Sau khi từ trên cây gọn gàng nhảy xuống, Ngũ Hạ Cửu dẫn ba người cách xa bức tường bên ngoài chùa Vạn Cổ một chút, mới kể lại những gì vừa nhìn thấy bên trong chùa.
"Cái gì?! Ý của cậu là trong, trong chùa có người à? Không đúng, chưa biết là người hay quỷ..." Giọng nói của Mễ Thái càng lúc càng nhỏ, cuối cùng còn có chút run rẩy.
Chùa Vạn Cổ này đã bị bỏ hoang từ lâu rồi, những người già trong làng thậm chí còn không thèm nhắc đến, ai lại muốn đến đây chứ, hơn nữa chùa Vạn Cổ còn đang bị khóa kín?
Nếu không phải người thì chẳng lẽ là quỷ hả?
"Chúng ta... hay là chúng ta rời khỏi đây đi." lúc này tinh thần của Mễ Thái rất mỏng manh yếu ớt, giọng nói cứ run rẩy.
A Miêu cũng khó khăn lên tiếng: "Quan Chủ, cậu có thấy rõ... hình dáng của nó không?"
Ngũ Hạ Cửu lắc đầu: "Không thấy, 'hắn' quá nhanh, gần như nháy mắt một cái đã biến mất, chỗ đó lại quá tối, ngay cả hình dáng ra sao cũng không thấy rõ."
“Còn việc đó là người hay quỷ… hơn phân nửa là con người.”
"Tại sao chứ?"
Nghe nói là người, Mễ Thái cảm thấy thả lỏng được một chút, lại nhịn không được hỏi: "Cậu thấy được cái bóng của người đó à?"
Ngũ Hạ Cửu: "'Hắn' ở trong chỗ tối, làm gì có bóng để cho tôi nhìn thấy, chỉ là cảm giác thôi, tôi đoán đó là người."
Ngoại trừ lúc đầu bị bất ngờ làm cho giật mình, Ngũ Hạ Cửu không hề cảm nhận được bóng đen kia có ác ý gì, ngược lại...
Mễ Thái cắt ngang dòng suy nghĩ của Ngũ Hạ Cửu: "Mặc kệ là người hay quỷ, chỉ riêng việc xuất hiện trong một ngôi chùa hoang thì cũng đã đủ đáng sợ lắm rồi."
“Huống chi ông lão kia đã nói đây là một ngôi chùa tai hoạ, chùa quỷ.”
"Nếu thực sự có thứ gì đó không sạch sẽ, đến lúc đó chúng ta sẽ không có thời gian để chạy trốn đâu, hay là đừng vào nữa."
Mặc dù có thể tối nay cậu sẽ phải chết, nhưng cũng không muốn chết ngay bây giờ ...
A Miêu: "Hơn nữa chúng ta cũng không biết tìm chìa khóa ở đâu."
Lý Thiên Thiên gật đầu, cô cũng có suy nghĩ giống vậy.
Cái chết bi thảm của Bình An thực sự khiến họ sợ hãi.
Cái kiểu chết chỉ còn lại một bộ da quỷ dị như vậy, cũng không biết trước khi chết đã gặp phải chuyện khủng khiếp gì, vậy mà “người bên cạnh” ở cùng phòng lại không hề hay biết gì hết.
Chỉ những người trực tiếp trải qua cái chết mới hiểu được nỗi sợ hãi bên trong, mà chuyện đó cũng sẽ không khiến con người dũng cảm hơn, không sợ hãi nữa.
Mọi người đều biết là càng đến gần trung tâm lốc xoáy thì sẽ càng nguy hiểm hơn.
Nếu Xa Hạ Thế Giới đã nói chỉ cần sống sót đến giây phút cuối cùng trong thời hạn quy định, thì có thể nhận được một tấm vé tàu để rời đi, tạm thời cứ mặc kệ nó là loại vé tàu nào, thời gian sống dài hay ngắn.
