Đoàn Tàu Luân Hồi - Khởi Động Lại《 Không Giới Hạn》

Chương 5:


5 tháng

trướctiếp

Thi thể của [Bình An], không, phải nói là bộ da duy nhất còn sót lại được bọc trong một chiếc chăn sờn rách chìm trong ngọn lửatiếng lách tách không ngừng vang lên, đồng thời kèm theo đó là mùi cháy khét xen lẫn mùi hôi thối quái dị.

Nhưng mà chỉ mới một ngày một đêm đã có người chết thảm, thậm chí sau khi chết không để lại họ tên thật, hay một bộ thi thể hoàn chỉnh...

Điều này chắc chắn đã khiến mọi người nhận thức rõ ràng hơn về sự khủng khiếp và tàn khốc của Xa Hạ Thế Giới.

Ai cũng đều lo sợ mình sẽ là người tiếp theo phải chết.

Sau khi Ngũ Hạ Cửu nói ra ở Làng Phật còn có một ngôi chùa Vạn Cổ, sắc mặt ông lão u ám khó coi, không muốn trả lời, thậm chí còn muốn quay người rời đi nhưng bị Chủ Quản và Lão Đậu chặn lại.

Ngũ Hạ Cửu không thèm để ý đến Hoàng Nha, bước tới trước hỏi: "Vì sao người trong làng lại không muốn nhắc tới chùa Vạn Cổ? Chùa Vạn Cổ và chùa Vạn Tân có quan hệ gì với nhau?"

"Ông à, ông không muốn nói không lẽ là đang sợ cái gì à?"

Ngũ Hạ Cửu quan sát vẻ mặt của ông lão, phát hiện vẻ mặt của ông ta đã thay đổi mấy lần.

Cậu nói: “Ông không muốn nói cũng không sao, chùa Vạn Cổ ở ngay trong làng, sẽ không chạy được đi đâu, chúng tôi có thể tự mình đi tới đó…”

"Không được!"

Lời còn chưa dứt, ông lão đã tức giận ngắt lời cậu: "Không được, các người không được đi tới chùa Vạn Cổ!"

"Tại sao chứ?" A Miêu nghi ngờ hỏi.

Ông lão im lặng một lát, cuối cùng nói: "Bởi vì... đó một ngôi chùa tai họa, chùa quỷlà một nơi không may mắn."

Không may mắn?

Sao lại là một ngôi chùa không may mắn?

Chủ Quản hỏi: “Ông có thể nói cụ thể hơn được không?”

Dưới sự truy hỏi của đám người Chủ Quản, A Miêu, cuối cùng ông lão cũng chịu kể lại một câu chuyện cũ.

Ban đầu làng này cũng không phải tên là làng Phật, đây chỉ là một ngôi làng rất bình thường, nằm ở một nơi hẻo lánh, người ngoài rất ít khi đến đây.

Sau nàycó một vị đại sư trên đường ngao du khắp nơi đã đến làng, ở lại trong làng để truyền giáo, cũng tìm người xây dựng chùa Vạn Cổ.

Giáo lý Phật giáo của vị đại sư này rất uyên thâm, được dân làng thời bấy giờ rất kính trọng.

Ngôi chùa tấp nập người đến người đi, đèn nhang chưa bao giờ ngừng, từng rất náo nhiệt và thịnh vượng.

Nhưng sau đó vị đại sư kia lại bị những thứ tiền tài phàm tục làm cho mờ mắt, không giữ được tâm Phật mà làm hại đến mạng sống của mọi người, cuối cùng có một ngày sự việc bị bại lộ, bị người khác phát hiệnsau này gánh chịu hậu quả ngay bên trong chùa Vạn Cổ...

Nhưng chuyện này vẫn chưa dừng lại ở đó.

Khi chùa Vạn Cổ dần trở nên hoang vắng đỗ nát, không còn ai đến nữa, dân làng lại phát hiện thường xuyên có bóng người đáng sợ đi lại trong chùa hoặc có những tiếng động lạ vào lúc nửa đêm, dường như là tiếng gõ mõ tụng kinh.

Không lâu sau đó, người dân trong làng bắt đầu mất tích, đầu tiên là thanh niên trai tráng, sau đó là trẻ con...

Ông lão tiếp tục nói: “Là nhà sư kia biến thành ác quỷ quay lại tiếp tục hại người.”

“Nhà sư đó muốn phá hoại sự yên bình của làng chúng tôi.”

Lúc ấy vì mạng sống chúng tôi muốn phá dỡ chùa Vạn Cổ, nhưng dù có lấy lửa đốt hay đập tường thì vẫn không thể phá hủy nó … Chúng tôi đã thử qua mọi cách nhưng đều không có tác dụng."

Cũng may có người đề nghị xây một ngôi chùa mới để trấn áp ác quỷcho nên mới có chùa Vạn Tân bây giờ.”

“Chỉ cần mọi người đến chùa Vạn Tân thành tâm bái Phật, nhà sư quỷ kia sẽ không có cách nào làm hại chúng tôi được nữa.”

Khi ông lão nói đến lời cuối cùng, trên mặt ông ta lộ ra vẻ sùng đạo, khuôn mặt già nua phủ đầy nếp nhăn dường như có vẻ kỳ lạ, có chút gian xảo .

Ngũ Hạ Cửu hỏi: “Ai đưa ra ý kiến xây chùa Vạn Tân vậy ông?”

Ông lão: "Hoàng Tài Phóng, ông ấy là một người có học thức nổi tiếng trong làng chúng tôi, tổ tiên cũng đã từng thi đậu tú tài."

"Bản thân ông ấy cũng rất hiểu biết, có thể đọc viết, rất thông minh nha."

“Nhưng đáng tiếc là sau khi Chùa Vạn Tân được xây dựng xong, có lẽ ông ấy đã bị ác quỷ nguyền rủa, chết khi còn rất trẻ.”

Ngũ Hạ Cửu suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi: “Hoàng Tài Phóng và Hoàng Kế Hành có quan hệ gì không ông?”

Ông lão: “Chú cháu.”

"Hoàng Tài Phóng không lấy vợ sinh con, Hoàng Kế Hành cũng xem như là một nửa con trai ông ấy."

“Sau khi Hoàng Tài Phóng qua đời, nghi thức chôn cất cử hành tang lễ đều do cháu trai của ông ấy sắp xếp, có thể coi là hết lòng hết dạ rồi.”

Ngũ Hạ Cửu gật gật đầu như có điều suy nghĩ.

Có vẻ như cái tên Làng Phật được bắt nguồn từ chùa Vạn Cổ.

Khi nhìn thấy những câu chuyện về Phật và nhà sư được khắc trên phù điêu của các trụ đá ở cổng làng trước đó, lúc đầu cậu còn nghĩ đó là về chùa Vạn Tân, hóa ra không phải như vậy.

Cậu hỏi một vấn đề cuối cùng: "Những tượng Phật có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trong làng có phải cũng đến từ chùa Vạn Cổ không?"

Sắc mặt ông lão không đẹp đẽ gì cho lắm.

Mễ Thái nghĩ đến cái gì đó vẻ mặt lập tức thay đổi.

Lão Đậu nhịn không được nói với Hoàng Nha: “Chúng ta nên đến chùa Vạn Cổ nhìn thử…”

"Không được, các người không được tới Chùa Vạn Cổ!"

Chưa kịp nói xong, ông lão lại lần nữa phản đối: “Trong chùa Vạn Cổ có ác quỷ ăn thịt người, chùa Vạn Cổ cũng là ngôi chùa ăn thịt người.”

"Một khi các người đi vào sẽ khiến làng của chúng tôi gặp tai họa."

A Miêu cố gắng giải thích: "Ông à, chúng tôi..."

Vẻ mặt ông lão tối sầm ngắt lời : "Nếu các người muốn đến chùa Vạn Cổ thì cút ra khỏi làng này, nơi này không chào đón các người."

Thái độ của ông lão rất cứng rắn, không có chỗ cho việc thương lượng.

Chỉ sợ nếu không đồng ý bọn họ sẽ thật sự bị đuổi ra khỏi Làng Phật, ngay lập tức sẽ bị vòng tay phán định là nhiệm vụ thất bại.

Đám người Hoàng Nha tạm thời không dám cứng rắn chống đối.

Dù sao vẫn còn năm ngày nữa đoàn tàu luân hồi mới quay lại.

Sau khi ông lão rời đi, giọng nói của Mễ Thái run rẩy: “Chẳng lẽ Bình An chết là vì đã đem về một pho tượng Phật không nên lấy?!”

Hôm qua lúc từ chùa Vạn Tân trở về, ở trên đường đi cậu ta và Bình An đã nhặt được thêm vài pho tượng Phật...

Bình An chết rồi, có phải sẽ đến lượt cậu ta hay không

Nghĩ đến đây, Mễ Thái cảm thấy hai chân mình mềm nhũn, không thể đứng vững nữa.

Lúc này Lý Thiên Thiên vội vàng khua tay hai lần.

A Miêu hiểu được, vội nói: "Cậu còn không mau đi vứt cái bức tượng nhặt được hôm qua đi?"

Cô đẩy đẩy Mễ Thái.

Mễ Thái như tỉnh mộng, vô cùng sốt ruột chạy nhanh vào trong phòng.

Cậu ta ném tất cả các tượng Phật đã nhặt về ra ngoài, mấy pho tượng Phật rơi xuống đất, lăn hai vòng.

Mễ Thái còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã nghe thấy Hoàng Nha nói: "Đừng có nghĩ đơn giản như vậy, cậu đã đụng chạm vào tượng Phật rồi, cho dù bây giờ có vứt đi cũng chẳng có tác dụng gì."

"Đương nhiên, nếu tượng Phật cậu mang về cũng đến từ chùa Vạn Tân, như vậy có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn..."

Ngũ Hạ Cửu liếc nhìn Mễ Thái, giờ phút này cậu ta sợ hãi đến nỗi mặt mũi trắng bệchvẻ mặt tuyệt vọng như tro tàn.

Ngũ Hạ Cửu nói: "Cái chết của Bình An không nhất thiết là do anh ta đã lấy tượng Phật từ chùa Vạn Cổ, có thể còn có những lý do khác."

Chùa Vạn Cổ và chùa Vạn Tân, đại sư và Hoàng Tài Phóng ... đều có liên quan đến nhau.

Mà lý do làm ra tượng Phật đã rất rõ ràng.

Tượng Phật thật? Tượng Phật giả? Hay chính là sự khác biệt giữa thiện và ác?

Bề ngoài thì vị đại sư này làm chuyện ác, nhưng thực tế có phải như vậy hay không?

Cái gọi là “chuyện xưa của đại sư” cho đến nay chỉ là lời nói một phía của ông lão, không thể hoàn toàn tin tưởng được, nhưng cũng không thể phủ định toàn bộ.

Cần phải đi một chuyến đến chùa Vạn Cổ mới được.

Lời “an ủi” của Ngũ Hạ Cửu khiến sắc mặt Mễ Thái tốt hơn một chút.

Hoàng Nha trầm giọng hỏi: "Cậu còn biết được cái gì?"

Ngũ Hạ Cửu: "Anh cảm thấy tôi còn có thể biết được cái gì nữa chứ? Dù sao thì tôi cũng chỉ là người mới, vừa bước chân xuống trạm đầu tiên, thực sự không thể so sánh với vị tiền bối là anh đây."

Cậu còn cong môi cười cười, vẻ mặt chân thành.

A Miêu: ... Cái này là công khai chế giễu người ta đây mà.

Quả nhiên, Hoàng Nha tức giận đến mặt mũi cũng đỏ bừng, hai tay siết chặt lại thành nắm đấm, dường như sắp không thể khống chế được nữa, muốn lao vào đánh nhau với Ngũ Hạ Cửu.

Thấy vậy, Chủ Quản và Lão Đậu vội vàng đi lên giảng hòa.

Sau vài câu khuyên nhủ, Hoàng Nha cười lạnh nói: "Tao rất muốn xem mày có thể sống được bao lâu."

Nói xong gã quay người rời đi.

Chủ Quản do dự muốn nói lại thôi, nhưng rồi cũng không nói gì, cuối cùng gã và lão Đậu đuổi theo Hoàng Nha rời đi.

A Chí do dự một lúc rồi cũng đi theo sau.

Còn lại ba người A Miêu, Mễ Thái và Lý Thiên Thiên vẫn đứng yên tại chỗ, không biết phải làm cái gì.

Ngũ Hạ Cửu hỏi: “Các cậu không đi theo bọn họ à?”

Sắc mặt Mễ Thái tái nhợt: "Tối nay có thể người chết sẽ là tôi..." Dù cậu ta có đi hay không cũng chẳng có gì khác nhau.

A Miêu: "Tôi, tôi nghĩ đi theo cậu sẽ tốt hơn."

Lý Thiên Thiên cũng có suy nghĩ tương tự.

Hơn nữa, cô bị câm, không nói được, đi theo đám người Hoàng Nha chắc chắn sẽ bị ghét bỏ hoặc phớt lờ.

Ngũ Hạ Cửu: "Vậy được rồi."

Cậu cũng không quan tâm lắm chuyện có người đi chung với mình hay không, cậu nói rõ việc mình muốn đến chùa Vạn Cổ để tìm kiếm manh mối.

Ba người A Miêu không có ý kiến gì.

Chùa Vạn Cổ nằm ở phía bên kia cổng vào làng, ngược hướng với chùa Vạn Tân.

Vị trí có vẻ khá xa và vắng vẻ, ở đây hầu như không có nhà dân nào. Càng đi, khung cảnh xung quanh càng trở nên hoang vu, là một nơi lạnh lẽo không có chút hơi người.

Lúc đến gần sát chùa Vạn Cổ, cỏ dại mọc um tùm hai bên, bóng cây che kín mái nhà.

Giữa những cành lá xum xuê, một ngôi chùa cao lớn hơn cả chùa Vạn Tân sừng sững hiện ra trước mắt, nhưng lại hoang tàn, cũ nát, tường cũng được sơn màu cam, mái nhà màu xanh xám...

Điểm khác biệt là mái hiên và tấm bảng ở cổng chùa bị mạng nhện phủ đầy, còn cánh cửa màu đỏ thắm đã bị một sợi xích sắt to khóa chặt lại.

"Làm sao mà vào bên trong được." nhìn ngôi chùa trước mặt, A Miêu tự lẩm bẩm.

Chùa Vạn Cổ cũng có tường bao rất cao, một người chắc chắn không thể trèo qua được rồi, dù có hai người cũng rất khó khăn. Mặc dù bên ngoài bức tường có những thân cây to áp sát, nhưng mà sau khi leo vào rồi đi ra kiểu gì, đây cũng là một vấn đề khó.

Ngũ Hạ Cửu tiến lên kiểm tra dây xích và ổ khóa, phát hiện ra không thể dùng vũ lực để đập ra, sẽ phải mất rất nhiều thời gian, tiếng động quá lớn chắc chắn sẽ thu hút dân làng lại đây, đến lúc đó lại còn phiền phức hơn.

Cho nên, nếu muốn vào bên trong chùa Vạn Cổ trừ khi họ tìm được chìa khóa.

Hoặc là trực tiếp mượn thân cây bên ngoài chùa để trèo qua tường, còn đi ra ngoài như thế nào thì vào bên trong rồi tính tiếp.

"Bây giờ chúng ta nên làm cái gì đây?" Mễ Thái nhìn Ngũ Hạ Cửu, chờ cậu đưa ra quyết định.

Ngũ Hạ Cửu suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Các cậu ở phía dưới trông chừng, tôi leo lên trên nhìn thử xem."

Ba người Mễ Thái gật đầu.

Ngũ Hạ Cửu động tác nhanh nhẹn trèo lên một cây cổ thụ bên cạnh bức tường.

Cậu đạp lên một nhánh cây to, nhìn vào trong chùa, bên trong chùa Vạn Cổ trống trải yên tĩnh, mặt đất phủ đầy tro bụi và bùn đất.

Giữa những khe hở của gạch đá xanh mọc đầy cỏ dại, lâu ngày không được dọn dẹp đã cao gần đến bắp chân, trông vô cùng lộn xộn.

Muốn nhìn vào sâu hơn để xem xét tình huống nhưng không thể nhìn được gì cả.

Ngũ Hạ Cửu nhíu mày suy tư, sau đó nhẹ nhàng chạm vào chiếc vòng bạc trên cổ tay trái, bảng điều khiển xuất hiện ngay trước mắt:

[Chúc mừng hành khách đã phát hiện ra chùa Vạn Cổ, nhận được thông tin liên quan - chuyện xưa của đại sư (tiến độ: 25%)]

Quả nhiên, thông tin đã thay đổi.

Chắc là do “chuyện xưa” mà ông lão đã kể có tác dụng thúc đẩy, cùng với những manh mối bổ sung về “tượng Phật thật, tượng phật giả”…

Như vậy bảy mươi lăm phần trăm còn lại phải tìm ở đâu đây?

trong chùa Vạn Cổ à?

Nghĩ như vậy, Ngũ Hạ Cửu ngẩng đầu lên, đồng tử đột nhiên co rút, tim đập thình thịch, suýt chút nữa không giữ được thân cây rơi thẳng xuống đất rồi.

Bởi vì, đằng sau một cây cột gần cửa phụ của điện thờ chính, một bóng đen không biết từ đâu hiện ra, nửa ẩn trong bóng tối.

Ngũ Hạ cửu nhìn vào bóng đen một lúc lâu.

Bỗng dưng, dường như chỉ trong một cái chớp mắt, thậm chí còn có thể nhanh hơn thế, bóng đen vụt qua rồi hoàn toàn biến mất.

Tốc độ nhanh đến mức Ngũ Hạ Cửu còn tưởng  vừa rồi mình bị hoa mắt.

"Sao vậy?" Lúc này, giọng nói của A Miêu từ dưới gốc cây vang lên.

Có lẽ là vì vừa rồi Ngũ Hạ Cửu bị giật mình đã tạo ra tiếng động quá lớn, nên A Miêu mới chạy tới hỏi thăm.

Ngũ Hạ Cửu: "Không có gì ... để tôi đi xuống trước đã."

Hết chương 5.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp