Cửa nhà tắm mở ra, ba người sáu con mắt nhìn nhau.

Nhất thời không có gì để nói.

Sau cùng vẫn là Phương Mộc tự giác dời ánh mắt đi, khi quay người, thu tay lại từ lưng quần, quay lưng lại với Quan Hành, lặng lẽ giơ một ngón tay cái với Cung Du.

Tuyệt lắm.

Cung Du không thể nào giải thích, chỉ có thể bực tức trừng anh ấy một cái, kéo lê đôi dép đóng cửa nhà tắm lại, thuận tiện an ủi trái tim mềm yếu nhát gan của Quan Hành: “Không sao đâu Tiểu Quan, có hơi nước mà, anh ấy không nhìn thấy gì đâu, cậu cứ từ từ tắm, không gấp.”

Quan Hành ngoan ngoãn ừm một tiếng, lần nữa để cơ thể chôn vùi vào trong nước.

Bên ngoài truyền đến tiếng nói của Phương Mộc đang tranh thủ cho bản thân: “Tiểu Du, cậu xem… anh còn chưa xả được nữa….”

“Bên đó có chai.”

Giọng nói của Cung Du luôn là trịnh trọng nghiêm túc, thế cho nên khiến cho người ra nghe không ra là anh đang trêu chọc Phương Mộc hay là nghiêm túc.

“Quá đáng rồi nhé…” Phương Mộc nổi giận, nhưng không chịu nổi ý chí này: “Cái chai ở đâu?”

“Ở bên đó, chút nữa bản thân tự mang đi, khi đi ra ngoài, nhớ cách em xa một chút, em không chịu nổi mất mặt.”

Cung Du chỉ hướng cho anh ấy, quay người tự ý ngồi lại lên giường, nhưng Phương Mộc không chú ý, nhanh chóng khom lưng thu gom lại khăn giấy rơi cả mặt đất.

Mỗi tấm khăn giấy nhặt lên đều vứt vào trong thùng rác, anh sẽ thầm mắng bản thân một lần.

Quả thực là súc sinh, tiểu Quan Hành mới mười chín tuổi thôi.

Vậy mà anh một lần lại một lần…

“Này tôi nói tiểu Du.” Phương Mộc cuối cùng cũng cần mặt mũi, quan sát cái chai hồi lâu, vẫn là để lại vị trí cũ, cùng cách chuyển dời sự chú ý khống chế sự muốn đi vệ sinh: “...Đứa trẻ đó sao hình như còn được hơn cậu vậy?”

Cung Du không hài lòng liếc nhìn anh ấy một cái, cảm thấy địa vị của bản thân chịu phải khiêu khích.

Thân ảnh đế là dùng nhan sắc để mở đường, dùng thực lực để đứng vững, Cung Du đối với phương diện quản lý cơ thể chưa từng thả lỏng, cơ bụng mỏng không hề khoa trương phối hợp với sắc da trắng sáng của anh, ngay cả đạo dùng cũng sẽ vì phòng vé mà cầu xin anh lộ ra mấy lần để làm phúc lợi hậu trường, như thế vì để có được nhiều khán giả hơn.

“Được hơn em?” Cung Du xoa xoa cơ bắp cánh tay đẹp, tự tin nói: “Sao lại có thể? Cậu ấy mới mười chín tuổi…”

Nói xong, Quan Hành mở cửa nhà tắm ra, từ bên trong đi ra ngoài.

Khăn tắm trên người hắn quấn rất khéo léo, nơi nên che nên lộ dường như đều đã trải qua sự tính toán chu đáo chặt chẽ, vừa hay bày ra cơ bắp xinh đẹp.

Mắt của Phương Mộc trực tiếp sáng lên, kích động chỉ Quan Hành, nhìn về phía Cung Du: “%*&#$^&*^%...”’

Hít hà hít hà.

Cung Du nâng cánh tay còn chưa kịp để xuống, ánh mắt tức giận nhìn: “Phương Mộc anh nhắm mắt lại cho em.”

Lúc này Quan Hành giống như bị hoảng sợ một cái, che lại bản thân nhỏ giọng xin lỗi: “Xin lỗi anh à, ngâm mình ngâm đến có chút chóng mặt, quên mất quản lý Phương ở đây.”

Phương Mộc một đời háo sắc, sao có thể ngoan ngoãn nghe lời nhắm mắt lại, ngược lại hưng phấn nhảy lên, đi hai vòng quanh Quan Hành: “Trẻ nhỏ, cậu thực sự không có hứng thú vào giới giải trí sao? Ảnh đế Quan bảo vệ cậu nổi tiếng.”

Quan Hành không trả lời vấn đề của anh ấy, nhíu mắt một cái đứng dậy quay lưng về phía bọn họ rót nước cho Cung Du, quay lại nhìn về phía Phương Mộc, nhìn chằm chằm mắt của anh ấy, khoé môi hơi cong, nhìn trông có vẻ lễ phép ngoan ngoãn, nhưng đáy mắt lại mây đen mù mịt:

“Cảm ơn đề nghị của quản lý Phương, nếu như anh trai chịu dẫn tôi, tôi sẽ suy nghĩ.”

Phương Mộc bị ánh mắt của hắn dọa cho sợ, loại khí thế cực kỳ uy nghiêm anh ấy chỉ nhìn thấy qua trên người Tần tứ gia, cho nên trong lúc hoảng loạn Phương Mộc lại cảm thấy sự lạnh lùng trên khuôn mặt của Quan Hành là ảo giác của anh ấy.

Vì thế, khi Cung Du cầm ly nước đi qua, Phương Mộc nhanh chóng tỏ ý anh nhìn khuôn mặt của Quan Hành, mắt mũi đều ra sức chỉ vào Quan Hành ở phía sau.

"Anh làm gì vậy?" Cung Du không hiểu nhìn động tác quỷ quái của Phương Mộc, chau mày nói: "Anh có thể đừng biến thái như vậy, cậu ấy nhát gan, anh đừng dọa cậu ấy sợ."

Phương Mộc quay đầu, phát hiện thiếu niên đã trở lại vẻ mặt mỉm cười ngoan ngoãn như mọi lúc, đôi mi dài nhìn anh ấy, còn thuận thế ghé sát vào người Cung Du, dường như bản thân thật sự ức hiếp hắn vậy.

Phương Mộc: "…."

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Cung Du nhét cái ly đang đựng nước ấm vào trong tay của Quan Hành, nhấc chân đi đến mở cửa.

Vừa mở cửa, quản lý đại sảnh đã đẩy xe bữa ăn đi vào trong, bóng người còn chưa hoàn toàn lộ ra, trong nói ủy mị đã hơn người một bước:

"Quan~"

Quan Hành ho nhẹ một tiếng, đứng ở phía sau Cung Du và Phương Mộc nhìn về phía cậu ta.

Quản lý đại sảnh là một người giàu kinh nghiệm, cậu ta tận mắt chứng kiến hôm qua Quan Hành bế một người đàn ông cho dù đã đeo khẩu trang nhưng cũng không che được vẻ đẹp trên khuôn mặt đi vào trong khách sạn, nhìn thấy trong phòng lộn xộn như vậy, hai người đã làm gì đương nhiên không cần nói cũng biết.

Kết quả vừa mở cửa, phát hiện người trong cuộc khác lại là ảnh đế Cung Du.

Người có thân phận giống như bọn họ, làm những chuyện này đa số đều là không công khai, vì vậy vừa nhìn vào mắt của Quan Hành, trong lòng quản lý đã hiểu rõ.

Làm phục vụ khách sạn, quan trọng nhất chính là kín miệng, nhất là những nhân viên xuất sắc như cậu ta, chắc chắn phải bảo vệ bí mật cho khách hàng cao cấp của khách sạn.

Cậu ta trực tiếp đổi lời, để lại xe bữa ăn lại đi ra ngoài, ngược lại giả vờ nói một cậu:

"...Tôi đóng cửa lại nhé, ăn tốt uống tốt các vị."

"Nói sao cũng là quản lý sảnh của một khách sạn năm sao." Phương Mộc đã từ sớm trong lúc quản lý sảnh đẩy xe bữa ăn vào đã chuồn vào trong nhà vệ sinh, trong lúc thả nước, đôi tay có thể nghe tám phương của anh ấy cũng không có bỏ lỡ hành vì thối lui của quản lý sảnh, vẩy nước ở trên tay đi ra nói lầm bầm: "Sao lại hèn mọn như vậy chứ." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cung Du bưng cháo trắng bên xe bữa ăn, múc một muỗng lên thổi, đưa đến cạnh môi của Quan Hành: "Nào mở miệng."

Lại không quan tâm đối với Phương Mộc: "Có hèn mọn bằng anh không?"

Quan Hành giống như một chú cún con được nuôi dậy đến rất ngoan ngồi trên sô pha, mở miệng ăn thức ăn đích thân Cung Du đút, trên mặt hiện rõ vẻ mãn nguyện.

Đột nhiên, Cung Du giống như nhớ ra chuyện gì vậy, để chén ở trên bàn, bước nhanh đi đến cửa, mở cửa ra chào hỏi nói: "Quản lý, anh khoan đi đã, anh qua đây một chút."

Quan Hành hơi chau mày lại.

"Tiên sinh, có gì có thể phục vụ cho anh?"

Quản lý không dán không quan tâm đến yêu cầu của Cung Du, chỉ có thể nhắm mát đi qua đó, nở nụ cười công nghiệp, nhưng mắt lại không nhịn được nhìn Quan Hành ở phía sau Cung Du.

"Khách sạn có lẽ có lưu lại camera của hôm qua đúng không?" Giọng điệu của Cung Du khách sáo, ý cười trên mặt không giảm, là một thái độ khiến người không có cách nào mở miệng từ chối.

Quản lý hoảng hốt, cậu ta còn chưa từng bao giờ đối mặt nói chuyện với người sống trong giống Cung Du vậy, nhất thời không biết nên thế nào mới phải.

Tố chất nghề nghiệp nói cậu ta nên từ chối, nhưng lý trí mất đi đã liều mạng kéo lại kiên định đã bắt đầu dao động của cậu ta.

Cậu ta nhìn phía Quan Hành, có...hay không có đây?

Cung Du còn tưởng cậu ta đang lén nhìn mặt mũi của Quan Hành, liều bước ngang qua một bước, chau mày chặn lại tầm nhìn của cậu ta: "Tôi cần lấy hình ảnh camera ở sảnh tiệc tối hôm qua, có thể phiền anh giúp đỡ một chút."

Quan Hành đứng dậy, quay lưng lại với bọn họ mặc áo choàng tắm, sau đó vứt khăn tắm vào trong vỏ đồ dơ, nghiêng đầu liếc quản lý một cái.

Quản lý ngay lập tức hiểu uyển chuyển từ chối nói: "Thật ngại quá tiên sinh, có thể không được, trừ khi anh lấy ra bằng chứng hôm qua anh cũng có ở hiện trường, chúng tôi mới có thể trích xuất camera giúp anh."

Cung Du thành khẩn nhìn cậu ta, trong mặt lộ ra sự gấp gáp, cổ họng luận động: 

"Tôi, hôm qua tôi... Anh có thể xem camera một lần trước, quả thực hôm qua tôi ở bữa tiệc, sau đó anh mới cho tôi được không? Qủa thực tôi có việc gấp cần dùng."

Cung Du khi gấp gáp đuôi mắt sẽ có chút ửng đỏ, ngay ca mang theo nốt ruồi lệ nhìn quan, cứ giống như muốn khóc vậy.

Quản lý lắc lắc đầu, cắn rằng từ chối nói: "Thật ngại quá tiên sinh, vẫn là xin anh đưa ra bằng chứng chứng minh trước, chúng tôi mới có thể giúp anh trích xuất camera."

Nói xong, cậu ta quay người rời đi, không để cho Cung Du nói thêm một lời nữa.

"Tiểu Du, thu dọn đi tôi đưa cậu về nhà nghỉ ngơi trước, chuyện camera giao cho tôi giải quyết là được, chẳng qua là tiền thôi, ai không có."

Phương Mộc tuy không nghiêm túc, nhưng đối với chuyện của Cung Du vẫn là rất tận tâm, một mặt anh là cây hái ra tiền, còn mặt khác cũng thật sự là có tình cảm.

Hiểu rõ chuyện này không còn cách nào khác, Cung Du gật gật đầu, mặc xong quần áo Phương Mộc thuận tiện mang đến, quay người muốn đỡ Quan Hành, bản thân lại bủn rủn chân trước, lao đảo ở cuối giường.

Mặt mũi của Cung Du mất hết, ho khan hai tiếng mới hoà hoãn ngượng ngùng: "Nơi này thật sự rất trơn... Tiểu Quan cậu đi đường phải cẩn thận một chút.

Phương Mộc không lên tiếng nghiêng tầm nhìn, quay đầu cười lớn không tiếng.

Ảnh để quả nhiên là ảnh đếm, chơi lớn như vậy, một đêm thôi mà ngay cả chân cẳng cũng không linh hoạt nữa.

Quần áo của Phương Mộc mang đến là từ nhà lấy tới, nhà của anh ấy ở xã khu, có lúc kết thúc buổi quay trễ rồi mà Cung Du lại lười biếng tự mình lái xe về biệt thự, sẽ ở lại phòng khách của anh ấy ngủ một ngày, thời gian dài rồi, trong tủ đồ cũng để lại không ít quần áo Cung Du mặc vào các mùa.

Sau khi nhận được địa chỉ và yêu cầu mang hai bộ đồ của Cung Du, Phương Mộc ước chừng thân hình của Cung Du và Quan Hành gần giống nhau, nên trực tiếp lấy hai bộ đồ của Cung Du đến.

Nhưng tưởng tượng và thực tế lại không giống nhau, sau khi Quan Hành mặc áo của Cung Du xong, cái chân thon dài lộ ra một khoảng lớn, bả vai trên áo cũng có chút chật.

Phương Mộc nhướng nhướng mày về phía Cung Du.

Anh ấy đã nói đứa trẻ này sẽ cao to hơn chút.

Cung Du không thèm quan tâm anh ấy, kéo tay của Quan Hành đi ra bên ngoài, thế nhưng vừa bước ra hành lang, cả người ngay lập tức ngừng chân lại.

"Sao vậy anh?"

Quan Hanh đã cánh tay của anh, cúi đầu hỏi.

"Tôi nhìn không rõ." Cung Du đụng vào da mắt mỏng của bản thân: "Kính áp tròng của tôi đâu?"

Quan Hành à một tiếng, nói: "Hôm qua anh uống say rồi, em nghĩ mắt kính đó không thể đeo ở trong mắt quá lâu, tiện tay giúp anh lấy ra rồi, nhưng không có chỗ nào để,  nên vứt rồi."

Nói xong, lại vịn cánh tay của Cung Du, mềm giọng nói: "Anh sẽ không giận em chứ? Em chỉ là lo lắng thôi."

"Không có, cậu làm đúng."

Cung Du ấn ấn khẩu trang, tầm mắt mờ nhào khiến anh có chút bất lực, vô thức kéo tay của Quan Hành: "Vậy có thể cần cậu dắt tôi chút, tôi có chút..."

Phương Mộc đi ở phía trước lại quay đầu lại nhìn.

Cung Du đè giọng xuống, biểu ý Quan Hành ghé tai qua, vành tai có chút đỏ: "...Chân mềm."

Quan Hành mím miệng cười: "Vậy em bế anh nhé?"

Lời nó vừa dứt, hắn đã không để cho Cung Du từ chối, trực tiếp ôm nghiêng bế ngang lên: "Anh, đeo khẩu trang kỹ vào."

Cung Du vừa tỉnh táo lại đã bị Quan Hành bế kiểu công chúa ở trong lòng, nhất thời xấu hổ không thôi: "Cậu thả tôi xuống trước, như vậy giống bộ dạng gì?"

Anh đường đường là kim chủ lại bị một chim hoàng yến ôm ở trong lòng, ra thể thống gì, huống hồ hôm qua anh còn...

Anh còn là người không.

"Anh đừng có động đậy." Quan Hành xấu xa nhìn xuống, muốn hù doạ anh một chút: "Mặt đất cứng như vậy, xương cụt của anh có thể sẽ bị thương nhé."

Nghe vậy, Cung Du không nói một lời, lặng lẽ đưa hai cánh tay ra.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play