Đoàn Tàu Luân Hồi - Khởi Động Lại《 Không Giới Hạn》

Chương 4:


5 tháng

trướctiếp

Khi cậu trở lại tòa nhà hai tầng thì trời cũng đã tối hẳn.

Đám người Hoàng Nha nhìn cậu đi vào với vẻ mặt khác nhau.

A Miêu và Mễ Thái muốn nói lại thôi, Lý Thiên Thiên nhìn nhìn Ngũ Hạ Cửu, lại bắt gặp ánh mắt của ba người Hoàng Nha, Chủ Quản và Lão Đậu, lặp tức cúi đầu.

Bình An và A Chí thì im lặng, tỏ vẻ chẳng phải chuyện của bọn họ.

Về vẻ mặt của ba hành khách cũ, à... thực ra chỉ có Hoàng Nha thể hiện rõ ràng là không thân thiện lắm.

Ngũ Hạ Cửu đứng tại chỗ, quan sát biểu cảm của mọi người.

Cậu nhướng mày, nuốt lại lời định nói, chỉ hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Chủ Quản hỏi: "Cậu đã đi đâu?"

Ngũ Hạ Cửu: "Đi loanh quanh."

Chủ Quản: "Xa Hạ Thế Giới rất nguy hiểm, tốt nhất không nên chạy lung tung, hơn nữa, một người càng dễ bị thứ gì đó nhắm tới, tốt nhất nên hành động chung với mọi người."

Ý của  là Ngũ Hạ cửu vô tổ chức, vô kỷ luật, tự ý rời đi.

Lời nói của Chủ Quản rõ ràng cũng đại diện cho thái độ của Hoàng Nha và Lão Đậu.

Kinh nghiệm của ba hành khách cũ ở Xa Hạ Thế Giớihành khách mới không thể nào so sánh được, điều này tạm thời tạo ra mối quan hệ không công bằng giữa các hành khách.

Về phần Hoàng Nha, gã ta muốn đảm bảo rằng mình luôn có thể chiếm được quyền lên tiếng tuyệt đối và giữ vị trí lãnh đạo trong nhóm nhỏ này.

Nói một cách đơn giản, chính là muốn ra oai.

Cho nên sau khi Chủ Quản nói xong, gã ta liền nói thêm vào: “Cậu muốn tự tìm chết thì cứ việc, nhưng đừng làm liên lụy đến người khác, cũng đừng mong bọn này sẽ đi nhặt xác cho cậu.”

Vỏn vẹn một câu nói lại bao trùm rất nhiều ác ý.

Vẻ mặt Ngũ Hạ Cửu không hề thay đổi, chỉ nhướng mi đáp trả: “Nếu như anh là người chết trước thì sao?”

Sắc mặt Hoàng Nha đột nhiên trở nên u ám, khó coi.

Ngũ Hạ Cửu thấy vậy, khóe miệng cong lên: "Anh cứ yên tâm, chờ sau khi anh chết rồi, tôi không chỉ nhặt xác mà còn giúp anh lập bia mộ, không cần cám ơn đâu."

Nói xong cậu quay người đi lên lầu, không thèm để ý tới ánh mắt đáng sợ gần như muốn ăn tươi nuốt sống cậu của Hoàng Nha.

Hoàng Nha tức giận cười lạnh: "Tao chống mắt chờ xem khi nào thì mày chết!"

Không chỉ thời gian sống còn lại của một người sắp chết bị đóng băng ở Xa Hạ Thế Giới, mà dường như ngay cả một số chức năng sinh lý cũng bị đóng băng theo.

Hầu như không có cảm giác đói khát. 

Đã qua hết một ngày, Ngũ Hạ Cửu vẫn chưa cảm nhận được nhu cầu cần ăn uống nào từ cơ thể.

Điều này thật sự rất thuận tiện.

Ngũ Hạ Cửu suy nghĩ, cậu không biết nấu ăn, lại có chút kén chọn đồ ăn, thường ngày đồ ăn cậu gọi bên ngoài đều là tiệm cố định, một khi ăn phải đồ ăn không sạch, sẽ bị đau dạ dày.

Nếu ở Xa Hạ Thế Giới mà như vậy, chắc chắn là một chuyện phiền phức.

Hiện tại rất tốt, không cần phải lo lắng nữa rồi.

Ngũ Hạ Cửu từ trong túi móc ra một viên kẹo bạc hà, mở giấy gói lấy kẹo nhét vào trong miệng, hương vị mát lạnh dần dần xoa dịu tâm trạng của cậu.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa rất nhỏ.

Ngũ Hạ Cửu đi tới mở cửa ra thì thấy A Miêu đứng ở bên ngoài.

“Có chuyện gì à?” Ngũ Hạ Cửu đẩy kẹo sang một bên má hỏi.

A Miêu sửng sốt một chút mới lên tiếng: "À, thật ra cũng không có việc gì, chỉ là... cậu có muốn đem một pho tượng Phật vào phòng không?"

Câu cuối cùng, cô đưa tay lên che miệng thì thầm.

Phòng của Ngũ Hạ Cửu ở phía bên phải của tầng hai, phòng của A Miêu và Lý Thiên Thiên ở chính giữa, Hoàng Nha và Chủ Quản ở phòng ngoài cùng bên trái trên tầng hai.

"Tượng Phật?"

A Miêu: "Khi chúng tôi rời khỏi chùa Vạn Tân, ông Hoàng kia đã tặng cho mỗi người chúng tôi một pho tượng Phật bằng gỗ, nói là có thể xua đuổi tà ác, tiêu trừ tai họa và đảm bảo bình an."

"Hoàng Nha nói cho chúng tôi biết, ở Xa Hạ Thế Giới sẽ có một số NPC có thể cung cấp manh mối mấu chốt... Trong làng cổ này có rất nhiều tượng Phật, nói không chừng chúng có tác dụng gì đó."

Ngũ Hạ Cửu: "Mọi người đều ôm về à?"

A Miêu gật đầu: "Ừm, chưa hết đâu, Bình An và Mễ Thái còn lấy thêm hai pho tượng Phật bằng đá trên đường trở về nữa."

Ngũ Hạ Cửu hồi lâu mới ý thức được, chẳng trách lúc ở dưới lầu cậu thấy có mấy pho tượng Phật để ở trên bàn, chắc là của ai đó chưa kịp đem về phòng.

Rõ ràng trước đây trong nhà không hề có tượng Phật.

A Miêu: "Quan Chủ, hay là cậu cũng đi lấy vài pho tượng Phật đặt ở trong phòng đi..."

Ít ra nó cũng có tác dụng an ủi tinh thần.

Ngũ Hạ Cửu biết là A Miêu có ý tốt, gật đầu cảm ơn cô vì đã thông báo cho cậu.

Sau khi A Miêu rời đi, Ngũ Hạ cửu suy nghĩ hồi lâu rồi mới đi xuống lầu.

Không biết ngôi làng cổ này ở vào thời đại nào, chưa nói tới ngôi làng khép kín lại ít người, trong làng còn không có bất cứ dây điện, đèn điện, hay thiết bị điện tử nào cả.

Khi màn đêm buông xuống, bên ngoài trời tối đen, chỉ được chiếu sáng bởi ánh trăng và các vì sao.

Trong phòng cần thắp nến hoặc đèn dầu.

Lúc Ngũ Hạ Cửu đi xuống, ở tầng một đã không còn người, tất cả đều đã về phòng của mình.

Cậu cầm cây nến nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Gần cửa đã có tượng Phật, không khó để tìm được.

Ngũ Hạ Cửu nhìn thấy một pho tượng phật, ngồi xổm xuống, vừa mới dùng tay còn lại để nhặt tượng Phật lên, chiếc vòng tay quen thuộc lại nóng lên, bảng điều khiển bật ra——

Chúc mừng hành khách đã phát hiện được thông tin liên quan đến "chuyện xưa của đại sư", thử đoán xem pho tượng Phật này là thật hay giả? 

Ngũ Hạ Cửu: "ba chấm."

Tượng Phật còn có thật hay giả nữa à? !

Ngũ Hạ Cửu cau mày suy nghĩ hồi lâu, trong tay cậu là một pho tượng Phật bằng gỗ, nếu đổi sang một pho tượng khác thì sao?

Thông tin liệu có giống nhau không?

Ngũ Hạ Cửu quyết đoán đặt tượng Phật bằng gỗ xuống, ngược lại tìm tượng Phật bằng đá rồi lại cầm lên - kết quả cũng y như vậy, đều là thông tin suy đoán thật giả của tượng Phật.

Cậu đã thử đi thử lại vài lần, lần nào cũng cho ra kết quả y chang.

Định nghĩa thật giả của một pho tượng Phật là gì?

Chất liệu dùng để làm tượng Phật là gỗ và đá thông thường, không giống như vàng ròng hay bạc nguyên chất cần phải giám định phân biệt.

Nếu không phải là vấn đề chất liệu, vậy có khi nào liên quan tới bản thân người làm ra tượng Phật không?

Nhưng ai đã làm ra tượng Phật chứ?

Yêu cầu phân biệt thật giả, vậy không thể nào là cùng một người làm ra.

Huống hồ, ở ngôi làng này, tượng Phật có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi, không chỉ hàng trăm, mà có thể gần cả nghìn...

Hơn nữa, tượng Phật thật giả có liên quan đến " chuyện xưa của đại sư", hiện tại có vẻ như chỉ có một mình cậu biết được thông tin này.

Bởi vì đây rõ ràng là thứ tự trước sau.

Đầu tiên phát hiện ra có hai ngôi chùa ở Làng Phật, chùa Vạn Tân và chùa Vạn Cổ, nhận được những thông tin liên quan về " chuyện xưa của đại sư".

Sau khi đáp ứng đủ điều kiện, lúc này nếu cầm hoặc đụng chạm vào tượng Phật lần nữa, mới có thể tiếp tục nhận được manh mối liên quan.

Nếu không thì ngay từ đầu Mễ Thái đã biết được sau khi không cẩn thận làm đổ tượng Phật rồi.

Còn A Miêu đã nói với cậu về việc mang tượng Phật từ chùa Vạn Tân về, thì sẽ không che giấu tin tức về tượng Phật thật giả.

Có thể thấy được bọn họ chưa biết gì hết.

Nếu chỉ biết có chùa Vạn Tân mà không biết về chùa Vạn Cổ, thì thông tin này sẽ không xuất hiện.

Xem ra nếu muốn biết nhiều tin tức hơn, ngày mai phải đến chùa Vạn Cổ một chuyến rồi.

Ngũ Hạ Cửu cầm nến đứng lên, không lấy tượng Phật nữa, ngọn lửa yếu ớt chập chờn, chỉ chiếu sáng khoảng nửa mét xung quanh cậu.

Đêm nay ngay cả ánh trăng cũng không có, bốn phía tối đen như mực, ngoài tiếng lá xào xạc trong gió ra thì không có gì khác, dường như cực kỳ u ám và yên tĩnh.

Đặc biệt cỏ dại dưới mái hiên của ngôi nhà trong khu rừng, dường như sinh ra vô số bóng ma quỷ quyệt...

Ngũ Hạ Cửu chậm rãi thở ra, xoay người trở về nhà.

Thời gian sống bị đóng băng dường như không hề mang đi cảm giác buồn ngủ của con người.

Thể lực của Ngũ Hạ Cửu không được tốt lắm, hôm nay từ lúc xuống tàu tới bây giờ vẫn luôn bận rộn, lại phải leo lên leo xuống, hiện tại cậu đã mệt mỏi lắm rồi.

Sau khi trở về phòng, vừa nằm xuống giường là cậu đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đêm khuya, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Ngũ Hạ Cửu chợt bị một ít tiếng động không rõ đánh thức, mở mắt ra.

Cậu vẫn nằm im không ngồi dậy, ngọn nến thắp sáng trước khi ngủ không biết đã tắt từ khi nào, căn phòng lại một lần nữa chìm trong bóng tối, không thể nhìn thấy thứ gì xung quanh.

Cậu lắng tai cẩn thận nghe ngóng.

Tiếng động kia vang lên bên ngoài chứ không phải bên trong phòng.

Có người nào đó... Không đúng, có thứ gì đó lảng vảng ngoài cửa phòng cậu, tiếng bước chân trên sàn nhà không nặng không nhẹ, tạo nên tiếng động rất nhỏ.

Dường như nó đang dựa vào cửa, nhìn qua khe hở để dò xét, giữa nó và cậu chỉ cách nhau có một bức tường.

Theo bản năng Ngũ Hạ Cửu thả chậm hô hấp lại, gần như là nín thở, giữ cho thân thể mình không động đậy.

Không biết qua bao lâu, dường như chỉ mấy phút, hoặc chỉ là vài giây, ngoài cửa rốt cuộc không còn tiếng động gì nữa, hình như thứ kia đã rời đi.

Nhưng Ngũ Hạ Cửu vẫn chưa dám thả lỏng, đành phải nằm yên chờ đợi.

Cho đến khi chắc chắn là thứ đó đã thực sự rời đi, cậu mới dần dần thả lỏng cơ thể căng cứng của mình, thở phào nhẹ nhõm.

Thứ đó không thể vào phòng, hay nói đúng hơn là nó không thể trực tiếp đi vào.

Nếu không thì một cánh cửa phòng tồi tàn làm sao có thể chặn nó được.

Sau khi đã hoàn toàn thả lỏng, Ngũ Hạ Cửu lại ngáp một cái nhỏ.

Thực sự cậu rất mệt mỏi, nếu nó đã không thể vào được, vậy thì tiếp tục ngủ để lấy lại sức, ngày mai lại phải... mí trên mí dưới đánh nhau, cuối cùng dính chặt lấy nhau.

Sáng sớm hôm sau, Ngũ Hạ Cửu bị một tiếng hét chói tai đánh thức.

Bình An chết rồi!

Anh ta chết trong khi ở cùng một phòng với A Chí, xương cốt, nội tạng và máu đều biến mất, chỉ còn lại một bộ da nhăn nheo nằm trên giường, bên cạnh gối của A Chí.

Tất nhiên trong phòng chỉ có một chiếc giường đôi.

Vậy nên, khi A Chí tỉnh dậy, mọi người trong tòa nhà nhỏ đều nghe thấy tiếng hét vô cùng sợ hãi, không giống bình thường.

Khi Ngũ Hạ Cửu đến, A Chí đang co ro trong góc phòng, cả người không ngừng run rẩy, bộ dạng cực kì sợ hãi, rõ ràng là bị dọa không nhẹ.

Sắc mặt ai cũng rất khó coi.

Ngũ Hạ Cửu nhíu mày thật chặt.

A Miêu và Lý Thiên Thiên ôm nhau, không dám nhìn nhiều, Mễ Thái nôn khan mấy tiếng nhưng lại không thể phun ra được gì.

"Anh ta, sao... sao lại chết..." giọng nói của Mễ Thái run rẩy.

Lão Đậu: "Các kiểu chết ở Xa Hạ Thế Giới đều vô cùng kỳ quái, không biết được một lúc nào đó liền... Đây là cái giá phải trả để kéo dài mạng sống, có người thậm chí một ngày cũng không thể trả nổi."

A Chí không muốn tiếp tục ở trong phòng này.

Hơn nữa theo cách nói của Hoàng Nha, những thi thể chết không bình thường nên được xử lý càng sớm càng tốt.

Bọn họ trực tiếp dùng chăn đệm bọc chiếc túi da vào bên trong, rồi đem cả hai ra bên ngoài để đốt.

Lúc đang đốt, một ông lão đến hỏi vài câu, Mễ Thái bị hỏi thì ấp úng không biết nên trả lời như thế nào.

Ngũ Hạ Cửu nhìn ngọn lửa chập chờn một lúc, đột nhiên hỏi: “Chùa Vạn Cổ và Chùa Vạn Tân có quan hệ gì với nhau không?”

Vẻ mặt của ông lão bỗng chốc trở nên cứng ngắc u ám, ông ta im lặng không trả lời.

A Miêu không khỏi thắc mắc: "Chùa Vạn Cổ nào vậy?"

Ngũ Hạ Cửu: “Làng Phật có hai ngôi chùa, một cái là chùa Vạn Tân, cái còn lại là chùa Vạn Cổ, nhưng xem ra... người già trong làng đều không muốn nhắc tới chùa Vạn Cổ này.”

“Hôm qua tôi leo lên chỗ cao nhìn thử, vô tình phát hiện ra chùa Vạn Cổ nằm ở phía bên kia cổng làng.”

Mọi người đều ngạc nhiên.

Hoàng Nha không khỏi giận tái mặt hỏi: "Tại sao tối hôm qua lúc về cậu lại không nói?"

Ngũ Hạ Cửu nhướng mày tỏ vẻ vô tội: “Không phải tối hôm qua anh vừa giáo huấn vừa uy hiếp tôi à, tôi sợ quá quên mất tiêu.”

Lời này đương nhiên là nói mát.

Hoàng Nha lập tức tức giận, muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng lại nghẹn trong cổ họng.

Hết chương 4.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp