Hướng chỉ của âm thanh này quá mạnh mẽ, thế nên khiến Cung Du trực tiếp quay đầu lại, nhìn về phía thiếu niên phía sau

"Anh hai, sao anh lại ở đây? Người bên cạnh anh là ai vậy?"

Quan Lan một vai đeo cặp sách, nghênh ngang đi về phía anh trai, đôi mắt hoa đào giống Quan Hành đánh giá Cung Du cả người được bọc kín.

Sắc mặt Quan Hành cứng đờ, không đợi Quan Lan đến gần, liền vội vàng tiến lên vài bước, một tay che miệng chó của Quan Lan kéo cậu ra xa, tiến đến bên tai cậu thấp giọng nói: "Câm miệng."

Quan tiểu thiếu gia luôn kiêu ngạo ương ngạnh ở trên thế giới này sợ nhất là hai loại sinh vật, một là chó mập của đại ca, một là nhị ca trước mắt.

Đối mặt với mệnh lệnh của Quan Hành, cậu không dám phản kháng chút nào, hai cánh môi bị bóp thành miệng bạch tuộc cũng vẫn gật đầu lia lịa.

"Tiểu Quan?"

Cung Du không hiểu phương thức chào hỏi của người trẻ tuổi cho lắm, xấu hổ gọi Quan Hành một tiếng.

"Anh, đây là em trai em" Quan Hành lại ở sau lưng véo Quan Lan một cái, ý bảo đầu óc cậu linh hoạt một chút đừng nói lung tung: " Còn đang học trung học."

Quan Lan đau đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, rít lên chào Cung Du: "Xin chào, tiên sinh thần bí."

Cung Du: "......"

Cung Du nhìn về phía Quan Hành, tầm mắt hai người giao nhau.

Em trai anh... Thật đặc biệt.

Anh khen sai rồi.

"Nói cái gì vậy em trai, vị này là Cung Du Cung tiên sinh" Ngại ở trước mặt Cung Du, Quan Hành nhịn xuống xúc động ném Quan Lan xuống đại sảnh lầu một, tâm bình khí hòa mỉm cười với anh "Mau gọi đi"

Hắn vừa dứt lời, Quan Lan liền giơ ngón tay về phía Cung Du, tay áo đồng phục rộng thùng thình cũng run rẩy lên, "Cung Cung Cung... Cung Du, đại minh tinh Cung Du! Bà ngoại…Anh hai... Người thích.............................................................................&%*&%¥*……"

Quan Hành lại túm lấy miệng Quan Lan, cũng mặc kệ có làm đột biến gen của Quan Lan hay không, cười xin lỗi Cung Du:

"Anh, em trai của em chưa từng trải đời, để em khuyên nhủ nó."

Nói xong, hắn liền ôm bả vai Quan Lan, kéo người nửa kéo nửa lôi ra sau tường, chỉ để lại nửa cái cặp sách không ngừng giãy dụa trong tầm mắt Cung Du.

"Tiểu Quan, em bình tĩnh một chút" Cung Du biết thanh thiếu niên rất khó giáo dục, nhưng lại lo lắng Quan Hành đánh em, vội vàng đi theo dặn dò "Phải mềm dẻo khuyên bảo."

Quan Hành ngọt ngào đáp một tiếng "Anh trai tốt"

Khi trở về, Quan Lan đã thành thật giống như anh tóc húi cua bị sư tử ngậm trong miệng không dám lộn xộn, mặc cho Quan Hành túm lấy gáy cậu, đưa cậu đến trước mặt Cung Du.

"Chào anh Cung Du, em là em trai anh Quan Hành, em tên Quan Lan, hôm nay tới đây là vì muốn tìm việc làm..." Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Cung Du, Quan Lan rưng rưng muốn khóc: "Dùng cái này để giảm bớt áp lực kinh tế trong nhà, không ngờ lại gặp phải anh hai."

Trong lòng Cung Du lại chua xót: "Trẻ con phải có dáng vẻ trẻ con, em nên học hành cho tốt…"

Quan Lan ngắt lời Cung Du, "Anh Cung Du, thật ngại quá, em xin lỗi vì sự đường đột vừa rồi của em, em chưa từng gặp qua đại minh tinh, càng không biết đại minh tinh lại có thể nguyện ý làm bạn trai của anh em..."

Nghe cậu nói như vậy, Cung Du cuống quít khoát tay, phủ nhận nói " Anh không phải bạn trai của anh em, hai người bọn anh chỉ là bạn bè bình thường.…"

Không nghĩ tới Quan Lan diễn càng nhiều, trực tiếp xoay người ôm lấy Quan Hành, bàn tay vỗ vỗ lưng anh hai làm bộ an ủi, kì thực là từng quyền bạo kích: "Anh hai, chúng ta rốt cuộc là người nghèo, hay là đừng trèo cao người ta đi, đỡ bị người ta xem thường...Đều tại em vô năng..."

Cung Du nghẹn lời: "... Tôi không có, tôi chỉ là…"

"Anh hai à, anh cảm thấy anh Cung Du là bạn trai anh, nhưng người ta lại không thừa nhận..." Quan Lan sét đánh nhưng không mưa, ôm Quan Hành đứng tại chỗ gào thét, lấy thuốc nhỏ mắt trong túi áo học sinh ra, dùng thân thể Quan Hành che cho mình, động tác nhanh nhẹn nhỏ lên mắt: " Anh hai khổ của em…"

Mặt Quan Hành đã nhịn cười, nhịn đến sắp co giật đến nơi.

Hắn chưa bao giờ biết tiểu đệ nhà hắn còn có thiên phú như vậy, thật sự là cao thủ lừa đảo.

Quả nhiên, Cung Du thành công bị lừa đi tới sờ sờ đầu Quan Lan, thấp giọng dỗ dành cậu: "Anh bạn nhỏ, vậy tôi nói cho cậu một chuyện, cậu phải giữ bí mật giúp tôi."

Quan Lan lập tức ngừng khóc, nhìn Cung Du, đôi mắt to xinh đẹp như anh trai cậu chớp chớp:

"Anh Cung Du, anh nói xem, miệng em kín nhất."

Cung Du kéo cậu qua một bên, tránh Quan Hành:

"Anh là bạn trai của anh hai em không sai, nhưng là anh theo đuổi em ấy, anh trai em thật sự rất ưu tú, vừa rồi anh không thừa nhận, cũng là bởi vì sợ em ấy tức giận với anh."

Lúc trước trong mấy câu nói vô cùng đơn giản của Quan Lan, Cung Du nghe ra sự tự ti trong lòng mấy anh em bọn họ, anh không muốn Quan Lan cũng sống cẩn thận từng li từng tí giống như anh trai cậu, liền muốn giúp Quan Hành tạo dựng hình tượng anh hai cao lớn trước mặt em trai.

Quan Lan nghe xong vui mừng vô cùng, nhưng trên mặt vẫn là bát phong bất động, đã bí mật bắt đầu suy nghĩ về việc cậu sẽ tống tiền anh hai của mình để lấy maverick hay một con dơi cho sinh nhật năm nay.

Cậu vô cùng cảm kích cúi chào Cung Du: "Cảm ơn anh Cung Du đã thích anh em, anh em từ nhỏ đã chịu nghèo khổ, chưa từng ăn thứ gì tốt, cũng chưa từng chơi món đồ chơi tốt, hôm nay có thể gặp được anh Cung Du, thật sự là phúc khí tốt của anh ấy. Cảm ơn anh đã thích anh ấy."

Cung Du vỗ vỗ vai Quan Lan, cười với cậu: "Em ấy mới là phúc khí của tôi."

Đi dạo trung tâm thương mại gặp em trai Quan Hành, Cung Du đương nhiên là muốn tận tình kim chủ, mời hai anh em tuyên bố chưa từng ăn thứ gì tốt này ăn bữa cơm.

Sau khi ngồi xuống, Cung Du đưa thực đơn cho hai người bọn họ, còn mình thì cúi đầu lau vết bẩn trên kính, cụp mắt chịu đựng nỗi đau của vết thương trên mặt.

Lúc ăn cơm, Quan Lan không ngừng gắp thức ăn cho Quan Hành khiến lòng Cung Du chua xót chồng lên nhau.

"Quan Lan, đồ ăn còn rất nhiều, em không cần lo cho anh em đâu, tự mình ăn ngon là được."

Cung Du đẩy bánh pudding dâu tây về phía Quan Lan: "Nào, cái này cho em"

Đây là món anh thích ăn nhất, tự nhiên cho rằng một đứa trẻ như Quan Lan sẽ thích hơn.

Không ngờ Quan Lan theo bản năng lắc đầu, cự tuyệt nói, "Em chưa bao giờ…"

Quan Hành thấy tiểu súc sinh này miệng muốn nói chuyện xấu, vội vàng ở dưới bàn bóp đùi cậu, theo ngược chiều kim đồng hồ hung hăng nhéo - -

Chỉ nghe Quan Lan ngao một tiếng, thoáng chốc lệ rơi đầy mặt, hai tay cầm lấy bánh pudding dâu tây Cung Du đưa tới, nhất thời khó nói:

"Cái này...Cái bánh pudding dâu tây này…. Là thứ có thể mơ tưởng tới sao? Em cho tới bây giờ cũng không dám vọng tưởng mình có thể ăn được loại thức ăn tinh xảo này..."

Cung Du nhíu mày.

Không đến mức đó chứ.

Anh nhìn về phía Quan Hành, trong lòng nổi lên nghi ngờ.

Quan Hành lặng lẽ trừng Quan Lan một cái.

Vở kịch hơi quá rồi.

"Anh, em đi tính tiền."

Quan Hành lại véo trộm Quan Lan một cái, từ trên ghế đứng lên xoay người đi về phía quầy thu ngân.

Việc này nếu là ngày thường, Cung Du tuyệt đối sẽ không để cho Quan Hành chi tiền cho bữa ăn này, nhưng hôm nay em trai hắn ở đây, mặc kệ như thế nào, đều phải ở trước mặt Quan Lan cho Quan Hành mặt mũi, để cho cậu đối với anh của mình tràn ngập sùng bái.

Thừa dịp Quan Hành rời đi, Cung Du yên lặng quan sát đứa bé ngồi đối diện.

Bất luận Quan Hành là xuất phát từ tâm thái gì giấu diếm thân phận thật đến tiếp cận anh, tóm lại không phải ác ý, yên lặng theo dõi vậy.

Quan Lan lanh lợi nhạy bén cỡ nào, rất biết chủ động tìm lời để nói, thay anh hai mình phát động tiến công: "Anh Cung Du, anh cảm thấy anh hai em thế nào?"

Ấn tượng của Cung Du đối với Quan Hành đương nhiên là vô cùng tốt, nghe Quan Lan hỏi như vậy: "Anh hai em rất tốt."

Quan Lan đột nhiên lo lắng đây là thẻ người tốt của anh hai, khổ sở nói: "Anh Cung Du, anh hai em rất khó tính."

"Ừm, anh hai em quả thật không dễ......" Cung Du tán thành lời Quan Lan nói, vừa định nói với cậu Quan Hành không dễ tính, lại đột nhiên nghĩ tới đại ca bọn họ từng ăn cứt trong miệng Quan Hành, lập tức sửa miệng, phối hợp với Quan Lan cười nói: "Các anh của em cũng không dễ tính, em phải học tập thật tốt, không nên phụ sự nỗ lực của bọn họ đối với em."

Quan Lan hiểu rõ sự thật nên không phản bác, gật gật đầu "Em sẽ, cảm ơn anh Cung Du."

Ra khỏi nhà hàng, Cung Du kéo Quan Hành đưa Quan Lan bị nhét theo một đống đồ ăn vặt đến cửa trung tâm thương mại, nhiều lần nâng đứa bé cúi đầu dậy, tự mình gọi taxi cho cậu.

Đưa mắt nhìn chiếc xe đạp màu vàng đi xa, mới chậm rãi thở dài:

"Thật là một đứa bé ngoan."

"Vậy em thì sao anh?" Quan Hành đứng bên cạnh anh, như là ghen tị lẩm bẩm nói.

Cung Du cười nghiêng đầu nhìn sang: "Em cũng…Tỉ lệ dáng người của Quan Hành hoàn toàn không thua gì lưu lượng của người mới nổi hai ngày trước còn đang tìm kiếm gần nửa tháng, âu phục màu đen chất liệu tinh tế tôn lên mười phần quý khí của hắn, nút cổ áo sơ mi đặt ở phía dưới yết hầu cấm dục gợi cảm khiến cho Cung Du vô thức nhìn không rời.

"... Rất tốt." Cung Du nuốt nước miếng, không dám nhìn hắn nữa: "Về nhà thôi"

Năng lực chữa lành vết thương của Cung Du coi như tạm được, cộng thêm bây giờ là mùa đông, trao đổi chất nhanh hơn không ít, mới bốn năm ngày, vết thương trên mặt vốn không tính là nghiêm trọng cũng đã kết vảy mỏng, thậm chí sắp tróc ra.

"Anh, uống chút nước đi." Quan Hành một tay quay lại tay lái, cầm lấy bình giữ ấm trong nhà đưa cho Cung Du ở ghế phụ, "Môi anh hơi khô.

Cung Du sửa sang lại dung mạo một lần, dẫn Quan Hành đi vào tửu trang Hằng Minh.

Thời gian bọn họ đến không tính là sớm, trong yến sảnh đã có không ít người đứng.

"Qua bên kia ngồi một lát" Cung Du rất ghét kiểu tụ tập này, vừa vào cửa liền đưa mắt tìm chỗ ngồi: "Vậy có chỗ."

Nói xong lại dặn dò: "Tiểu Quan, nếu lát nữa có người làm hành động bất nhã, em đừng nhìn, đừng học xấu."

Quan Hành đang muốn lên tiếng, di động trong túi quần liền rung lên.

"Anh, em đi toilet một chút."

Cung Du chỉ phương hướng cho hắn, nói cảm ơn tiếp nhận nước ấm nhân viên phục vụ thay hắn rót, uống vài ngụm, sau đó khép hai chân lại ngồi ở trên sô pha, cúi đầu gãi móng tay, thành thật chờ Quan Hành trở về.

Phía trước truyền đến một thanh âm có vẻ trêu tức.

"Uống một ly?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play