Mặc dù bốn ông lão không đưa ra câu trả lời khẳng định, nhưng vẻ mặt của họ đã nói lên tất cả, có thể thấy Ngũ Hạ Cửu đã nói đúng.
Làng này có tên là Làng Phật.
Sau khi bốn ông lão rời đi, Ngũ Hạ Cửu mở đống chăn đệm được cột gọn ra, bắt đầu phân chia.
Chăn đệm chắc đã lâu không được sử dụng, trông cũ kỹ, rách nát, còn có nhiều chỗ bị chấp vá.
Trải ra một chút thì có mùi ẩm mốc, một số bề mặt còn dính một ít bụi và sợi lông.
"Khụ khụ." A Miêu đưa tay vỗ vỗ, bị tro bụi làm cho ho sặc sụa.
Vẻ mặt Mễ Thái đầy ghét bỏ, cậu ta nắm một góc chăn lên nói: "Bao lâu rồi không giặt phơi vậy? Dơ quá đi thôi, cái này có thể cho người khác đắp hả trời?!"
Nhưng vào ban đêm trời lạnh, không đắp chăn sẽ bị lạnh cóng, chỉ mặc quần áo trên người thì không có cách nào giữ ấm được.
Bởi vậy, dù không muốn thế nào đi nữa thì cũng phải chịu đựng.
Trước khi sử dụng chăn đệm, tốt nhất nên cố gắng phủi sạch bụi càng nhiều càng tốt.
Vài người cảm thấy chỉ cần đắp tạm là được rồi, nên mang chăn đệm về phòng trải ra.
Bên ngoài phòng tầng hai, A Miêu nhìn Ngũ Hạ Cửu hỏi: "Quan Chủ, làm sao cậu biết tên của ngôi làng này? Không phải là vì trong làng có nhiều tượng Phật đấy chứ?"
Nhưng ngôi làng cũng có thể được đặt tên theo ngôi chùa, ví dụ như là làng Vạn Tân, không nhất thiết phải dùng từ "Phật".
Ngũ Hạ Cửu thuần thục phủi bụi trên chăn, lùi lại vài bước để tránh bụi bay vào mình, nghe vậy trả lời: "Ừm, hầu như tất cả tượng Phật ở trong làng đều là Phật Thích Ca Mâu Ni."
"'Phật Đà' là phiên âm được dịch từ tiếng Phạn, có nghĩa là người giác ngộ trong tiếng Phạn. Đó là danh hiệu kính trọng mà các Phật tử đặt cho Đức Phật Thích Ca Mâu Ni."
“Ngoài ra, ông lão còn nói bốn ngày nữa trong làng sẽ tổ chức Lễ Niết Bàn, kết hợp với những nét chữ còn sót lại trên đỉnh và chuyện xưa trên bề mặt phù điêu của cột đá ở cổng làng, không khó để đoán ra."
Mặc dù chữ viết đầu tiên rất khó nhìn ra, nhưng vẫn có rất nhiều manh mối chỉ ra chúng.
Mễ Thái đứng ở một bên nghe đến mê man, nhịn không được hỏi: "Những bức phù điêu trên hai cột đá ở cổng làng có viết chuyện xưa hả? Vậy Lễ Niết Bàn lại là lễ hội gì nữa?"
"Sao cậu có thể biết nhiều như vậy, cậu không phải là đạo sĩ hả?"
Lý Thiên Thiên và A Chí cũng không nhịn được nhìn qua.
Ngũ Hạ Cửu phủi bụi xong, gấp chăn lại, ôm bằng một tay, ngước mắt lên trả lời: “Lễ Niết Bàn là lễ hội của Phật giáo để tưởng nhớ ngày Đức Phật Thích Ca Mâu Ni qua đời.”
"Tôi biết nhiều vì bình thường tôi đọc rất nhiều sách."
"Hiểu biết nhiều thì làm được cái gì, ở chỗ này không phải chỉ đơn giản dựa vào đầu óc là được, có vài người thông minh cũng chẳng thể sống nổi đến cuối cùng."
Một tiếng cười khẩy đột ngột truyền đến từ phía sau.
Ngũ Hạ Cửu quay đầu lại thì nhìn thấy đám người Hoàng Nha, Chủ Quản đang từ trong phòng đi ra.
Hoàng Nha: "Các người nghĩ đi đến đây để chơi xuân hay gì? Làm cái gì cũng chậm chạp lề mề, còn không nhanh lên!"
Chủ Quản từ phía sau nói: “Chúng tôi dự định đến chùa Vạn Tân xem xét một chút, tìm xem có manh mối của vé tàu hay không, dù sao làng này cũng không thoát khỏi có quan hệ tới Phật.”
Nếu tình cờ bổ sung được một số thông tin bị thiếu, sẽ có cơ hội nhận được vé tàu có thời hạn dài hơn.
Ai lại không muốn kéo dài thời gian sống của mình chứ.
Cho nên, sau khi nghe Chủ Quản nói xong, đám người A Miêu, Mễ Thái vội vàng vào phòng cất chăn đệm, A Miêu còn thuận tay lôi kéo Ngũ Hạ Cửu vẫn đang thong thả bước đi, để cậu di chuyển nhanh hơn.
Ngũ Hạ Cửu không từ chối ý tốt của cô.
Phạm vi của Làng Phật nhìn có vẻ rất rộng lớn, nhưng người dân trong làng lại thưa thớt, hơn nữa còn đều là người già, trên đường đi số người gặp được quả thực rất ít.
Có một ông lão biết bọn họ sắp đến chùa Vạn Tân, lập tức cười ha ha nói: “Đến chùa Vạn Tân để cúng bái là chuyện rất tốt nha, cầu xin Bồ Tát che chở, có thể được bình an”.
Có vẻ như mấy người già có cách nhìn rất tốt đối với chùa Vạn Tân.
Nhưng Ngũ Hạ Cửu không khỏi cảm thấy khó hiểu, nếu những người già trong làng này vẫn thờ cúng, cầu nguyện Phật như cũ, đối với chùa Vạn Tân vẫn rất tôn sùng, kính trọng, vậy tại sao họ lại muốn xóa bỏ chữ viết trên đỉnh cổng làng?
Chuyện này rõ ràng rất mâu thuẫn, không hợp lý.
Trong lúc cậu mãi mê suy nghĩ, chùa Vạn Tân đã ở ngay trước mắt.
Ngôi chùa này có tường bao được sơn màu cam, xung quanh tường là những cây tùng và cổ thụ xanh tươi, nóc chùa có màu xanh xám, dưới mái hiên có khắc nhiều đám mây cát tường, phù điêu chạm khắc tượng Phật.
Một tấm bảng treo lơ lửng viết ba chữ: "Chùa Vạn Tân", bên dưới chính là cánh cửa chùa đang mở rộng.
Hoàng Nha dẫn đầu bước vào trong, đi một vòng xung quanh, phát hiện bên trong ngôi chùa không có một bóng người.
Ngôi chùa không lớn lắm, chỉ có một pho tượng Phật được đặt ở điện thờ chính, bàn thờ, lư hương, mõ, đệm hương bồ, nhưng lại không thấy có nhang Phật.
Trong điện thờ chính trống rỗng, nhưng tương đối sạch sẽ, không biết trước kia đèn nhang hưng thịnh sẽ trông như thế nào.
Ngũ Hạ Cửu vốn tưởng rằng chuyến đi đến Chùa Vạn Tân lần này sẽ không thu hoạch được gì, quả thực tìm đi tìm lại mấy lần cũng không phát hiện cái gì.
Khi Hoàng Nha đang chuẩn bị rời đi, ở cửa chùa bỗng nhiên có một ông lão đang đi vào.
Trong ngực ông ta đang ôm một thứ gì đó, nhìn thấy bọn họ thì dừng lại hỏi: “Đến bái Phật à?”
Hoàng Nha đi tới gần, bởi vì không tìm được cái gì nên có chút sốt ruột: "Bái cái gì mà bái? Ngay cả một cây nhang cũng không có."
Ông lão nói: “Vừa đúng lúc, tôi có mang nhang Phật tới đây”.
"Tôi là người làm nhang duy nhất còn sót lại trong thôn, mấy cô cậu muốn nhang thì cũng chỉ có tôi mới có. Bình thường tôi cũng là người canh giữ chùa Vạn Tân, hầu như không có người đến."
Ông lão vừa nói vừa bước vào điện thờ chính, đặt túi giấy trên tay lên bàn thờ rồi mở ra, lộ ra bó nhang Phật được gói cẩn thận bên trong.
Ông lão nói bọn họ cứ tự nhiên lấy dùng.
"Muốn, muốn bái lạy à?" Bình An nhịn không được hỏi.
Anh ta muốn bái lạy, nhưng đám người Hoàng Nha không có động tĩnh gì, anh ta cũng không dám tự ý hành động.
"Bái, bái chứ, không phải nói sẽ được bình an sao?" Mễ Thái bước tới trước, cầm lấy ba cây nhang.
Sau khi mượn lửa thắp lên, Mễ Thái lạy ba lạy rồi cắm nhang vào lư hương trống rỗng, khói lượn lờ bay lên, nháy mắt trong điện có thêm vài phần hơi thở nhang đèn.
Mễ Thái bước sang một bên, Lão Đậu tiến lên.
Bình An thấy vậy, cũng vội vàng chạy đi lấy nhang, những người còn lại cũng làm theo.
Mễ Thái tạm thời không có việc gì để làm, nên tìm ông lão làm nhang để nói chuyện: “Không biết nên gọi ông như thế nào ạ?”
Ông lão: “Hoàng Kế Hành, cứ gọi tôi là ông Hoàng đi.”
“Chàng trai trẻ không đi thắp nhang bái Phật à?”
Câu cuối cùng rõ ràng không phải là nói với Mễ Thái, cậu ta nhìn theo ánh mắt của ông lão, thì thấy Ngũ Hạ Cửu vẫn đứng đó không hề nhúc nhích.
Ngũ Hạ Cửu bình tĩnh nói: “Tôi không bái Phật.”
Mễ Thái: "A, đúng rồi, cậu là đạo sĩ, tôn giáo không giống nhau."
"Nhưng nếu là để được bình an, cũng không cần để ý nhiều như vậy, cúng bái đâu có phân biệt thần tiên ma quái đâu...Ơ? Cậu đi đâu đấy?"
Đang nói, Ngũ Hạ Cửu lại đột nhiên đi ra bên ngoài chùa.
“Đi dạo một chút thôi.”
Mễ Thái gãi gãi đầu.
Khi Ngũ Hạ Cửu sắp bước qua ngưỡng cửa của ngôi chùa thì quay đầu lại, ông Hoàng đứng ở giữa điện nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cậu, sau khi chạm mắt với cậu, đột nhiên nhếch mép cười.
Làng cổ được xây dựng trên núi, địa hình có cao có thấp.
Từ ngôi nhà này đi ra phía trước một khoảng, là có thể nhìn thấy mái nhà khác ở bên dưới.
Rời khỏi Chùa Vạn Tân đi lên phía trước, nhà cửa càng ngày càng ít, địa hình càng ngày càng cao, càng đi càng dốc, cuối cùng chỉ còn lại một con đường nhỏ gập ghềnh, ngay cả tượng Phật cũng hiếm thấy.
Càng đi xa, cỏ dại đã cao tới mắt cá chân, ngọn cỏ xuyên qua ống quần, cọ vào da thịt, gây ra cảm giác ngứa ngáy .
Đến cuối con đường nhỏ thì cỏ dại đã che phủ hoàn toàn, cành lá của ngọn cây đan xen vào nhau không thể tách rời, như thể chúng đang cố gắng che đi mọi ánh nắng mặt trời.
Nhìn qua khoảng trống bị cành cây che chắn, phía bên kia khu rừng tối đen như mực.
Ngũ Hạ Cửu đẩy bụi cỏ qua một bên, dẫm lên đám cỏ dại không chịu nằm xuống rồi đi tới trước một thân cây.
Không còn thứ cản trở tầm mắt, Ngũ Hạ Cửu nhìn thấy có một sợi dây thừng to bằng nắm tay buộc vào một thân cây to khỏe.
Sợi dây thừng rất dài, nó quấn quanh cây này rồi vòng qua một cây khác...
Cây cối xung quanh đều được dây thừng vòng quanh, tạo thành một vòng bảo vệ.
Không cho đến gần à?
Không lẽ đây chính là cấm địa gì đó của làng cổ sao?
Ngũ Hạ Cửu vừa nghĩ thầm vừa đưa tay chạm vào sợi dây thừng, khi đầu ngón tay đụng tới cọng dây, trong nháy mắt vòng tay nóng lên, ngay sau đó bảng điều khiển xuất hiện trước mặt cậu.
【Chúc mừng hành khách đã phát hiện được cấm địa của làng cổ, nhận được những thông tin liên quan - bí mật bên trong cấm địa ( mời tìm kiếm)]
Đây thực sự là cấm địa à? !
Ngũ Hạ Cửu kinh ngạc chớp mắt, không biết bên trong có thể có bí mật gì đây?
Thông tin về ngôi làng cổ này vẫn còn quá ít, tại sao trong làng chỉ còn lại toàn người già? Tất cả những người trẻ tuổi và trẻ em đã đi đâu hết rồi?
Vì sao trước kia chùa Vạn Tân nhang đèn hưng thịnh, mà bây giờ lại hoang tàn, im ắng tới như vậy?
Rất có thể trong cấm địa sẽ có một số manh mối.
Ngũ Hạ Cửu đang định đi vào nhìn thử, nhưng khi cậu vừa kéo sợi dây thừng lên, một giọng nói già nua đột nhiên vang lên phía sau lưng.
"Cậu làm gì ở chỗ này?"
Ngũ Hạ Cửu vội vàng quay người lại.
Một ông lão đang cầm xẻng, đứng cách chỗ cậu chỉ khoảng ba bước, vẻ mặt âm u nhìn cậu chằm chằm.
Mặt trên của chiếc xẻng dính đầy bùn đất và rỉ sét, nhưng vẫn có thể sử dụng được.
Ông lão này xuất hiện sau lưng cậu từ khi nào vậy? Cứ như vậy im lặng không một tiếng động, một chút âm thanh cũng không có!
Sau lưng Ngũ Hạ Cửu toát ra một chút mồ hôi lạnh, vẻ mặt lại không hề thay đổi, cậu duỗi tay chỉ vào đám cỏ dại bên cạnh cây tùng nói: “Hoa đẹp quá nên tôi muốn hái một ít đem về.”
Ánh mắt của ông lão nhìn theo hướng ngón tay của cậu - rất nhiều hoa dại màu vàng và trắng đang nở rộ trong bụi cỏ dại, quả thực rất đẹp.
Nhưng ánh mắt của ông lão lại thu trở về, vẻ mặt nghi ngờ, đánh giá.
Một lúc lâu sau, khóe miệng cứng đờ của ông ta cong lên: "Hoa có ăn được đâu, hái về làm gì? Người ngoài không được tới chỗ này, cậu mau trở về đi."
Ông ta đang trong tư thế chỉ cần cậu không chịu rời đi sẽ xúc người, Ngũ Hạ Cửu gật gật đầu rời đi.
Khi đi dọc theo con đường nhỏ xuống dưới, Ngũ Hạ Cửu vẫn có thể cảm nhận được ông lão kia vẫn còn đứng ở chỗ cũ, kiên định nhìn chằm chằm vào mình.
Mãi đến khi Ngũ Hạ Cửu rẽ qua một khúc cua, ánh mắt kia mới hoàn toàn biến mất.
Cậu dừng lại, quay đầu, nhíu nhíu mày.
Từ lúc xuống tàu đến bây giờ, sắc trời cũng đã hơi trễ, ở dãy núi xa xa có tiếng quạ kêu thê lương.
Ngũ Hạ Cửu lợi dụng lúc mặt trời còn chưa lặn hẳn, tìm một chỗ cao hơn, có diện tích tương đối thông thoáng, ít bị cản trở để nhìn xuống.
Ở gần đó, cậu nhìn thấy bức tường màu cam và mái nhà màu xanh xám của chùa Vạn Tân, và những ngôi nhà rải rác ở gần đó.
Xa hơn một chút chính là lối vào ngôi làng nơi họ đã đi vào, xa hơn nữa...
Ngũ Hạ Cửu nheo mắt nhìn ra xa - nằm ở một hướng khác của cổng vào làng, cách nhau khá xa, hoàn toàn ngược hướng với chùa Vạn Tân.
Nơi đó hình như là… sao trông nó cũng giống như một ngôi chùa vậy nhỉ? !
Chẳng lẽ ở Làng Phật có đến hai ngôi chùa sao? !
Đúng lúc này, vòng tay lại nóng lên, bảng điều khiển xuất hiện——
[Chúc mừng hành khách đã phát hiện ra chùa Vạn Cổ, nhận được thông tin liên quan - chuyện xưa của đại sư (mời tìm kiếm)]
Ngũ Hạ Cửu: "ba chấm."
Một niềm vui bất ngờ.
Rõ ràng cậu chỉ muốn nhìn qua địa hình của ngôi làng cổ.
Ánh sáng mờ nhạt ở đường chân trời đã sắp tắt, dù thị lực có tốt đến đâu thì chùa Vạn Cổ vẫn ở rất xa cấm địa, sắc trời vừa tối nên thực sự cái gì cũng không nhìn rõ được.
Cho nên, Ngũ Hạ Cửu tranh thủ trước khi trời tối, mau chóng trở về.
Hết chương 3.