Đi đến cửa toa xe, chờ ba hành khách cũ là Hoàng Nha xuống xe trước, những người khác mới đi theo phía sau.
Ngũ Hạ Cửu nhàn nhã xuống cuối cùng, cậu đặt tay lên ngực, động viên trái tim đột nhiên tăng tốc nhịp đập vì sắp phải đối mặt với một hoàn cảnh không xác định.
Chờ cho toàn bộ hành khách đã xuống xe, đoàn tàu quay đầu chạy đi theo hướng ngược lại.
Toàn bộ thân tàu trôi lơ lửng cách mặt đất khoảng hai centimet, sau đó lao vào sương mù dày đặc giống như chưa từng tồn tại, dần dần biến mất.
Ngũ Hạ Cửu vừa thu lại ánh nhìn chăm chú của mình, thì nghe Hoàng Nha đề nghị mọi người giới thiệu danh hiệu của mình, để có thể dễ dàng xưng hô hơn.
"Các người đều đã biết danh hiệu của tôi rồi, đây là chủ quản, còn đây là lão Đậu." Hoàng Nha giới thiệu.
Có sáu hành khách mới, ngoại trừ Ngũ Hạ Cửu, thì còn có ba nam và hai nữ.
Chàng trai trẻ ăn mặc thời thượng tên là Mễ Thái, một người có vẻ ngoài thành thật ít nói tên là A Chí, còn một người mặc đồ nhân viên công sở bình thường tên là Bình An.
"Chọn một cái tên may mắn một chút, hy vọng có thể bình an vượt qua..." Người này lo lắng cười cười, sắc mặt tái nhợt cứng đờ, xuất phát từ nỗi sợ hãi không biết.
Thoạt nhìn hai cô gái đều trông còn rất trẻ.
Cô gái đặt câu hỏi trước đó tên là A Miêu, tình huống của cô gái còn lại có chút đặc biệt, cô là người khuyết tật, không thể nói chuyện được.
May mắn thay, cô luôn mang theo một cuốn sổ nhỏ, trên trang trống viết ba chữ: "Lý Thiên Thiên."
Hoàng Nha nhíu mày: "Thật phiền phức."
Đầu ngón tay Lý Thiên Thiên siết nhăn một góc trang giấy, vẻ mặt có chút ủ rũ.
Lúc này, A Miêu nói: "Tôi, tôi có thể hiểu được một phần ngôn ngữ tay, trước đây tôi từng làm tình nguyện, có học được mấy ngày."
Nghe vậy, Lý Thiên Thiên mỉm cười tỏ vẻ biết ơn với A Miêu.
Hoàng Nha tặc lưỡi, quay đầu nhìn Ngũ Hạ Cửu, hơi hất cằm lên hỏi: "Còn cậu thì sao?"
"Quan Chủ." Ngũ Hạ Cửu trả lời.
Danh hiệu này nghe hơi có chút kỳ lạ.
Cho nên, A Miêu nhịn không được tò mò hỏi: "Quan Chủ? Là 'Quan' trong Đạo quan sao?"
Đạo quan hay còn gọi là đạo quán: là nơi tu luyện, cử hành nghi thức tôn giáo của các đạo sĩ.
Ngũ Hạ Cửu ừ một tiếng.
Mễ Thái nhìn cậu từ trên xuống dưới: "Không phải cậu là đạo sĩ đấy chứ?! Nếu không thì sao lại chọn danh hiệu này? Trong nhà có đạo quán cần kế thừa à?"
Ngũ Hạ Cửu hơi mím môi, đôi mắt hơi rũ xuống, lông mi dài che khuất biểu cảm trong mắt, vẻ mặt thờ ơ nói: “Đoán xem.”
Mễ Thái nghẹn họng.
Hoàng Nha xua tay, không kiên nhẫn nói: "Được rồi, đừng có nói nhảm nữa, phía trước chắc là lối vào làng cổ, đi theo tôi."
Lúc này họ đang ở trong một khu rừng núi xanh tươi, xa xa là những ngọn núi nối tiếp nhau trải dài, bị bao phủ bởi làn sương sớm mờ ảo.
Khung cảnh càng gần thì càng trong trẻo đậm nét hơn, kết hợp tinh tế giữa nông và sâu.
Từ hai bên nhìn lại, có một vẻ đẹp vô cùng kì dị và sâu lắng, không khí trong lành, lạnh lẽo khiến cảm xúc căng thẳng cũng được thả lỏng đôi chút.
