“Đẹp thật, đẹp thật,...”

Nhìn thấy nhan sắc đó, trong lòng Cung Du cảm thán hồi lâu, cuối cùng anh cũng không nhịn được mà nói ra những gì trong lòng.

Không chờ Quan Hành đáp lại thì ngoài cửa lập tức vang lên tiếng gõ cửa.

“Anh Du gọi em có việc gì ạ?”

Ng nói chuyện chính là trợ lý sinh hoạt của Cung Du: Chân Thế Hào*.

*Chân Thế Hào (甄世豪) có âm đọc là zhēn shì háo, mà “Thật đẹp” trong tiếng Trung là 真是好 có âm đọc là zhēn shì hǎo, hai chữ này có âm đọc giống nhau.

Quan Hành: “ …”

Cung Du: “ …”

Là khách sạn cách âm quá kém hay là tai quá Chân Thế Hào thính?

Cung Du: “ …Không sao, cậu đi ngủ đi.”

Hành vi xua đuổi người đã khiến Quan Hành yên tâm, có lẽ hắn đã lọt vào mắt anh rồi nên không cần phải rời đi.

Sau khi lấy lại tự tin, Quan Hành trở nên dũng cảm hơn và bắt đầu nhìn thẳng vào mặt Cung Du.

Quả nhiên, người thật của ảnh đế so với trên màn ảnh lạnh băng còn đẹp hơn, nước da trắng sáng mịn màng như ngà voi, nhưng cũng không phải là trắng bạch tạng.

Vì thường ngày cần phải gặp mặt giới truyền thông với hình ảnh rạng rỡ, nên Cung Du luôn đeo kính áp tròng, giờ đang là buổi tối nên anh đã tháo ra và đeo một chiếc kính gọng vàng nhạt lớn có viền mỏng trên khuôn mặt mộc mạc, điều này khiến anh lại càng đẹp trai và trẻ hơn tuổi thật mấy tuổi.

Ngay khi Quan Hành muốn tiếp tục quan sát khuôn mặt hoàn mỹ của Cung Du thì đột nhiên hắn phát hiện ra ngực của Cung Du đang phồng lên, như thể nhịp tim của mèo và chuột đã được phản ánh trong thực tế.

Một người có thể sống với nhịp tim như thế này không?

Còn Cung Du đang cúi người rót nước cho hắn, bình tĩnh như không để ý.

“Uống nước không?”

Những ngón tay cầm cốc trắng nõn thon thả, ống tay áo buông thõng nhanh chóng che đi vết bầm tím trên cổ tay.

Quan hành vẫn chưa rời mắt khỏi ngực Cung Du, hắn không nhìn thấy vết thương trên cổ tay gầy guộc của anh, hắn chỉ kinh ngạc không biết tim Cung Du nhìn thấy hắn lại đập nhanh như vậy.

Hắn ngoan ngoãn nói cảm ơn, hai tay nhận lấy cốc nước trong tay Cung Du, hắn đứng yên tại chỗ rồi uống một ngụm, ánh mắt liếc nhìn lồng ngực vẫn đang đập của anh.

Một tin tức đáng tiếc đột nhiên hiện lên trong đầu Quan Hành, một người đàn ông trẻ tuổi đang làm việc với cường độ cao thì đột ngột chết đi, rất giống với lúc này trạng thái của Cung Du.

Cung Du năm nay 28 tuổi, thân hình gầy gò, hơn nữa trong ảnh chụp công việc hàng ngày trên weibo trông anh hơi hốc hác, quan trọng nhất là anh là một diễn viên ngày đêm quay phim và nằm trong nhóm có nguy cơ đột tử cao.

Nghĩ đến đây, Quan Hành lập tức căng thẳng, hắn chăm chú quan sát mỗi một biểu hiện của Cung Du, sợ anh đột nhiên lộ ra vẻ đau đớn và gục ngã ngay tại chỗ.

Bị người thanh niên bên cạnh nhìn chằm chằm đến hoảng sợ, cho dù ngày thường Cung Du luôn bình tĩnh điềm tĩnh, nhưng lúc này lại như một chú chim con, đôi chân trong quần ống rộng thùng thình khẽ run lên.

Con người càng tự tin thì càng muốn thể hiện, lại càng sợ ánh mắt khinh thường của người khác nên trước ống kính truyền thông luôn là vua ăn nói, quan trọng nhất là để thoát khỏi người có thể làm cuộc sống anh thay đổi 180° - thụ chính trong nguyên tác: Lăng Hữu Hữu, vì vậy anh đã tuyên bố rằng anh là một người dày dạn kinh nghiệm trong tình yêu, người đẹp bên người nhiều như mây.

Nhưng trở lại chuyện chính, Cung Du chưa bao giờ làm gì cả nên không thể tránh khỏi việc anh sẽ không có khả năng ứng phó việc này.

“Cảm ơn anh trai.” Quan Hành đến gần anh, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt Cung Du rồi buông ly nước trong tay ra.

Cung Du cũng nhìn về phía hắn.

Tình cảm trào dâng nhất thời được phóng đại vô hạn trong mắt hai người họ.

Lớp vải trước ngực Cung Du phập phồng càng lúc càng rõ ràng.

Nhìn thấy cảnh này, Quan Hành không kịp duy trì bầu không khí, lo lắng bước lên trước, nắm lấy cổ tay Cung Du, tay còn lại làm động tác che ngực anh.

“Anh trai ơi, là buổi tối anh ăn nhiều nên bị căng dạ dày ạ? Hay là tim anh khó chịu ạ?”

… To gan.

Kiếp trước Cung Du bị ung thư dạ dày làm cơ thể suy nhược, tay chân thường xuyên bị lạnh, sau khi sống lại thì cái dạ dày mỏng manh cũng theo anh đến đây, hơn nữa anh vừa vượt qua cái lạnh khắc nghiệt bên ngoài dù đã được bọc trong một chiếc áo khoác nặng nề thì đầu ngón tay anh cũng lạnh cóng.

Bị thanh niên nắm tay làm Cung Du có chút lưu luyến hơi ấm trong lòng bàn tay hắn, nhưng ngại ngùng khi gặp lần đầu đã đánh tan khao khát ấm áp, anh lo lắng lui về phía sau hai bước, hai tay giữ chặt túi áo trước ngực.

“Tôi, tôi không sao… Cậu sợ mèo à?”

Quan Hành hơi kinh ngạc khi anh hỏi vậy nhưng hắn vẫn lắc đầu

“Vậy thì tốt.” Cung Du kéo khóa áo xuống rồi cẩn thận nâng một con vật nhỏ đưa hắn: “Tay cậu ấm, ôm nó giùm tôi đi.”

Quan Hành không biết ôm cái gì nhưng vẫn vươn tay ra.

“Meo meo~”

Một con mèo con đen thui kêu lên rồi bò vào lòng bàn tay Quan Hành, sau đó thoải mái đến nỗi duỗi bàn chân nhỏ với đôi tất trắng.

Là loại mèo tam thể lông dài.

Ngay khi Quan Hành đối diện với đôi mắt có chút màng xanh đó thì con mèo con mềm mại đã vươn cái lưỡi hồng hồng của nó và nhẹ nhàng liếm đầu ngón tay của hắn.

“ …Quà sao ạ?” Quan Hành vui sướng hỏi anh.

Cung Du ngồi bên cạnh hắn đang bận gửi tin nhắn cho Phương Mộc, nhờ anh ấy lấy một ít sữa bột cho mèo con mang sang, khi nghe thấy những lời của Quan Hành thì anh tùy ý lắc đầu: “Không phải, là mèo hoang.”

Lúc này Quan Hành mới nhớ là Cung Du rất thích nuôi mèo, trên Weibo cũng thường lộ ra thuộc tính con Sen của mình, hơn nữa trong nhà anh cũng không có loại mèo nào quý hiếm mà chỉ là mấy bé mèo hoang đáng thương anh mang về từ những lần đi đóng phim.

Ý thức được câu trả lời của mình có chút lạnh nhạt nên Cung Du liền đặt điện thoại xuống, nhe răng cười với Quan Hành giải thích nói: “Nhặt được còn hơn đi mua.”

Mèo con bị bỏ rơi bên ngoài khách sạn trốn dưới tấm xi măng, may mắn là khi anh thấy nó thì nó vẫn còn sức, lúc ấy nó đang ngậm chiếc khăn ăn còn dính vết dầu trong miệng, trông giống như một cậu bé sống dai.

Ánh mắt của Quan Hành dán chặt vào khuôn mặt của Cung Du không thể rời đi.

Vốn anh đã rất lóa mắt rồi, chỉ là một tấm ảnh bìa treo trước cửa hiệu sách thôi Cung Du khiến vô số trai gái đổ xô vào mua, lúc này Quan Hành cách anh chưa tới nửa bước, hắn bị khuôn mặt xinh đẹp đang nở nụ cười ranh mãnh kia làm cho tim đập thình thịch.

Phát hiện trên mặt mình có chút nóng lên, Quan Hành vội vàng cúi đầu nhìn mèo con trong tay và chuyển đề tài.

“Nhóc con này…” Quan Hành vươn ngón trỏ chỉ cái trán nhỏ của bé mèo tam thể trong tay mình, cười nói: “Trông đen quá, chẳng đẹp gì cả.”

Cung Du nghe thấy thế thì không vui, đã vào nhà anh thì là mèo của anh, sao có thể để người ngoài chê bai chứ.

Hơn nữa, đã là mèo thì có bé nào xấu đâu?

Khi anh nhìn thấy nó, bên ngoài khách sạn đã tối đen như mực, trong đêm lạnh, Cung Du chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của chú mèo con và tờ giấy trong miệng nó, cả người con mèo đang run lên vì lạnh. . Anh không có thời gian nhìn kỹ, chỉ có thể nhét vào trong ngực mình giữ ấm, thật sự không để ý tới vẻ bề ngoài của nó.

Thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Quan Hành, trong lòng Cung Du thấy thắc mắc.

Anh dùng hai tay bế con mèo chỉ nhỏ bằng nửa lòng bàn tay mình rồi nhìn mèo con chằm chằm.

Cung Du: “ …”

Không chỉ thế.

Nó giống như một con mèo Xiêm bị đóng băng ở bắc cực trong mười năm.

Bầu không khí trong phòng dường như bị con mèo xấu xí kia làm chấn động, nhất thời có chút lạnh đi.

Hai tay Cung Du ôm nó, đứng không được ngồi cũng không xong, thật lâu sau anh mới nhớ đến mình đến đây để làm gì.

Anh lấy điện thoại thúc giục Phương Mộc để anh ấy đến đây một chuyến, sau đó anh ôm mèo ngồi xuống sofa và vắt chéo chân một vẻ anh đây là kim chủ, nhưng lại vô tình động đến vết thương ở eo nên vội vàng ngồi ngay ngắn lại nhìn Quan Hành đang đứng trước mặt mình rồi hắng giọng.

“Cậu cao bao nhiêu?” Cung Du hơi không tự tin.

Lúc nãy anh thấy chú chim hoàng yến này có vẻ rất cao, nếu thật sự cao hơn anh thì sao anh có thể tạo dựng hình tượng kim chủ bá đạo nữa chứ?

Quan Hành ngoan ngoãn mở miệng: “Anh trai, em cao 1m83 ạ.”

Cung Du nhẹ nhàng thở ra.

Vẫn được vẫn được, cao bằng anh nên địa vị số 1 mạnh mẽ của anh vẫn giữ được.

“Vậy cậu tên gì? Bao nhiêu tuổi? Làm việc gì?” Anh không muốn biết quá nhiều mà chỉ hỏi những việc mà anh muốn biết, người Phương Mộc tìm về thì anh vẫn khá yên tâm.

Cái nhan sắc này, nếu là một diễn viên không tên tuổi thì anh cũng có thể giúp đõ một hai, làm cho cậu ấy có thể nổi hơn.

Ánh mắt Quan Hành buồn bã, nói ra lý do đã nghĩ kỹ: “Anh trai, em tên Quan Hành, năm nay 19 tuổi, vẫn đang đi học, không có công việc…”

Cung Du rất kinh ngạc.

Vẫn đi học? Sao thế được? Sao Phương Mộc lại không đáng tin như vậy chứ?

Cung Du không nhìn khuôn mặt hắn nữa và tiếc nuối lắc đầu, anh phất tay nói: “Chúng ta không có duyên, cậu đi đi.”

Quan Hành nhìn chằm chằm mèo con mà đứng im không động đậy, hắn rũ đôi mi dày rậm xuống, hai mắt ửng đỏ dù rất uất ức nhưng lại rất nghiêm trang nói: “Nhưng mà em muốn ở bên anh trai, hơn nữa, lúc đại diện Phương tổ chức buổi tuyển chọn chim hoàng yến thì em là người ưu tú nhất được anh ấy chọn.”

“Nhưng cậu biếc việc cậu ở bên tôi trong độ tuổi này nghĩa là gì không?”

Ánh mắt cậu thanh niên cô đơn, Cung Du thấy hắn đáng thương nên cũng không nhẫn tâm mạnh mẽ đuổi đi nên dùng tình cảm đả động, dùng lý lẽ thuyết phục hắn đổi ý.

Quan Hành lắc đầu, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng kia rất ngây thơ, nhìn qua thì có vẻ rất hiếu học.

Cung Du ngượng ngùng liếc hắn một cái, trong lòng anh thấy hơi tội lỗi.

“Tình yêu này cách biệt tuổi tác quá lớn, không hợp lẽ thường, người khác sẽ nói tôi không biết xấu hổ, sẽ nói cậu là bông hoa nhài cắm…”

Cung Du lịp thời im lặng, anh đổi câu khác: “Nói cậu là củ cải trắng bị…”

Má.

“Sẽ nói tôi là trâu già gặm cỏ non.”

Quan Hành nghe xong thì không có biểu hiện gì mà chỉ im lặng cúi đầu để che giấu đôi mắt thâm trầm của mình: “Em biết rồi ạ, em đi luôn đây.”

Vẻ ngoài hắn rất đẹp nên vẻ tủi thân của hắn lại làm người khác dễ đau lòng hơn người bình thường, nhưng lại không bao gồm Cung Du - người đã quyết tâm để hắn đi.

Dù đẹp thật nhưng tuổi không hợp.

Một mặt, anh muốn tìm chim hoàng yến là để thực hiện ước mơ của mình và tận hưởng phần đời còn lại của mình. Mặt khác và cũng là điểm quan trọng nhất, anh tìm chim hoàng yến là để chứng minh cho các công chính thấy rằng anh thực sự không có ý đồ gì với nhân vật thụ chính cả. Nhưng nếu mang theo đứa trẻ này thì đầu tiên không nói đến việc các công chính có tin hay không, trước đó phải xem là anh có thể bị bạn bè trong nghề khinh bỉ chết không nữa.

Quan Hành đeo balo đi qua người Cung Du, còn chưa đi được 2 bước thì cái cặp sách cũ nát của hắn đã rơi xuống đất vang lên cái rầm, quai cặp bị đứt làm rơi ra một quyển sách dày cộp, nó rơi xuống chân Cung Du làm anh đau đến mức ôm mèo nhảy dựng lên.

“Cái balo của cậu…”

Nghe thấy tiếng nói hơi oán trách của Cung Du thì Quan Hành vội vàng ngồi xuống nhặt đồ của mình lên, hắn vừa nhặt vừa áy náy xin lỗi anh: “Em xin lỗi anh ạ, anh đừng giận em…”

“Tôi không giận.” Cung Du không đành lòng móc một ít tiền mặt trong túi áo khoác đưa cho Quan Hành: “Tiền không nhiều lắm, cậu cầm đi, mai nhớ đi mua cái cặp mới, cố gắng học nhé.”

Quan Hành mím môi lắc đầu, hắn chỉ rút hai tờ trên cùng: “Cảm ơn anh trai, em chỉ cần tiền bắt xe về thôi.”

Lúc này Cung Du mới nhìn giờ, thấy đêm đã khuya, anh nhíu mày hỏi: “Cậu về thì có vào được ký túc xá không?”

Quan Hành ôm sách nở nụ cười kiên cường: “Không vào được ạ, nhưng không sao đâu anh, em ngủ ở phòng bảo vệ cũng được, lúc em đi làm thêm về muộn thì thường ngủ ở đấy.”

Vậy cũng được?

Cung Du đau lòng vỗ lên sofa: “Cậu đi tắm rửa đi, đêm nay cậu ngủ ở đây rồi mai về.”

Lúc Quan Hành lau tóc đi ra từ phòng tắm và đang chậm chạp buộc thắt lưng áo tắm thì đột nhiên cảm giác có một ánh mắt bối rối nhìn mình, là kiểu thi thoảng lại liếc một cái.

Hắn giả vờ không phát hiện, cúi đầu xuống thì thấy một giọt nước từ ngực mình chảy vào trong áo tắm, hắn đột nhiên nhìn về phía Cung Du.

“Làm gì! Không lễ phép! Hành vi xem trộm của Cung Du bị bắt tại trận, anh sợ đến nỗi nói năng lộn xộn, anh nói linh tinh: “Cậu xem có đứa trẻ nhà ai không lễ phép giống cậu không?”

Quan Hành đột nhiên bị nói ngược: “ …”

Mái tóc ướt của Quan Hành vẫn nhỏ giọt, rơi xuống xương quai xanh, sau đó vì xương nhô ra mà trượt xuống, biến mất vào một nơi kín đáo.

Cung Du nhúc nhích hầu kết của mình khi thấy giọt nước biến mất, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt trẻ con của Quan Hành thì anh lại một lần nữa cảm thấy bất lực và tức giận trong lòng.

Đừng nghĩ nữa, cậu ấy mới 19 tuổi.

Phương Mộc đáng ghét, hai người kém nhau 10 tuổi sao có thể nói chuyện yêu đương? ( truyện trên app T𝕪T )
Ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ.

Không để Cung Du phản ứng kịp thì Quan Hành đã mở cửa ra, hắn thuần thục đưa mèo con cho Phương Mộc ngoài cửa: “Anh ơi, đại diện Phương nói muốn dẫn mèo đến bệnh viện thú cưng, anh ấy bảo anh yên tâm đi.”

“Ừ.” Cung Du đẩy cái kính bị trượt xuống lên.

Kim giờ gần như chỉ vào vị trí hai giờ, Cung Du luôn đi ngủ sớm, hôm nay anh bị thương, lại lăn qua lăn lại hồi lâu như vậy nên mắt đã hơi đau nhức.

Anh không nhịn được dụi dụi vài cái, khóe mắt hơi ửng hồng, cả người mềm mại như suối nước trong veo dưới ánh trăng.

Muốn bảo vệ, lại càng muốn xâm phạm.

Dưới ánh đèn, đôi mắt hơi híp của Quan Hành trông cực kỳ sáng, hắn đút hai tay vào túi áo choàng tắm, giọng nói có chút khàn khàn.

“Chúng mình đi ngủ thôi anh trai.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play