Quan Hành còn chưa kịp cảm thấy bất ngờ đối với ôm ấp yêu thương xảy ra đột ngột của Cung Du, đã bị lây nhiễm bởi sự bi thương dày đặc tản ra trên người của anh, vô thức ôm người kia chặt hơn, khẽ vuốt đầu của Cung Du, nhẹ nhàng an ủi:
“Không sao nữa, anh trai, không sao rồi, bất kể anh mơ thấy điều gì, bây giờ anh cũng đang hít thở một bầu không khí giống như em, anh đang sống tốt, đừng sợ.”
Giọng nói trầm thấp và hơi thở vững vàng của Quan Hành giống như sương mù thẩm thấu vào từng lớp da của Cung Du, khiến anh thả lỏng cơ bắp đang căng cứng, từ từ đặt trọng tâm ở bả vai ở Quan Hành, nước mắt nóng hổi rơi xuống xương quai xanh hơi hõm xuống của thiếu niên.
Tuy không biết rốt cuộc Cung Du vì điều gì mới trở nên như vậy, nhưng Quan Hành không muốn hỏi.
Hắn không muốn để Cung Du nhớ lại những chuyện đau khổ buồn bã nữa.
“Không sao rồi, anh trai, em ở đây.”
Quan Hành chỉ cảm thấy bả vai của mình nơi có nước mắt rơi xuống hơi nóng lên, khiến cho mặt của hắn cũng bắt đầu nóng lên.
Làm loạn tư duy của hắn, khiến hắn không còn cách nào sắp xếp từ nghe dễ nghe hơn để an ủi Cung Du, chỉ có thể lần này đến lần khác nhẹ nhàng vuốt tóc của anh, lặp lại duy nhất một câu nói.
Cung Du không phải người thích khóc, chỉ là trong giấc mơ sự bất lực bị vứt bỏ khiến anh như kích động rơi nước mắt, cho dù đã tỉnh táo nhưng trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Anh khóc được một lúc, trạng thái tốt lên không ít, cũng có thể dần dần nhớ lại những việc tồi tệ từng trải ở trên tiệc rượu tối hôm qian, nghi hoặc nhìn về phía Quan Hành:
“... Tiểu Quan, là cậu dẫn tôi đến đây?”
Quan Hành thầm nghĩ không tốt, nếu như chút nữa khi bọn họ rời khỏi, Cung Du đến dưới lầu thanh toán, chắc chắn sẽ biết được họ tên của chủ nhân căn phòng này, đến lúc đó tất cả mọi thứ hắn ngụy trang không phải sẽ hoàn toàn bị bại lộ sao?
Hắn ổn định lại tâm trạng, khi gật đầu đồng thời trong lòng cũng đang cân nhắc
Không ngờ đến Cung Du không nắm chặt vấn đề này không buông, mà là đổi một vấn đề khác hỏi:
“Hứa Mân… Chịu tha cho tôi?”
Khi hỏi câu này, Cung Du đã dựa vào bả vai của Quan Hành nghiêng đầu nhìn hắn, dường như quên mất khoảng cách giữa bản thân và thiếu niên, chỉ quan tâm đến vấn đề bản thân muốn biết.
Quan Hành bị hơi thở ấm nóng của anh tấn công ở cần cổ, nhất thời có chút hoảng hốt, hai tay vô thức ôm chặt vai của Cung Du, khiến người đó càng sát gần bản thân hơn, nhưng cũng quên mất trả lời Cung Du.
Đợi hồi lâu, Cung Cu mới ý thức được bản thân đang làm cái gì, cho rằng Quan Hành không trả lời anh chính là đang để bụng đến điều này.
Vừa muốn xin lỗi, lại cảm thấy như vậy sẽ khiến cho sự việc bị vạch trần, ngược lại hai người sẽ cảm thấy ngược ngừng, cũng không lên tiếng, nhanh chóng ngồi thẳng người dựa vào đầu giường, kéo dài khoảng cách với Quan Hành.
Khuỷu tay trống rỗng, Quan Hành thất vọng giấu tay về phía sau, nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay còn lại hơi ấm nơi gáy của Cung Du.
“Anh à, mắt của anh rất đỏ.” Quan Hành nhìn anh một cái, do dự nói: “Mặt cũng vậy.”
