Hứa Mân bị Cung Du ép sát vào tường, sự khiếp sợ trong mắt khiến hắn dù đã được buông ra sau đó nhưng vẫn dựa vào tường mà bất động.

“Cung, Cung Du… Em quả thực quá phù hợp với tôi…”

Hứa Mân nhìn người đàn ông đang quay lưng lại với hắn mà rửa tay ở bồn, cảm giác xa lạ làm hắn đột nhiên có chút hứng thú.

Hắn ta lắc đầu, ngưng lại những lời còn chưa nói xong, tháo chiếc kính đang đeo trên sống mũi xuống, khẽ nhúc nhích mũi chân. Sau đó dang hai tay ra, ra vẻ muốn đi đến phía Cung Du, tựa như muốn ôm lấy anh từ phía sau.

Nhưng hắn còn chưa đi được nửa centimet, đã lại bị một lực mạnh bóp cổ ngã vào tường.

“Mẹ nó| Cậu…” Hứa Mân đau muốn chết, liền mở mồm mắng.

Cuối cùng chữ “Mẹ” kia bị Quan Hành một cú đánh quay trở lại miệng, Hứa Mân ngẩn người mà nuốt hết chữ vào trong bụng.

Cung Du chạm vào thứ dơ bẩn chỉ cảm thấy buồn nôn, nếu không phải bởi vì đang ở nhà vệ sinh công cộng của đoàn phim, anh hận không thể trực tiếp cởi trang phục diễn ra mà đi tắm.

Lúc này anh đã rửa sạch tay và phần mặt lộ ra ngoài, đứng thẳng dậy, từ trong gương nhìn về phía sau Hứa Mân, châm chọc cười nói:

“Hứa tổng, nếu muốn báo cảnh sát bắt tôi hoặc là dùng hình phạt mà bản thân cho là đúng để đối phó với tôi…”

Hứa Mân nhìn chằm chằm Cung Du, đưa đầu lưỡi liếm môi.

Cung Du quay đầu lại, giọt nước trong suốt dọc theo xương quai hàm sắc nét mà lăn xuống, đôi mắt ướt trở nên đỏ hơn, anh nhẹ giọng cười:

“Cứ việc tới.”

Cho dù là Quan Hành, cũng chưa từng thấy Cung Du như vậy.

Hắn đã xem hết tất cả các tác phẩm của Cung Du trên màn ảnh, thậm chí cả vai diễn phản diện mà anh đóng trong phim cũng chưa bao giờ thể hiện sự thù hận rõ ràng như vậy.

Mang theo vết thương chằng chịt mà quyết cá chết lưới rách.

Giống như một vị tướng tài ba tường tận thủ đoạn của kẻ địch, sau khi biết được điểm yếu của bản thân đã bị kẻ thù nắm trong tay, ý thức được rằng mình phải chết, cũng không hề có kiểu bình thản đến đáng sợ vậy.

Hứa Mân khóe miệng cong lên nở một nụ cười kì dị: “Không, tôi sẽ không đối với em như vậy.”

Cung Du nhíu mày.

Anh nghe có chút không hiểu Hứa Mân nói những lời này là ý gì, nhưng cũng không quá để tâm.

Nếu đã tuyên chiến rồi, vậy thì không có gì để nói.

“Tùy ngài, đi thôi Tiểu Quan, chúng ta trở về.”

Cung Du giọng khàn khàn, nghiêng đầu gọi Quan Hành.

Quan Hành đồng ý đáp, sau đó lại nói: “Anh, em đi vệ sinh xong sẽ ra liền.”

“Được không vấn đề gì, không cần gấp, tôi qua bên kia đun ít nước, chờ cậu đến uống.”

Cung Du xoay người đi ra bên ngoài.

Hứa Mân sớm bị cuộc trò chuyện thân mật như vợ chồng của hai người bọn họ làm cho phát điên rồi, nhưng ngặt nỗi bị Quan Hành bóp cổ, hắn không thể làm gì khác ngoài việc nôn khan.

Nghe thấy tiếng bước chân của Cung Du dần xa, Quan Hành buông cổ áo vẫn luôn bị siết chặt của Hứa Mân, giúp hắn phẩy phẩy nếp gấp, mặt vô cảm mà nói: “Đắc tội rồi Hứa tổng.”

“Cậu con mẹ nó còn biết mình vừa mới đắc tội ta? Tên khốn nạn, cứ chờ xem, xem ta có giết chết cậu không.”

Hứa Mân đứng thẳng dậy, kéo căng bộ âu phục vừa bị Quan Hành làm cho nhăn nhúm, chỉ vào chóp mũi chàng trai, hung dữ cảnh cáo.

Hắn ta đi đến bồn rửa mặt mà Cung Du vừa mới rửa, định khom người rửa mặt, sau đó rời khỏi nơi xui xẻo này, trở về lấy viện binh rồi lại tấn công.

Vốn dĩ hôm nay vừa thoát khỏi nơi mà hắn bị bố nhốt, tâm trạng Hứa Mân rất tốt.

Trong mấy ngày bị nhốt, mỗi đêm hắn đều nghĩ đến cảnh Cung Du ở tiệc rượu đêm đó, hai mắt phiếm hồng vì say rượu, hắn không khỏi ngứa ngáy cổ họng.

Hứa Mân nghĩ, chỉ cần được thả ra, hắn ta sẽ không chậm trễ mà ngay lập tức đến gặp Cung Du.

Cung Du không có lai lịch gì trong giới, nếu hắn đưa một “cành ôliu” cho anh (đối xử tốt, bày tỏ thiện chí với anh), thêm vào đó dùng sự uy hiếp phù hợp cùng chút vũ lực, anh nhất định sẽ vui vẻ chấp nhận.

Mà tới lúc đó, hắn ta liền có thể vứt bỏ Lăng Hữu Hữu, qua lại cùng Cung Du một thời gian.

Một người đẹp có phong thái như này nếu Hứa Mân hắn chưa từng có được, sẽ thật là một điều vô cùng đáng tiếc trong đời.

Hứa Mân cúi đầu nhìn vòi nước, trong lòng tính toán mơ tưởng, nhưng tay vừa mới ướt, cả người liền bị một lực mạnh kéo vào buồng vệ sinh, đập vào tường toàn thân ướt đẫm.

“Mẹ kiếp…!”

Phía sau đầu đập vào bức tường cứng đằng sau, Hứa Mân lập tức choáng váng hoa mắt, theo bản năng mà đưa tay ra, cố gắng tìm kiếm trọng tâm có thể trụ mình, nhưng chỉ có tấm ván gỗ trống trơn, mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi.

Hứa Mân vừa nín thở muốn lao ra khỏi buồng này, lại bị một xô nước bẩn không biết chứa cái quỷ gì giội lên người, thoáng chốc bộ âu phục mỏng manh trên người ướt sũng, toàn thân rét run lên.

Trong lúc Hứa Mân đang vật lộn với đống nước bẩn, Quan Hành đã đi tới cửa, xoay tấm biển “đang bảo trì” trên cửa ra ngoài, sau đó từ trong túi lấy ra chiếc khẩu trang đeo vào, quay người đóng chặt cửa nhà vệ sinh.

Chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Tao! Mẹ mày! Cái quái gì thế hả? Urgh…urgh… Mẹ… Mẹ mày… cái quái gì thế, hôi kinh khủng… Thằng khốn, cậu con mẹ nó dám xúc phạm ta… Ối!”

Quan Hành ngại bẩn, thuận tiện đeo lên găng tay của nhân viên vệ sinh, một cú đấm vào ngực và bụng Hứa Mân, đưa hai tay vào khe hở giữa thùng nước và tường, tạm thời khống chế hắn lại rồi lễ phép đáp:

“Hứa tổng, có lẽ ngài lầm rồi, ý tôi là, tiếp theo…”

Hắn siết chặt hai tay, hài lòng nghe Hứa Mân kêu thảm một tiếng, tiếp tục nói:

“Tôi có lẽ phải đắc tội với ngài.”

Người trên trường quay đều đang chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo, tiện đường vào nhà vệ sinh cũng không có bao nhiêu người, đương nhiên cũng không nghe thấy tiếng chửi mắng yếu ớt từ sau cánh cửa truyền đến.

Hơn nữa, Quan Hành còn dùng cách tương tự chặn miệng Hứa Mân, khiến hắn ta khó khăn phát ra âm thanh như người tình của mình, tất cả những nắm đấm của Quan Hành đều nhắm vào vị trí được quần áo che kín và không thể lộ ra ngoài.

“Hứa tổng, cũng thật kỳ quái, ngài cùng người tình thế mà đều thích ăn thứ kỳ lạ này” Quan Hành cau mày, sắc mặt bình tĩnh mà nhét tờ giấy vào miệng Hứa Mân: “Thật đúng là đồng điệu / hoà hợp về tâm hồn.”

So với Lăng Hữu Hữu thấy sắc nảy lòng tham, Hứa Mân này ỷ thế bắt nạt người, nghề nghiệp không đứng đắn, gần như có thể coi như là kẻ ác tày trời đang chạy trốn.

Quan Hành nghĩ, động tác trên tay cũng càng lúc càng nhanh, miệng Hứa Mân bị nhét đến mức không khép lại được, chỉ có thể kêu ô ô mà trừng mắt nhìn chằm chằm Quan Hành qua cuộn giấy.

Đầu và mặt hắn ta dính đầy nước bẩn cùng tạp chất trong xô, thứ chất lỏng màu vàng nhạt trông giống như phân dọc theo tóc mai và một bên mặt chảy xuống.

“Hứa tổng cứ từ từ tận hưởng đi, đây là để báo đáp ngài hôm đó đã mời anh ấy uống rượu.”

Quan Hành hơi lùi về phía sau nửa bước, không để nước nhỏ giọt trên người Hứa Mân bắn lên cơ thể mình.

“Thật sự quá ghê tởm.”

Qua lớp khẩu trang kín, Quan Hành không ngửi thấy quá nhiều mùi, chẳng qua nhìn gương mặt Hứa Mân vàng vọt, theo sinh lý khó mà tránh khỏi sự chán ghét.

Hốc mắt Hứa Mân muốn nứt ra, sự thù hận trong ánh mắt dường như có thể ăn tươi nuốt sống Quan Hành.

Quan Hành không thèm nhìn hắn ta chút nào, mà qua lớp găng tay cao su dày bóp Hứa Mân một phát, ghét bỏ mà “chậc” một tiếng, tháo bao tay ra, tùy tiện ném lên mặt hắn, cười chúc:

“Hứa tổng, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, năm nay ngài chắc là còn có thể đón Tết thiếu nhi.”

Quan Hành rửa tay thật sạch sẽ, lại ném đôi găng tay bên mặt Hứa Mân đang nằm liệt dưới đất vào một nơi kín đáo, sau đó mới nhanh chân bước về phim trường, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Cung Du xem diễn.

“Sao cậu đi lâu vậy?” Cung Du quay lại nhìn, dùng cằm chỉ vào nước ấm mà bản thân đã để nguội cho hắn, “Uống chút đi, nhưng chắc là đã lạnh rồi, cậu có thể thêm chút nước nóng.”

Hôm nay cảnh diễn hơi phức tạp một chút, Cung Du tiêu hao nhiều sức lực, buổi trưa đoàn phim ăn cơm hộp rất nhanh đã bị dạ dày tiêu hóa sạch sẽ.

Khi Quan Hành trở về, anh đang bưng một bát mì, ngồi ở trên ghế nuốt từng ngụm, hơi nước trong tô phả vào mặt khiến gò má anh ửng hồng.

“Nhìn tôi làm gì? Cậu cũng đói bụng sao?” Thấy Quan Hành nhìn mình không chớp mắt, Cung Du còn cho rằng đứa nhỏ này đi vệ sinh cái ngốc luôn rồi, quơ cái nĩa nhỏ ở trước mắt hắn, “Cắn một miếng đi? Nóng đấy.”

Quan Hành nhìn từ xa thấy Cung Du cầm bát mì ăn với vẻ mặt hài lòng, cảm thấy anh rất đáng yêu, nhưng nhiều hơn là đau xót.

Lúc này trong lòng hắn mơ hồ, nghĩ quay về nên làm gì ngon cho Cung Du để thỏa mãn cơn đói.

Nghe thấy Cung Du hỏi như vậy, hắn vội vàng lắc đầu, “Anh làm mì vất vả thế, em không ăn đâu.”

Quan Hành nói gấp, câu nói không rõ ràng lắm, Cung Du nghe vậy vành tai đỏ lên, quay mặt đi bình tĩnh lại.

Thấy Quan Hành cầm cốc nước, đang nheo mắt nhìn Lục Triệu đứng ở trung tâm máy quay, với vẻ mặt hoàn toàn không tập trung, không khỏi cảm thấy bản thân suy nghĩ không đứng đắn, vì vậy liền không nói lời nào ăn nốt bát mì.

Anh thấy mình thật đúng là một lão háo sắc, đối mặt với tiểu Quan Hành tính tình trẻ con còn có những suy nghĩ bậy bạ này.

Không biết xấu hổ.

Quan Hành mặc dù đang uống nước, nhưng khóe mắt cũng không bỏ sót nhất cử nhất động của Cung Du, thỉnh thoảng lén nhìn ánh mắt anh, chỉ là thật sự ngượng ngùng khi đối diện với đôi mắt ngấn nước của Cung Du, lo lắng trong chốc lát liền để lộ ra ham muốn trào dâng của chính mình.

“Vừa nãy ở trong nhà vệ sinh,” Cung Du húp một ngụm nước mì, lúc nuốt xuống, hầu kết nhẹ nhàng chuyển động hai lần, anh liếm đôi môi đỏ bừng vì nước nóng, “Cảm ơn cậu, nếu không có cậu ở đây, có lẽ tôi sẽ bị đánh.”

“Anh vì sao lại cảm ơn em?” Quan Hành khoanh hai tay sau đầu gối lên, cả người dựa lưng vào ghế ngồi, nghiêng đầu nhìn chằm chằm đôi môi nhỏ nhắn của Cung Du rồi nuốt nước bọt, lại nói: “Đây là chuyện em nên làm.”

“Cậu nguyện ý vì tôi…” Cung Du ngẫm nghĩ cách dùng từ, cố gắng hết sức bày tỏ lòng biết ơn, “Hắn ta là người không dễ chọc vào, nhưng cậu lại…”

“Nếu khi nãy anh ở một mình,” Quan Hành ngồi thẳng người, nhìn vào mắt anh, “Thì cũng sẽ động thủ sao?”

Ánh mắt Cung Du trầm xuống, gật đầu nói: “Sẽ.”

“Này không phải là được rồi sao?” Quan Hành che mu bàn tay, nhẹ giọng nói: “Có em ở đây hay không anh đều sẽ động thủ, anh có ở đây hay không thì em cũng sẽ đánh.”

Những ngón tay lạnh ngắt khẽ cuộn lại.

Quan Hành tưởng rằng Cung Du đang lo lắng sợ hãi, hoặc là thẹn thùng vì bị hắn nắm tay, liền cảm thấy có chút mất mặt. Ngay khi hắn định rút tay về, lại phát hiện Cung Du có chút động đậy, muốn đưa tay sâu hơn vào lòng bàn tay hắn.

Khóe môi khẽ nhếch lên vui sướng, Quan Hành nhân cơ hội nắm tay Cung Du đặt lên đầu gối mình, vừa nhẹ nhàng xoa bóp, vừa nhếch miệng cười nói:

“Nếu hai chúng ta đều muốn đánh hắn, vậy anh còn chia em anh làm cái gì.”

“Chỉ là cái người này thật sự…” Cung Du khó xử mà thở dài.

“Anh, mì lạnh rồi,” Quan Hành chỉ vào mấy ngụm mì còn lại trong tay Cung Du, nhắc nhở anh: “Mau ăn đi.”

