Bởi vì phải tham dự tiệc rượu, nhất cử nhất động của Cung Du đều đại biểu cho hình tượng của Huy Đồ, cho nên anh không thể đeo kính gọng, trạng thái tản mạn đi ra gặp người, lớp trang điểm mỏng manh trên mặt là do Phương Mộc cố ý phái thợ trang điểm đến nhà anh tự vẽ, dặn dò cô lúc trang điểm, nhất định phải làm cho vết thương tươi mát tự nhiên mà không làm tổn thương đến mặt Cung Du.
Nghe được âm thanh, Cung Du ngẩng đầu lên, buông ly nước ấm còn thừa nửa chén trong tay xuống, nhìn về phía người đàn ông đang nói chuyện với anh, đường nét lưu loát trên mí mắt bởi vì động tác lông mày hơi nhướng lên mà trở nên càng thêm thuần dục mê người, ánh mắt bị kính áp tròng mài đến ngứa ngáy mơ hồ có chút phiếm hồng.
"...... Hứa tổng."
Có trời mới biết Cung Du vào giờ khắc này muốn tông cửa xông ra bao nhiêu, nhưng làm sao có nhiều đại lão thương giới ở chỗ này như vậy, một diễn viên nhỏ như anh nếu dám làm thiêu thân, phỏng chừng trở về sẽ bị Tần Tứ Gia xé ra làm tám mảnh, lĩnh cơm hộp trước hai năm.
Ảnh đế, đỉnh lưu, tiểu thịt tươi cái gì, những danh hiệu này, ở trước mặt nhưng đại lão tư bản có sức mạnh tuyệt đối này, bọn họ nói dễ nghe một chút thì chính là nghệ sĩ, lời khó nghe chính là món đồ chơi làm vui.
Cung Du hết sức điều tiết cảm xúc tiêu cực, từ trên sô pha đứng dậy, có chút phiền não kéo vạt áo tây trang, sau đó thắt chặt nút áo trước bụng, lại chào hỏi Hứa Mân đang quan sát anh: "Chào Hứa tổng."
"Con mắt nào của cậu nhìn ra tôi tốt?"
Cung Du không lên tiếng.
Anh biết Hứa Mân nếu như là muốn cố ý làm khó dễ, bất luận anh có nói mấy lời ba hoa chích chòe thì cũng đều sẽ bị tên ngốc trước mặt này tìm ra lỗi sai.
Đơn giản cái gì cũng không nói, Hứa Mân quấn lấy anh trong chốc lát cảm thấy không thú vị cũng liền thôi.
Hứa Mân nhìn thấy vết thương trên mặt Cung Du còn chưa hoàn toàn khép lại, tầm mắt dừng lại nhiều lần lưu luyến.
Đây chính là kiệt tác của Đàm Phương.
Nghe nói ngoại trừ vết thương trên mặt, Cung Du còn bị chấn động não nhẹ.
Vốn nghe được kết quả này thì hắn ta rất hài lòng.
Nhưng cho đến khi mặt đối mặt nhìn thấy Cung Du mang thương tích, Hứa Mân mới ý thức được, dùng biện pháp khiến người này bị thương để đạt tới phương thức khiến mình sinh ra khoái ý, cũng không phải là điều hắn ta muốn.
Ánh mắt vô lễ của Hứa Mân khiến Cung Du cảm thấy rất không thoải mái.
"Yết hầu đẹp như vậy......" Trên mặt Hứa Mân là nụ cười bắt buộc.
"Bị bóp trong lòng bàn tay sẽ đẹp hơn"
Hắn ta cùng Lăng Hữu Hữu từng có quá nhiều lần, thế cho nên hiện tại nhớ tới thân thể tinh tế kia, Hứa Mân thậm chí có chút chán ghét.
Cho đến khi gặp được Cung Du hôm nay, hắn ta mới biết được, mình là muốn đổi khẩu vị.
Hắn muốn một người đàn ông như Cung Du.
Mà không phải Lăng Hữu ẻo lả.
Nghe Hứa Mân nói xong, Cung Du cực kỳ chán ghét quay mặt đi, nhấc chân định rời khỏi chính sảnh có hắn ta, lại bị người nắm lấy cổ tay, ném vào góc tường, hừ cười nói:
"Cung ảnh đế muốn đi đâu vậy?"
Vì để chăm sóc những nữ minh tinh trong mùa đông khắc nghiệt như này cũng phải mặc váy dài hở vai hở lưng, trong đại sảnh tiệc rượu trang bị hệ thống sưởi ấm thích hợp, Cung Du đi theo hưởng phúc, cũng không lén mặc quần áo mùa thu trong áo sơ mi âu phục.
Lúc này bị người ta nắm lấy cổ tay, mất đi trọng tâm mà ngã ở trên tường, sau lưng không có quần áo dày che chắn, mặt tường lạnh cứng đến mức Cung Du cúi người xuống tại chỗ, đau đến cuộn mình lên vai, cúi đầu không ngừng thở hổn hển.
"Đau không?"
Hứa Mân đặt ly rượu vướng bận trong tay lên mặt bàn bên cạnh, ma xui quỷ khiến vươn tay, xoa xoa vết thương trên mặt Cung Du.
Cung Du cúi đầu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng hai người trên mặt đất, phát hiện động tác của Hứa Mân tựa hồ lại muốn hướng về phía mình, vội vàng theo bản năng lui về phía sau nửa bước, giơ tay dùng sức vung ra, không cho hắn ta đụng phải mình.
Nhưng không nghĩ tới chỉ là tiếng đánh tới tay, nghe lại thanh thúy vang dội như là tát vào mặt.
Người trong yến sảnh nhao nhao nhìn sang bên này.
Hứa Mân cười lạnh một tiếng, cúi đầu nhìn mu bàn tay bị rút đỏ của mình.
"Cung ảnh đế rất có sức đó."
Cung Du cũng sửng sốt.
Anh lần này đoán chừng là hoàn toàn đắc tội tên ngốc này.
Tùy vậy, mẹ nó.
Anh dựa vào cái gì mà phải chịu để người ta dắt mũi đi.
Nghĩ tới đây, Cung Du yên lặng ở sau lưng nắm chặt nắm đấm, nghĩ chỉ cần Hứa Mân dám tiến lên một bước, anh liền đấm vào khuôn mặt ngốc nghếch này.
Hứa Mân biết rõ thực lực của mình, hôm nay trong yến sảnh này tất cả mọi người cộng lại, người có thể đắc tội với hắn ta, cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Cho dù dám tới nói chuyện vì Cung Du, cũng là đối gia có thực lực ngang với hắn, không có khả năng sẽ vì một diễn viên như vậy mà mạo hiểm đắc tội với mình.
Hắn bưng ly rượu mình vừa mới dùng qua lên, ý bảo nhân viên phục vụ đang cầm bình rượu run lẩy bẩy đổ đầy, sau đó đưa đến trước mắt Cung Du, nghiêng đầu nhướng mày nói:
"Uống đi, tôi sẽ tha thứ cho cậu."
Nhân viên phục vụ bên cạnh đột nhiên run tay, làm vỡ cái ly bên cạnh bàn, bị Hứa Mân tát một cái ngã ra đất: "Phế vật!"
Người phục vụ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, luôn miệng xin lỗi, vội vàng buông bình rượu xuống, vừa lăn vừa bò chạy ra ngoài.
Tôi nhớ thầy giáo Cung ở trong giới, nhưng được xưng là ngàn chén không say." Hứa Mân cười nói.
Cung Du đột nhiên có chút choáng váng đầu, không để ý tới hắn ta.
Hứa Mân nâng cằm, ngón tay gõ gõ mặt bàn, đẩy rượu qua:
"Hôm nay uống cái này đi, người đại diện tiếp theo của công ty tôi sẽ là cậu."
Hứa Mân cũng không biết tại sao mình đột nhiên cảm thấy hứng thú với Cung Du như vậy.
Phải biết rằng hai năm trước hắn ta nằm mơ cũng muốn tự tay giết chết thứ bẩn thỉu không biết xấu hổ này, nhưng gần đây anh càng ngày càng đẹp mắt, cũng càng ngày càng quyến rũ, không phải là loại hành vi chủ động hấp dẫn người khác, mà là một loại mị lực phát ra từ trong ra ngoài.
Phong hoa tuyệt đại.
Thời điểm nghĩ đến từ này, Hứa Mân quả thực sợ hết hồn.
Hắn ta chưa bao giờ cảm thấy mấy chữ này có liên quan đến Cung Du.
Nhưng ngoại trừ từ này ra, hắn ta lại không có từ ngữ nào khác có thể hình dung bộ dạng mê người của Cung Du lúc này.
Lại thấy chóng mặt, Cung Du nhắm mắt lại, lại nhìn vào miệng ly sắp tràn ra: "Không uống."
"Cậu nói cái gì?"
Hứa Mân còn chưa từng đụng phải người dám cự tuyệt mình, nghe vậy không khỏi có chút ngoài ý muốn, kìm cằm Cung Du oán hận ném người về bức tường phía sau.
"Tôi nói tôi không uống, làm sao vậy?" Cung Du ngữ khí cũng không tính là nhỏ, tuy rằng choáng váng đầu óc, nhưng vẫn là có thể thoải mái mà giải cứu chính mình từ trong tay Hứa Mân, sau đó thuận thế xoay người, thoát ly khỏi phạm vi hắn khống chế.
Hứa Mân hất cằm về phía vệ sĩ, ý bảo bọn họ vây quanh, sau đó bưng ly rượu trong tay lên, cầm đến trước mắt Cung Du: "Uống nó đi, một cơ hội cuối cùng."
Cung Du đứng trước tường người của Hứa Mân, quay đầu nhìn hắn ta, cười lạnh một tiếng, gằn từng chữ: "Không, uống."
Đám vệ sĩ tiến lên một bước, dùng bả vai cứng rắn đụng Cung Du về phía chủ nhà mình, thấy anh lảo đảo ngã xuống sô pha, lúc này mới ân cần gật gật đầu với Hứa Mân.
Nhưng Hứa Mân lại không tức giận, ngược lại nở nụ cười, hắn bưng chén rượu, ba lăng nhăng ngồi ở bên cạnh Cung Du, ngón tay dập ở trên xương bả vai của anh ấn nhiều lần, đau đến Cung Du khẽ nhíu mày.
"Buông tôi ra."
Ngại sức chiến đấu của vệ sĩ, Cung Du đã tưởng tượng được nếu mình dám động thủ với Hứa Mân, sẽ bị đánh thành bộ dạng quỷ gì.
Anh một không có bối cảnh hai không có kim chủ, một đường đi tới chỉ có cố gắng của mình cùng Tần Tứ Gia cho miếng cơm ăn, mỗi lần xảy ra chuyện cũng đều bị công ty quan hệ xã hội trước thời hạn, một mặt triển lãm cho fan vĩnh viễn đều là năng lượng tích cực hướng về phía ánh mặt trời, cũng không được phép có cảm xúc tiêu cực sinh ra.
Hai năm nay, khi anh bị thương nghiêm trọng, cũng từng nghĩ tới dùng dư luận của fan để bức bách công ty đi vào khuôn khổ, cho phép anh không tiếp tục nhận những cảnh đánh nhau khiến anh bị thương nữa, nhưng mỗi lần đều bị Tần Tứ Gia mặt cười nửa đùa nửa nghiêm túc uy hiếp, khiến Cung Du không nỡ bỏ ra hai năm còn lại để liều lĩnh liều mạng với ông ta.
Nhưng mà......
"Tôi nói rồi, cậu uống cái này thì bỏ tôi sẽ bỏ qua cho cậu." Hứa Mân đặt cái ly lay động tràn ra rượu lên môi Cung Du "Uống đi"
Cung Du nhìn hắn ta một cái, nhận lấy chén rượu, nở nụ cười với Hứa Mân "Thật sao?"
Hứa Mân nhướng mày,
"Đương nhiên."
Cung Du nhìn chằm chằm vào cặp mắt thô bạo của Hứa Mân, ném ly rượu xuống đất, khẽ cười nói:
"Uống con mẹ anh."
Chết là chết.
Nước rượu vàng óng lan tràn đầy đất, vết rượu bắn lên quần tây không nhiễm một hạt bụi của Hứa Mân, theo vải vóc tóc tách rơi trên mặt đất.
Không đợi Hứa Mân giận tím mặt, đám vệ sĩ đã sớm đồng loạt xông lên, đặt Cung Du lên sô pha, im lặng chờ ông chủ xử trí.
"Được rồi người trẻ tuổi, làm khó dễ người khác cũng phải có chừng mực, được rồi đấy." Một giọng nam trầm ổn hữu lực từ phía sau đám người vây xem truyền đến.
Hứa Mân hất khăn lau quần, híp mắt đứng dậy, khóe miệng hơi nhếch lên, nghiền ngẫm nhìn về phía đám người.
Mọi người bị ánh mắt của hắn ta dọa sợ, sợ hắn ta cho rằng là chính mình phát ra thanh âm, nhao nhao di chuyển bước chân, nhường đường cho người nói chuyện phía sau.
Hạ Quan vĩ đại đi ra, thong thả đến trước mặt Hứa Mân, nhíu mày nhìn sắc mặt Cung Du không đúng lắm, cả giận nói, "Người trẻ tuổi, có phải không quá đáng quá rồi không?"
Hứa Mân đột nhiên nở nụ cười, còn càng ngày càng đập bàn, bả vai cũng không kiềm chế được run rẩy.
"Ha ha ha...... Cười chết tôi rồi......"
Hạ Quan Vĩ ở trong giới vẫn luôn được kính ngưỡng, cũng hiếm khi tham dự hoạt động không liên quan đến sự nghiệp diễn xuất, lại càng không biết Hứa Mân là tân binh mới nổi, coi như là người trẻ tuổi đang hồ nháo, anh ta mới muốn tới nói dạy vài câu.
Thấy bộ dạng này của Hứa Mân, anh ta vừa muốn nói thêm cái gì, lại bị đón đầu bằng một cái tát, đánh cho anh ta liên tục lui về phía sau, lảo đảo đỡ lấy cái bàn mới có thể đứng vững.
"Mày!"
"Mày là cái thá gì?"
Hứa Mân cười nhạo, ý bảo bảo vệ đem người đỡ ra ngoài, quay đầu lại cầm lấy cổ áo Cung Du, khom người muốn tách miệng anh ra, đem chén rượu trong tay để ở bên môi anh.
Cung Du nhíu chặt mày, kiệt lực quay đầu nhìn Hạ Quan Vĩ bị các vệ sĩ đỡ, tập tễnh đi ra ngoài yến sảnh, nội tâm dâng lên một trận bi thương, tức giận lan tràn, nhấc chân muốn đá hạ bàn của Hứa Mân.
Đột nhiên, một lực khiến Hứa Mân cảm thấy quen thuộc mãnh liệt đập đến, tốc độ nhanh đến mức hắn ta căn bản không kịp phản ứng.
"Trời ạ, ngài chính là Hứa tổng phải không?"
Quan Hành ôm Hứa Mân thật chặt, đẩy lưng hắn ta ném người về phía mặt tường phía sau, cánh tay cùng nhau dùng sức, ép Hứa Mân sau khi dùng sức đụng vào gáy, thiếu chút nữa lại thở không ra hơi, quyết định ngay tại chỗ.
"Cái quái gì thế...yue..."
Hứa Mân đau đến hít sâu, đồng thời gấp đến độ không chịu được, nghiêng đầu muốn đi gọi vệ sĩ ngoài cửa, thế nhưng cổ họng lại bị người phía trước không biết cố ý hay vô tình dùng khuỷu tay kiềm chế, không phát ra âm thanh.