Cung Du cười đến híp mắt, nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt cũng theo hướng cơ mặt hơi nhô lên, ẩn hiện sau mắt kính càng làm tăng thêm một chút bí ẩn khiến người ta muốn nhìn.

Bản thân chính là không kiềm chế được muốn đến gần anh. 

Quan Hành theo bản năng đi theo hướng Cung Du, chợt phát hiện thấy động tác tay cực kỳ nhỏ của Cung Du.

Anh lấy tay che tạp dề thật chặt, giống như sợ bị phát hiện, vẻ mặt có chút mất tự nhiên vì giả vờ bình tĩnh.

"Anh ơi, tay anh bị sao vậy?"

Nhìn thấy hành động che đậy của Cung Du, Quan Hành cho rằng anh bị thương. Hắn vừa đi tới vừa hỏi, cầm lấy cổ tay Cung Du, cúi đầu kiểm tra vết thương trầy xước tối qua.

"Vết thương có bị hở không?"

"Không, không, không sao đâu."

Cung Du muốn rút tay lại nhưng vẻ mặt thờ ơ của anh đã khiến Quan Hành thất vọng và cách xa ngay lập tức.

Trái tim non nớt của Quan Hành đã tan vỡ vào lúc này.

Hắn cười khổ buông tay Cung Du ra, hàng mi đen dài che đi sự thất vọng trong mắt hắn. Hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài nói: "Em hiểu. Anh chê em không trong sạch, không muốn em chạm vào anh, chỉ là..."

"Cậu đang nói cái gì vậy? Ai nói cậu bẩn chứ?"

Nghe Quan Hành nói về mình như vậy, Cung Du còn tức giận hơn cả khi nghe Phương Mộc đánh giá Quan Hành. Anh cất điện thoại di động vào túi quần và cố gắng kéo cổ tay của Quan Hành. Anh không ngờ hắn lại giận dỗi bỏ đi.

Nhìn thấy cảnh này, Cung Du có chút khó tin. Cộng với nghe thấy Quan Hành tự ti nên tính bướng bỉnh của anh nổi lên, anh mím môi vươn tay kéo hắn.

Nhưng anh không để ý dưới chân có bậc thang, mũi dép lại bị kẹt ở mép, thế là ngay lập tức, Cung Du đã quỳ thẳng xuống trước mặt Quan Hành.

Cung Du không nói nên lời: "..." 

Trên bậc thang trải một tấm thảm lông dày nên đầu gối không bị đau nhưng cảm giác mất mặt khiến Cung Du chỉ muốn chết ngay tại chỗ.

Tất cả những điều này xảy ra quá nhanh và khó tin.

Quan Hành kinh ngạc đến tái nhợt, không biết Cung Du là cố ý hay vô ý.

Khi đối mặt với sự cố, miễn là có thể giữ biểu cảm của mình thì sẽ không phải xấu hổ.

Vậy nên Cung Du đã chọn tấn công trước. Anh dùng vẻ mặt hung dữ và lời nói sắc bén đổ lỗi cho Quan Hành, cố gắng giữ cho mình không mất mặt.

"Không muốn đỡ tôi đúng không?"

Thiếu niên mười chín tuổi bị ánh mắt cực kỳ dọa người của Cung Du làm cho khiếp sợ.

Anh xứng đáng là ảnh đế, thậm chí còn quỳ xuống rất oai phong.

Quan Hành thở dài một hơi, cúi người nhấc Cung Du từ dưới đất lên, xoay người đi về phía sô pha.

Cung Du vẫn đang quỳ, giây sau đã bị Quan Hành bế đi như dĩa đồ ăn. Trong lòng anh vừa xấu hổ vừa tức giận, đang định nói gì đó để giữ hình tượng kim chủ nhưng đã bị đặt trên ghế sô pha.

Quan Hành ngồi xổm xuống, vươn tay nắm lấy hai mắt cá chân nhỏ nhắn xinh đẹp, nhẹ nhàng kéo về phía mình. Sau đó hắn xắn chiếc quần pyjama rộng thùng thình mà Cung Du đang mặc, xắn lên đến đầu gối. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Làn da của anh trắng mịn rất đẹp nhưng chỉ cần có một vết sưng nhẹ, nó sẽ trông rất nghiêm trọng.

Hai đầu gối của Cung Du có chút ửng đỏ, đặc biệt là đầu gối bên phải còn có vết bầm tím nhạt.

Quan Hành đang định đi lấy đồ để băng bó nhưng Cung Du đã rụt hai chân lại, duỗi ống quần che lại đầu gối, nắm lấy cổ tay Quan Hành rồi vỗ vỗ ghế sô pha: "Lại đây, ngồi xuống."

"Nhưng mà chân của anh…" Quan Hành cau mày.

Cung Du nắm tay Quan Hành, dịu dàng nói: "Cậu xem tôi như tờ giấy sao? Tôi là đàn ông, không sợ bị gãy xương. Còn cậu, thật ra tối hôm qua cậu có khó chịu không?"

Hứa Mân tuyệt đối không thể vứt bỏ loại thuốc mà hắn đã cho một cách bừa bãi, vì vậy Quan Hành chắc chắn đã phải chịu đựng rất nhiều vào đêm qua.

Đối mặt với kim chủ, con chim nhỏ phải tỏ ra ngoan ngoãn và cư xử tốt thì mới được lòng.

Nghĩ tới đây, Quan Hành dựa vào vai Cung Du nũng nịu nói: "Em không sao. Chỉ cần anh không sao là được."

Cung Du còn chưa kịp hưởng thụ giọng nói mê hoặc của con chim nhỏ thì đã bị cơ thể to lớn này cọ vào vai, suýt chút nữa thì nghẹt thở.

Đây là loại chim nhỏ gì?

"Tiểu Quan, cậu thiếu tiền sao? Để tôi cho cậu."

Cung Du không thể nghĩ ra bất kỳ phần thưởng nào khác, lại muốn thoát khỏi cảm giác đè nặng càng sớm càng tốt nên anh chỉ có thể dùng tiền để an ủi sự nũng nịu của Quan Hành.

Anh vừa sờ đầu Quan Hành, vừa lấy điện thoại ra liền thấy trên trang chủ xuất hiện một hotsearch mới.

【Phản hồi của phó tổng Hứa Mân về lối sống không tử tế của hắn, đang được phát sóng trực tiếp:】

Ngón tay của Cung Du còn nhanh hơn não, anh nhấp vào ngay lập tức.

Màn hình hơi bị mờ, vài giây sau hiện ra khuôn mặt một người.

"Chết tiệt! Ai đã chụp lén chứ?"

Hứa Mân vẫn mặc một bộ âu phục bình thường. Nếu không phải trên mặt hắn lộ ra vẻ hung ác thì hắn thật sự giống dã thú đội lốt người.

Lúc này hắn vừa chỉ vào camera vừa mắng, trông chẳng khác gì chó điên cắn người.

Màn hình tràn ngập những lời tấn công dữ dội như: “Trông hắn như một thằng ngốc” và “Hahaha”.

Các phóng viên cực kỳ phấn khích, nhanh chóng bắt lại khoảnh khắc hắn hủy hoại danh tiếng của gia đình mình, thỉnh thoảng dùng những lời lẽ ghê tởm nhất của Hứa Mân để kích thích hắn, khiến hắn càng phát điên hơn.

"Tôi có thể hỏi mối quan hệ giữa Hứa phó tổng và sinh viên trẻ tuổi Lăng Hữu Hữu tiến triển đến đâu rồi?"

"Có lời đồn đại rằng thể chất của Hứa phó tổng không giống người thường. Xin hỏi Hứa phó tổng nghĩ sao về điều này?"

"Tôi nghe nói rằng anh đã tát nam diễn viên Hạ Quan Vĩ vào ngày hôm kia phải không? Xin hỏi lúc đánh người, anh không lo rằng mình sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý sao?"

"Hứa phó tổng, xin hỏi giá cổ phiếu của tập đoàn hôm nay giảm mạnh, ngài cho rằng đây là ngoài ý muốn hay còn nguyên nhân nào khác?"

Trong camera, một chiếc Maybach đang chậm rãi đi vào, dừng lại ngay sau lưng Hứa Mân.

Hứa Mân quay mặt về phía camera, hoàn toàn không để ý đến những gì phía sau.

Lúc này, hắn đang giật micro của phóng viên và không ngừng la mắng Đàm Phương đang ở bên cạnh, bảo anh ta làm theo.

Hứa Mân vừa cầm micro dưới đất lên thì suýt nữa miệng phun ra, ánh mắt thoáng thấy một cái nạng gỗ, lập tức im miệng lại.

"Cha!"

Nếu muốn nói về người mà Hứa Mân sợ nhất trên đời thì không ai khác chính là Hứa Thế Quốc. Ông  đã đánh đập hắn từ khi còn nhỏ.

"Rác rưởi! Công ty đã bị ngươi làm mất hết thể diện! Cút ra khỏi đây ngay!"

Hứa Thế Quốc đã giao mọi công việc của công ty cho anh trai của Hứa Mân là Hứa Tấn và bảo anh ấy phải chăm sóc Hứa Mân. Thế nhưng hắn đã bao nhiêu tuổi đầu rồi còn không hiểu chuyện, hôm nay còn để cổ phiếu rớt giá, Hứa Thế Quốc tức giận đến mức lên cơn đau tim. 

Sau khi uống thuốc trợ tim, Hứa Thế Quốc thậm chí còn chưa kịp ăn sáng đã vội vã đến công ty.

Quả nhiên, trước khi xuống xe, Hứa Thế Quốc đã nhìn thấy đứa con rác rưởi của mình đứng trước ống kính của giới truyền thông để bác bỏ tin đồn, tự cho mình là đúng nhưng thật ra là tự chuốc họa vào thân.

Kết quả ngay sau đó còn bất ngờ hơn. Không biết phóng viên hỏi Hứa Mân câu gì mà hắn trực tiếp lao vào giật đồ của người khác, thậm chí còn suýt đánh người.

Hứa Thế Quốc tức giận, chỉ muốn đánh cho đứa con rác rưởi này bất tỉnh ngay lập tức nên đã yêu cầu tài xế dừng xe phía sau, xuống xe sẽ đánh một cú vào đầu.

Buổi phát sóng trực tiếp vẫn đang tiếp tục, Cung Du cười đến vai khẽ run lên.

Quan Hành tựa cằm vào lưng ghế sô pha, nghiêng đầu thưởng thức từng biểu cảm tinh tế của Cung Du, trong lòng tràn đầy thoải mái.

Hắn cảm thấy không thỏa mãn. Lúc này, hắn muốn nhìn Cung Du như vậy cho đến cuối đời.

Hắn muốn có một thân phận gần hơn, ở một khoảng cách gần hơn.

Giá cổ phiếu và giá trị công ty Hứa gia giảm mạnh, không phải vì video của Quan Hành mà vì cách quản lý mù quáng trong thời gian dài của Hứa Mân. Bất cứ khi nào Hứa Tấn đến ngăn cản, hắn đều bỏ qua các tác phẩm xuất sắc.

Phim điện ảnh và phim truyền hình do công ty sản xuất, cũng như các trò chơi đầu tư rất nhiều tiền đều bị Hứa Mân tự ý cắt giảm. Công ty hôm nay suy giảm mạnh không phải là ngẫu nhiên mà là đã dự báo ​​trước.

Quan Hành trong lòng suy tính cho lý do sụp đổ trong tương lai, đột nhiên vang đến lời nói khó hiểu.

Hắn quay đầu lại thấy Cung Du đang cúi đầu nghiêm túc xem trò hề của Hứa Mân:

"Anh à, anh bối rối cái gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play