Nói chung, hiện tại họ chỉ muốn tìm cách đảm bảo tính mạng an toàn là được.
Đây là sự rút lui, chối bỏ trật tự và ranh giới không xác định, nói một cách ngắn gọn chính là tâm lý trốn tránh.
Ngũ Hạ Cửu hiểu được suy nghĩ của bọn họ.
Nhưng cậu là loại người thích đối mặt với khó khăn, biết là không dễ dàng gì nhưng vẫn muốn bước tiếp, càng có tính thử thách càng khiến người ta thấy thú vị hơn.
Hơn nữa, cậu đang đợi trở về hiện thực gặp lại ông nội, còn quá nhiều nghi ngờ và không cam lòng muốn có được câu trả lời, thời gian một tuần ngắn ngủi trên cơ bản là không đủ.
Vì vậy, Ngũ Hạ Cửu lên tiếng: “Trong chùa Vạn Cổ nhất định có ẩn giấu manh mối then chốt.”
"Các cậu cũng đã nhận được tin tức liên quan về 'chuyện xưa của đại sư', cái này có liên quan mật thiết với chùa Vạn Cổ, muốn tìm hiểu rõ ràng, bắt buộc phải lẻn vào trong chùa tìm manh mối."
"Biết rõ đi vào trong có thể sẽ chết, nhưng lơ mơ không rõ cũng chưa chắc đã có thể sống tới cuối cùng đâu, không ai có thể đảm bảo chuyện nào là an toàn một trăm phần trăm?"
“Nếu như mọi người…”
Thực ra cậu có thể hành động một mình.
" Quan Chủ, cậu nói đúng, không thể nào cứ gặp phải một chút khó khăn là lại lùi bước được."
A Miêu nắm chặt tay nói: "Tôi muốn được an toàn sống sót lâu dài, nếu muốn kéo dài thời gian sống thì cần phải trả một cái giá nào đó."
Thấy A Miêu đã quyết định xong, Lý Thiên Thiên do dự một lúc rồi cũng quyết định đứng ở bên cạnh cô.
Mễ Thái nhìn trái rồi lại nhìn phải, cuối cùng đành cam chịu thở dài thật sâu: "Vậy tôi, tôi cũng tham gia."
Ngũ Hạ Cửu: "Không cần ép buộc chính mình."
Mễ Thái: “Không có ép buộc, chỉ là tôi thấy sợ, thực sự rất sợ hãi cảm giác tử vong.”
Cậu ta cười khổ: “Có thể các cậu không tin, thực ra tôi bị tai nạn xe là vì đang cố cứu người… toàn thân tôi bị xe lớn cán qua, đặc biệt là đôi chân, quả thực rất đau đớn. "
"Loại trải nghiệm chết chóc chỉ cần một lần là đủ rồi, nếu xảy ra lần nữa tuyệt đối sẽ khiến người ta điên mất."
Thậm chí cậu ta đã nghĩ là thà chết như vậy còn tốt hơn, để khỏi phải như bây giờ ở trong Xa Hạ Thế Giới mà lo lắng sợ hãi, ban đêm không có nổi một giấc ngủ yên.
Lời nói của Mễ Thái khiến A Miêu và Lý Thiên Thiên đều rơi vào im lặng.
Ngũ Hạ Cửu nói: "Tôi cảm thấy không cần phải sợ hãi, dù sao không phải ai cũng có thể có được cơ hội làm lại cuộc đời, sao lại không thể coi như đây là một loại may mắn chứ."
"Phải trả giá là chuyện không thể tránh được rồi."
Mễ Thái: "...Suy nghĩ của cậu lạc quan thật đấy."
Ngũ Hạ Cửu nhận lời khen mà không hề khiêm tốn.
Tạm thời không có cách nào đi vào chùa Vạn Cổ, trước tiên cần phải tìm được chìa khóa cái đã.
