Nghe thấy giọng nói của Quan Hành, Cung Du sững người trong giây lát.

Khi chưa quay đầu lại, mặt anh theo bản năng bắt đầu có hơi nóng.

Từ khóe mắt, anh có thể thấy chàng trai trẻ hôm nay mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu trắng sữa, mái tóc đen óng ánh lên một màu khỏe khoắn, cả người vừa đẹp vừa tinh xảo.

Cung Du chợt thấy tự ti, cảm thấy bản thân không xứng với hắn.

Anh lo mình đỏ mặt quay lại sẽ rất mất mặt, nên Cung Du chỉ hơi nghiêng đầu, bình tĩnh nhìn Quan Hành, nhưng giọng nói vẫn không lừa được người, lộ ra một chút vui mừng không giấu được:

"Sao cậu lại ở đây?”

Quan Hành thấy anh giả bộ không quan tâm, hắn hận không thể lập tức đẩy anh vào một góc liều mạng đòi hôn.

Lòng nghĩ vậy, động tác trên tay của Quan Hành cũng trở nên nhanh hơn rất nhiều.

Hắn nhẹ nhàng kéo hai bàn tay đang đút trong túi quần của Cung Du ra, cẩn thận che lại, giọng điệu đau khổ nói: "Vẫn lạnh như vậy."

Được chàng trai trẻ nắm tay, Cung Du có hơi ngượng ngùng, nhưng nhiệt độ lòng bàn tay của Quan Hành thật sự rất hấp dẫn, trên người anh cực kì lạnh, đến mức một lúc lâu anh mới miễn cưỡng rút tay ra.

Quan Hành tỉ mỉ xoa xoa đầu ngón tay lạnh đến trắng bệch của Cung Du, kéo anh dựa vào bức tường tương đối bằng phẳng, "Nghỉ chút đi, em dẫn anh đi ăn cơm."

Nói xong, tựa hồ sợ bị Cung Du xem thường, vội nhấn mạnh một câu: "Em mời." 

Cung Du cười phá lên, trên tròng kính đọng lại một tầng sương mù, anh bịt chặt đôi mắt sắp khóc kia, "Cậu tới đây rồi, tất nhiên tôi sẽ mời cậu ăn tối."

Quan Hành cũng nhếch mép cười, nắm lấy cổ tay Cung Du và lắc nhẹ, "Thành công."

Hai người đi tới bãi đậu xe, Cung Du vừa móc chìa khóa từ trong túi ra, Quan Hành ở cạnh liền vươn tay giữ lấy khuỷu tay anh.

"Anh ơi, tay lái lạnh lắm, để em lái."

Cung Du hơi kinh ngạc, "Cậu biết lái à?"

Quan Hành kéo khóa kéo xuống để mặt trước của áo bớt cồng kềnh, dễ dàng lên xe hơn, vừa lấy chìa khóa từ tay Cung Du, hắn vừa lấy bằng lái xe trong túi ra, đặt vào lòng bàn tay Cung Du.

Hắn mở cửa ghế phụ, bảo vệ sau gáy Cung Du để anh ngồi vào ghế phụ, sau đó từ phía bên kia lên xe, vừa khởi động xe vừa giải thích: "Kỳ nghỉ trước, em lái máy kéo cho người khác và kiếm được rất nhiều tiền, nên vừa tròn mười tám tuổi, em đã vội vàng đi thi lấy bằng lái xe, vì em nghĩ rằng nếu sau này học hành không tốt, em vẫn có thể ra ngoài và lái taxi để kiếm tiền nuôi sống gia đình."

"Em lấy bằng lái xe ở đội cảnh sát giao thông, nhưng em không đăng ký học lái xe, vì vậy em chỉ tốn có 800 thôi."

Giọng điệu của đứa nhỏ đầy tự hào, nhưng sau khi nghe xong Cung Du lại cảm thấy buồn không thể giải thích được.

Anh mở bằng lái xe ra, liếc nhìn ảnh chụp chứng minh thư của Quan Hành, khóe miệng cong lên.

Đẹp trai thật ra chẳng cần vỏ bọc hào nhoáng, chỉ cần tấm ảnh thẻ thôi cũng đủ đốn tim bao người rồi.

Quan Hành rất giỏi lùi xe, nếu không phải vì thấy khuôn mặt trẻ con của hắn, mọi người sẽ lầm tưởng hắn là một tay lái lão luyện.

Cung Du tháo khẩu trang và bỏ vào túi, đặt bằng lái xe của Quan Hành cạnh điều khiển trung tâm và nói: "Cậu xuất sắc như vầy, cậu có thể làm tốt mọi việc."

Quan Hành gật đầu, nhân cơ hội con đường thẳng tắp phía trước chạm nhẹ vào mu bàn tay Cung Du, cười nói: “Cuối cùng cũng ấm lên rồi.”

Cung Du nhanh chóng liếc hắn một cái, sau đó anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Quan Hành nhìn thấy nhà hàng mà Cung Du thường đến trên bản đồ, trong lòng hắn cho rằng Cung Du thích các món ăn của nhà hàng này, vì vậy hắn trực tiếp định vị đến đó.

Khi xuống xe, Quan Hành bắt gặp một tia lo lắng trên mặt Cung Du, hắn ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy anh?"

Nói xong, hắn đi theo Cung Du và cảnh giác nhìn xung quanh hai lần.

Cung Du lắc đầu, đeo khẩu trang đi vào trong, "Vào đi, không sao."

Mới ngồi xuống không bao lâu, đồ ăn đã được bưng lên.

Quan Hành trông rất đói, bưng bát cháo hạt sen hoa bách hợp uống một hơi no nê, Cung Du nhìn thấy mà đau lòng không thôi.

Hai người ngồi đối diện nhau, Quan Hành có thể nhìn thấy những cảm xúc phức tạp trong mắt Cung Du.

Nhìn Quan Hành một hồi, Cung Du tựa hồ chợt nhớ tới gì đó.

Anh đặt đũa xuống, cúi đầu lục trong ba lô, lấy ra một tấm thiệp đã chuẩn bị sẵn từ mấy ngày trước đưa cho Quan Hành: “Còn mấy ngày nữa là cậu nghỉ hè rồi đúng không? Cầm lấy cái này mua chút quà về tặng người nhà đi."

Quan Hành thấy vậy vội vàng đặt bát xuống, hai tay từ chối: "Không không không, anh à, em có tiền, tiền mà anh cho em, mười năm phung phí cũng dùng không hết."

Cung Du không hạ tay xuống, cũng không nói gì, chỉ khăng khăng đưa ra, để Quan Hành nhận nó.

Quan Hành liếm môi, lộ ra vẻ xấu hổ, "Thật ra, anh à, em có chuyện muốn bàn với anh."

Cung Du đặt tấm danh thiếp vào tay Quan Hành, ra hiệu cho hắn nói.

"Anh à, bố mẹ sinh cho em một đứa em gái." Quan Hành cúi đầu, dáng vẻ đáng thương, tựa như có thể khóc trong nháy mắt, "Kỳ nghỉ đông này về nhà... có thể không có chỗ để em ở."

Nghe vậy, Cung Du khẽ cau mày.

Vào ngày hai người ký hợp đồng, anh đã hỏi sơ qua về hoàn cảnh gia đình của Quan Hành, bà ngoại, bố mẹ, anh trai và em trai, cùng với gia đình sáu người của hắn sống trong một căn nhà nhỏ chưa đến 100 mét vuông.

Nhưng giờ lại sinh thêm một đứa nữa thì phải làm sao.

Nhưng trên thực tế, Cung Du, người chưa từng trải qua tình cảm gia đình, thực sự ghen tị với một gia đình hạnh phúc như vậy.

Niềm hạnh phúc được ở bên gia đình dù có nghèo hơn một chút, lại khiến anh không thể nào với tới.

"Cho nên... em có thể ở tạm nhà anh được không ạ?"

Nói xong, Quan Hành vội bổ sung, tựa hồ sợ Cung Du không đồng ý, "Em có thể nấu cơm cho anh, còn nữa...anh có thể..."

Hắn hơi đỏ mặt, "...sử dụng em."

Vừa dứt lời, khuôn mặt trắng nõn của Cung Du lập tức đỏ bừng, miệng lắp bắp, biểu cảm trên mặt còn hơi khó chịu vì xấu hổ và phẫn nộ: 

"Cậu, cậu muốn ở, thì cứ ở, chứ nói, nói chuyện này làm gì? Tôi cũng không phải..."

Cung Du quay đầu mất tự nhiên nhìn chằm chằm khung cửa sổ, "Tôi cũng không phải muốn lợi dụng gì cậu."

"Vậy sao anh lại muốn chọn chim hoàng yến (người đẹp) vậy?" Quan Hành cố ý trêu chọc anh, "Chẳng phải là vì muốn làm... "

Khi Quan Hành nói tới đây, hắn cố ý dừng lại và nhìn Cung Du.

"Trong đầu cậu đang nghĩ gì vậy hả?!" Cung Du không thể nhịn được nữa, "Cậu còn quá trẻ, tôi không thể làm được!"

"Hả?" Quan Hành bối rối mở to mắt, "Nhưng chẳng phải anh từng nói, bản thân rất thích nấu ăn hay sao?"

Nấu, nấu ăn?

...Mẹ kiếp.

Cung Du xấu hổ đỏ mặt, không dám nhìn Quan Hành, vẫn già mồm: "Đúng vậy, ý tôi là..."

Nói tới đây, giọng của Cung Du chợt dừng lại.

Anh không thể thừa nhận rằng kỹ năng nấu ăn của mình không tốt.

Nhưng nếu anh không thừa nhận, điều đó sẽ khẳng định sự thật rằng anh có suy nghĩ không đứng đắn.

"Vậy sao anh lại nói em còn quá nhỏ, anh không thể xuống tay cơ chứ?" dường như Quan Hành nhất định phải ràng buộc đạo đức đến cùng.

Nếu Cung Du có thể khiến ngừng vào bếp và buông bỏ nồi niêu xoong chảo, vô hình trung Quan Hành sẽ làm giảm được lượng công việc tiềm tàng của những người lính cứu hỏa chăm chỉ và tránh được những tổn thất không cần thiết ở mức độ lớn.

"Vậy sau này em nấu cơm nhé? Coi như cảm ơn anh đã thu nhận em đi." Quan Hằng cười.

Cung Du lườm hắn một cái, sau đó đổi chủ đề, "Tôi đi thanh toán."

"Không, đã đồng ý là hôm nay em sẽ đãi anh," Quan Hành đứng dậy khỏi ghế, ôm vai Cung Du, ấn anh ngồi lại ghế, sau đó đột nhiên cúi người hôn lên đỉnh đầu của anh, đạt được ý đồ chạy ra khỏi phòng riêng, "Anh đã trả tiền cho bữa ăn rồi đó."

Vào mùa đông, ngày ngắn ngủi, sau bữa ăn, trời bên ngoài đã tối đen như mực.

Trong lúc chờ đèn đỏ, Quan Hành thở dài nhẹ nhõm một hơi, sờ sờ bộ ngực phẳng lì và vùng bụng không lên xuống của mình, "Ăn no đã thật ấy." 

Cung Du nghiêng đầu nhìn hắn, không khỏi nhớ tới cơ ngực và cơ bụng tuyệt đẹp của hắn dưới lớp quần áo.

Nhận ra suy nghĩ không trong sạch của mình, Cung Du vội tức giận quay đầu đi.

Sau đó, anh nghĩ đến dáng vẻ hơi vội vàng của Quan Hành khi ăn, cộng với tình huống của chính mình, anh tự nhiên nghĩ ra nhiều điều hơn.

"Trưa không ăn gì sao?" ( truyện trên app T𝕪T )

Sau khi hỏi xong, anh lại thưởng thức lại lời của Quan Hành.

Không đúng, ý trong lời nói của hắn cứ như hắn từng thường xuyên chịu đói.

Do đó, anh hỏi lại: "Trước đây cậu luôn không ăn no à?"

Trước khi đến trường quay để tìm Cung Du, Quan Hành vừa xuống máy bay.

Sau khi báo cáo ngắn gọn với Quan Nghệ về tình hình nhà máy điện mới xây dựng của công ty ở nước ngoài, hắn quay lại giật chìa khóa xe của trợ lý Phương rồi bỏ trốn, Quan Nghệ tức đến mức mắng hắn một tràng dài.

Hắn thậm chí còn không có thời gian để phân chia cẩn thận, chứ đừng nói là ăn nửa miếng, hơn nữa Quan Hành rất không thích các bữa ăn trên máy bay, đói bụng lâu như vậy, đương nhiên hắn rất đói.

Quan Hành nheo mắt nhìn đèn đỏ hơn tám mươi giây ở trước mặt, nghe được câu hỏi của Cung Du, hắn rất muốn chọc cho anh cười.

"Ừm, trước đây ba anh em tụi em luôn tranh giành miếng ăn."

Cung Du tỏ vẻ lo lắng: "Vậy anh trai cậu đối xử tốt với cậu chứ? Có bắt nạt cậu với em trai cậu chỉ vì anh ta là đứa trẻ lớn hơn chứ?"

"Không, thực ra, anh trai em rất tốt với em. Khi em còn nhỏ, nhà em rất nghèo," Quan Hành xoa chóp mũi ngứa ngáy, che giấu cảm xúc trên mặt dưới bóng kính xe, "Mặc dù bây giờ anh ấy không giàu, nhưng ít nhất thì cũng khá hơn..."

Quan Hành dừng một chút, ngẩng đầu thở phào nhẹ nhõm, "Khi đó tụi em thường đói bụng..." 

Cung Du thấy cậu nhớ lại những ngày thơ ấu khó khăn, vội an ủi: "Không sao đâu Tiểu Quan, đừng nản lòng, hiện tại cậu đang học ở một trường đại học rất tốt, hơn nữa còn có tôi giúp đỡ cậu, với tư chất của cậu, chắc chắn sau này sẽ rất giàu có."

Tôi cũng sẽ để lại toàn bộ số tiền cho cậu. Cung Du thầm nghĩ.

"Cái cảm giác chịu đói rất khó chịu..."

Giọng Quan Hành khẽ run, nếu không phải do mình biết quá rõ về hoàn cảnh gia đình hắn, Cung Du thiếu chút nữa còn nghi ngờ hắn đang nhịn cười.

Nhưng khi một người phấn khích, tiếng khóc và tiếng cười sẽ rất giống nhau.

Cung Du lắc đầu, rũ bỏ suy nghĩ này.

Quan Hành nói tiếp:

"Hồi đó, anh trai em thậm chí còn ăn cứt."

Cung Du sợ bay màu.

Tại văn phòng Tổng giám đốc Tập đoàn Quan Thị.

Quan Nghệ, người đang nhìn tài liệu, hắt hơi dữ dội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play