“...Tôi, trong phòng này nóng quá.” Cung Du xoa xoa gò má, bày ra dáng vẻ của người lớn, hắng giọng, nói: “Tôi đang hỏi chuyện cậu.”
Cung Du hiểu Hứa Mân, biết hắn ta không phải là loại người dễ dàng tha cho người khác, bản thân đánh bừa mà trúng gặp phải hắn, không bị giày vò mất nửa cái mạng cũng xem như Hứa Mân vẫn còn lương tâm, chỉ dựa vào một Quan Hành nhỏ bé bất lực sao có thể cứu được bản thân.
Nhưng anh lúc này quả thực đang đàng hoàng nằm ở đây, vả lại cũng không có tổn thương gì, bên cạnh cũng chỉ có một mình Quan Hành.
“Là chị Tần Mạn, chị ấy thay chúng ta nói chuyện, vả lại vừa hay Hứa Mân nhận được điện thoại rời đi rồi.”
Hôm qua quả thật Tần Mạn đã giúp bọn họ, mà Cung Du cũng sẽ không chủ động đi hỏi cô ấy về chuyện bản thân bị làm nhục.
Cung Du chau mày, nhớ lại quan hệ của bản thân và Tần Mạn, có lẽ không đến nỗi thân thiết đến mức cô ấy chịu nguy hiểm đắc tội với Hứa Mân để lên tiếng thay mình. ( truyện trên app T𝕪T )
“Hình như Hứa Mân gặp phải chuyện gấp gì đó, nhìn trông có vẻ không rảnh để dây dưa với chị Tần Mạn.”
Quan Hành quan sát sắc mặt của Cung Du, âm thầm suy đoán suy nghĩ của anh.
Cung Du gật gật đầu, dựa lưng vào gối rơi vào trầm tư.
Ác mộng chân thật này khiến cho anh ý thức được bản thân không thể để bất kỳ ai sắp xếp nữa, bó tay chịu chết.
Trái phải đều là phải chết, anh hà cớ gì đành phải cúi người, hèn nhát mà sống hết quãng đời còn lại.
Càng huống hồ, nói khó nghe chút, Cung Du anh chân trần không sợ mang giày, người đều phải chết, còn sợ những việc làm điên khùng kia của Hứa Mân.
Cung Du bật cười lên một tiếng.
Vì sự thoải mái do anh nghĩ thông suốt, cũng là vì sự chịu miễn cưỡng để cầu toàn im lặng cho rằng đúng của bản thân.
Anh sờ điện thoại để trên tủ đầu giường: “Phương Mộc, chút nữa em gửi định vị cho anh, anh qua đây một chuyến, em muốn điều tra camera sảnh tiệc lầu một của Hằng Minh.”
Hứa Mân trên danh nghĩa là tổng giám đốc của tập đoàn Gia Hứa, nhưng quyền hạn thực tế vẫn nằm trong tay của ông lão nhà hắn, ở trong nguyên tác cho đến khi đại kết cục hắn mới kế thừa toàn bộ gia sản, có được sự thật lòng của Lăng Hữu Hữu, đi đến đỉnh của đời người.
Mà lúc này hắn ta, phe cánh chưa phong phú, chỉ có tính tình của tổng giám đốc bá đạo, nhưng lại không hề có thực lực của tổng giám đốc, nếu như bởi vì ảnh hưởng tiêu cực của hắn mà dẫn đến cổ phiếu của Gia Hứa hạ giá đột ngột, vậy thì ngày tháng tốt đẹp mà hắn tự cho là đúng cũng đến cuối rồi.
Cung Du hiểu rằng một khi bản thân thật sự quyết định đối kháng với Hứa Mân, vậy thì trong hai năm còn lại của anh cũng sẽ không dễ sống.
Mức độ ghi thù của Hứa Mân tuyệt đối không phải người thường có thể so sánh, hoặc là trước khi hạn chết của bản thân đến gần, thì sẽ bị hắn làm cho chết sớm hơn…
Nghĩ đến đây, Cung Du nhanh chóng nhìn một cái Quan Hành đang chăm chú nhìn anh không chớp mắt, động đậy môi, nghi ngờ nói:
“Tiểu Quan, hay là chúng ta vẫn là…”
Quan Hành biết Cung Du đang muốn nói điều gì, cắt ngang anh: “Mới hơn bảy giờ, anh ngủ thêm chút nữa.”
Nói xong, hắn thuận tay kéo lại chăn bởi vì động tác ngồi dậy của Cung Dung mà rơi xuống, động tác nhẹ nhàng đắp sau lưng anh, sau đó bao bọc Cung Du ở trong đó, tiếp tục đặt lên trên gối.
Cách chuyển chủ đề của Quan Hành thẳng thắn như vậy, Cung Du còn có thể không hiểu dụng ý của hắn, cũng mượn động tác này của hắn kết thúc chủ đề này.
Cung Du trông có vẻ vẫn còn rất mệt mỏi, ánh mắt ngưng trệ nhìn thẳng lên trần nhà ở phía trên, đồng tử sáng như mắt mèo chậm rãi nhắm lại, một bộ dạng như đang mơ màng ngủ.
Cứ giống như một đứa trẻ sơ sinh vừa thay tã xong, thoải mái đến ngáp.
Quan Hành xoa mặt của anh, cười nói: “Anh trai ngoan thật.”
Hai cái tay của Cung Du đều bị hắn cùng khoá lại ở eo, nghĩ đến muốn rút ra vô cùng phí sức, vốn dĩ chỉ cảm thấy có chút ngượng ngùng, thế nhưng đứa trẻ này còn nói lời như vậy, ngược lại khiến cho anh giống như một đứa trẻ vậy.
Vì thế tức giận trừng Quan Hành một cái, quay đầu lại không nhìn hắn nữa.
Bị ánh mắt ngượng ngùng này của Cung Du nhìn đến khiến trái tim run lên, Quan Hành bỗng chốc ngồi thẳng người, bắt lấy áo choàng tắm ở mép giường đắp lên người, yết hầu chuyển động:
“Anh, anh ngủ đi, em, em đi nhà vệ sinh uống ngụm nước.”
Cung Du kinh ngạc, nhanh chóng quay đầu lại muốn ngăn cản đứa trẻ đang nói năng lộn xộn này lại, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Quan Hành, ngây ngốc cả người —-
Mép áo choàng tắm trên người của Quan Hành lộ ra một mảng lớn trên bả vai, hiện đầy vết loang lổ mà anh quen thuộc.
Hồng nhạt đỏ thẫm kết thành một mảng.
Cung Du: “!”
“Cậu bị mắc bệnh mề đay rồi?”
Cung Du không dám tin hôm qua bản thân lại làm ra nghiệp chướng gì không thể tha thứ, chỉ có thể thăm dò hỏi từ phỏng đoán của anh trước.
Bóng lưng của Quan Hành cứ lại, nhìn trông có vẻ là ngơ ra, sau đó quay đầu lại, miễn cưỡng cười với anh:
“Anh nói vậy thì chính là vậy.”
Cung Du thở phào một hơi.
Vẫn may vẫn may, lần này anh làm người rồi.
Không ngờ rằng Quan Hành tiếp tục nói: “Em biết anh không muốn thừa nhận thân phận của em…”
Hô hấp của Cung Du ngưng trệ.
Câu chuyện dường như không đơn giản như vậy.
Quan Hành thở dài nhẹ một hơi, hình như đang nỗ lực nhịn nước mắt lại, ngược lại cười khổ nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Dù sao cuộc đời của em, chính là hèn hạ còn hơn cỏ.”
Cung Du chán nản mím môi lại, tay co lại ở trong chắn dùng sức nắm lấy chăn bông mềm mại, hối lỗi nói: “Tiểu Quan, hôm qua tôi uống say rồi, quả thực… Xin lỗi.”
Quan Hành xoay lưng lại lắc đầu với anh, vừa muốn nói gì đó, thắt lưng của áo choàng tắm rơi xuống sàn nhà.
Hắn khom lưng nhặt, nhưng không cẩn thận một ra một mảnh da thịt bị bầm mang theo dấu ngón tay ở vùng eo.
Cung Du: “!!!”
Anh…Anh quả thực là súc sinh.
Cung Du giãy dụa từ trong chăn ngồi thẳng lưng, nhanh chóng cuống lên từ lên giường đi chân trần quan, đưa tay chạm nhẹ vào vết bầm của Quan Hành, đau lòng không thôi: “...Ở đây, đau không?”
Không có ai rảnh rỗi đến nỗi vì để đổ tội cho người khác mà khiến cho cơ thể của bản thân xuất hiện một mảng bầm tím.
Vì vậy vết thương trên người của Quan Hành, ngoại trừ anh hôm qua uống say, không ai làm ra được.
Quan Hành cúi đầu nhìn người đàn ông đang nghiên cứu vết thương trên người của mình, cố nhịn lại sự xúc động muốn đè anh vào tường mà hôn, ánh mắt dịu dàng rơi xuống động tác ngón tay cẩn thận từng li từng tí của anh.
Vết bầm này quả thực không phải hắn cố ý đổ oan cho Cung Du, vả lại quả thật là đích thân Cung Du làm ra.
Tuy thời gian khi tắm rất nghe lời, nhưng khi ôm anh ra ngoài để sấy tóc, Cung Du lại cảm thấy không vừa lòng với hơi nóng đột nhiên đến, tốc độ đột nhiên nhảy lên khiến cho Quan Hành cũng không phản ứng kịp, hướng về phía eo của hắn chính là một cái đánh, xém chút nữa trực tiếp đấm thận của hắn ra.
“Không sao đâu anh, em tắm một cái đã khỏi thôi.”
Quan Hành nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Cung Du, rũ mắt kiểm tra tỉ mỉ vết thương hôm qua bản thân đã bôi thuốc giúp anh.
Cung Du bị động tác hiện rõ thân mật của hắn kinh ngạc đến lòng nảy lên một cái, ngón tay co chặt lại đưa tay: “Tôi không sao, cậu đi tắm đi, hồi phục lại đàng hoàng… một chút.”
Nói đến mấy chữ phía sau, Quan Hành gần như không thể nghe rõ giọng nói của Cung Du.
“Được thôi anh.”
Quan Hành gần như cả đêm không ngủ, mệt đến chịu không nổi, quả thực sau khi trạng thái của Cung Du khôi phục lại như thường, mới yên tâm, chuẩn bị tắm đàng hoàng.
Cửa phòng tắm nhẹ nhàng đóng lại, Cung Du thở phào một hơi, nhanh chóng xoa xoa khuôn mặt phát nóng của bản thân, sau đó lấy điện thoại ra, tìm tài liệu đen thu thập được của Hứa Mân ở trong máy, làm tốt công tác chuẩn bị nghênh chiến.
Lúc rảnh rỗi khi lưu trữ hình, đột nhiên nhớ đến vết thương trên người của Quan Hành, Cung Du lại ở vào cảm xúc áy náy, nhanh chóng gọi vào đường dây điện thoại nội bộ gọi một bữa sáng thịnh soạn cho Quan Hành.
Chốc lát, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Cung Mặc lấy áo choàng tắm mặc lại đàng hoàng, vừa xuống giường, chính ở vì mất sức mà xém chút nữa quỳ ở trên đất, hoà hoã lúc lâu mới chóng và vách tường đi ra mở cửa.
Vừa mở một khe hở, Phương Mộc đang nhanh chóng chen vào, Cung Du đang muốn hỏi anh ấy về chuyện camẻa, Phương Mộc lại ra một động tác giả vòng qua anh, trực tiếp xông vào trong nhà vệ sinh:
“Anh mắc vệ sinh, đi vệ sinh cái trước.”
Cung Du gật gật đầu, lại đột nhiên nhớ ra Quan Hành còn đang ở trong phòng tắm, nhất thời cực kỳ kinh sợ, nhanh chóng chạy theo Phương Mộc về phía nhà tắm:
“Phương Mộc anh đợi một chút! Đừng vào trong trước!”
Nhưng làm thế nào được chân anh không còn sức lực, khi xông qua đó, Phương Mộc đang nắm khoá da đẩy cửa ra, lúc này mặt đang ngơ ra đứng trước của phòng tắm, trên mặt vừa đỏ vừa xanh.
Hất hơi nóng vây quanh ra, đập vào anh chính là thân hình trắng sáng, và một mảng bầm tím nhìn trông có vẻ bị cố tình chà sát qua.
Phương Mộc quay đầu nhìn phía Cung Du, nụ cười dần dần trở nên biến thái:
“Ồ…”