Chạy rồi?

Quan Hành vội nhìn về hướng phát ra tiếng bước chân thì thấy bốn năm nhân viên y tế xỏ dép lê chạy về lối thoát hiểm.

Thấy vậy, Quan Hành cũng vội vàng chạy tới, đẩy cánh cổng sắt nặng nề ra trước rồi đuổi theo với cặp chân dài .

Nghe thấy tiếng bước chân của Cung Du chỉ cách mấy tầng lầu, tâm trạng lo lắng của Quan Hành mới thả lỏng một chút.

Còn có thể chạy nhanh như vậy, chắc là không có vấn đề gì lớn.

"Anh à, đừng chạy, cẩn thận vết thương đấy," giọng nói của Quan Hành vang vọng trong hành lang vắng vẻ, "Chờ em với."

Cung Du đang cầm miếng băng gạc trên má, khi nghe thấy tiếng của Quan Hành thì khẽ dừng lại.

Lúc anh vừa tỉnh dậy, trước khi mở mắt, anh đã chuẩn bị lời để an ủi Quan Hành, anh lo đứa nhỏ sẽ sợ hãi khi thấy anh như vậy.

Nhưng khi anh mở mắt ra, anh nhận ra trong phòng chỉ có Chân Thế Hào đứng bên cửa sổ, quay lưng về phía anh và thấp giọng gọi điện thoại, ngay cả Phương Mộc cũng không có mặt.

Mùi thuốc sát trùng quen thuộc xộc vào lỗ mũi, Cung Du ủ rũ nhíu mày, vết thương trên mặt đau nhức, anh không khỏi hít vào một hơi.

Thấy Cung Du đã tỉnh lại, Chân Thế Hào vội vàng giải thích với đầu bên kia điện thoại: "Tứ Gia, anh Du tỉnh rồi, tôi đi xem anh ấy trước."

"Anh Du, anh thấy sao rồi, có thấy khó chịu chỗ nào ngoài phần đầu không? Anh thấy rõ ngón tay em không?"

Chân Thế Hào đứng bên giường, nghiêng người trước mắt Cung Du và từ từ kiểm tra.

Giọng nói mơ hồ bên tai, thậm chí tầm nhìn cũng không rõ lắm.

Sự hoảng loạn trước cái chết ở kiếp trước như ập đến.

Cung Du đột ngột ngẩng đầu lên, há miệng thở dốc tựa như một con cá sắp chết.

Ống dưỡng khí bị cử động đột ngột của anh kéo ra khỏi cổ, xiết chặt yết hầu anh, nhưng dường như Cung Du không hề để ý, lồng ngực vẫn phập phồng như cũ, ánh mắt lấp lóe như thể anh sắp rơi nước mắt tới nơi.

Chân Thế Hào chưa từng thấy tình trạng này, trong ấn tượng của cậu ấy, Cung Du luôn trầm mặc điềm tĩnh, nhưng giờ lẽ ra phải yên phận nằm ​​trên giường bệnh thì anh lại run rẩy như lên cơn động kinh.

"Anh Du, anh chịu đựng chút, em gọi bác sĩ!" Chân Thế Hào thậm chí còn quên bấm chuông, xoay người mở cửa chạy thẳng ra ngoài, "Bác sĩ! Y tá! Mau, mau tới đây!"

Sau khi thấy cậu ấy chạy ra ngoài, Cung Du vội vàng chống tay xuống giường rồi trèo xuống giường, mặc kệ vết thương trên mặt.

Anh lo Chân Thế Hào sẽ quay lại sớm, thế nên anh đã trốn khỏi phòng bênh bằng chân trần mà thậm chí còn không đi giày, rồi chạy một mạch đến lối thoát hiểm.

Do cơ thể mới bị thương, khả năng điều khiển tay chân không tốt như bình thường, Cung Du cố gắng nắm lấy tay vịn, loạng choạng chạy xuống lầu.

Thật ra anh cũng không biết mình nên đi đâu, nhưng chỉ cần không ở trong bệnh viện, chỉ cần có thể thoát khỏi nơi khiến anh cảm thấy tuyệt vọng này, đều tốt hơn hết thảy.

Chiếc áo bệnh viện mỏng manh không thể ngăn được cơn gió lạnh từ cửa sổ trên hành lang thổi vào, Cung Du lạnh đến mức chỉ có thể cắn chặt răng, quai hàm run cầm cập không ngừng, anh chạy thục mạng như một con chuột chũi trốn trong bóng tối.

"Anh, dừng lại chờ em với." Giọng Quan Hành ấm áp đến mức Cung Du không khỏi dừng lại, nghĩ đến nhiệt độ lòng bàn tay mình.

Giọng thiếu niên càng lúc càng gần, "Anh, anh chờ em chút."

Cung Du dừng một hồi, sau đó mông lung quay đầu lại.

Đột nhiên, cảm giác bất lực vì mất đi mạng sống lại ập đến, Cung Du không chần chừ nữa, anh kéo chặt cổ áo bệnh nhân, loạng choạng ngã dựa vào lan can.

Vừa dừng vừa chạy, Quan Hành đã đuổi tới tầng lầu mà Cung Du đang ở.

Hành lang tối đen như mực, thị lực của hắn còn chưa kịp thích ứng, chỉ có ngọn đèn xanh trên tường là có thể loáng thoáng thấy phương hướng của Cung Du.

Quan Hành chỉ vài bước đã bắt kịp người đàn ông mặc chiếc áo bệnh nhân mỏng manh đang chạy tán loạn trước mặt, hắn nắm lấy vai anh và giữ anh lại, trong lời nói còn lộ rõ sự tức giận: "Anh à, anh tùy hứng quá rồi đó."

Đôi vai gầy gò của người đàn ông khẽ run.

Cung Du không đi giày, đứng trước mặt Quan Hành trông có vẻ thấp hơn hắn một chút.

"Đi về với em," Quan Hành nắm cổ tay lạnh lẽo của Cung Du, phẫn uất đau lòng không thôi, "Anh bị thương rồi mà sao còn chạy loạn vậy?"

Cung Du ngẩng đầu lên, cố gượng cười như để cho bớt ngượng, "Tiểu Quan, tôi không muốn ở lại bệnh viện."

Quan Hành đã thích nghi với ánh sáng trong bóng tối, hắn cúi đầu thì thấy đôi chân trần của Cung Du đang đứng trên đất , hắn càng nhíu chặt mày hơn, còn chưa kịp nhìn kỹ vết thương trên mặt Cung Du thì hắn đã cúi người bế anh lên, nhẹ nhàng dỗ dành: “Được, vậy không ở trong bệnh viện nữa, chúng ta về nhà nghỉ ngơi. "

Cung Du mím môi biết ơn, gật đầu nói, "Cám ơn."

Quan Hành dễ dàng đáp ứng yêu cầu của Cung Du như này, không phải vì hắn luôn nghe lời anh, mà là vì hắn biết dựa vào suy nghĩ của Cung Du, hắn sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì không tốt cho anh.

Cho nên dù quyết định không ở lại bệnh viện, đối với một người lý trí như Cung Du, chắc chắn là do anh có những lý do không nói nên lời. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cho nên việc Quan Hành làm theo ý muốn của anh có thể khiến người bị thương có tâm trạng tốt.

Cung Du bị thương phải nhập viện là chuyện lớn không thể giấu, trong vòng nửa tiếng đã đứng đầu bảng hot search, từ Bạo chuyển từ đỏ sang tím cho thấy sức ảnh hưởng kinh người của anh.

Phương Mộc ngay lập tức được gọi trở lại công ty và giải thích ngọn nguồn đầu đuôi cho Tần Tư Dạ.

Cảnh hôm nay đoàn làm phim quay là cảnh Thái tử dấy binh định lật đổ chính quyền Hằng Đế nên người trên phim trường cực kì nhiều, mà hầu hết các vai phụ mới tuyển đều là những gương mặt xa lạ.

Cũng may trên trường quay có ghi chép tên người trong danh sách nên rất dễ để tìm ra diễn viên phụ đã làm Cung Du bị thương lúc đó.

Chỉ là khi người đó đến, trên mặt đầy vết thương còn nặng hơn cả Cung Du.

"Tống Cường đúng không, cậu bị sao vậy?" Phương Mộc tò mò.

"Té, té thôi." Diễn viên phụ tên Tống Cường cười trừ.

Trước khi tới, hắn ta đã gặp một cậu bé trông giống minh tinh ở lối vào Huy Đồ, hắn ta vốn không để ý lắm, cứ thế đi thẳng vào thang máy.

Không ngờ nhân lúc cánh cửa còn chưa đóng lại, đứa nhỏ đã vào theo hắn ta, mà điều khiến người ta ngạc nhiên là cậu thiếu niên đã thẳng tay hủy số hắn ta đã bấm và chọn tầng -2 thay vào đó.

Sau đó, lần cửa thang máy mở ra kế tiếp, hắn ta đã bị kéo vào góc chết của CCTV tầng hầm, vừa bắt đầu đã chế trụ cổ hắn ta mà không nói lời nào, hỏi hắn ta có phải hắn ta cố ý làm tổn thương Cung Du không.

Tống Cường không ngờ một đứa trẻ lại có thể đáng sợ như vậy, bàn tay  bóp cổ hắn vô cùng mạnh mẽ, tựa như một khi hắn mà nói dối thì bàn tay đó sẽ không chút do dự siết chặt hơn.

Nhưng hắn ta không dám nói thật, hắn ta sợ người đã thao túng hắn ta làm tổn thương Cung Du hơn là một đứa nhỏ.

Phục vụ cho đoàn phim và vai phụ đều được thay thế định kỳ, ai rảnh hay thiếu tiền đều có thể đến thử sức.

Bất kể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ cần tình hình không quá mức, không gây ra tổn thương không thể cứu vãn cho diễn viên, hơn nữa việc đó không phải do cố ý thì trách nhiệm nghiêm trọng nhất chính là trục xuất người đó.

Cho nên khi thư ký Tần Phương của Hứa Mân đến gặp hắn ta và giải thích điều này, Tống Cường đã đồng ý không do dự, đồng thời chấp nhận hình phạt mà hắn ta sẽ phải đối mặt vì vi phạm điều khoản bảo mật mà hắn ta đã ký.

Thế là hắn ta đã bịa ra một lý do hợp lý và thuyết phục.

"Tôi xin lỗi, tôi ghen tị việc cậu ấy có thể có được những thứ này chỉ vì cậu ấy đẹp trai..."

"Nên tôi mới định nhân lúc hỗn loạn mà đánh cậu ấy mấy phát, nhưng thật không ngờ hậu quả lại như vậy."

"Tôi xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi, xin hãy tha cho tôi."

Khi Quan Hành về đến nhà, Cung Du đang nằm ngửa trên ghế sô pha phòng khách và gọi điện thoại.

Hắn chậm rãi đến cạnh Cung Du, bế lão Tứ đang ngồi xổm trên bụng Cung Du và luôn muốn dùng đệm thịt nghịch băng gạc trên mặt anh xuống, vừa cúi người kiểm tra vết thương của Cung Du, vừa nhẹ nhàng vuốt ve nó hai cái, rồi xoay người dẫn nó về phòng mèo.

Quay đầu lại thì thấy Cung Du vẫn còn cười đùa với người trong điện thoại, Quan Hành dựa vào tường thở dài.

Anh trai ngốc nghếch.

Khi Cung Du thấy Quan Hành trở lại, anh liếc nhìn đồng hồ trên tường và thấy rằng đã đến giờ ăn tối, do đó anh định cúp điện thoại với Phương Mộc.

"Được rồi, tôi đi nấu cơm đây."

Phương Mộc cười lớn, "Cậu đặt đồ ăn đi, vốn mấy nay cậu đã bị thương thì chớ, đừng thêm cái trúng độc nữa."

"Cút đi." Cung Du cười mắng, "Cúp máy đây."

Phương Mộc đang định nói lời tạm biệt thì đột nhiên nhớ tới một chuyện: "À, đúng rồi, cậu phải tìm một người đồng hành để tham dự bữa tiệc rượu trong mấy ngày nữa đó, Tần Mạn, Tống Thanh và Lưu Triều Triều, quản lý của ba người bọn họ đã tới tìm anh, cậu xem thử?"

"Em..." Cung Du lúng túng, " Một mình em không được sao?"

Thấy Cung Du nói vậy, Phương Mộ chợt hiểu ra: "Tiểu Du, đừng bảo cậu định dẫn đứa nhỏ đó theo nha?"

Cung Du ngẩn ra một hồi mới nhận ra Phương Mộc đang nói về Quan Hành, "Không, em không định để Tiểu Quan đến nơi như này, cậu ấy quá sạch sẽ."

"...Sạch sẽ?” Phương Mộc cười mỉa.

Mặc dù anh ấy vui vẻ chấp nhận cơ thể của những chàng trai cô gái trẻ, nhưng anh ấy lại xem thường họ từ tận đáy lòng.

Anh ấy cũng biết, trong mắt những người trẻ tuổi đó, bọn họ đối với Phương Mộc cũng không có bất kỳ tình cảm chân thành nào.

Tất nhiên, Cung Du rất đẹp trai, vì vậy không thể loại trừ khả năng đứa nhỏ Quan Hành này thực sự thích cậu ấy.

Nghe thấy sự khinh miệt trong lời của Phương Mộc, Cung Du cau mày, "Phương Mộc, Tiểu Quan không giống với bọn họ."

"Vậy ảnh đế Cung vĩ đại cứ che chở cho cậu ta tiếp đi," Phương Mộc thấy anh không vui, dỗ dành nói: "Có cậu che chở cậu ta, cậu ta còn sợ không đi xa được trên con đường này hay sao?"

Cung Du cụp mắt xuống, cười một cách miễn cưỡng, "...Em, em làm gì có năng lực đó chứ."

E rằng chỉ có thể bảo vệ hắn hơn một năm nữa thôi.

Sau khi cúp điện thoại, Cung Du nghe thấy giọng của Quan Hành, "Anh à, em muốn đi cùng anh đến buổi tiệc rượu."

So với những ngôi sao nữ đó, Cung Du sẵn sàng ở bên Quan Hành hơn, và anh rất vui khi nghe điều này:

"Được chứ, vậy giờ chúng ta đi mua quần áo."

"Nhưng khuôn mặt của anh..." Quan Hành lo cho vết thương của Cung Du.

Sau khi xuất viện, Quan Hành không phụ lòng mong muốn của Cung Du, khăng khăng ngày nào cũng mời bác sĩ đến nhà kiểm tra, khi xác định là không sao thì hắn vẫn thấy bất an.

Cung Du đứng dậy mặc quần áo, cười nói: "Em xem anh như gấu trúc bự mà chăm đã bao ngày rồi, đã không sao cả rồi."

Đỗ xe xong, Cung Du đeo kính râm với khẩu trang, trang bị tận răng, ngay khi dẫn Quan Hành vào trung tâm mua sắm mà anh thường đến thì nghe thấy giọng thiếu niên sau lưng, giọng điệu đầy nghi hoặc.

"Anh hai?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play