Đoàn Tàu Luân Hồi - Khởi Động Lại《 Không Giới Hạn》

Phần 1: Làng Phật Cổ. Chương 1:


5 tháng

trướctiếp

Cảm giác cận kề cái chết là như thế nào?

Ngũ Hạ Cửu đã may mắn được trải nghiệm một lần.

Cảm giác cô đơn vô cùng mãnh liệt, sự yên tĩnh bao trùm lấy cậu, kín không kẽ hở, khiến người ta nghẹt thở.

Mọi giác quan đều chìm trong bóng tối, dần dần rời xa thực tế.

Cậu lướt qua từng dòng ký ức của cuộc đời mình, những chuyện cũ từng trải qua dần hiện lên giống như đèn kéo quân ...  lo sợ, nghi ngờ, sợ hãi, trái tim cậu không ngừng thắt lại, như thể nó sẽ ngừng đập trong một giây tiếp theo.

Hóa ra trước khi chết thực sự có thể thấy lại ký ức, hóa ra đây chính là cảm giác của cái chết.

Cậu sắp chết.

Ngũ Hạ Cửu vô cùng tĩnh táo mà ý thức được tình huống hiện tại của mình.

Không, cậu không cam lòng cứ như vậy mà chết đi!

Cậu vẫn còn rất nhiều vấn đề mà cậu không thể giải đáp được.

Rốt cuộc là ai tràn đầy ác ý, hết lần này đến lần khác sắp đặt những trở ngại trong cuộc sống của cậu, khiến mọi việc cậu làm đều trở nên vô ích, cho đến khi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ?

Rốt cuộc là ai đã khiến tình trạng của ông nội trở nên trầm trọng hơn, đến giờ vẫn luôn hôn mê?

Rốt cuộc là ai... ai muốn giết cậu?

Những suy nghĩ đó tràn ngập và nuốt chửng cậu như một cơn thủy triều dâng trào.

Dường như nhận ra sự không cam lòng của cậu, bóng tối dày đặc và nhớp nháp rung chuyển dữ dội, từ từ tập trung về phía cậu...

Trước khi mất đi ý thức, Ngũ Hạ Cửu cười khổ nghĩ, nếu cậu chết đi, tiền nằm viện của ông nội sẽ phải làm sao bây giờ? Ai sẽ trả?

Không có tiền, không phải bệnh viện sẽ tháo ống thở của ông nội đấy chứ?

Ngũ Hạ Cửu không nghĩ tới mình lại có thể tỉnh lại một lần nữa vào giây phút cuối.

Bóng tối ngột ngạt chợt tan biến, cậu như người chết đuối kịp thời được kéo vào bờ, mở mắt ra, tim đập thình thịch như trống đánh, lồng ngực không ngừng phập phồng.

Đợi sau vài giây cho ý thức ổn định, Ngũ Hạ Cửu bình tĩnh lại, bắt đầu yên lặng mà quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Chắc hẳn cậu đang ngồi trong một toa tàu hỏa màu xanh lá kiểu cũ, toa xe trang trí theo phong cách cổ xưa, ánh đèn trên đỉnh đầu mờ nhạt ảm đạm, trước mặt không hề có bàn hay biển báo gì, mà bên ngoài cửa sổ là một màu đen kịt tựa như mực.

Không phải cậu đã chết rồi à?

Nơi này lại là chỗ nào?

Đã xảy ra chuyện gì? 

Ngũ Hạ Cửu cố gắng cử động thân thể, ngoại trừ có chút mệt mỏi nặng nề, lại không có cảm giác khó chịu gì, nhưng trên cổ tay lại truyền đến cảm xúc có chút lạnh lẽo xa lạ.

Cậu nhíu mày, giơ tay lên trước mắt.

Vốn dĩ trên cổ tay trái của cậu chỉ có một sợi dây đỏ do ông nội thắt cho, không hiểu sao bây giờ lại có thêm một vòng bạc lớn chừng hai ngón tay.