Phía trước có một con đường mòn quanh co.
Từ đường nhỏ đi không bao lâu, sẽ nhìn thấy lối vào của ngôi làng cổ.
Cổng làng cao lớn đứng sừng sững, những ngôi nhà cổ kính đổ nát tựa như ẩn mình giữa núi xanh, nửa khuất trong cành lá, im lặng mà sâu lắng.
Nhìn từ xa, phía sau những ô cửa sổ là một mảnh tối đen, như thể có quái vật ăn thịt người đang ẩn náu bên trong.
Nhìn lâu sẽ khiến người ta cảm thấy tự dưng tim đập nhanh hơn, có chút đáng sợ.
Ánh mắt Ngũ Hạ Cửu rơi vào trên cổng làng, phía trên có khắc chữ đã cũ kỹ theo năm tháng - đây chắc là tên của ngôi làng cổ.
Đáng tiếc, ngoại trừ chữ "Làng" cuối cùng ra, thì chữ đầu tiên chỉ còn các ký tự ngang dọc đứt đoạn, không có cách nào nhận ra, nhìn giống như có người cố ý xóa bỏ.
Xuống phía dưới chút nữa, trên bề mặt của những cột đá chống đỡ cổng làng rõ ràng được chạm khắc vô số bức phù điêu nổi về tượng Phật, động vật, nhà sư… trải qua tháng năm bị mưa gió bào mòn, dáng vẻ bày ra đều là đổ nát và quái dị.
"Chỗ này...thật sự có người sống ở chỗ này sao? Tôi thấy nổi cả da gà rồi." Mễ Thái xoa xoa cánh tay nói.
Ngũ Hạ Cửu nhíu mày một lúc mới tỉnh táo lại, so sánh các hình phù điêu trên bề mặt hai cột đá, sau đó lại liếc nhìn dòng chữ phía trên đỉnh.
Hoàng Nha: "Người à? Ở đây không chỉ có người thôi đâu."
Chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng qua ngữ điệu của gã lại trở nên âm u và đáng sợ.
Tâm trạng của Bình An gần như sụp đổ, từ khi bị kéo vào đoàn tàu luân hồi trong lúc đang cận kề cái chết cho đến bây giờ, anh ta luôn trong trạng thái sợ hãi thấp thỏm, trong lòng sắp không chịu đựng được nữa.
Lúc này anh ta thấp thỏm hỏi: "Tôi có thể không vào được không? Chỉ, chỉ cần ở bên ngoài làng cổ, đợi đến ngày cuối cùng có tàu..."
Chủ Quản và Lão Đậu không khỏi nhăn mày.
Khóe miệng Hoàng Nha hơi nhếch lên, giễu cợt nói: "Cậu muốn chết ngay bây giờ đúng không?"
Bình An bị dọa đến không dám lên tiếng nữa.
Có một con đường bậc thang làm bằng đá xanh uốn lượn từ những ngôi nhà dẫn vào làng.
Sau khi bước lên mới phát hiện ra có rất nhiều tượng Phật điêu khắc nằm rải rác ở hai bên bậc thang, với nhiều hình dạng khác nhau, có lớn có nhỏ.
Nhưng hầu hết đều bị cỏ dại che phủ nên rất khó nhìn rõ.
Chủ Quản thắc mắc: “Tại sao lại có nhiều tượng Phật như vậy?”
Lão Đậu: “Chắc là trong làng có chùa miếu gì đó.”
Trong lúc nói chuyện, họ đã đi vào khu vực dân làng sinh sống.
Chỗ này thậm chí còn đặt tượng Phật điêu khắc nhiều hơn, có thể nhìn thấy được toàn là những thứ có liên quan tới Phật, như tượng Phật được điêu khắc bằng gỗ, bằng đá, hoặc các loại phù điêu khắc trên tường nhà.
Thậm chí, trước cửa một số ngôi nhà còn đặt tượng Phật, bàn thờ, lư hương, đèn hoa sen, đều là đồ chuyên dùng trong thờ cúng…
Vẻ mặt của tượng Phật đều từ bi, như thể Ngài luôn than thở cho những khó khăn của thời thế và thương xót nỗi đau khổ của con người.
Nhưng những đôi mắt trên gương mặt Phật đáng lẽ ra nên hiền từ, không biết có phải vì trải qua thời gian dài hay không mà trên mặt và thân tượng Phật có nhiều vết bẩn đen.
Đặc biệt là vị trí của đôi mắt, thoạt nhìn tựa như đang rơi nước mắt, lộ ra một chút quái dị khiến người ta không thoải mái.
"Chuyện gì đang xảy ra ở ngôi làng này vậy?" Mễ Thái tự lẩm bẩm một mình.
Cậu ta bước đến trước cửa một ngôi nhà, cúi xuống nhìn bàn thờ Phật đặt ở đó.
Khi đang cẩn thận quan sát, từ khóe mắt, chợt thoáng thấy cánh cửa cũ đang đóng chặt của ngôi nhà lặng lẽ mở ra một khe hở, để lộ một đôi giày vải cũ được chấp vá ở bên trong...
Mễ Thái từ từ nhìn lên...liền thấy một cái ống quần bằng vải bông màu xanh lam đậm, áo len màu xám, rồi đến một khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn hơi cúi đầu xuống, đôi mắt đục ngầu đờ đẫn nhìn cậu ta không chớp mắt.
Quả thực dọa chết người.
Mễ Thái ngay lập tức bị dọa tới ngã ngửa ra sau, ngồi bệt trên mặt đất, bàn tay vô tình làm đổ tượng Phật bằng đá ở bên cạnh, phát ra một tiếng động lớn.
Cánh cửa củ nát vang lên tiếng kẽo kẹt, khe hở được mở ra rộng hơn.
Ông lão bước ra khỏi căn nhà, giọng nói khàn khàn, giống như đã lâu không nói chuyện với ai.
"Các người ở đâu đến đây?"
"A, là như vầy..." Chủ Quản sửng sốt, sau đó vội vàng tiến lên nói chuyện.
Đồng thời, có lẽ do Mễ Thái không chú ý làm đổ tượng Phật, tiếng động này đã phá vỡ sự im tĩnh của ngôi làng cổ, lần lượt thu hút nhiều dân làng khác đi đến bên này.
Ngôi làng cổ giống như một vùng nước đọng bỗng nhiên trở nên ồn ào.
Người dân trong làng tụ tập xung quanh.
Ngũ Hạ Cửu nhìn một vòng, phát hiện những dân làng này đều là người già, trong đó không có một thanh niên nào, thậm chí một đứa trẻ cũng không có.
Chỗ này giống như là ngôi làng của người già.
Không bao lâu sau, Chủ Quản và ông lão đã nói chuyện xong.
Họ được sắp xếp ở trong một ngôi nhà trống, một tòa nhà hai tầng có năm phòng, tầng dưới có hai phòng và nhà bếp, ở bên trên thì có ba phòng.
Hoàng Nha nhìn qua một lượt, mấy căn phòng đều không lớn lắm.
Gã nói: "Hai người ở chung một phòng."
Nhóm bọn họ có chín người, vậy thì có một người trong đó phải ở một mình.
Nỗi sợ hãi không biết tên bắt đầu dâng lên.
Ở Xa Hạ Thế Giới, đặc biệt là vào ban đêm, không ai muốn ở một mình.
Những lời nói của Hoàng Nha lúc trước vẫn văng vẳng bên tai, lỡ như lúc ở một mình xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hoặc gặp phải thứ gì đó, đến lúc đó...
Vậy nên, sau khi Hoàng Nha nói xong, những người khác đều im lặng không lên tiếng, đều cố gắng né tránh, mong người khác sẽ nói trước.
Bình An: “Tôi, tôi không muốn ở một mình, tôi không thể…”
Mễ Thái phát ra một tiếng "xì", âm thầm bĩu môi lẩm bẩm: "Không lẽ người khác thì có thể sao? Tôi cũng không muốn bị tách ra một mình đâu, tôi cũng rất sợ, dù sao thì cũng đừng nghĩ đến việc để tôi ở một mình."
Ngũ Hạ Cửu thôi không quan sát nhà bếp nữa, quay đầu lại, liếc nhìn những người đang đùn đẩy nhau, đặc biệt là vẻ mặt của Hoàng Nha, sau đó nói: “Tôi có thể ở một mình, nhưng tôi muốn ở trên lầu.”
Nói xong cậu đi thẳng lên tầng hai để chọn phòng.
Hoàng Nha vốn muốn sắp xếp một chút để tạo dựng uy tín cho mình, nhưng không ngờ Ngũ Hạ Cửu lại tự chọn ở một mình, điều này khiến gã phải nuốt lại những lời sắp thốt ra khỏi miệng.
Hoàng Nha nhìn bóng lưng Ngũ Hạ Cửu, trong lòng cười lạnh, có người muốn tự tìm chết, vì sao gã phải ngăn cản chứ? Dù sao thì gã cũng định phân chia như vậy, giờ thì đỡ phải phí lời.
Tiếp theo đó, Hoàng Nha chờ tám người khác phân chia phòng ở xong xui.
Ở tầng dưới, Bình An và A Chí ở một phòng, Lão Đậu và Mễ Thái ở một phòng khác.
Ở trên lầu là Hoàng Nha và Chủ Quản ở một phòng, còn A Miêu và Lý Thiên Thiên thì ở phòng còn lại.
Ngũ Hạ Cửu ở một mình trong căn phòng duy nhất bên phải của tầng hai.
Không lâu sau, có bốn ông lão mang chăn đệm, nước và thức ăn đến.
Một ông lão trong đó lên tiếng: “Trong làng đã lâu không có người ngoài đến, còn là người trẻ như vậy... Chỗ ở đơn sơ thôi, các cậu cũng đừng ghét bỏ.”
Vừa nói, ông lão vừa nhiệt tình nhét đồ trong tay cho A Miêu và Ngũ Hạ Cửu đang đứng gần đó.
A Miêu hơi lúng túng đón lấy.
Ngũ Hạ Cửu rất bình tĩnh ôm đồ vật trong tay, giống như vô ý hỏi: “Trong làng không có người trẻ tuổi hả ông?”
Ông lão thở dài: “Ừ, không có.”
Ngũ Hạ Cửu: “Không biết là đều đã chết rồi, hay là ra ngoài làm việc ạ?”
Ông Lão nhìn Ngũ Hạ Cửu bằng đôi mắt đục ngầu, cười nửa miệng, không trả lời.
Ngôi nhà bỗng trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
A Miêu lúng túng thấp thỏm nói: “Chắc, chắc là ra ngoài làm việc…nhỉ”
Vẫn không có ai trả lời.
Một lúc sau, Lão Đậu mới nói: “Ông à, sao trong làng lại có nhiều tượng Phật như vậy?”
Ông lão: “Trong làng có chùa Vạn Tân, trước đây đèn nhang hưng thịnh, có rất nhiều người đến cúng bái.”
“Chùa thường tặng một số tượng Phật điêu khắc bằng gỗ hoặc bằng đá, còn có hương Phật, tranh Phật và những thứ khác, đôi khi chúng tôi cũng sẽ tự mình làm chúng…”
“Lâu dần, trong làng ngày càng có nhiều đồ vật liên quan đến Phật, khắp nơi đều có, tùy ý nhìn cũng có thể thấy được.”
“Nếu các cô cậu thích thì có thể lấy một hoặc hai cái, không sao cả.”
Ngũ Hạ Cửu đem chăn đệm trong tay đặt lên bàn, lắng tai nghe Hoàng Nha dò hỏi vị trí của chùa Vạn Tân ở đâu.
Sau một lúc nói chuyện, ông lão rời đi, trước khi đi còn nói thêm: "Đúng rồi, qua bốn ngày nữa, trong làng sẽ tổ chức Lễ Niết Bàn, hoan nghênh mọi người tới tham gia, nhất định phải đến đấy."
Bốn ông lão đều cười ha ha.
Muốn sống sót bảy ngày trong làng cổ nên đương nhiên đám người Hoàng Nha đều đồng ý.
Chủ Quản lợi dụng tình thế, tỏ vẻ nghi hoặc hỏi: "Còn chưa kịp hỏi làng này tên là gì vậy?"
Gã vừa dứt lời, nụ cười trên mặt bốn ông lão dần dần nhạt đi, rồi biến mất, ánh mắt âm u, mặt không cảm xúc chăm chú nhìn bọn họ.
Không biết những lời này xúc phạm đến cái gì, A Miêu, Mễ Thái và những người khác nuốt nuốt nước bọt.
Bốn ông lão gầy gò, gù lưng đứng im lặng trước cửa, như bốn cái xác không hồn.
Ánh sáng bị che khuất một nửa, rơi vào ngôi nhà đổ nát đơn sơ này, khiến nó trông có vẻ hơi u ám.
Đúng lúc này, một giọng nói không lớn không nhỏ vang lên.
"Làng Phật... là tên này đúng không ông." Ngũ Hạ Cửu nói.
Hết chương 2.