Cung Du còn đang đắm chìm trong cảnh Hứa Mân bị cha đánh, nghe thấy câu hỏi của Quan Hành, đầu anh còn mơ hồ. Như chợt nhớ ra điều gì, anh vội vàng đứng dậy xỏ dép chạy vào bếp.
Thấy Quan Hành cũng đi theo, Cung Du lớn tiếng ngăn lại, khẩn trương nói: "Cậu đừng tới đây!"
Quan Hành sửng sốt một chút, chợt hiểu ra.
Anh ấy lại đang nấu ăn.
“Em đến đây anh!” Quan Hành đi tới trước mặt Cung Du, cởi áo ngoài, xắn tay áo, lộ ra cổ tay xương cốt hoàn mỹ.
Hắn cầm lấy nồi từ tay Cung Du, lấy những thứ cháy sém bên trong ra, khéo léo lau chùi nồi rồi nghịch một chút nhưng Cung Du đã gạt nó sang một bên, suýt chút nữa làm đổ hết đồ ăn.
Có lẽ là bởi vì bị Cung Du làm cho hoảng sợ, đường gân dưới bàn tay không quá trắng của Quan Hành hơi nhô lên khiến người ta vô thức muốn nuốt nước miếng.
“Anh khát nước sao?” Quan Hành nhìn thấy được ánh mắt uể oải của Cung Du, đúng lúc hắn đem nồi đặt ở dưới vòi xả nước. Hắn vừa cười vừa đi tới, nhéo nhéo đầu ngón tay của Cung Du, xoay người rót cho anh nửa cốc nước ấm. Hắn nói: "Anh uống chút nước đi, miệng anh khô rồi."
Cung Du hai tay nâng cốc, miệng còn chưa chạm tới miệng cốc thì hai tay đột nhiên dừng lại.
Anh muốn chứng minh miệng mình không khô nên đưa đầu lưỡi liếm nhẹ, sau đó nhếch miệng cười với Quan Hành. Sau đó anh lập tức cầm cốc nước lên, uống sạch một hơi.
Quan Hành bị nụ cười của anh làm cho giật mình. Cổ họng hắn khô khốc. Hắn cầm lấy cái cốc mà Cung Du đang uống, tự rót cho mình một cốc.
Trong ấn tượng của Cung Du, hai người tuy đã làm rất nhiều chuyện thầm kín nhưng chưa từng có một nụ hôn chân chính nào.
Lúc này, Quan Hành không chút kiêng dè uống nước trong cốc, cảm thấy...
"Anh à, anh không bị sốt à?"
Quan Hành nghĩ đến ngày hôm qua Cung Du bị bỏ thuốc, không khỏi có chút lo lắng.
Hắn biết Cung Du ghét bệnh viện, thậm chí còn sợ nó. Vì vậy hắn không muốn Cung Du khi tỉnh dậy sẽ thấy cảnh mình ghét nhất nên không đưa anh đến bệnh viện.
Mặc dù Quan Hành đã nghiên cứu tỉ mỉ thông tin và gọi cho bác sĩ gia đình của nhà họ Quan nhưng hắn chỉ dám hạ sốt cho Cung Du theo phương pháp mà sau khi đã xác nhận nhiều lần với bác sĩ.
Cung Du đang hồi phục nhanh chóng. Mặc dù sức khỏe giảm sút nhiều nhưng ít nhất nhiệt độ cơ thể và sắc da của anh cũng trở nên tốt hơn rất nhiều, sáng sớm có thể thấy giống như bình thường.
Cho nên lúc này khi nhìn thấy sắc mặt của Cung Du đỏ lên trong mấy giây, Quan Hành theo bản năng cho rằng đây là triệu chứng, vô cùng lo lắng.
"Không, không, tôi ổn."
Cung Du phủ nhận ngay lập tức, lấy một cái cốc mới rót cho mình một cốc nước khác, sau đó đi đến một bên, tựa vào cây cột giữa nhà chậm rãi uống.
Quan Hành lo Cung Du sẽ đói bụng. Sau khi xác nhận anh không sao, hắn liền tập trung rửa cái nồi trước mặt.
"Tôi muốn làm thịt nướng cho cậu."
Từ lúc Quan Hành bắt gặp anh đã làm gì trong bếp, Cung Du không còn cảm thấy xấu hổ và nói một cách cởi mở: "Sau đó, không thể kiểm soát được lửa và nó đã trở thành thế này..."
Anh đặt ly xuống, chỉ vào chiếc tạp dề có một lỗ bị cháy, đang định giải thích mọi việc cho Quan Hành, lại đột nhiên cảm thấy khó xử, quay đầu đi không dám nhìn Quan Hành.
Thật là một trò đùa. Anh đường đường là một kim chủ toàn năng, sao có thể thừa nhận với con chim nhỏ rằng anh không giỏi nấu ăn.
Quan Hành cố nén cười, gật đầu nói: "Được rồi, có em, bảo đảm anh được ăn no."
Hai chữ "ăn no" được nhấn mạnh. Giọng nói của hắn từ khi còn nhỏ đã luôn rõ ràng, chỉ khi nghiêm túc nói chuyện với ai đó mới xen lẫn giọng nói trầm thấp của một người đàn ông trưởng thành. .
Cung Du không khỏi có chút đỏ mặt.
Anh đứng cách Quan Hành không xa nhìn hắn nấu ăn, trong lòng cũng không có tâm trạng.
Cung Du trong lòng mâu thuẫn, nhíu mày, đem những lời trong lòng muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, ngập ngừng nói:
"Tiểu Quan..."
Quan Hành quay đầu lại: "Hả? Anh sao vậy?"
"Cái kia..." Cung Du hắng giọng, có chút đỏ mặt: "Lúc tôi ôm cậu, cậu cảm thấy thế nào?"
"Cậu có thể mô tả nó cho tôi không?"
Anh không muốn mình chết nhưng vẫn không biết cảm giác đó như thế nào.
Quan Hành mắt tối sầm lại, trầm mặc hồi lâu, nhìn thẳng Cung Du nói: "Lúc này anh có muốn thử một chút không?"
Cung Du sửng sốt trước lời nói của hắn, xua tay liên tục và từ chối:
"Không, không, tôi...tôi chỉ hỏi thôi, chỉ tò mò thôi."
Quan Hành mím môi cười nói: "Nếu anh muốn thì lúc nào cũng được."
Cung Du lắc đầu, ra hiệu cho Quan Hành tiếp tục nấu cơm, rồi lấy điện thoại di động ra, đi trở lại phòng khách, uể oải nằm lên sô pha.
Người thanh niên này thể chất thật sự rất tốt, cả đêm vất vả cũng không có làm cho anh suy yếu. Nhưng tình cảm chính mình thì lại khiến cơ thể mệt mỏi như cá chết.
Sau khi Quan Hành nấu xong một nửa số nguyên liệu do Cung Du chuẩn bị thì đã gần năm giờ chiều.
Mùa đông ở phương bắc trời tối sớm hơn. Ánh hoàng hôn đẹp đến khó tin, đặc biệt là khi nó xuyên qua khung kính cửa sổ chiếu vào khuôn mặt đang say ngủ của Cung Du thẳng xuống từ trần đến sàn.
Quan Hành cởi dép lê, nhẹ nhàng giẫm lên tấm thảm lông, đi vào phòng khách, nửa quỳ trước ghế sô pha Cung Du đang nằm, áp má vào.
Rồi hắn thành kính dâng lên một nụ hôn.
"Anh, em xin lỗi."
Thật là lừa dối.
Ở bên nhau càng lâu, Quan Hành càng ít dám nói sự thật với Cung Du.
Hắn không chịu được khi Cung Du nhìn hắn bằng ánh mắt tức giận, thậm chí trong ánh mắt đó còn xen lẫn thất vọng tột cùng.
Hắn thực sự không biết giờ mình nên làm gì mới phải.
Khó có thể tưởng tượng được.
"Cậu xin lỗi vì điều gì?"
Giọng nói của Cung Du hơi khàn, đôi mắt ngái ngủ muốn mở ra lại bị Quan Hành nhẹ nhàng lấy tay che đi.
Quan Hành sửng sốt một chút, cũng không trả lời câu hỏi của anh: "Từ từ mở mắt ra, ánh sáng rất chói."
Mắt Cung Du bị cận nặng, không chịu được kích thích của ánh sáng mạnh. Nghe Quan Hành nói vậy anh lập tức nheo mắt, ngoan ngoãn trốn trong lòng bàn tay to của thiếu niên.
Nheo mắt hơn mười giây, Cung Du chậm rãi mở mắt ra. Hàng lông mi dài mềm mại đen nhánh lướt qua giữa ngón tay Quan Hành: "Đã chuẩn bị xong chưa?"
Quan Hành bị lông mi của Cung Du làm cho phân tâm, quay đầu đáp: "À đã xong rồi."
Cung Du vừa mới ngủ dậy, còn có chút choáng váng. Anh ngồi thẳng dậy định lấy mắt kính nhưng cổ tay bị giữ lại, sau đó bị ngón tay chen vào một bên thái dương, thật cẩn thận mà không chạm vào mắt kính.
“Ừm, cảm ơn.” Cung Du cầm lấy mắt kính mà Quan Hành đưa cho, đặt lên sống mũi, rồi lại dựa vào ghế sô pha, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Quan Hành cũng ngồi trên sô pha, chống khuỷu tay lên tay vịn bên cạnh, chống cằm nhìn Cung Du.
“Ánh mặt trời chói chang” Cung Du híp mắt nhìn tia sáng sắp biến mất ở ngoài cửa sổ, trong giọng điệu có chút u sầu mà chính mình cũng không phát hiện ra: “Nếu như tôi có thể nhìn thấy mặt trời mọc và lặn mỗi ngày thì tốt biết bao!"
Quan Hành cau mày nói: "Anh vốn dĩ mỗi ngày đều có thể nhìn thấy những thứ này, tại sao lại phải bi quan?"
Cung Du mím môi không trả lời.
“Đồ ăn chuẩn bị xong rồi” Quan Hành nghe những lời vừa rồi của Cung Du rất không hài lòng. Hắn không dám mất bình tĩnh, chỉ có thể đè nén cơn giận: “Qua đây ăn cơm đi.”
"Tiểu Quan, vừa rồi cậu nói 'Xin lỗi' với tôi sao?"
Cung Du mơ hồ nhớ tới lúc anh sắp tỉnh lại, Quan Hành nhẹ nhàng áp lên mặt anh, nhỏ nhẹ nói xin lỗi bên tai.
Nhưng sau khi tỉnh dậy, nhìn thấy bộ dạng của Quan Hành, anh nghĩ rằng đó chỉ là mình nằm mơ, không có thật.
Quan Hành đặt bát đũa lên bàn, lắc đầu phủ nhận: “Không có.” Sau đó cúi đầu hờn dỗi.
Không khí trên bàn ăn rất trầm lắng. Hai người ăn xong bữa tối, mỗi người ngồi ở phòng khách ôm một con mèo. Cả hai đều không chủ động nói chuyện.
Cuối cùng, vẫn là Cung Du mở lời trước, nhìn đồng hồ chỉ về phía mười giờ:
"Gần mười giờ rồi, ngủ sớm đi."
Quan Hành ôm lấy con mèo trong tay anh, đưa cả hai con mèo trở về phòng của chúng, sau đó đi về phía Cung Du đang đợi ở lan can cầu thang.
"Lên lầu đi anh."
Cung Du ăn hơi no, lúc lên lầu bụng hơi ưỡn ra. Quan Hành nhìn thấy anh giống như một con chim cánh cụt nhỏ mềm mại.
Quan Hành đột nhiên ngừng tức giận.
Hắn vươn tay đỡ lấy cánh tay Cung Du, tay còn lại vòng qua eo hắn, cẩn thận giữ Cung Du làm điểm tựa, đỡ anh đi thẳng tới cửa phòng ngủ.
"Chúc anh trai ngủ ngon, mơ đẹp."
Nói xong, Quan Hành xoay người đi hướng phòng ngủ bên cạnh phòng Cung Du, không có bất kỳ dấu hiệu lưu luyến nào. ( truyện trên app T𝕪T )
Ngược lại, Cung Du hơi ngạc nhiên.
"Tiểu Quan? Cậu ngủ ở chỗ này sao?"
Quan Hành quay đầu lại, từ chối: "Không được đâu anh, cơ thể em rất đau tạm thời ngủ không được. Em chỉ sợ quấy rầy anh nghỉ ngơi."
Nghe hắn nói đau, Cung Du thấy có lỗi, bước tới nắm tay hắn kéo vào phòng:
"Để tôi xoa bóp cho cậu. Cậu sẽ dễ chịu hơn."
Quan Hành ngạc nhiên.
Có chuyện tốt này sao?
Cơ thể của Quan Hành thực sự rất đau. Bị một người đàn ông trưởng thành say rượu dùng sức mạnh vô hạn đấm vào thắt lưng, bất cứ ai cũng sẽ đau trong vài ngày.
Huống chi lúc đó hắn không chút đề phòng liền để lộ ra điểm yếu của mình. Dưới nắm đấm sắt của Cung Du, nỗi đau của hắn có thể tưởng tượng được.
Cung Du đã rèn luyện trong một thời gian dài nên tay của anh không yếu.
Áp lực trên lưng khiến Quan Hành cảm thấy rất thoải mái, khẽ nheo mắt nằm trên gối, mỉm cười bày tỏ lòng biết ơn:
"Cám ơn anh đồng ý xoa bóp lưng cho em."
"Tận tâm hết sức phục vụ cậu."
Cung Du cười cười, đè Quan Hành ở phía sau, vuốt tóc trên trán hắn: “Nằm xuống đi.”
Phim "Thứ Minh" sắp kết thúc, tình trạng của Cung Du dường như đã khá hơn rất nhiều. Sau khi ở nhà dưỡng thương vài ngày, anh vội vàng đến đoàn phim để quay những cảnh quay cuối cùng.
Sau khi trang điểm và làm tóc, Cung Du phải đợi Tống Thê diễn xong mới quay được cảnh anh đối đầu với Hằng Đế.
Anh ngồi ngay ngắn trên cửa, hai tay ôm mặt tắm nắng. Ánh nắng dễ chịu của buổi trưa mùa đông khiến Cung Du khẽ nheo mắt ngáp một cái.
Khi Cung Du mở mắt ra và nhìn về phía xa, anh nhìn thấy một người đàn ông.
Hạ Quan Vĩ.
Trong đoạn video do người tốt bụng nào đó đăng lên mạng, cả anh và Hạ Quan Vĩ đều bị đánh. Có thể nhìn thấy rõ được hai người họ và người bảo vệ họ trong lúc hoảng loạn, còn quay rõ hành động bạo lực của Hứa Mân.
Họ nên vui mừng vì Hứa Mân đã bị trừng phạt.
Tuy nhiên, là một nghệ sĩ lớn tuổi, Hạ Quan Vĩ coi trọng thể diện của mình hơn. Thầy ấy chắc chắn không muốn nhiều người nhìn thấy tình huống xấu hổ của mình nên đã đuổi trợ lý và nhân viên trên trường quay rồi ngồi một mình trong góc.
Cung Du nhìn Hạ Quan Vĩ ngồi đó một mình từ xa, vô thức nhấc chân và đi về phía thầy ấy.
Sẽ thật tuyệt nếu có điều gì đó để nói với thầy ấy, thậm chí là một vài lời phàn nàn.
Đừng, cứ giữ nó trong lòng.
Rốt cuộc, chính vì anh mà thầy Hạ bị đánh.
Nhưng vừa đi được hai bước, Cung Du liền đứng tại chỗ.
Thầy Hạ là một người rất được kính trọng, hẳn thầy rất khó tiếp nhận chuyện đột ngột này. Nếu bây giờ đột ngột đi qua đó chắc chắn sẽ làm thầy nhớ lại chuyện đã xảy ra ngày hôm đó.
Ngược lại, nó sẽ khiến mọi người cảm thấy khó chịu.
Cung Du trong lòng trầm mặc một hồi, sau đó xoay người định rời đi.
"Tiểu Du."
Giọng nói của Hạ Quan Vĩ vang lên từ phía sau.
Cung Du dừng bước.
Diễn viên chuyên nghiệp làm cho anh hình thành trí nhớ cơ bắp, theo phản xạ quay đầu lại. Cung Du nở một nụ cười ôn hòa: "Thầy Hạ."
Vốn dĩ anh cố tình muốn tránh né chuyện xảy ra ngày hôm đó nhưng không ngờ, Hạ Quan Vĩ lại chủ động khơi ra chuyện này.
“Tiểu Du, ngày tôi bị hãm hại, cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Hạ Quan Vĩ giật giật bộ trang phục rườm rà của mình, xoay người đi về phía chỗ anh vừa ngồi.
Cung Du vội vàng đi theo: "Tôi không sao, thầy Hạ, vết thương của thầy còn đau không? Có nghiêm trọng không?"
Hạ Quan Vĩ ra hiệu cho Cung Du ngồi xuống và vui vẻ ngẩng đầu lên cho anh xem: "Không sao đâu, không nghiêm trọng đâu."
Người lớn tuổi lành vết thương chậm, sức lực của Hứa Mân lại mạnh mẽ đến kinh ngạc. Dù đã trang điểm nhưng trên mặt Hạ Quan Vĩ vẫn có hai vết thâm tím và dấu tay mờ nhạt.
Mắt Cung Du hơi cay, ướt sũng đến mức kính áp tròng cũng nhòe đi.
Anh nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn bức bình phong xanh bên cạnh, chớp vội hàng mi, cố nén nước mắt chảy ngược vào trong.
"Thầy Hạ yên tâm, tôi sẽ không để cho chúng ta vô cớ bị khi dễ."
Cung Du giơ tay xoa xoa mặt, nghiêm túc nhìn Hạ Quan Vĩ giống như học sinh tiểu học thành kính tuyên thệ.
"Tôi chắc chắn sẽ yêu cầu họ trả lại gấp đôi số tiền."
Hạ Quan Vĩ sửng sốt một lúc, sau đó xua tay, lắc đầu cười nói: “À sao cũng được. Chúng ta chỉ là diễn viên yếu thế, cái gì là ảnh đế, cái gì là lưu lượng, trước mặt những nhà tư bản bọn họ, chúng ta chỉ là con tốt thí mạng. "
Cung Du mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng Hạ Quan Vĩ lại cười gượng:
"Cũng không phải là con tốt thí mạng. Bọn họ nếu muốn hủy hoại chúng ta thì rất dễ dàng."
Cung Du mím môi, cụp mắt xuống, hàng mi dày che đi suy nghĩ của anh:
"Tôi biết hiện tại tôi không đủ năng lực, nhưng ngay cả..."
Hạ Quan Vĩ nhìn anh.
“Dù lưới rách cá chết tôi cũng chịu”.
Giọng nói của Cung Du khàn khàn, dường như tràn đầy sự mệt mỏi.
Hạ Quan Vĩ lấy hộp thuốc lá trong tay ra mời Cung Du hút một điếu. Sau khi Cung Du lắc đầu từ chối, thầy cúi đầu châm thuốc. Thầy lại nói, đôi mắt lúc này đã mờ nhòe:
"Được rồi Tiểu Du, chuyện này cậu có thể nói cho tôi biết, chỉ là đùa giỡn mà thôi. Nếu để bọn họ biết, nói không chừng bọn họ lại làm khó dễ cậu."
"Tôi không đùa."
Giọng nói của Cung Du kiên quyết thuyết phục. Hạ Quan Vĩ quay đầu lại nhìn anh, anh cũng nghiêng đầu nhìn lại.
Đôi tay đặt chàng trai trẻ đặt trên đầu gối nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt lóe lên:
"Thầy Hạ thật sự có thể tin tưởng tôi."