Phương Mộc thân là người ăn dưa ở tuyến đầu quanh năm, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, dựa vào cạnh thang máy quay đầu nhìn bọn họ, âm thầm cảm thán lòng thành của Quan Hành đối với kim chủ.

Tuy nói hôm qua Cung Du mệt không nhẹ, nhưng thể lực của chim tước vàng rõ ràng hơn anh một bậc, điều kiện sức khỏe thật sự không tồi, bị giày vò đến như vậy rồi còn có thể ôm kim chủ chạy như bay.

Phương Mộc thừa nhận bản thân ganh tỵ rồi.

Cung Du thật sự may mắn.

Ba người ngồi thang máy trực tiếp xuống lầu một tầng hầm, Phương Mộc đi lên trước để khởi động xe, mở điều hòa trước để Cung Du làm ấm cơ thể, để lại hai người ở sau lưng đi từ từ.

Quan Hành sau khi từ thang máy đi ra, đã đồng ý với yêu cầu của Cung Du, để anh xuống đất, đỡ anh đi về phía xe.

Cung Du rất lâu cũng không nói một câu với Quan Hành, cũng không biết là có tâm sự, hay là khoảng cách đột nhiên trở nên thân mật với Quan Hành rất nhiều khiến anh cảm thấy ái ngại, nói chung là luôn cúi đầu nhìn đường, ngón tay đặt ở cánh tay của Quan Hành, mượn lực của hắn để di chuyển bước chân.

"Tiểu Quan…"

"Anh à…"

Hai người đồng thời lên tiếng, lại đồng thời nhìn về phía đối phương.

"Cậu trước." Anh giương giường cằm dưới, tỏ ý Quan Hành nói trước.

Quan Hành thò tay vào túi giấy cầm ở trên một cánh tay khác, lấy chìa khóa xe ở trong túi quần tây tối hôm qua cởi ra, lung lay trước Cung Du: "Anh, anh và quản lý Phương về nhà trước đi, để em chạy xe về nhà."

Cung Du đối với nơi này quả thật vô cùng chán ghét, đương nhiên cũng không bởi vì một chiếc xe mà ủy khuất bản thân đến đây lần nữa.

Nhưng dù sao cũng tiền không phải gió thổi đến, Quan Hành có thể thay anh lái về đương nhiên là tốt nhất.

“Ừm được, vậy trên đường cậu chú ý an toàn.” Cung Du vừa hay được hắn dìu đến bên ca, nhận lấy túi đồ đựng quần áo trong tay Quan Hành, dịu dàng nói: “Tôi về nhà nấu chút cơm cho cậu trước…”

Lời nói của anh còn chưa dứt, Quan Hành lập tức vội vàng hoảng hốt cắt ngang anh: 

“Không cần!”

Nhìn thấy bộ dạng tổn thương xẹt qua trong đáy mắt của Cung Du, lúc này Quan Hành mới ý thức được phản ứng của bản thân có chút quá đà, có thể sẽ đả kích nghiêm trọng đến sự tự tin về tài nấu nước đỉnh cao trong lòng của Cung Du.

Chợt mềm giọng lại: “Anh, em chỉ là sợ anh bị thương ở tay, đã mệt một đêm rồi, nghỉ ngơi cho tốt, đợi em về nhà nấu cơm cho anh nhé.”

“Hôm qua tương đối mệt là cậu.”  Tuy Cung Du đối với đêm qua không có cảm giác và ấn tượng gì, nhưng vết thương và trạng thái trên người của Quan Hành lại thực sự tồn tại, không cho người khác xem nhẹ: “Không nói nữa, tôi sẽ ở nhà nấu cơm sẵn đợi cậu, cậu chạy xe chậm chút, đi thôi.”

Quan Hành: “...Vậy em đi trước cảm ơn anh nhé.”

Cung Du đóng cửa xe lại, Phương Mộ không cho cơ hội anh hạ cửa kính xuống để tình chàng ý thiếp, trực tiếp đạp chân ga đi khỏi vị trí đỗ xe, không khí chua trong xe ngay cả Cung Du phản ứng chậm chạp cũng có chút phát giác được.

“Phương Mộc, anh làm sao vậy?”

Cung Du uống ngụm nước ấm Phương Mộc chuẩn bị cho anh, từ kính chiếu hậu híp mắt nhìn anh ấy. 