Chất liệu gần như trong suốt, bám chặt vào da không để lại bất kỳ khoảng trống nào, rõ ràng là không có biện pháp gỡ nó xuống.

Không lâu sau, một chút lạnh lẽo còn sót lại trên vòng cũng được làn da sưởi ấm.

Ngay lúc Ngũ Hạ Cửu đang định nghiên cứu thêm một chút, thì từ chỗ ngồi phía trước có một người đột nhiên nhảy dựng lên.

Vẻ mặt người này đầy hoảng sợ, hai tay mò mẫm thân thể mình một lượt rồi hét lên: "Xảy ra chuyện gì vậy? Không đúng nha! Chẳng phải tôi đã chết rồi à?! Cả hai chân đều bị nghiền nát..."

Theo tiếng nói này, dường như có một công tắc nào đó đã được bật lên, bên trong toa xe dần trở nên ồn ào.

"Đây là đâu?!"

"Không phải là tôi đang ở bệnh viện ư? Sao lại như thế..."

Đúng vậy, trong toa xe này không chỉ có một mình Ngũ Hạ Cửu.

Vừa mở mắt ra, cậu đã phát hiện trước sau, trái phải đều có người ngồi trên ghế da màu xanh lá.

Đoàn tàu đang đứng yên, cửa hai bên toa xe đóng chặt, lối đi chật hẹp.

Khi mọi người đứng dậy đi lại, tiếng bước chân trầm đục vang vọng khắp toa xe, Ngũ Hạ Cửu vẫn ngồi yên tại chỗ, im lặng quan sát.

Trong toa xe này có sáu người bao gồm cả cậu.

Trạng thái ban đầu của họ dường như giống y cậu, đều là...

Đúng lúc này, cánh cửa đang đóng chặt của toa xe phía trước đột nhiên truyền đến tiếng động.

Cánh cửa mà mọi người đã cố gắng dùng mọi biện pháp cạy ra nhưng không có kết quả, lại bị kéo ra từ bên ngoài, "loảng xoảng" một tiếng đập mạnh vào thân tàu, cửa sổ bị dán đầy báo cũ rung lắc hai lần.

Có ba người từ một toa xe khác đi tới.

"Có sáu hành khách mới, xem ra lần này độ nguy hiểm của Xa Hạ Thế Giới cũng không cao, may mà chúng ta đã đăng ký." Một thanh niên cao gầy vừa bước đi vừa nói.

Ngũ Hạ Cửu chú ý khi gã đang nói chuyện thì ánh mắt đảo qua toa xe một lượt, nói chính xác hơn là rơi vào trên người sáu "hành khách mới"... bọn họ.

Ánh mắt đó cũng không phải cái nhìn tử tế gì cho lắm.

Hai người còn lại đi phía sau một chút.

Một người khoảng ba mươi tuổi, mặc một bộ âu phục đen phẳng phiu, bộ dạng đoan chính, người còn lại trông lớn tuổi hơn một chút, khuôn mặt bình thường, ăn mặc tương đối tùy ý.

Người đàn ông mặc âu phục đen lên tiếng: "Không được thiếu cảnh giác, cho dù là Xa Hạ Thế Giới có rủi ro thấp đi nữa, nhóm chúng ta cũng có thể bị chết sạch."

Người lớn tuổi nhất trong ba người gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, dù sao trình độ nguy hiểm nào ở Xa Hạ Thế Giới cũng đều kinh khủng như vậy..."

"Này! Các người đang nói cái quái gì vậy?!"

"Cái đoàn tàu chó chết này là chuyện gì?! Muốn ra cũng không được, nhanh cho chúng tôi ra khỏi đây đi!"

Một người trẻ tuổi ăn mặc thời thượng đột nhiên cắt ngang cuộc nói chuyện giữa ba người, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn duỗi chân đạp lên ghế da màu xanh lá, để lại một dấu giày màu xám xịt.

Sau khi chàng trai trẻ lên tiếng, có người im lặng cảnh giác, trong khi những người khác bắt đầu đặt câu hỏi.

