Cung Du lại đưa Quan Hành về nhà mình, tâm trạng đã thay đổi so với lần trước.

Lúc vào cửa, anh còn ôm mấy cái giỏ lớn vây mấy con mèo mập đang muốn lao ra khỏi cửa, quay đầu lại thì thấy khuôn mặt cười của Quan Hành đang định nhận mấy cái giỏ từ tay anh.

Thấy cảnh này, Cung Du thản nhiên buông tay, yên tâm giao cho hắn.

Còn về sự bất an do chạm đầu ngón tay khi đưa giỏ, Cung Du đã quy tất cả là tại khuôn mặt của Quan Hành.

Đều do Quan Hành đẹp trai khiến người khác tin tưởng vô cùng, chứ không phải vì anh có bất kỳ suy nghĩ bậy bạ nào với Quan Hành.

"Anh ơi, khuya rồi, anh ngủ sớm đi, ngày mai mấy giờ anh tới phim trường thế? Em dậy làm bữa sáng cho anh."

Quan Hành cũng học theo hành vi thường lệ của Cung Du, thò tay vào trong giỏ mèo vuốt mấy cái, ánh mắt dịu dàng như ánh mặt trời nhìn Cung Du.

Cung Du bị nhìn đến mức thấy không thoải mái, vội bế con thứ tư đang nhảy cẫng lên dưới chân mình, sờ sờ hai cái, sau đó đặt nó vào ổ mèo có thể nhìn thấy ở khắp nơi trong phòng khách, rồi đi về phía phòng tắm ở tầng một như thật "Phương Mộc sẽ đến đón tôi vào ngày mai, anh ấy sẽ mang bữa sáng cho tôi. Cậu ngủ sớm đi, đừng lo cho tôi."

Quan Hành đứng đó không gì, ôm một giỏ mèo đi về phòng mèo.

Lúc đi ngủ, Cung Du ôm đầu gối ngồi ở mép giường mãi mà không tắt đèn, trên tay anh là đoạn kịch bản ngày mai sẽ quay.

Không phải anh không buồn ngủ, chẳng qua chỉ là anh cảm thấy trong lòng như có gì đó đang treo lơ lửng, khiến anh cảm thấy rất lo.

Mãi đến khi có tiếng gõ cửa, Cung Du mới phản ứng lại.

Dường như anh... đang đợi Quan Hành.

Cung Du vội vàng xuống giường, đi dép lê tới mở cửa, còn chưa kịp nói gì thì một ly sữa ấm đã được đặt vào trong tay.

"Anh uống chút sữa đi, cho dễ ngủ."

Giọng thiếu niên không hề dao động, nghe không ra cảm xúc gì.

Hai tay Cung Du cầm lấy ly, mấp máy môi, do dự nói: "Cậu..."

Anh thấy nếu mở miệng giữ Quan Hành lại ngủ ở phòng mình thì có vẻ như già mà không nên nết, cho nên anh hơi nghiêng người nhường đường cho Quan Hành để cậu tự giác bước vào.

Nhưng thay vì nhấc chân bước vào, chàng thiếu niên lại lùi lại hai bước và đi về phía phòng bên cạnh.

"Chúc anh ngủ ngon."

Nhìn bóng lưng của cậu, đột nhiên Cung Du thấy Quan Hành cho anh ảo giác cậu cao thêm chút.

Nghĩ đến đây, Cung Du lắc đầu.

Mới có mười mấy ngày, cũng không tiêm hoóc-môn gì, sao mà lớn nhanh vậy được.

Nằm trên giường, Cung Du không biết rốt cuộc đứa nhỏ đang tức giận hay là có tâm tình gì khác, anh chớp chớp mắt, một lúc sau mới chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Phim càng về cuối thì tình tiết sẽ càng phức tạp, đòi hỏi diễn viên phải nắm bắt chính xác cảm xúc căng thẳng mà nhân vật cần có.

Cung Du vừa thay xong quần áo, lúc bước ra khỏi phòng ngủ đã nắm chặt kịch bản trong tay, lúc đọc thầm còn thỉnh thoảng liếc hai cái.

"Anh, xuống cầu thang cẩn thận."

Giọng Quan Hành đột nhiên truyền đến, Cung Du mới phát hiện hắn đang bận rộn trong phòng bếp lầu một.

Thấy tâm trạng cậu hình như rất tốt, Cung Du lập tức trút bỏ được lo lắng đè nén cả đêm: "À, được."

Anh nghe lời bám vào tay vịn cầu thang, bước xuống từng bước thật vững vàng rồi đứng cạnh Quan Hành, lén quan sát cảm xúc trên mặt hắn, xem xem hắn có còn giận hay không: “Tiểu Quan, chẳng phải cậu nghỉ đông rồi hử, dậy sớm vậy làm gì? Hồi nữa ăn sáng xong thì đi ngủ tiếp đi."

Quan Hành không trả lời câu hỏi của anh mà hỏi ngược lại Cung Du: "Anh, làm sao để đi xe buýt ở đây vậy?"

Cung Du khó hiểu, "Cậu muốn đi đâu? Dưới tầng hầm có xe, chìa khóa đều ở cửa, cậu cứ tùy ý lái là được, cần gì phải bắt xe buýt?"

Quan Hành lắc đầu, mím môi nói: "Không được đâu anh à, nếu em lái Maserati đi làm thêm, họ sẽ không cần em nữa mất."

Cung Du nắm được trọng điểm trong lời của Quan Hành, "Cậu muốn đi làm thêm?"

Quan Hành ừm một tiếng, đặt sandwich đã chuẩn bị sẵn vào đĩa, đưa cho Cung Du: "Em không muốn mọi người nghĩ mình vô dụng."

Cung Du cau mày, cầm bánh sandwich, cắn một miếng. : "Tiểu Quan, không ai nghĩ cậu vô dụng cả."

Anh không muốn nghe Quan Hành tự coi thường bản thân mình.

Rõ ràng hắn là một đứa trẻ rất xuất sắc.

"Nhưng mà, em muốn kiếm chút tiền," Quan Hành ngẩng đầu lên, có nét tủi thân trong mắt, "Em muốn anh thấy em cũng là một người có ích."

Kỳ nghỉ cận kề lễ hội Xuân thật sự rất loạn, Cung Du không yên tâm để Quan Hành một mình làm thêm trong phố xá sầm uất, anh nhớ tới mấy ngày nay đoàn phim đang tuyển cu-li, anh bèn hỏi: "Nếu vậy cậu đến phim trường với tôi đi? Dạo này đang cần nhân viên thời vụ, cậu còn trẻ khỏe, đến đó giúp đỡ, tiếp xúc với những cái mới cũng tốt."

"Thật sự được chứ ạ? Có gây phiền toái cho anh không ạ?" Quan Hành vội vẫy đuôi.

"Không đâu," Cung Du xoa đầu cậu, bật cười vùng ra khỏi Quan Hành, người đột nhiên ôm lấy cánh tay anh, "Được, được, ăn xong thì chúng ta xuất phát."

"Tiểu Du, mấy nay nghỉ ngơi sao rồi?" Trần Khả Hoành vừa thấy Cung Du bèn ném điều phối viên đang nói chuyện với mình qua một bên rồi cười ha hả bước tới với nắp cốc giữ nhiệt trong tay: "Hôm nay cậu diễn cực rồi."

Cung Du có yêu cầu cao đối với bản thân, bất cứ khi nào có một tình tiết phức tạp vào ngày hôm sau, anh sẽ xem xét kỹ lưỡng tình tiết đó trước, và sẽ không bao giờ gây rắc rối cho các diễn viên đóng cùng anh.

Nghe vậy, anh cười, "Ổn cả, đạo diễn Trần, tôi nghỉ ngơi khá tốt, trái lại ngài thì luôn ở đây làm việc cực khổ trong thời tiết lạnh giá."

Trần Khả Hoành vốn thích đứa nhỏ Cung Du với tính cách như này, sau khi được anh quan tâm bằng giọng dịu dàng thì ông ấy càng cười tươi hơn.

Ông ấy vươn tay ôm lấy vai Cung Du, “Được, nghỉ ngơi tốt là được rồi, cậu đi trang điểm đi.”

Cung Du gật đầu, đưa tay nâng kính, “Nhân tiện, đạo diễn Trần này, ngài còn nhớ cậu bạn nhỏ mà trước đây tôi dẫn tới không?"

Những thành tựu ngày hôm nay của Trần Khả Hoành trong giới điện ảnh nơi các vị thần hội tụ, toàn nhờ vào đôi mắt độc đáo có thể chọn đúng người của ông ấy, chưa kể đến việc nhìn thấy một hạt mầm xuất sắc có một không hai như Quan Hành.

Sau khi bị Quan Hành từ chối, lúc ăn cơm ông ấy vẫn luôn nghĩ đến đứa nhỏ này, giờ được Cung Du nhắc tới thì gật đầu lia lịa: "Tôi nhớ chứ, sao thế, đứa nhỏ kia đổi ý rồi?"

Cung Du thấy Trần Khả Hoành có ấn tượng với Quan Hành, anh còn chưa kịp nói việc mình cần nhờ thì kế đến anh đã ngạc nhiên trước chút tự hào nhỏ bé vô thức hiện lên trong lòng anh.

Anh hắng giọng, "À, không phải, nhưng cậu ấy nghỉ đông rồi, tôi muốn cậu ấy đến đoàn phim rèn luyện, nếu cậu ấy thích bầu không khí này thì để cậu ấy thử diễn cũng không muộn."

Chuyện này cũng không tính là chuyện xấu với Trần Khả Hoành, ông ấy vội gật đầu, "Được, cậu ấy đồng ý tới là tốt nhất..."

Trần Khả Hoành còn muốn nói thêm gì đó, nhưng giọng chợt ngừng lại, ông ấy đưa tay đặt lên trán Cung Du, "Tiểu Du, cậu bị bệnh sao?"

"Hả?" Cung Du kinh ngạc nhìn ông ấy, "Đâu có."

"Sao mặt cậu lại đỏ như này, nhiệt độ phim trường cũng đâu có cao đâu..." Trần Khả Hoành có một cô con gái nhỏ hơn Cung Du vài tuổi, thấy anh như vậy, tình phụ tử mạnh mẽ của đạo diễn Trần bỗng bùng nổ, "Chẳng lẽ bị sốt rồi?" ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cung Du biết sao mình lại đỏ mặt, xấu hổ né tay Trần Khả Hoành, “Đạo diễn Trần đồng ý là được, tôi đi trang điểm đây."

Sau khi xử lý xong công việc trong tay, Quan Hành lễ phép từ chối đồ ăn nhẹ mà điều phối viên đưa cho, dời một chiếc ghế dài nhỏ ngồi sau lưng trợ lý đạo diễn, hai tay chống cằm, thỏa mãn nhìn Cung Du mặc áo choàng trắng giáp bạc đang đứng lặng hồi lâu trước cổng cung điện giằng co với đồng nghiệp cũ.

Ánh mắt không giấu giếm của hắn có chút tính xâm lược, nhìn đến nỗi Cung Du còn nhận ra hắn, anh thừa dịp quãng thời gian ống kính đang quay người khác, bực bội trừng mắt nhìn Quan Hành.

Quan Hành tựa lưng vào ghế cười rộ lên.

Điện thoại trong túi quần rung lên hai lần, Quan Hành lấy ra nhìn màn hình, khẽ nhíu mày.

Hắn bất đắc dĩ đứng dậy, sải bước đi tới cửa, quay đầu nhìn Cung Du đang nghiêm túc nói lời thoại, hắn thở dài, xoay người rời đi.

“Bách Ất, vì ngươi từng cứu ta nên lần trước ta đã tha cho ngươi một con đường sống,” Tướng quân Ân quy thuận Hằng Đế, kề kiếm lên cổ Bạch Ất, “Ngươi mà tiến lên nửa bước, ta sẽ giết ngươi.”

Mặt Bạch Ất nhuốm máu, khoảnh khắc thanh kiếm tướng quân Ân lướt qua, bóng hình anh lóe lên rồi anh chặt đứt trường kiếm dày dễ như trở bàn tay.

Anh ném đống sắt vụn vô dụng xuống đất, lạnh lùng nhìn tướng quân Ân, mỉa mai: "Phụ hoàng của ta cũng không ngờ rằng ta đã cứu một con chó dữ."

Trần Khả Hoành làm động tác ra hiệu máy quay lại gần mắt Cung Du, ghi lại mọi cảm xúc trong đôi con ngươi đen trắng rõ ràng đó, vừa xoa cằm vừa gật đầu.

Các cảnh hành động hôm nay nhiều hơn trước, số lượng diễn viên phụ cũng tăng lên rất nhiều vì cốt truyện, trường quay ồn ào không dứt, cũng nghe không rõ khẩu lệnh.

Đến nỗi khoảnh khắc khi bị đánh cho hôn mê vào sau đầu, Cung Du còn chưa kịp cảm nhận cơn đau thì tầm mắt đã tan rã ra, sau đó hai chân không còn sức lực, thình lình quỳ rạp trên đất.

"...Ư..."

Khoảnh khắc trước khi ý thức anh tan biến, anh cố nén cơn mê man, liếc nhìn về phía Quan Hành, nhưng trước khi tầm mắt anh nhìn tới đó, anh đã hoàn toàn bất tỉnh.

Chắc là cậu ấy...sẽ sợ lắm?

Khi quay lại phim trường, Quan Hành nhận ra mọi người đã đi hết rồi, hắn vội nắm lấy tay áo của nhân viên quét dọn, "Cô à, mấy người của đoàn làm phim đang quay phim ở đây đâu rồi?"

"Hài, vừa rồi xảy ra chút sự cố, vai chính bị lừa đập vào đầu ngất rồi, vừa rồi được đưa đến bệnh viện số ba."

Tim Quan Hành thắt lại, run giọng hỏi: "Ai? Vai chính là ai vậy?"

"Là ảnh đế Cung Du đó," nhân viên quét dọn chỉ chỉ vào chỗ trống, "Cậu nhìn đi, ở đó đó, còn có vết máu, tôi vừa định dọn dẹp."

Con người Quan Hành co lại, không thể tin nhìn theo ngón tay của cô lao công, quả thật trên mặt đất có lốm đốm vết máu.

Chết tiệt.

Vừa đến bệnh viện số ba, Quan Hành vội hỏi về phòng mà Cung Du nằm, vừa bước vào cửa khu phòng khám đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã, có vẻ người cũng không ít:

"Người đâu mau tới! Cung tiên sinh trốn rồi! Mau bắt cậu ấy lại!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play