bén của Cung Du nhìn thấy biểu tượng bảo thạch màu xanh lá đang nhấp nháy của Quan Hành thì đột nhiên lo lắng thằng nhóc này hơi không đáng tin, nửa tin nửa ngờ khống chế con hươu nhỏ trên màn hình đi sau hắn.
Thành tích tốt nhất các mùa trước của Cung Du là tinh anh một, mặc dù mãi không lên được cao thủ nhưng thao tác cũng không kém lắm.
Nhân lúc Lan đang farm quái rừng, anh dùng chiêu một của Yao vào trong bụi cỏ để lấy tầm nhìn, tránh để quân địch ở trong bụi đánh lén.
Quan Hành chăm chú đi rừng nhưng cũng không quên chăm sóc cảm giác trải nghiệm game của Cung Du, hắn khen ngợi nói: “Anh giỏi quá, còn biết giúp em check bụi, cảm ơn anh”.
Nghe thấy mình được khen, trong lòng Cung Du vừa có chút vui mừng lại đột nhiên nghĩ đến Quan Hành có thể cũng khen chủ thuê như vậy thì không khỏi rầu rĩ, anh buồn bã đáp: “Tôi biết tôi giỏi mà”.
Trong thời gian nói chuyện, Cung Du cũng đã lên cấp 4, chiêu cuối cũng đã lên đầy đủ.
Anh chưa từng chơi con tướng Yao nhưng từng nghe nói là cưỡi…
“Anh thử cưỡi lên đầu em đi, vui lắm”.
Quan Hành chú ý đến trạng thái cấp độ của Cung Du, còn chưa đợi bản thân đương sự phản ứng, hắn đã biết rõ hiện tại trang bị nhỏ của Cung Du chuẩn bị ra, thấy Cung Du cuối cùng cũng lên cấp 4 ngay lập tức không hề do dự mời anh lên.
“Mau cưỡi lên đi anh, em dẫn anh sang rừng bên kia chơi”. Ánh mắt Quan hành vẫn dán chặt vào màn hình, dường như không hề suy nghĩ gì đến nửa câu trước của bản thân, đối với Cung Du mà nói thì có rất nhiều nghĩa khác: “Thấy cái khiên màu vàng kia sắp biến mất thì anh nhảy xuống rồi lại cưỡi lên nhé”.
Cung Du gật đầu, gượng gạo đáp: “…Ừ”.
Sau đó ấn chiêu cuối liền biến thành con hươu nhỏ trong suốt, vù một cái nhảy lên đầu Lan.
Hiểu biết của Cung Du mặc dù cũng tạm được nhưng so với Quan Hành thì kém hơn một chút.
Quan Hành vô tình lấy tiêu chuẩn của bản thân để cân đo trình độ của Cung Du, cướp rừng xong rời đi ở đường trên nhưng phát hiện Cung Du đã bị đánh bật ra, đang chạy tưng tưng ra đường giữa.
Pháp sư đường giữa nhát gan muốn chết, thấy Cung Du còn sót tí máu chạy về phía hắn ta, sợ mang đến tai họa cho bản thân nên vội vàng ăn quả cầu hồi máu ở trong trụ rồi chạy thẳng về tế đàn.
Đúng lúc Cung Du bị bốn tướng địch đuổi theo sau đến nỗi chạy tụt quần, dường như sắp bỏ cuộc thì bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói của Quan Hành:
“Lên đây, đừng sợ”.
Giây phút này, Cung Du chỉ thấy trong tình cảnh ấy trên người Quan Hành tràn ngập ánh hào quang.
Sau không không màng đến tất cả nhảy lên, Cung Du mới nhận ra đó là chiêu cuối một cân bốn của Quan Hành.
Con cá mập há chiếc miệng khổng lồ, sâu thẳm ra đẩy bốn người bên phía quân địch vào tường ở khúc đường sông đường giữa, khống chế cứng không cho người ta phản ứng khiến đối phương ngay cả dùng chiêu cũng không dùng được, chỉ có thể mặc cho Quan Hành hạ gục bọn họ ngay tại chỗ, cuối cùng tất cả nằm co quắp trên mặt đất.
Người đi rừng bên team kia là Lý Bạch, farm rừng đến nỗi ngủ quên trong rừng, ra đòn cũng bắt đầu không nhẹ, không nặng.
Cung Du bị bốn thanh kiếm chiêu cuối của hắn chém đến, hiện trường đẫm máu, dọa cho anh cả người co lại lùi ra sau.
Sau khi thoát chết trong gang tấc, Cung Du mới phát hiện bản thân vậy mà đã từ trên thảm ngồi lên sofa, ngay cả ngón chân cũng cuộn tròn hết lại.
Lý Bạch bên kia bắt đầu chat tổng mỉa mai: Các em gái sát pháp sư bên kia cứ ở trên đầu bạn trai đừng xuống nữa, tránh để bị bắt.
Cung Du nhíu mày.
Ai nói chơi gà thì chắc chắn là con gái?
Không ngờ pháp sư Vương Chiêu Quân team mình đáp lại: Các anh đừng đánh em nữa, người ta sợ lắm.
Cung Du nhìn trong mic đội, cái loa nhỏ trên avatar của Vương Chiêu Quân, giọng nói phát ra từ trong loa quả thực là giọng một ông chú thô kệch nhưng lại đổ thừa cho con gái.
Anh ấn biến về, trong quá trình hồi máu cũng bật chat tổng: Hai người chúng tôi là con trai.
Còn chưa đợi Lý Bạch đáp lại, âm thanh trò chơi đã vang lên:
“Lengendary!”
Lý Bạch bị Lan từ trong bụi cỏ lao ra đẩy vào góc chết, ngay sau đó gục luôn tại chỗ.
Quan Hành thu đao bơi đi, ở trước hang rồng bật chat tổng nói với Lý Bạch:
“Muốn nói chuyện thì nằm xuống nói cho đã đi”.
Cung Du cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Chơi game xong, Cung Du và Quan Hành như thường lệ nói chúc ngủ ngon với nhau sau đó ai về phòng người nấy, sau khi tắm rửa xong thì chuẩn bị nghỉ ngơi.
Quan Hành ngáp một cái, hai tay gối sau đầu, híp mắt nhớ lại cảm giác lúc vừa nãy Cung Du vì vui quá mà nhào qua ôm hắn.
Điện thoại trên tủ đầu giường đột nhiên rung lên.
Quan Hành liếc nhìn người gọi điện thoại đến thì vội vàng ngồi dậy nghe điện thoại.
“Bà ngoại, sao muộn thế này rồi bà vẫn chưa nghỉ ngơi?”
Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói của một bà lão vẫn còn rất khỏe mạnh:
“Tiểu Quan, sao bao nhiêu ngày trời rồi mà cháu vẫn chưa về nhà? Sắp đến tết rồi”.
Từ nhỏ đến lớn, người thương Quan Hành nhất trong nhà chính là bà ngoại, tình cảm của Quan Hành với bà cũng thắm thiết nhất, hiện tại vì theo đuổi Cung Du mà không quan tâm đến bà ngoại, điều này khiến Quan Hành hơi áy náy.
“Bà ngoại, mấy ngày này con có chút việc nhưng con hứa, trước giao thừa nhất định con sẽ về nhà một chuyến”.
Mặc dù bà ngoại cũng rất thích Cung Du nhưng Quan Hành lại không dám tùy tiện nói cho bà biết chuyện mình và Cung Du ở cùng nhau, một là bởi vì thân phận của bản thân ở trước mặt Cung Du chẳng hay ho gì, mặt khác chính là đến từ sự hung dữ, tức giận của ông anh trai thẳng.
Quan Hành nói chuyện phiếm với bà ngoại một lúc rồi dịu dàng dỗ bà ngoại đi ngủ, sau khi cúp điện thoại thì hắn cúi đầu trả lời những vấn đề mà trợ lý Phương đưa ra liên quan đến nghiệp vụ của công ty trên wechat.
“Tiểu Quan, tôi nghĩ kĩ rồi, tôi thấy cậu vẫn nên về nhà ăn tết đi,dẫu sao trong nhà có thêm một em gái nhất định sẽ rất náo nhiệt, cậu nên đi về xem xem…”
Cung Du cúi đầu nhìn lịch bay trên điện thoại nên quên gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào liền thấy Quan Hành đang quấn khăn tắm ngồi trên giường xem điện thoại, anh bất ngờ đến nỗi nhìn ra chỗ khác, xin lỗi nói: “Xin lỗi, tôi quên gõ cửa”.
Cửa trong nhà cách âm quá tốt nên Cung Du ở bên ngoài không nghe thấy Quan Hành đang làm gì, Quan Hành ở trong phòng ngủ cũng không nghe thấy tiếng bước chân đi vào của Cung Du.
Quan Hành bỏ điện thoại xuống, ngẩng đầu vừa hay nhìn thấy khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng của Cung Du thì không nhịn được muốn trêu chọc anh, hắn đứng dậy làm ra vẻ muốn cởi khăn tắm ra: “Hiện giờ anh muốn sao?”
Cung Du bị hắn dọa thì lắp bắp nói: “Tôi, tôi không có, tôi chỉ muốn đến mua vé máy bay cho cậu…”
Nói xong, Cung Du gãi phía sau đầu, ngượng ngùng mím môi đi ra cửa, quay lưng với hắn rồi lại nói: “Cái đó, cậu làm việc trước đi, lát nữa làm xong thì đến tìm tôi nhé”.
Một cơn gió lạnh ập đến sau lưng, ngay sau đó Cung Du bị một lực mạnh từ phía sau áp lên cánh cửa.
Thiếu niên ôm sau lưng anh vừa mới tắm xong, làn da trên cánh tay còn mát lạnh, lực tay ôm Cung Du không lớn nhưng lại khiến anh cảm thấy bản thân giống như đang bị thiêu đốt.
Cung Du nằm trên ván cửa, hai tay đặt trên mặt cửa, dường như biểu thị mình không hề có làm loạn, hành vi rất trong sạch, anh nghiêng đầu nghi hoặc nói: “Tiểu Quan”.
“Anh đến tìm em thực sự không có làm gì sao?”
Quan Hành nhẹ nhàng chạm vào tai của anh.
Khuôn mặt của Cung Du bỗng đỏ bừng.
“Cậu…”
“Không trêu anh nữa”. Quan Hành buông Cung Du ra sau đó xoay người mặc áo choàng tắm vắt trên ghế lên, ngồi bên giường nói: “Anh vừa tìm em có chuyện gì à?”
“À, trước khi ngủ tôi đột nhiên thấy tết cậu nên về nhà, bởi vì tôi phải tham gia ‘Xuân Vãn’, khoảng thời gian này cũng phải tham gia luyện tập trước nên có thể không có thời gian chăm sóc cậu”. Cung Du nghiêng người tránh Quan Hành sau đó che miệng ho hai tiếng: “Tôi chỉ muốn đến chuẩn bị vé máy bay và tiền cần thiết cho cậu về nhà thôi”.
Quan Hành cầm áo khoác của mình đi đến bên Cung Du khoác lên tấm thân đang chỉ mặc bộ quần áo ngủ của anh, quấn chặt người bên trong rồi gật đầu:
“Cũng được, như vậy em có thể thấy anh trên tivi rồi”.
Nếu Cung Du muốn cùng ăn tết với người thân gia đình mà được anh bí mật bảo vệ, kết quả bị người xa lạ như mình làm xáo trộn thì có lẽ đến đón năm mới cũng không yên.
Vẫn không bằng ai về nhà nấy, hắn đi về xem tiết mục của Cung Du với bà ngoại, cũng coi như không thể ở bên cạnh anh nhưng cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt anh.
Cung Du đã chuẩn bị sẵn sàng nghe Quan Hành lập tức đồng ý nhưng khi anh nghe chính miệng Quan Hành nói ra thì vẫn khó tránh khỏi có chút thất vọng.
Anh mấp máy đôi môi khô khốc, ngẩng đầu nói: “Ừ, vậy tôi chuyển cho cậu ít tiền, lúc cậu mua vé máy bay thì đồng thời mua chút quà cho gia đình nhé”.
Ngày Quan Hành chọn về nhà là hai ngày sau.
Sau nghe thấy Quan Hành nói ngày dự kiến, dường như Cung Du đều bấm tay tính ngày, trân trọng từng giây có thể cùng Quan Hành.
Cung Du đích thân đi trung tâm thương mại chọn cho Quan Hành một đống đồ màu hồng, mềm mại mà trẻ con có thể dùng rồi lại mua quần áo mới cho từng thành viên trong gia đình hắn.
Chỉ khiến Quan Hành dở khóc dở cười nhưng trên mặt vẫn ra vẻ thích thú, vui vẻ chấp nhận.
Hai ngày sau.
Quan Hành vẫn làm bữa sáng như cũ, đợi Cung Du từ trên lầu đi xuống ăn cơm xong, thu dọn nhà bếp xong xuôi mới về phòng ngủ kéo vali ra.
Cung Du lết đôi dép lê, đưa tay cầm lấy vali của hắn, ý bảo Quan Hành đeo balo xong rồi hẵng đi ra.
“Anh và gia…” Quan Hành không biết Cung Du có muốn người khác nhắc về người thân của mình hay không nên nói được một nửa rồi thôi: “Anh ở nhà chú ý dùng điện, dùng lửa an toàn; bất cứ lúc nào em sẽ gọi điện đến giám sát anh đó”.
Anh đẩy vali tiễn Quan Hành ra đến cửa, hít hít mũi cười nói: “Ừ, biết rồi, Chân Thế Hào đang đợi cậu ở cổng đó, cậu ấy sẽ đưa cậu ra sân bay, về đến nhà nhớ nói với tôi một tiếng”.
Quan Hành đã đi được hai bước, sau khi nghe Cung Du nói lại quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang đứng ở cửa tiễn hắn.
Cung Du vẫn mặc bộ đồ ngủ lông quen thuộc đứng dựa ở cửa, mái tóc mềm mại bị tĩnh điện dựng thẳng lên mấy sợi chụm thành một cục, thoạt nhìn trông có hơi ngô nghê, ngốc ngốc.
Quan Hành vứt balo xuống, quay người chạy về phía Cung Du rồi ôm anh vào lòng, bao bọc lấy cơ thể anh thật chặt.
Đôi môi hơi lành lạnh áp lên bả vai Cung Du, từ nhẹ nhàng biến thành nặng nề.
Cách một lớp quần áo dày, Cung Du không hề cảm nhận được nụ hôn của hắn. chỉ coi là thói quen ôm người của Quan Hành ngược lại còn chạm vào mái tóc đen ở hõm cổ.
“Được rồi Tiểu Quan, đến nhà nhớ báo bình an đấy”.
Quan Hành thực sự không nỡ buông người đàn ông đang ôm chặt trong lòng, vành mắt hơi hơi nóng lên.
“Vậy… tạm biệt anh, đợi em về nhé”.