Hạ Quan Vĩ đứng dậy, kéo diễn phục đi đến chỗ Cung Du, giơ tay lên, do dự một lúc rồi vỗ vai anh:

"Chúng ta nên đi thôi."

Cung Du ậm ừ, bước tới dập tàn thuốc của Hạ Quan Vĩ  trên mặt đất và quay trở lại trường quay với cơ thể đang lạnh.

Bước qua ngưỡng cửa, anh đột nhiên cảm thấy mắt có chút ngứa, vội vàng tìm một chỗ vắng vẻ rồi đứng yên.

Vốn dĩ Cung Du chịu đuọc kính áp tròng rất tốt nhưng vừa rồi không nhịn được trong hốc mắt mới nóng lên, hiện tại cảm thấy vô cùng khó chịu. Anh vừa đưa tay lên dụi mắt liền bị một cánh tay to lớn quen thuộc nắm lấy. 

“Đừng dụi, mắt sẽ bị đau.” Quan Hành vừa làm xong việc liền đi gặp Cung Du, đúng lúc phát hiện anh muốn dụi mắt vội vàng ngăn cản: "Nếu anh cảm thấy không thoải mái thì tháo ra rồi mang lại sau."

Những việc nhỏ này Cung Du chưa từng bị ai quản thúc, đột nhiên lại bị con chim nhỏ quấy rầy, không biết nên nghe lời cậu ấy  hay là nên làm chính mình như bình thường.

Quan Hành không để anh do dự, chậm rãi kéo tay Cung Du nói:

"Đi thôi, để em dẫn anh về phòng hóa trang, nếu như anh không thoải mái cứ nhắm mắt lại đi."

Cung Du khó chịu đến mức cố chớp mắt, sau đó nghi ngờ nhìn Quan Hành: "Nhắm mắt lại sao có thể trở về phòng hóa trang?"

Quan Hành cũng nghi ngờ nhìn anh: "Ai nói anh đi?"

Vừa dứt lời, Cung Du còn chưa kịp phản ứng thì toàn thân trong nháy mắt như nhũn ra, Quan Hành ôm anh vào trong ngực đi về phòng hóa trang.

Cung Du trở nên xấu hổ, khuôn mặt đỏ lên như quả táo. Anh sợ hãi, vô thức ôm chặt cổ Quan Hành nhưng vẫn thì thầm: "Cậu có thể dừng lại không? Tôi mất mặt quá!"

“Không có ai ôm anh, anh mất mặt gì chứ!” Quan Hành nắm chặt tay, vừa nhìn đường phía trước, vừa liếc mắt liền bắt gặp Cung Du đang liếc trộm hắn, không khỏi cười ha ha: "Nhắm mắt lại đi anh".

Cung Du mím môi, cố gắng che đi sự xấu hổ trong lòng.

Mỗi lần quay cảnh dưới nước hoặc cảnh đánh nhau, anh rất mệt mỏi sau cảnh quay và Chân Thế Hào sẽ nửa kéo nửa ôm đưa anh về nhà.

Vì vậy, việc này Quan Hành làm không có gì to tát.

Nó rất bình thường.

"Tiểu Quan, anh Cung sao vậy? Em đã cùng anh ấy đi đâu?"

Trợ lý trường quay có ấn tượng tốt với Quan Hành và sẵn sàng nói thêm vài lời với hắn.

Bọn họ đều biết mấy ngày nay Cung Du cho trợ lý Chân Thế Hào nghỉ phép và mang theo nhóc Quan Hành này đến phim trường để rèn luyện kinh nghiệm.

Họ cứ nghĩ anh chỉ đùa giỡn thôi nhưng hóa ra Tiểu Quan là một thiếu niên có trái tim tinh tế, cực kỳ thông minh và rất đáng yêu.

Nghe có người hỏi bệnh tình của mình, Cung Du lập tức thẳng lưng, muốn tự mình trả lời, nhưng người ôm anh đã đi trước một bước.

Quan Hành lớn tiếng trả lời: "Anh trai tôi có thứ gì đó trong mắt và anh không thể lấy nó ra. Tôi sẽ đưa anh ấy đi thay kính áp tròng."

"Được, lát nữa tôi sẽ đến gặp đạo diễn Trần, giúp cậu nói chuyện với ông ấy."

Trợ lý trường quay cũng trạc tuổi Quan Hành. Thấy hắn còn nhỏ như vậy đã đến trường quay để kiếm tiền nên tạo điều kiện cho hắn.

Quan Hành ngoan ngoãn nói: "Cám ơn chị, đã phiền chị rồi."

"Ha ha, tôi lớn hơn bao nhiêu mà gọi tôi là chị. Cậu nhóc miệng thật ngọt, không cần cảm tạ, cứ thong thả."

Trợ lý trường quay rất vui vì hắn rất lễ phép, mỉm cười quay trở lại trường quay.

Khóe miệng Cung Du cong lên.

Người bạn nhỏ của anh được khen ngợi.

Khi nhắm mắt, thính giác trở nên nhạy cảm hơn.

Cung Du cũng không căng cổ để thêm gánh nặng cho Quan Hành mà phối hợp dựa vào vai hắn, cố gắng giảm bớt áp lực cho Quan Hành.

Hơi thở của hắn phả vào lỗ tai. Hắn vốn chỉ hô hấp bình thường nhưng âm thanh như được khuếch đại rõ ràng.

Cung Du tim đập nhanh hơn.

Phải ngừng suy nghĩ lại, rốt cục anh đang nghĩ cái gì vậy.

Khoảng cách từ cửa đến phòng thay đồ chỉ có hơn ba mươi mét nhưng trong đầu Cung Du đầy ý tưởng kỳ dị. Anh cảm tưởng sống một ngày bằng nhiều năm.

Bị đặt ở trên ghế, Cung Du nhịn không được muốn mở mắt ra nhưng lại nghe Quan Hành dặn: "Đừng nhúc nhích, để em đi tìm hộp kính liền."

Phòng hóa trang của đoàn phim không khác gì hậu trường của một chương trình tạp kỹ. Đạo cụ diễn xong sẽ dỡ xuống nên không có bàn trang điểm, chỉ có vài chiếc ghế dựa và một cái sô pha để diễn viên nằm tạm, trông hơi chật chội.

Giọng nói của Quan Hành không lớn nhưng cảm giác bị va vào tường dội ngược vào tai, cộng với sự xấu hổ khi được một thiếu niên chăm sóc khiến Cung Du đang nhắm mắt lại cảm thấy tim mình nóng như bị đốt cháy. 

Cằm anh bị hai ngón tay nhẹ nhàng nâng lên, Cung Du ngẩng đầu lên: "Tôi tự làm được."

Lúc trước khi không có Quan Hành, làm sao anh có thể tinh tế như vậy.

Nghe vậy, Quan Hành dừng tay lại một chút, khàn giọng hỏi:

"Anh cho rằng tay của em bẩn sao? Em thật sự đã rửa tay sạch rồi."

Quan Hành cả buổi sáng làm việc trên phim trường, không uống nước, cổ họng có chút khô khốc nhưng lại nghe văng vẳng bên tai lời oán trách của Cung Du.

Cung Du vội vàng nói: "Không, tôi không có. Tôi chỉ cảm thấy tôi có thể tự làm được, không muốn làm phiền cậu."

“Nhưng đó là điều em muốn làm. Để em giúp anh một việc…” Quan Hành mở nắp lọ kem dưỡng da, biết Cung Du đồng ý để mình giúp nên xác nhận lại lần nữa: “Em có thể không?"

Cung Du ừ một tiếng.

Mí mắt rất mỏng bị đầu ngón tay chạm vào đỏ ửng, Quan Hành gần như có thể cảm nhận được con ngươi bên dưới khẽ động đậy.

Hắn nín thở, nhẹ nhàng mở mắt Cung Du, nhanh chóng lấy chiếc kính áp tròng mỏng khiến mắt Cung Du đỏ hoe ra.

Quả nhiên, có một sợi lông mi dài của Cung Du kẹt ở trong đó, khó trách làm anh đau mắt.

Phòng thay đồ riêng của Cung Du được trang bị các tiện nghi theo yêu cầu của anh, trong đó gồm có một số hộp kính áp tròng dùng hàng ngày.

"Anh muốn mang cái này một lúc không?"

Quan Hành đưa mắt kính cho Cung Du và mở nó ra.

Cung Du có lông mi rất dài và sống mũi cao, khi đeo kính có gọng thì lông mi thường cọ vào tròng nên anh không thích đeo gọng cho lắm.

"Không được."

Cung Du lắc đầu, dùng ngón tay lấy nhẹ kính ra. Đôi mắt không còn bị che cảm thấy thật thoải mái.

Có lẽ vì tuổi còn nhỏ và hành động nhanh nhẹn, Quan Hành làm mọi việc đều nhanh chóng và hiệu quả, cho dù là nấu ăn, xúc phân mèo hay hát cho Cung Du nghe khi anh mất ngủ và dỗ anh ngủ.

Ví dụ như lúc này đây.

Quan Hành dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi vệt nước tràn ra từ đuôi mắt Cung Du sau khi đeo kính áp tròng, lấy hai ngón tay chà xát vào cho đến khi chúng bốc hơi hết, chỉ còn lại làn da vẫn còn nóng hổi của anh.

"Được rồi anh trai."

Tất cả nhân viên trên trường quay đều đã sẵn sàng, chỉ chờ Cung Du đến.

Trần Khả Hoành ngồi chờ đã lâu nên có chút không kiên nhẫn, mặc dù trợ lý trường quay đã giải thích từ đầu rằng mắt của Cung Du có gì đó không ổn nhưng ông ấy vẫn nôn nóng, rất nhiều nhân viên đã có chút nóng nảy. Ông ấy lo rằng tạm dừng quá lâu sẽ khiến chất lượng phim bị sai sót.

Trần Khả Hoành vừa muốn trợ lý trường quay thúc giục Cung Du nhưng khi thấy anh mặc một bộ áo giáp màu xám bạc, chân đi ủng đen đế trắng chậm rãi bước ra khỏi hành lang, đôi mắt ông ấy lập tức sáng lên.

Vùng da quanh mắt của Cung Du rất nhạy cảm, nếu chà xát một chút sẽ chuyển sang màu đỏ, đặc biệt là nốt ruồi mờ dưới mắt. Nó giống như là giấy thử màu sắc, màu da xung quanh thay đổi nó cũng càng ngày càng sặc sỡ. .

Trần Khả Hoành rất hài lòng với trạng thái của Cung Du lúc này, thậm chí có một chút không hài lòng trong lòng của ông cũng biến mất không còn dấu vết.

"Tiểu Du đã tới, tất cả các bộ phận chuẩn bị sẵn sàng – diễn." Trần Khả Hoành nói.

Quan Hành đi theo Cung Du ra, dừng ở hành lang lối ra, đứng khoanh tay dựa vào góc tường, nghiêng đầu nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng giữa trường quay.

"Thật xin lỗi đạo diễn Trần, mắt của tôi không được tốt, vừa mới xử lý xong."

Cung Du chỉ vào mắt anh với một lời xin lỗi trên khuôn mặt.

Trần Khả Hoành chưa kịp nói gì, Lục Triệu, người chuẩn bị diễn với Cung Du, đã nhảy ra nói: "Đạo diễn Trần, đó là vấn đề của tôi, đừng trách thầy Cung."

Cung Du: "..."

Anh đã quen với nó.

Kể từ khi cứu mạng đứa trẻ này dưới tay Cảnh Triêm, thói xu nịnh của cậu ta trở nên mất kiểm soát, nếu không tránh mặt cậu ta trên phim trường, anh sẽ ù tai vì lời cảm ơn của cậu ta.

"Được rồi, được rồi, chuẩn bị diễn!"

Trần Khả Hoành biết người chống lưng Cung Du là Cảnh Triêm, đối diện với lời xin lỗi chân thành của Lục Triệu, ông ấy không thể tiếp tục chỉ trích cậu ta. Thấy Cung Du đã sẵn sàng vào cảnh quay, ông ấy ra hiệu trợ lý trường quay: "Diễn."

Ngoài việc Thái tử Bách Ất lên ngôi đã viên mãn, cốt truyện hôm nay có thể coi như là kết phim hoàn chỉnh.

Trong cảnh này, Hằng Đế bị Thái tử Bách Ất đâm vào ngực trước mặt tất cả các văn võ bá quan. Trước khi chết, ông ta liều mạng chống lại Bách Ất nhưng cuối cùng lại vô tình giết chết tướng quân Lâm Thân, người đã giúp đỡ Bách Ất chặn mũi tên độc. Sau đó Bách Ất vứt bỏ thanh kiếm nhuốm máu, quỳ trên mặt đất, bò đến bên người Lâm Thân, ôm hắn khóc trong đại điện, cuối cùng kết thúc phim.

"Chương ba của cảnh 27 phim "Thứ Minh" diễn lần đầu tiên – diễn!"

Trợ lý trường quay thuần thục dập bảng đạo diễn rồi nhanh chóng rút lui khỏi phạm vi camera.

"Cháu trai, hôm nay tới đây có mục đích gì?"

Hằng Đế ung dung ngồi trên ngai vàng, đối mặt với Bách Ất đang bước vào đại điện mà không chút hoảng sợ, tựa hồ như đã có đối sách.

Tình trạng của ông ta gần đây không tốt, môi tái nhợt và tím tái, khó tránh khỏi có chút bất lực khi nói chuyện với Bách Ất tràn đầy năng lượng.

Đội thị vệ đã bị Bách Ất thay thế bằng người của mình, số lượng vượt xa cận vệ của Hằng Đế. Binh phù cũng đã bị đánh cắp trong một vụ ám sát do hắn làm và không ai có thể ngăn cản hắn tiếp tục báo thù.

Lâm Thân bản chất là người bốc đồng, Bách Ất không dám nói cho hắn biết quyết định của mình. Hắn chỉ có thể chịu đựng nỗi đau bị người bạn thuở thơ ấu hắt hủi, một mình trải qua quãng thời gian dài đau khổ này. ( truyện trên app T𝕪T )

Lâm Thân đang đứng khoanh tay dưới bục kinh ngạc mở to mắt khi nhìn thấy Bách Ất trong bộ áo choàng trắng và áo giáp bạc đang bình tĩnh đi về phía đại điện. 

Bách Ất... Ngươi đến đây trong bộ dạng này để...

Hắn không phải là đồ nhu nhược sao?

Làm sao có thể?

Bách Ất có thể nhìn ra phản ứng của Lâm Thân. Hắn mím môi và gật đầu với Lâm Thân như thể đã đoán được suy nghĩ của hắn và chỉ đang đợi một sự đồng ý.

Hằng Đế đứng dậy khỏi ngai vàng, vuốt ve đồ trang trí trên bàn, sau đó nhìn xung quanh, khẽ cười nói: "Ta nghĩ những thị vệ trong đại điện này đã bị cháu trai tài giỏi của ta thay thế hết lần này đến lần khác rồi!"

Bách Ất hai mắt đỏ hoe, trong nháy mắt nhìn Hằng Đế, lồng ngực vì hận mà phập phồng, trong mắt sát khí hiện lên, hắn nghiến răng nghiến lợi:

"Nếu không thì sao?"

Hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, dùng ngón chân chạm đất bay lên không trung và ngay lập tức đáp xuống trước bàn của Hằng Đế. Hằng Đế đã nhặt được thanh kiếm lên và chiến đấu với hắn.

Đội thị vệ lần lượt lao vào và bao vây các cận vệ riêng của Hằng Đế, ngăn cản họ hỗ trợ và bảo vệ Hằng Đế. Họ chỉ có thể nhìn cuộc quyết đấu giữa Bách Ất và ông ta.

Hằng Đế không phải là vị hoàng đế ngu ngốc chỉ biết hoang dâm. Ngược lại, sau khi lên ngôi, ông tỏ ra cần mẫn quan tâm đến dân chúng, không ngừng rèn luyện võ công.

Lúc này, đối mặt với Bách Ất trẻ tuổi và linh hoạt, ông ta đối phó lúc đầu không quá khó, chỉ là thời gian đối đầu kéo dài, không thể tránh khỏi một số sai sót sẽ bị lộ ra.

Khi thanh kiếm dài xuyên qua ngực của Hằng Đế, ông ta cười dữ tợn và lấy ra một chiếc nỏ nhỏ với lực sát thương mạnh từ tay áo choàng của mình và bắn nó về phía mặt Bách Ất.

Lúc này, sự chú ý của Bách Ất đều tập trung vào vũ khí trong tay hắn và khi phát hiện ra hành động của Hằng Đế, hắn không kịp né tránh.

Hằng Đế thực sự đã chuẩn bị sẵn sàng để chết cùng hắn!

“Thái tử cẩn thận!”

Tiếng hét lớn của Lâm Thân từ phía sau truyền đến. Ngay sau đó, Bách Ất bị một lực mạnh đẩy ra xa, hắn lảo đảo ngã xuống bậc thang, cảm thấy chóng mặt.

Hắn vội vàng đứng dậy và nhìn về hướng của Hằng Đế.

Sau đó, Bách Ất nhìn thấy cảnh tượng khiến hắn cay mắt.

Mũi tên từ chiếc nỏ bị dính ở ngực Lâm Thân.

Bây giờ không phải thời chiến nên Lâm Thân dù ra chiến trường cũng không mặc áo giáp nhưng lại ăn mặc như quan văn với chiếc áo choàng xanh có hoa văn. Mảnh vải trên ngực hắn dần dần thấm đẫm máu, chuyển thành một mảnh vải đen.

"Lâm Thân!" Bách Ất giọng run run, thiếu chút nữa nhào tới bên người Lâm Thân, cúi người bế hắn chạy ra khỏi đại điện: "Thái y! Thái y!"

Đối mặt với Bách Ất đột nhiên rút kiếm, tất cả các bá quan văn võ có mặt đều sững sờ, chỉ có những lão thần trung thành với thái tử nhanh chóng bao vây hắn, ngăn cản hành động của Bách Ất và đưa tay ra kiểm tra mạch của Lâm Thân.

Lão thần thở dài: "Thái tử điện hạ, ngài còn gì muốn nói với Lâm tướng quân thì nói cho xong đi."

Trước khi Lâm Thân ngã xuống, hắn nắm lấy thanh trường kiếm cắm trong cơ thể của Hằng Đế và dùng sức xoay chuyển để đảm bảo rằng hắn sẽ chết mà không còn nghi ngờ gì, sau đó tắt thở, ngã xuống đất.

Lúc này hắn đã trúng độc, cơ thể hơi co giật, máu trên cằm chảy xuống áo giáp không chút bụi trần của Bách Ất, đồng tử hắn hơi giãn nhưng hắn vẫn đang giãy giụa, muốn nói gì đó.

Bách Ất không nghe rõ giọng nói của hắn nên vội vàng cúi đầu xuống miệng, nước mắt rơi xuống một bên mặt Lâm Thân làm tan đi dòng máu đông cứng của hắn, run giọng nói:

"Anh nói đi, tôi đang nghe, tôi đang nghe..."

"Tôi, tôi ở chỗ này" Lâm Thân lẩm bẩm nói, "Ở đại sảnh, anh bị đả thương như vậy... Tôi đã làm hại anh..."

Bách Ất lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt như những sợi chỉ đứt rơi xuống cổ và ngực Lâm Thân: "Anh không có làm hại tôi."

"Anh. . . Anh có từng hận tôi không?"

Lâm Thân không biết sức mạnh đến từ đâu, đột nhiên nắm lấy áo của Bách Ất và đưa khuôn mặt đầy máu của mình về phía tai của Bách Ất: "Tôi không thể nhìn thấy anh đăng cơ."

Bách Ất che vết thương trên ngực không ngừng phun ra máu đen của Lâm Thân, cắn môi khóc thảm thiết.

Triệu thái y cũng hết cách, hắn không thể lãng phí thời gian với Lâm Thân nữa.

“Nếu tôi có thể ở đây, có thể ở đây…” Tiếng thở hổn hển của Lâm Thân trở nên rất khó khăn và một ngụm máu đen từ khóe miệng hắn nôn ra: “Khi hoa hạnh nở hoa, hãy gửi nó đến mộ của tôi."

Hắn còn chưa nói xong, ngón tay nắm áo Bách Ất đột nhiên mất đi sức lực, rơi xuống đất.

"Lâm Thân, Lâm Thân!"

Bách Ất không thể tin được nắm lấy tay của Lâm Thân, dùng sức đặt lên cổ tay hắn, cố gắng để hắn nắm lấy nhưng rốt cuộc cũng vô ích, Lâm Thân đã tắt thở.

"Lâm Thân! Lâm Thân!"

Bách Ất gọi tên Lâm Thân như xé nát trái tim hắn. Khi hắn khóc, bàn tay hắn cũng run lên, các đốt ngón tay trắng xanh gần giống màu của Lâm Thân đã chết.

Qua lớp quần áo, Quan Hành chạm vào cánh tay đã nổi da gà vì tiếng khóc thê lương của Cung Du và trái tim hắn đau đớn thay cho người đàn ông vẫn đang ôm xác chết, quỳ trên mặt đất, khóc với đôi vai run rẩy cho đến khi anh không thể kiềm chế mình.

Hắn không biết anh đã trải qua những gì để có thể diễn tả cảm xúc này một cách tự nhiên như vậy, như thể nó đã từng xảy ra với anh vậy.

"Tốt lắm!" Giọng nói của Trần Khả Hoành hưng phấn trở nên to rõ ràng, cho dù không dùng loa ngoài, trợ lý trường quay bên cạnh cũng bị ù tai.

Nghe mệnh lệnh của Trần Khả Hoành, Quan Hành vội vàng cởi bỏ chiếc áo khoác lông vũ rộng lớn đang ôm trên người, chạy thẳng đến chỗ Cung Du đang ngồi phịch xuống đất.

"Anh, anh sao vậy? Mau mặc quần áo vào đi."

Quan Hành cúi đầu, ôm Cung Du vào trong ngực, mặc quần áo cho anh, hai tay dìu anh đi tới bên cạnh ngồi: "Anh ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi."

Cung Du cầm lấy cốc nước ấm Quan Hành đưa, uống nửa cốc để làm dịu cổ họng: "Cám ơn."

Quan Hành biết Cung Du lịch sự theo bản năng chứ không phải khách sáo với hắn, cho nên cũng không nói thêm gì.

Tiếp theo là cảnh đội thị vệ giết cận vệ của Hằng Đế, không có quay cận cảnh Cung Du nên anh cũng có thể nghỉ ngơi ở một bên và chờ cảnh quay tiếp theo.

“Tôi đi vệ sinh.” Tình trạng của Cung Du còn chưa khôi phục, thậm chí ngón tay còn run rẩy, anh ấn bả vai Quan Hành nói: “Tôi tự đi được.”

Vừa bước vào cửa phòng tắm, Cung Du đã nhìn thấy người khiến mình ghê tởm.

Hứa Mân.

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Cung Du đứng yên và lạnh lùng nhìn Hứa Mân đang nhìn về phía mình.

Lần này phải khen ngợi tập đoàn, giá cổ phiếu tuy giảm mạnh do một số sai lầm nhưng nhờ anh cả Hứa Tấn có năng lực nên đã cứu hắn khỏi sự trừng phạt của lão gia. 

Sau đó, hắn lại bắt đầu vênh váo trở lại.

Giống như bây giờ.

Nhìn thấy Cung Du đôi mắt đỏ hoe vì khóc, vẻ mặt Hứa Mân đã thay đổi, hơi thở cũng trở nên nặng nề.

Hắn theo bản năng tiến lên hai bước, muốn nắm cổ tay Cung Du, lại bị người phía sau Cung Du tiến lên, nắm chặt lấy cánh tay hắn, không cho hắn động đậy.

"Mày dám?" Hứa Mân bị lão gia đánh cho tơi tả, hai cánh tay giấu dưới lớp quần áo đều sưng vù, vừa mới bị thương nên sắc mặt tái nhợt, tức giận trừng mắt nói: "Lại là mày, tên tiểu súc sinh này."

Nghe vậy, Quan Hành cũng không có khí thế, giả vờ như không nghe thấy, chỉ vươn tay nắm lấy cánh tay còn lại của hắn, sau đó nhướng mày nhìn hắn. Hứa Mân tức giận đến mức không thể bỏ đi và định đánh nhau nữa, mở miệng ra lại chửi.

Cung Du vẫn cách Hứa Mân hai ba bước và anh không ngạc nhiên khi Quan Hành đi theo mình, nhưng khi nghe Hứa Mân nói điều này với Quan Hành, anh không thể không cau mày. Anh sải bước đến gần hắn, lạnh lùng nói: "Ngài đang nói ai?"