“Ồ, được.” Cung Du ngơ ngác đáp lời, vội vàng cúi đầu ăn, sau khi ý thức được đã chuyển chủ đề, lại ngẩng đầu lên hỏi: “Cậu không sợ bị tôi kéo xuống nước hay sao?”

“Những kẻ dám xúc phạm anh, em có gì không dám đắc tội?” Quan Hành cười kéo nhẹ ống tay áo: “Bê con mới sinh không sợ cọp.”

Cung Du gật đầu, đây là sự thật, nhưng mà… ( truyện đăng trên app TᎽT )

Anh đang suy nghĩ lời nói của Quan Hành, đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng, anh hờn giận nhìn về phía đứa nhỏ đang cười đắc ý, “Hừ, dám nói tôi già sao?”

Trước đó đã bất chấp hậu quả mà đánh Hứa Mân một trận, Cung Du lúc này đúng là phấn khích không thôi, cũng có tâm trạng làm loạn với Quan Hành.

Anh đưa tay muốn véo mặt đứa nhỏ, nhưng bị Quan Hành dùng một tay giữ lại, ngay sau đó, môi anh bị nhéo nhẹ, rồi nghe thấy tiếng cười của hắn:

“Anh đã bao giờ nhìn thấy thú mỏ vịt chưa? Chính là như thế này, ha ha…”

Cung Du còn chưa kịp phản kháng, phía trước liền truyền đến tiếng cười của Trần Khả Hồng: “Ai da, người trẻ tuổi tràn đầy năng lượng thật đấy. Sau khi quay một cảnh công việc hao tốn thể lực như vậy, còn có tinh thần chơi đùa nhỉ.”

Cung Du vội vàng xấu hổ mà xoa mặt, đứng lên nói: “Đạo diễn Trần chê cười rồi.”

Sau khi nghe thấy tiếng Trần Khả Hồng, Quan Hành cũng nhanh chóng buông miệng Cung Du ra, cùng anh đứng lên, gật đầu với Trần Khả Hồng xem như chào hỏi.

“Các diễn viên nhí vẫn khóc sao?” Cung Du hỏi.

Trần Khả Hồng thở dài, “Đúng vậy, cảnh trẻ nhỏ không dễ quay, phải nhờ may mắn chờ trạng thái của chúng, ăn no ngủ say mới có thể hợp tác.”

Cung Du nhìn hai cậu bé đang chơi với Lục Triệu ở đằng xa, đều chưa đầy năm tuổi, cau mày nói: “Khóc đỏ cả mặt rồi.”

Cảnh diễn này là ký ức của Lâm Thân khi đang hấp hối, hắn từ xa nhìn hình ảnh mình cùng Thái tử Bách Ất bắt những con thỏ trên cỏ khi còn bé, diễn xuất nội tâm, trong mắt tràn đầy không nỡ, cuối cùng kết thúc vai diễn của mình trong cả bộ phim bằng một bóng lưng xa xăm.

Lục Triệu đang bực bội cầm bóng bay, điện thoại, trống lắc tay và những món đồ mà trẻ nhỏ thích để dỗ chúng, thế mà vẫn vô dụng như trước, mấy đứa trẻ khóc lớn và ngày càng dữ dội hơn.

Thấy Cung Du đang tập trung nói chuyện cùng Trần Khả Hồng về việc hoàn thành cảnh quay ngày mai, Quan Hành liền không làm phiền bọn họ mà đi về phía lũ trẻ.

Biết Quan Hành là người mấy ngày nay luôn ở bên Cung Du như hình với bóng, Lục Triệu nhìn thấy hắn cũng không khỏi khách sáo nói: “Tiểu Quan, cậu lại đây đi.”

Quan Hành lạnh lùng liếc một cái, không thèm để ý tới cậu ta.

Vừa rồi khi quay cảnh ám sát ở sảnh chính, hắn không hề bỏ sót trong giây cuối cùng, Lâm Thân do Lục Triệu đóng đã đặt tay lên eo Bách Ất mà vuốt ve hai lần.

Lúc Cung Du xem đoạn kịch bản này, Quan Hành đang chơi với mèo, thuận tiện ở bên cạnh liếc qua, trong chớp mắt nhìn thấy dòng chữ “Bách Ất ôm lấy” được đánh dấu rõ ràng bằng bút màu, hắn đột nhiên ngồi thẳng dậy như một chú chó bị xâm phạm lãnh thổ, dụi dụi vào người Cung Du, hết lần này đến lần khác đọc lại kịch bản.

Theo như hắn nhớ, trong kịch bản không xuất hiện cảnh nào Lâm Thân phải chủ động đụng vào Bách Ất.

Mà người này lại dám tùy tiện chạm vào eo Cung Du.

Hắn còn chưa được chạm qua nữa!

Lục Triệu cảm thấy khắp người thiếu niên này có một luồng khí “Người lạ đừng lại gần”, bây giờ bị hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm, Lục Triệu không khỏi càng thêm nơm nớp lo sợ, vội vàng tiến về phía hai diễn viên nhỏ.

Người này cũng không hung dữ đến mức đánh trẻ con đúng không?

Quan Hành tất nhiên là không biết diễn biến nội tâm cậu ta như thế nào, mà xoay người đi đến bên một lồng thỏ, ngồi xổm xuống, cẩn thận mà bế một con thỏ ra ngoài, cố ý ngồi cách hai diễn viên nhỏ không xa, kinh ngạc nói: “Trời ạ, con thỏ nhỏ này thế mà còn có cái đuôi, chẳng phải thỏ không có đuôi sao?”

Diễn viên nhỏ đang không ngừng khóc quả nhiên đã bị thu hút sự chú ý, tất cả đều im lặng, cùng nhau nhìn về phía Quan Hành.

“Các em mau đến nhìn giúp anh xem, đây có phải đuôi của con thỏ không?”

Quan Hành đặt con thỏ trên đùi, vẫy tay với hai đứa trẻ, vẻ mặt hoang mang.

Hai diễn viên nhí không chịu nổi cám dỗ, vội chạy về phía Quan Hành trên đôi chân ngắn ngủn của mình, một mặt một cái / mỗi bên một mặt nhìn vào đùi hắn mà nghiên cứu.

“Oa… Mắt nó là màu đỏ nha…”

“Đó là màu hồng mà…”

Cung Du đang làm theo yêu cầu của Trần Khả Hồng đứng tại chỗ diễn lại một lần, nhưng bị tiếng cười đằng xa của trẻ con thu hút, không khỏi quay đầu nhìn sang.

Có một đứa trẻ đang ngồi trên một bên đùi Quan Hành, cánh tay thon dài của hắn vòng ra sau tránh cho chúng ngã xuống đất, lòng bàn tay kéo một con thỏ đang rung rung mũi, cảnh tượng này thật sự là… cực kỳ đáng yêu.

Anh lôi điện thoại ra, lặng lẽ chụp một bức ảnh.

Quan Hành đã thành công dùng thỏ con khiến hai diễn viên nhỏ say mê hứng thú, nhờ đó mà cảnh quay kế tiếp diễn ra vô cùng thuận lợi.

Có một số việc khi đã suôn sẻ rồi thì sẽ luôn suôn sẻ, bởi vậy cảnh tiếp theo của Cung Du cũng kết thúc trọn vẹn, có thể hoàn thành công việc và về nhà sớm.

Cung Du quay phim suốt cả ngày, vừa ngồi lên xe liền nặng nề dựa vào gối ngủ thiếp đi.

Sau khi về đến nhà, Quan Hành liền trực tiếp đưa Cung Du vào phòng ngủ nghỉ ngơi, còn bản thân một mình xuống bếp nấu cơm.

Món cuối cùng còn chưa làm xong, Cung Du đã mặc đồ ngủ từ trong phòng che mặt đi ra, mặt mày ủ rũ nói: “Tiểu Quan, bữa tối cậu nấu ít chút đi, tôi đang đau răng, có thể không ăn được nhiều.”

Nghe vậy, Quan Hành lập tức xoay người tắt bếp, bước nhanh đến trước mặt Cung Du, nâng cằm anh: “Há mồm ra, để em xem là răng nào? Chẳng lẽ là răng khôn?”

Cung Du phối hợp mở miệng, buồn rầu không thôi: “A…”

Quan Hành bật đèn pin lên nhìn: “Là răng khôn, hơi sưng đỏ, em đi lấy nước muối cho anh ngậm trước, nếu bị nhiễm trùng sẽ không thể nhổ đâu.”

Người bị bệnh ít nhiều đều sẽ nghe lời hơn, Cung Du cũng không phải ngoại lệ, cầm nước muối mà Quan Hành đã pha đúng tỉ lệ thích hợp rồi dựa vào sô pha, ngửa đầu nhìn trời, phiền muộn không thôi.

“Bữa tối ăn chút cháo trắng đi,” Quan Hành đặt chén sứ trên bàn trà, sau đó ngồi đối diện Cung Du, cau mày nhìn gò má hình như bắt đầu sốt nhẹ mà đỏ lên, “Lát nữa kiểm tra xem anh có sốt không, rồi mới quyết định có nên đi bệnh viện.”

Cung Du vừa muốn lắc đầu từ chối, lại nghe thấy Quan Hành nói thêm: “Không được cứng đầu.”

Có lẽ thà rằng ép thân thể bộc phát khả năng tự chữa bệnh, cũng không muốn đi bệnh viện để chịu tra tấn, răng của Cung Du rất nhanh liền hết đau.

Qua nhiều lần xác nhận, Quan Hành mới miễn cưỡng đồng ý việc tối nay không cần đi bệnh viện.

“Ngày mai, ngày mai đóng máy rồi, tôi cũng không thể có chuyện được.”

Cung Du đã nói như vậy.

Việc quay phim vào ngày đóng máy suôn sẻ hơn so với những trải nghiệm Cung Du từng trải qua trước đây.

Tất cả các đồng nghiệp trong đoàn phim đều đang nói lời tạm biệt cuối cùng, ôm nhau khóc thút thít, chỉ có duy nhất Cung Du không muốn tiếp xúc quá nhiều với người khác là đang ngồi trên ghế, nhìn họ từ xa.

“Tiểu Quan, tôi có phải rất kỳ quặc không,” Cung Du cúi xuống nhìn tay mình, “Tôi trước nay… Đều không muốn kết giao cùng người khác, tôi… Có phải thật sự rất kỳ quặc không?”

Quan Hành đỡ vai của anh, cúi người ôm lấy Cung Du đang hóa trang đế vương, cằm tựa lên vai của người trong lòng, rầu rĩ không vui mà nói: “Anh không phải đã ở bên em rồi sao?”

Cung Du theo bản năng phản bác, “Nhưng cậu không phải…”

Không phải người khác.

Nhận ra mình có suy nghĩ này, Cung Du không khỏi sửng sốt.

Anh không biết từ lúc nào đã để Quan Hành bước vào vùng đất riêng của mình.

Quan Hành muốn hỏi Cung Du lời anh vừa nói là có ý gì thì âm thanh của Trần Khả Hồng đột nhiên vang lên bên cạnh.

“Tiểu Du tiểu Quan, hôm nay tạm biệt, không biết khi nào có thể gặp lại nhau, cũng không biết lão già này còn có thể chịu nổi áp lực của một đoàn phim nữa không.”

Trần Khả Hồng bùi ngùi xúc động, lời còn chưa nói xong đã rơm rớm nước mắt.

Ông ấy tuổi cao, đạo diễn một bộ phim có kinh phí lớn từ đầu tới cuối như vậy thật sự là đã cố hết sức.

Trần Khả Hồng cũng không biết bản thân có còn cơ hội hợp tác với Cung Du nữa không, trong giới giải trí diễn viên đẹp như vậy vốn không nhiều, lại luôn tận tâm với công việc và rất có năng lực, quả thực là viên ngọc hiếm có.

Quan Hành nhẹ nhàng đẩy lưng Cung Du, ra hiệu cho anh tiến lên ôm Trần Khả Hồng một chút.

Cung Du do dự mà quay đầu lại nhìn hắn, mím môi, có chút chần chừ.

Quan Hành lại đẩy anh, lần này trực tiếp đẩy Cung Du vào người Trần Khả Hồng.

Cung Du dứt khoát dang hai tay ra, ôm Trần Khả Hồng vào lòng:

“Đạo diễn Trần, tôi rất vui khi hợp tác với ngài, ngài nhất định sẽ có nhiều tác phẩm hay hơn đem đến cho mọi người.”

“Chúc ngài sức khỏe dồi dào, cuộc sống hạnh phúc. Ngày tháng sau này, thật sự hi vọng còn có thể hợp tác cùng ngài.”

Trần Khả Hồng vỗ vỗ vai anh, gật đầu: “Được, được.”

Cung Du chậm rãi thở ra, chớp mắt với Quan Hành.

Cảm giác… Hình như cũng khá ổn.

Trần Khả Hồng cùng Cung Du vừa mới trò chuyện được một lát thì có cuộc gọi tới, sau khi chào tạm biệt với Cung Du, ông ấy mới xoay người rời đi.

“Thế nào anh?” Quan Hành nắm lấy tay Cung Du, theo thói quen mà sưởi ấm cho anh: “Rất đơn giản ha.”

Cung Du gật đầu, cằm đột nhiên bị Quan Hành nắm lấy, “Anh, mặt anh sưng phù lên rồi.”

Nghe Quan Hành nói như vậy, Cung Du không khỏi cảm thấy tội lỗi.

Anh không thể nói cho Quan Hành, thực ra đêm qua anh không ổn chút nào.

Sau khi cân nhắc, Cung Du che mặt nhếch miệng cười với Quan Hành: “May mắn là sau khi đóng máy mới sưng lên.”

Quan Hành mím môi, nhẹ trừng mắt nhìn Cung Du một cái: “Anh còn cười, có phải quá mức rồi không? Vết thương lành liền hết đau. (thành ngữ)”

Ngày nào cũng bị Quan Hành dạy dỗ như trẻ con, lâu dần Cung Du cũng quen, thậm chí còn rất tận hưởng.

Nghe vậy, anh nhún vai, lè lưỡi chột dạ: “Có chút.”

Quan Hành manh động nhịn không được nhéo má anh, còn xụ mặt quay người đi ra ngoài.

“Tiểu Quan.”

“Tiểu Quan à?”

“… Tiểu Quan? Không phải chứ, chẳng lẽ thật sự tức giận rồi?”

Cung Du đi theo sau Quan Hành, cười dỗ dành hắn: “Lát nữa về nhà tôi liền uống thuốc, uống thật nhiều nước, được không?”

Hai người vừa rời khỏi phim trường, đã bị một làn hương hoa nồng nặc xông vào mũi, Cung Du sặc đến mức ho khan.

“Tôi… khụ khụ khụ khụ… Mùi gì vậy?”

Quan Hành đi phía trước anh, liếc mắt một cái đã thấy được một loạt siêu xe đang đỗ ven đường, thùng xe tràn đầy hoa tươi sặc sỡ.

Hứa Mân ngậm một bông hoa hồng Lâu Lan diễm lệ đang nở rộ trong miệng, dựa người vào cửa chiếc Koenigsegg phía sau, đôi mắt hơi lộ ra khỏi cái kính râm, nhếch môi, huyễn hoặc về vẻ đẹp của bản thân mà nói:

“A Du ra rồi, đóng máy rồi đúng không? Có mệt chứ? Tới đây, mau lên xe nghỉ ngơi một chút, tôi đưa em đi ăn…”

Hắn ta nhìn Quan Hành đang đứng bên cạnh Cung Du, bĩu môi nói: “Có điều tiếc là, xe tôi chỉ có thể chứa hai người.”

Cung Du bị mùi hoa làm nghẹt thở, vội vàng đeo khẩu trang, khịt khịt mũi, khó hiểu ngẩng đầu nhìn Hứa Mân.

Hóa ra tên ngốc này thế mà lại là một tên có máu M?

Nhìn thấy cảnh này, Quan Hành không khỏi cảm thấy buồn cười, Hứa Mân quả thực giống như…

“Một thằng ngu.”

Cung Du nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play