Thanh niên cao gầy nghe vậy, khóe miệng nhếch lên, cười lạnh nói: “Luôn có hành khách mới hỏi những câu ngu xuẩn.”

"Dùng đầu óc của mấy người mà nhớ lại thật kỹ đi, trước khi tới chỗ này, mấy người đang ở trong tình huống gì?"

Ngũ Hạ Cửu hơi nâng mí mắt.

Thanh niên cao gầy tiếp tục nói, trên mặt có chút giễu cợt và ác ý: “Cảm giác sắp chết như thế nào?”

Thân thể chàng trai trẻ cứng đờ.

Ngũ Hạ Cửu dựa lưng vào ghế, nghĩ thầm, quả nhiên, bọn họ đều bị đưa lên chuyến tàu này khi cận kề cái chết.

"Đúng vậy, đúng là tôi sắp chết rồi, nhưng làm sao tôi lại tới nơi này, chỗ này?" Một nữ sinh sắc mặt tái nhợt sợ hãi nói.

Cảm giác cận kề cái chết rất đáng sợ, một số cách chết lại càng khiến người ta sợ hãi hơn, huống chi việc tự mình trải nghiệm và nghĩ lại về nó.

Không có bao nhiêu người có thể giữ được vẻ mặt của mình.

Ngũ Hạ Cửu rũ lông mi xuống, cố gắng để bản thân mình hòa hợp với đám đông một chút.

Người đàn ông mặc âu phục giơ cổ tay lên nhìn thời gian rồi nói: "Còn khoảng năm phút nữa là tàu khởi hành, Hoàng Nha, nhanh chóng hướng dẫn cho hành khách mới đi."

Hoàng Nha cũng chính là thanh niên cao gầy mở miệng: “Sở dĩ các người đến nơi này là vì trước khi chết có sinh ra cảm giác không cam lòng mãnh liệt, hoặc là tâm nguyện chưa thực hiện được, hoặc là ý chí quá mạnh mẽ…”

"Nói chung, sau khi đoàn tàu luân hồi kiểm tra đo lường, các người bị kéo vào toa xe, sau đó, sẽ trải qua trạm thứ nhất của Xa Hạ Thế Giới."

Khi Hoàng Nha nói câu cuối cùng, khóe miệng lại xuất hiện nụ cười khiến người ta khó chịu.

“Xa Hạ Thế Giới có ý nghĩa gì?” Ngũ Hạ Cửu mở miệng dò hỏi.

Hoàng Nha nghe thấy giọng nói, nhìn sang, người đàn ông mặc âu phục cùng người lớn tuổi còn lại cũng không khỏi nhìn thêm một chút.

Không vì cái gì khác, chỉ vì trong toa xe này, chỉ có mỗi Ngũ Hạ Cửu vẫn còn đang ngồi.

Lúc trước cậu không lên tiếng nên không ai chú ý, bây giờ có vài người bắt đầu đánh giá.

Làn da của Ngũ Hạ Cửu rất trắng, trắng đến mức không có tì vết, nhìn gần lại càng thanh tú hơn, thậm chí không có lỗ chân lông.

Mái tóc đen hơi xoăn ở phần cuối, dày, bồng bềnh mượt mà, khuôn mặt có thể khiến người ta không chút do dự thốt lên một câu thật đẹp.

Người như vậy ở chỗ nào cũng sẽ thu hút ánh mắt của người khác.

Ngũ Hạ Cửu mặc kệ người khác đánh giá, vẻ mặt không hề thay đổi chút nào.

Thằng mặt trắng.

Trong lòng Hoàng Nha xem thường.

Nhưng nhiệm vụ hướng dẫn hành khách mới được trạm xe chỉ định, phần thưởng là một ngày sống sót.

Cho nên, Hoàng Nha trả lời: "Xa Hạ Thế Giới là nơi tràn ngập khủng bố và kinh dị chưa từng biết đến, với những cuộc trốn chạy và chiến đấu vô tận, tất cả những thứ khiến các người sợ hãi đều xuất hiện ở đó."

"Những hành khách bước lên đoàn tàu luân hồi đều là những người sắp chết, thời gian sống không còn bao nhiêu."

"Nếu có thể sống sót thành công ở Xa Hạ Thế Giới, có được vé xe cho riêng mình, là có thể kéo dài thời gian sống... mà mỗi người cần phải trải qua 13 trạm."

“Vậy, vậy nếu chết ở Xa Hạ Thế Giới, hoặc không tìm được vé tàu thì, thì phải làm sao?” Có người run rẩy hỏi.

Hoàng Nha chế nhạo: "Trở lại hiện thực, ngủ trong nghĩa trang, hoặc là sau khi bị hỏa táng thì được cất vào bình đựng tro cốt. Trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí hết, chẳng lẽ anh nghĩ có thể kéo dài mạng sống mà không cần trả giá gì sao?"

Bây giờ sắc mặt người kia đã trắng bệch giống như tro cốt luôn rồi.

Hoàng Nha: "Đây là đoàn tàu luân hồi, nó sẽ đưa chúng ta đến Xa hạ thế giới."

"Mỗi Xa Hạ Thế Giới đều có thời gian giới hạn."

"Vào đúng chín giờ tối của ngày cuối cùng, đoàn tàu sẽ quay lại, dừng trong mười lăm phút, trong thời gian quy định yêu cầu phải tìm được vé tàu cho riêng mình mới có thể lên tàu rời đi. Nếu không..."

Sau khi hiểu được ý còn chưa nói hết của gã, bầu không khí lo lắng tràn ngập trong toa xe.

"Sau đó đoàn tàu luân hồi sẽ đưa các người trở về trạm chờ khởi động lại, từ đó có thể trở về thế giới hiện thực."

Ngũ Hạ Cửu nhướng mày: Khởi động lại? Có phải ý của nó là bắt đầu lại cuộc sống một lần nữa...

Hoàng Nha dựa vào mép ghế da màu xanh tiếp tục nói: "Mức độ nguy hiểm của Xa Hạ Thế Giới có liên quan đến thời gian di chuyển của tàu, lấy mười phút làm cột móc."

"Một đến mười phút là mức nguy hiểm thấp, mười đến hai mươi phút là mức nguy hiểm trung bình và hai mươi đến ba mươi phút chính là mức nguy hiểm cực cao."

"Vé tàu được chia ra làm sáu loại."

"Mỗi loại vé nhận được sẽ có thời gian sống khác nhau, cũng có thể kiếm được một ít thời gian bằng cách hoàn thành một số nhiệm vụ nhỏ trong Xa Hạ Thế Giới."

"Lát nữa khi đoàn tàu khởi hành, vòng tay sẽ được kích hoạt, trên đó sẽ có hướng dẫn chi tiết hơn cho hành khách."

"Nhớ kỹ, tốt nhất không nên để lộ tên thật của các người trong đoàn tàu luân hồi và Xa Hạ Thế Giới. Mỗi hành khách đều cần lấy một danh hiệu."

"Hoàng Nha, chính là danh hiệu của tôi."

Sau khi Hoàng Nha vừa nói xong, hai tiếng còi tàu vang lên, tàu lập tức khởi hành.

Ánh đèn mờ ảo trong toa xe nhấp nháy vài lần theo chuyển động của tàu, kèm theo đó là tiếng “lạch cạch, lạch cạch” khi tàu lăn bánh trên đường ray vang lên không ngừng, tự dưng tạo ra mấy phần ngột ngạt.

Mà vòng tay kề sát da đột nhiên nóng lên, sau đó một màn hình trôi nổi xuất hiện trước mặt Ngũ Hạ Cửu.

[Họ tên hành khách: Ngũ Hạ Cửu]

[Danh hiệu: Vui lòng điền danh hiệu vào]

Ngũ Hạ Cửu suy nghĩ hồi lâu, thầm trả lời ở trong lòng: "Quan Chủ."

[Danh hiệu "Quan Chủ", có muốn xác nhận không? 

"Có, xác nhận."