Hứa Mân cảm thấy buồn cười. Hắn chưa từng thấy Cung Du nét mặt hung dữ như vậy nên không khỏi cảm thấy mới mẻ.

Hắn vươn cổ, ghé sát vào người Cung Du, hất cằm ra hiệu về hướng Quan Hành, cười khiêu khích nhìn anh: "Còn có ai vào đây, đương nhiên là…"

Từ "hắn" còn chưa ra khỏi miệng, Hứa Mân đã nghe thấy một tiếng "bốp", âm thanh lớn đến chói tai.

Trước khi hắn có thể nhận ra giọng nói phát ra từ đâu, trên mặt hắn đã có một cơn đau rát, thậm chí cả chiếc kính trên sống mũi dùng để giả vờ cũng bị hất sang một bên, lệch qua tai.

Hứa Mân: "!"

Cho dù hắn có bị giết hay hắn như con thỏ nhát gan thì Cung Du cũng dám động thủ với hắn.

Hứa Mân sửng sốt, tức giận cười to một tiếng mắng: "Tiểu tử thúi nhà ngươi cũng dám đắc tội với ta sao?"

"Bang!"

Cung Du chà xát lòng bàn tay của Hứa Mân trên diễn phục, nhìn hắn một cách chán ghét.

Hứa Mân vô cùng tức giận trước hành động của Cung Du. Hắn giả vờ đẩy Quan Hành đang cản trở, lao tới chộp lấy Cung Du.

Quan Hành đứng bất động tại chỗ, buông tay ra, cho Hứa Mân hy vọng, ngay sau đó liền túm lấy vạt áo của hắn, dùng sức đập mạnh hắn vào bức tường phía sau.

Hứa Mân bị đòn này làm đau đến mức sắp nôn mửa, nước miếng ghê tởm chảy ra từ khóe miệng, đầu đổ mồ hôi trong tiết trời mùa đông lạnh giá.

“Mày dám làm gì tao?” Hứa Mân bị hành động của Quan Hành làm cho đau nên ngồi trên mặt đất, chỉ vào sắc mặt có chút khác thường của Cung Du: “Cung Du, cậu có tin không?”

“Lấy con chim hồng hạc nhỏ của ngài ra dọa chết tôi hả?” Cung Du cười nói, nhìn Quan Hành, giơ tay đo cho hắn, ước chừng độ dài cùng độ dày: “Đại khái là cứ như vậy đi. Vậy thôi, không nên có thêm nữa.”

Mồ hôi trên mặt Hứa Mân chảy xuống hai bên má, làm ướt cả gáy tóc được chải chuốt kỹ càng khiến hắn vô cùng xấu hổ.

Lần đầu tiên bị đối xử như vậy, thật không thể tin được. Hứa Mân không thể dễ dàng nhận thua, nhếch miệng trừng mắt nhìn Cung Du: "Cậu cho rằng tôi không dám giết cậu?"

Cung Du gật đầu, cười nói: "Tôi tin chứ."

Quan Hành cau mày: "Anh..."

Cung Du không có thời gian để ý tâm trạng của Quan Hành nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Mân và bước lên phía trước:

"Thế thì sao? Ngài sẽ giết tôi sao?"

Anh đã sớm đoán được Hứa Mân sẽ nói ra câu nói này. Thậm chí hắn không có nói ra mà trực tiếp hành động.

Bây giờ anh đã quyết tử chiến nên chấp nhận sớm muộn sẽ có một ngày như vậy.

Anh chết có ý nghĩa còn hơn sẽ kết thúc ở thế giới ngầm nơi những con quỷ coi thường anh.

"Tôi giết chết cậu!"

Hứa Mân hung dữ chửi bới nhưng Quan Hành đã giơ đầu gối lên và thúc mạnh vào bụng hắn, suýt nữa thì nôn ra hết đồ trong bụng.

Cung Du ôm eo Hứa Mân, đè vai hắn, đẩy hắn vào tường, hai mắt đỏ ngầu:

"Tôi không sợ chết nhưng tôi nhất định muốn ngài đi theo tôi."

Hứa Mân sửng sốt, nhìn đôi môi tái nhợt của Cung Du khép lại:

"Chúng ta cùng nhau xuống địa ngục."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play