Đố kỵ khiến cho Phương Mộc hoàn toàn thay đổi: “Cậu thực sự hưởng phúc đấy Tiểu Du, vậy mà lại có vận may này, kiếm được một người tốt như vậy.”

“Đừng nói cậu ấy như vậy.” Cung Du chau mày lại, không muốn nghe thấy Phương Mộ có sự hình dung không tôn trọng như vậy đối với Quan Hành: “Chúng em lợi dụng lẫn nhau mà thôi, ai cũng không thấp hơn ai một bậc.”

“Ôi, thì ra cậu còn có tình cảm rồi à?” Phương Mộc mím mím môi, cười chế nhạo một tiếng. 

Cung Du cúi đầu nhìn vết thương ở cổ tay được người đó xử lý qua, thấp giọng nói: “Sao có thể chứ, không thể.”

Phương Mộc khoe khoang có mối quan hệ tốt nhất với Phương Mộc, nhưng đột nhiên giữa hai người có một thiếu niên xinh đẹp  uy hiếp cực lớn, nói anh ấy không ghen là không thể nào, thậm chí luôn muốn khiêu khích hai câu: “Đúng rồi, nói chuyện tình cảm gì với loại người bọn họ, bọn họ chỉ thích tiền.”

Nhớ đến ánh mắt dịu dàng quan tâm và chân thành của Quan Hành đối với anh, Cung Du nhìn ra ngoài cửa xe, buồn bã nói: “Vậy thì cậu ấy cũng chỉ thích tiền của em.”

Phương Mộc: “...”

Đèn đỏ sáng lên, Phương Mộc đạp thắng xe, hỏi ra sự nghi ngờ trong lòng: “Tiểu Du, khi cậu cùng với đứa trẻ này có cảm giác gì? Hắn trông có vẻ còn có hơn cậu một chút, cậu được không? Với lại mỗi lần nhìn thấy cậu đều là bộ dạng thiếu sức sống.”

Không ngờ rằng câu nói tuỳ ý của Phương Mộc hỏi ra lại trong chốc lát đụng vào nỗi đau của Cung Du.

Nói thật lòng, tuy hai lần này khi tỉnh dậy, trên người Quan Hành toàn vết thương, hai chân run rẩy, nhưng đến bản thân Cung Du, lại không hề có chút cảm giác, cũng không thư thái dễ chịu giống với miêu tả của những tài liệu mà anh xem, ngược lại mệt đến không chịu nổi, trông có vẻ còn yếu ớt hơn Quan Hành.  ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nhưng đàn ông không thể nói không được.

Cung Du hít hít mũi, ánh mắt rơi vào mấy trái cam mật tròn vo bị vứt ở ghế lái phụ, chỉ chúng, bản thân âm thầm chột dạ, hỏi: 

“Hiểu chưa?”

Phương Mộc ồ một tiếng dài, đột nhiên hiểu ra, đối với chuyện này khen không ngơi miệng: “Đúng đúng đúng, anh cũng thích như vậy.”

Mắt nhìn chiếc xe Jeep màu đỏ của Phương Mộc rời khỏi hầm xe, Quan Hành cũng không có như Cung Du nói, đến vị trí đỗ xe lúc trước lái xe về, mà là quay người lần nữa đi vào thang máy.

Lầu năm Hằng Minh, phòng camera.

Quan Hành đứng yên ở trước cửa, đưa tay gõ cửa.

Người ở bên trong dường như đang ngủ, nghe thấy tiếng không vui vẻ hỏi một câu: “Mẹ nói mới sáng sớm, ai đấy?”

Quản lý chạy nhanh theo phía sau của Quan Hành đứng yên bên cạnh hắn, cười đến thấy răng không thấy mắt nhìn Quan Hành, lấy lòng làm một tư thế tay xin đừng nóng hãy bình tĩnh với hắn, quay đầu nghiêm giọng quát lên: “Mau mở cửa, đừng nhiều lời.”

“Ôi trời, quản lý Cao.” Nhân viên trực nghe thấy tiếng của cấp trên, còn chưa mở chưa đã hoảng hốt chào hỏi: “Mời vào nhanh mời vào nhanh, muốn kiểm tra camera sao? Tôi giúp anh?”

“Xin hỏi tôi có thể tự mình xem không?”

Câu hỏi của Quan Hành nghe có vẻ rất có lễ phép, nhưng nhân viên trực lại từ trên mặt của hắn nhìn ra được thần sắc không dễ khiến người khác từ chối, quản lý Cao nhanh chóng thức thời đi ra ngoài: “Đương nhiên đương nhiên, anh từ từ xem.”

Dùng góc độ của thượng đế để xem camera cảnh hôm qua Cung Du bị chuốc rượu, đối với Quan Hành mà nói không khỏi là một loại dày vò.

Hắn hận không thể chui vào trong màn hình, bắt lấy bản thân đi nghe điện thoại, khiến hắn cố thể bên cạnh Cung Du không rời nửa bước, nhưng sự thực kết cục đã định.

Thiết bị camera của Hằng Minh vô cùng hoàn thiện, cảnh tượng của cả sảnh tiệc dường như có thể nói là không góc chết.

Quan Hành cũng bởi vì vậy nhìn thấy người phục vụ trốn ở trong góc đổ thuốc trong bình vào rượu.

Hắn phóng ta ra, chụp một tấm hình, trực tiếp chỉnh thành nền của mặt bàn cho quản lý Cao thưởng thứ, ý không nói cũng hiểu.

Mặt mũi kiêu ngạo phách lối của Hứa Mân không rơi một giây vào vào trong điện thoại của Quan Hành, kiểm tra qua lại xác định không còn sơ sót, Quan Hành nhấn nút delete, khiến cho khả năng Cung Du bị những người nhìn được bộ dạng này hoàn toàn biến mất.

Quan Hành làm việc nhanh lẹ, sau khi chỉnh sửa xử lý đoạn phim không có sai, đã mang luôn cả đoạn phim của Hứa Mân, gửi cho tất cả các tài khoản lớn truyền thông, để bọn họ tính toán thời gian, trong hai tiếng trước khi mở màn, trực tiếp được Hứa Mân lên hot search.

Làm như vậy, hắn ta không chết cũng bị ông lão nhà họ Hứa đánh phế nửa cái mạng.

Khi đến nhà, Quan Hành vừa mở cửa ra, đã phát hiện trong nhà nồng nặc khói.

Hắn tưởng rằng bị cháy rồi, giày cũng không cởi chạy lên lầu phía phòng của Cung Du.

“Cung Du!”

“Tiểu Quan…ngọc…e”

Sau lưng truyền đến giọng nói của Cung Du, tiếp đến là một trận ho khán.

Quan Hành đứng im ở trên cầu thang, quay đầu lại nhìn, nhất thời khó nói: “...”

Chỉ thấy Cung Du dựa vào bên cạnh, một tay cương cứng nắm lấy tạp dề trên người, dường như đang lén lút giấu món gì đó, khuôn mặt bị hơi nóng hun đỏ hơi ngẩng lên, dường như ngượng nhìn về phía Quan Hành.

Quan Hành bị cảnh tượng này kinh ngạc đến cổ họng thắt lại, đả kích giữa tâm lý và sinh lý khiến hắn chỉ có thể ngẩn ngơ đứng tại chỗ, ánh mắt đều là bộ dạng ngượng ngùng không giấu được trên mặt Cung Du.

Cung Du muốn tiến hành giải thích với hành vi của bản thân, nhưng lại cảm thấy có chút xấu hổ, chỉ có thể lướt nhìn thời gian trên điện thoại, nhưng bị thông báo thu hút ánh nhìn.

Sau khi vội vã nhìn hot search một lần, khoé môi của anh vô thức hơi cong lên.

Khi nhìn thấy vẻ vui mừng trên mặt của Cung Du khó giấu, Quan Hành đã đoán được anh thấy điều gì, chẳng qua chỉ là muốn nghe đích thân Cung Du chia sẻ niềm vui của bản thân với hắn, cười nói: 

“Anh thấy chuyện gì thú vị vậy?”

Chóp mũi của Cung Du còn có chút khói than, khi ngẩng đầu nhìn về phía Quan Hành, bởi vì kích động mà đôi mắt hơi đỏ sáng lung linh, đẹp như thấm nước.

Anh nhẹ nhàng giơ điện thoại về phía Quan Hành, nhếch mép cười nói:

“Tiểu Quan, hình như tôi gặp được người tốt bụng rồi.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play