Bảng điều khiển được làm mới trong một giây, nội dung đã thay đổi:

[Tên hành khách: Ngũ Hạ Cửu]

[Danh hiệu: Quan Chủ]

[Vé tàu: Chưa nhận được vé tàu]

[Đạo cụ: Chưa nhận được đạo cụ nào]

[Thời gian sống: 00:01:32 (Trạng thái: đang đóng băng)]

[Thông tin nhắc nhở của Xa Hạ Thế Giới: Chưa nhận được nhắc nhở ]

[Những điều hành khách phải biết: vé tàu được chia làm sáu loại.

Vé đứng: thời gian sống thêm một tuần.

Vé ngồi cứng: thời gian sống thêm một tháng.

Giường cứng: thời gian sống thêm ba tháng.

Giường mềm phổ thông: thời gian sống thêm sáu tháng.

Giường mềm cao cấp: thời gian sống thêm một năm.

Vé tàu cao tốc: thời gian sống thêm 5 năm, nhận được ba quyền lợi đặc biệt, xin hãy cẩn thận khi sử dụng.

Quy tắc bảo hộ của đoàn tàu luân hồi (đã được mở ra)...]

Lúc này, người đàn ông mặc âu phục đen chủ động mở miệng: “Thông tin nhắc nhở của Xa Hạ Thế Giới sẽ được cập nhật vào năm phút trước khi tàu đến trạm, nhớ kiểm tra.”

Nữ sinh sắc mặt tái nhợt trước đó thấp giọng nói: "Xin, xin hỏi, chúng tôi phải làm gì mới có thể lấy được vé tàu? Thời gian của mỗi loại vé tàu khác nhau rất lớn, nếu muốn lấy được vé tàu cao tốc..."

Lời còn chưa dứt, Hoàng Nha đã cười chế nhạo: "Vé tàu cao tốc? Đừng có nằm mơ nữa."

"Tỷ lệ có được vé tàu cao tốc gần như là một trên mười ngàn, ngay cả vé giường mềm cao cấp và vé giường mềm phổ thông cũng rất khó kiếm được."

"Còn vé giường cứng, ghế ngồi cứng và vé đứng, cô có thể lấy được một trong mấy loại này là đã tốt lắm rồi."

“Nhưng, nhưng mà thời gian sống của vé giường cứng chỉ có ba tháng, còn thời gian của vé ngồi cứng và vé đứng thì… càng ngắn hơn.” Cô bé lẩm bẩm, vẻ mặt càng lúc càng trắng bệch.

Lão Đậu là người lớn tuổi nhất trong ba người nói: “Vốn dĩ chúng ta đã sắp chết khi bị kéo vào đoàn tàu luân hồi, ba tháng… đã là một khoảng thời gian dài rồi.”

"Mặc dù ba loại vé phía sau không dễ dàng lấy được, nhưng cũng không phải là không thể."

"Phòng chờ khởi động lại có xếp hạng hành khách, mười hành khách đứng đầu chắc chắn đã nhận được giường mềm phổ thông  hoặc giường mềm cao cấp, thậm chí là vé tàu cao tốc."

Sau khi Lão Đậu nói xong, tâm trạng căng thẳng của nữ sinh dịu đi một chút.

Người đàn ông mặc âu phục đen với danh hiệu Chủ Quản nói: "Nói chung, vé tàu có hai phương thức xuất hiện, một là từ vòng tay phán định đưa ra, đây là vé tàu ảo."

"Loại thứ hai là xuất hiện chung với đạo cụ, đây là vé tàu thật."

"Yêu cầu thấp nhất để một tấm vé ảo xuất hiện là có thể sống sót đến phút cuối cùng trong khoảng thời gian quy định ở Xa Hạ Thế Giới. Vòng tay sẽ phán định, đưa ra một tấm vé đứng."

"Nếu các người muốn lấy được vé có thời gian dài hơn, cần phải tiến hành tìm hiểu, hoàn thiện những thông tin chưa biết trong Xa Hạ Thế Giới."