Nhưng chìa khóa ở đâu chứ?
Trước mắt Ngũ Hạ Cửu cũng không có manh mối gì.
Cậu nói: "Người dân của Làng Phật chắc chắn sẽ không vứt chìa khóa của chùa Vạn Cổ lung tung, có thể sẽ giao cho người đáng tin cậy nào đó cất giữ, hoặc giấu ở một chỗ nào đó."
Trong cấm địa của làng cổ à?
Nơi đầu tiên Ngũ Hạ Cửu nghĩ tới là chỗ này, nhưng sau đó lại lập tức bác bỏ.
Khả năng rất nhỏ, cậu đã quan sát địa hình xung quanh cấm địa, không giống một nơi có thể giấu chìa khóa cho lắm.
"Từ đường! Chìa khóa có thể được giấu trong từ đường của làng hay không?!"
A Miêu đột nhiên nói: " Ngày hôm qua, khi trở về từ chùa Vạn Tân, không phải chúng ta đã nghe thấy một ông lão đi ngang qua nói là bốn ngày nữa sẽ tổ chức Lễ Niết Bàn ở mảnh đất trống giữa chùa Vạn Tân và từ đường à?"
"Từ đường chắc chắn là một nơi quan trọng trong làng, có khi nào chìa khóa được giấu bên trong không?!"
Hai mắt Mễ Thái sáng lên: "Đúng đó, có khả năng lắm!"
Ngũ Hạ Cửu: "Chúng ta đi xem một chút."
Vị trí của từ đường không khó tìm, nhưng từ đường đều giống nhau sẽ không cho phép người ngoài đi vào.
Cũng may mắn là mặc dù làng Phật là một nơi rộng lớn nhưng số lượng người lại thưa thớt.
Đi lại trong làng, đôi khi ngay cả bóng dáng một người già cũng không thấy được.
Đương nhiên cũng không có người canh gác từ đường, xung quanh cũng vắng tanh.
Đúng là thời cơ tốt để lẻn vào.
Trên tấm biển ở cửa từ đường có viết bốn chữ "Công đức Tổ tiên", cánh cửa bên dưới không khóa.
Trước tiên Mễ Thái nhìn xung quanh một chút, sau đó mới cẩn thận đẩy cửa từ đường.
Đám người Ngũ Hạ Cửu luồn qua khe cửa đi vào, cửa gỗ kêu lên một tiếng kẽo kẹt, rồi lại bị đóng lại lần nữa.
Từ đường xây theo kiểu hai dãy hành lang đối xứng với nhau, ở giữa hai hành lang có một lư hương lớn, đối diện chính là khám thờ.
Thoạt nhìn, cách bày trí vừa đơn giản vừa sơ sài.
Ngũ Hạ Cửu nhìn hồi lâu rồi đi về phía khám thờ.
Khám thờ rộng rãi, không gian cũng rất lớn, trong đó có ba cái bàn thờ nhỏ, một cái cao to ở giữa và hai cái thấp bé đặt ở hai bên.
Bàn thờ cao nhất được che bằng một tấm rèm đỏ dày được kéo kín.
“Chìa khóa sẽ được giấu ở đâu đây?” A Miêu tự mình lẩm bẩm.
Trên mặt ba cái bàn thờ đều được đặt các đồ vật khác nhau, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy được.
Ở giữa có để đồ cúng và một lư hương nhỏ, trong lư hương vẫn còn chân nhang đã cháy hết.
Bàn thờ bên phải có đặt một chiếc hộp gỗ, bên trong là gia phả của người trong làng cổ, mở ra xem, ghi chép ở bên trong đều là những người họ Hoàng và họ Lý.
Bàn thờ bên trái cũng có một hộp gỗ khác, mở ra thì thấy một tấm bản đồ địa hình vẽ trên vải, bên cạnh có mấy dòng chữ nhỏ.
“Trong nhiều năm vì chống lại giặc ngoại xăm mà vẽ nên, phạm vi ngôi làng được tăng lên, xây dựng một bức tường phòng thủ...”
Vì vải đã cũ nên chữ viết bên trên đã có nhiều chỗ bị mờ, không còn rõ nét, nhưng bản đồ địa hình vẫn còn rất rõ.
Ngũ Hạ Cửu cầm tấm bản đồ vải đã mở ra, lúc thì xoay bên phải, lúc lại nghiêng nghiêng một chút, thay đổi đủ kiểu.
Mễ Thái ở bên cạnh nhìn thấy, kinh ngạc nói: " Hình dáng của ngôi làng này trông cứ như con rùa vậy đó."
Phạm vi chung của ngôi làng được đánh dấu bằng những nét to, nằm ở trên núi, đuôi ở phía trên, khi nhìn nghiêng trông sẽ na ná hình dạng của một con rùa.
A Miêu và Lý Thiên Thiên thấy vậy cũng vây quanh lại đây.
Ngũ Hạ Cửu chỉ ra: “Nếu tính toán không sai thì cổng làng lúc đầu chúng ta đi vào nằm ở vị trí chân trước bên phải của con rùa.”
“Chùa Vạn Cổ ở đầu rùa, chùa Vạn Tân thì ở chân sau bên phải, còn đuôi rùa... chính là cấm địa của làng cổ.”
Chùa Vạn Cổ và cấm địa... đầu đuôi đối nhau, gần như tạo thành một đường thẳng.
Ngũ Hạ Cửu nhịp nhịp vào tấm bản đồ vải, đem những điều này ghi nhớ trong đầu.
“Chỗ cái đuôi này là chỗ nào?” Thấy Ngũ Hạ Cửu dừng lại không nói nữa, Mễ Thái hỏi.
Ngũ Hạ Cửu vừa đem bản đồ cất trở lại hộp gỗ, vừa trả lời: “Là cấm địa của làng cổ, tạm thời chúng ta không nên đi tới đó, chỗ đó…”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt của Ngũ Hạ Cửu đột nhiên thay đổi, nhanh chóng nói nhỏ: "Có người tới! Mau trốn vào sau tấm rèm!"
Năm giác quan của cậu nhạy bén hơn nhiều so với người thường, đặc biệt là thị giác và thính giác.
Vì vậy, những tiếng động mà người thường khó có thể nghe thấy, cậu lại đặc biệt nghe được dễ dàng.
Cũng giống như tối hôm qua...
Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, lúc ở trong cấm địa của làng cổ, cậu lại không hề biết ông lão kia xuất hiện từ khi nào, nếu không cậu cũng sẽ không đổ mồ hôi lạnh sau lưng.
Trong từ đường chỉ cần đảo mắt qua cũng có thể thấy hết mọi thứ, cả đám chỉ có thể trốn sau tấm rèm.
Chiếc hộp gỗ đã được đặt trở lại vị trí cũ.
Sau khi Ngũ Hạ Cửu vừa nói xong, ba người A Miêu, Mễ Thái, Lý Thiên Thiên không hề nghi ngờ lời cậu, vội vàng hành động.
Ngũ Hạ Cửu là người cuối cùng núp vào sau tấm rèm dày, dùng hai tay đè lại để tấm rèm mau chóng ngừng đung đưa.
Ngay khi tấm rèm khôi phục lại trạng thái đứng yên như ban đầu, cửa từ đường liền bị đẩy ra – hai ông lão ôm đồ bước vào, bọn họ đến từ đường để thay đồ cúng.
Ngũ Hạ Cửu tập trung lắng nghe tiếng động bên ngoài tấm rèm.
Đúng lúc này, phía sau có người nhẹ nhàng kéo vạt áo của cậu.
Ngũ Hạ Cửu theo bản năng quay người lại, nhìn thấy cả một bức tường phía sau, chất đầy những tấm bài vị dày đặc.
Hết chương 6.