"Căn cứ vào mức độ hoàn thiện thông tin, vòng tay sẽ quyết định đưa ra loại vé nào."

"Đương nhiên, nếu hoàn thành tin tức ngoài danh ngạch có thể nhận được thêm thời gian khen thưởng, ví dụ như một giờ, hai giờ... Một ngày, hai ngày..."

Lời này vừa nói ra, có mấy người không nhịn được lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Ngũ Hạ Cửu bất ngờ lên tiếng: “Nhưng chủ động tìm hiểu, hoàn thiện thông tin cũng đồng nghĩa với nguy hiểm rất cao.”

"Vì Xa Hạ Thế Giới là nơi chứa những điều khủng bố và kinh dị chưa biết đến, nên chắc là rất khó khăn khi sinh tồn, đi sâu vào bên trong ... nếu không chú ý thì sẽ bỏ mạng."

Muốn lấy được vé tàu không phải là chuyện dễ dàng?

Chủ Quản gật đầu: "Đúng vậy."

Vẻ mặt của những người khác thay đổi liên tục, nghe những lời này thì đều trắng bệch như nhau.

Hoàng Nha liếc nhìn Ngũ Hạ Cửu một cái.

“Vậy, vậy còn loại thứ hai thì sao?” cô gái hỏi.

Chủ Quản: "Muốn đạo cụ xuất hiện phải dựa vào may mắn, chỉ có thể gặp không thể cầu."

"Đạo cụ được chia thành nhiều cấp độ, từ cao đến thấp, lần lượt là S cộng, S, A, B, C, D, E. Có khi các người ở Xa Hạ Thế Giới đến đạo cụ cấp E cũng không thể nhìn thấy."

"Nhưng mỗi khi đạo cụ xuất hiện, bên cạnh nhất định sẽ kèm theo một tấm vé tàu, chỉ là..."

Lúc này, Hoàng Nha đột nhiên ngắt lời Chủ Quản, sốt ruột nói: "Được rồi, nói nhiều như vậy làm gì chứ."

"Chờ bọn họ gặp được sẽ tự nhiên hiểu được thôi, hơn nữa, chắc gì bọn họ đã có thể sống sót qua ngày đầu tiên trong Xa Hạ Thế Giới chứ."

Chàng trai trẻ ăn mặc thời thượng không khỏi lộ ra vẻ tức giận và bất mãn trên mặt, nhưng lại không dám mở miệng nói gì.

Chủ Quản không nói gì nữa.

Một lần nữa, thứ duy nhất còn sót lại trong toa xe là tiếng “lạch cạch” đều đặn và đơn điệu của đoàn tàu đang di chuyển.

Đoàn tàu chạy gần mười phút, lông mày Hoàng Nha hơi nhăn lại.

Vừa đúng mười phút, trong nháy mắt vòng tay lại nóng lên.

Hoàng Nha không khỏi thầm mắng một tiếng: "Mẹ kiếp, mức độ nguy hiểm trung bình..."

Ngũ Hạ Cửu cúi đầu kiểm tra bảng điều khiển.

Thông tin nhắc nhở của Xa Hạ Thế Giới đã được cập nhật - [Các bạn là nhóm nhân viên của công ty truyền thông đến tham gia dã ngoại, nhưng không may bị lạc giữa rừng núi không có tín hiệu, không tìm được đường xuống núi. Trong lúc thức ăn và nước uống sắp dùng hết thì vô tình phát hiện ra một tòa kiến trúc được xây dựng trong ngôi làng cổ trên núi...]

[Xin cố gắng sống sót trong bảy ngày ở làng cổ, đoàn tàu luân hồi sẽ đón hành khách trở về vào đúng 9 giờ tối ngày thứ bảy. Đề nghị hành khách tự giữ vé của mình và lên tàu trong thời gian quy định. 】

[Cuối cùng, chúc quý khách có một chuyến đi vui vẻ. 

Đoàn tàu chạy tổng cộng mười lăm phút.

Sau hai tiếng còi dài, cánh cửa của toa xe tự động mở ra.

Hết chương 1.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp