Hai vị khách nhân đều mặc áo đạo sĩ xanh trắng, là trang phục điển hình của tu sĩ. Trong đó một người tướng mạo chừng bốn mươi tuổi, để một bộ râu ngắn đen nhánh, khuôn mặt trông không quá hiền lành; một người khác trông có vẻ chỉ tầm ba mươi, vừa cao vừa gầy, dáng vẻ thư sinh văn nhã. Hai người chính là đại đệ tử Trần Tiền và Tam đệ tử Thường Cẩm Tâm dưới trướng của chưởng môn Nhạc Tùng Đình đến từ Linh Tâm phái.
Khi hai người cho gia nhân vào thông báo, Cố Kim cuống quýt đưa bọn họ đến đại sảnh dùng trà. Dù cho Linh Tâm phái ở Tu Chân giới chỉ là môn phái nhị lưu, nhưng Cố gia cũng không thể bì kịp.
Ba người chủ khách ngồi vào chỗ của mình, đợi đến khi gia bộc dâng trà xong, Cố Kim mới cười thăm dò : “Hai vị ẩn sĩ sao lại nhàn nhã tới nơi phàm tục này?”
Trần Tiền cũng không trả lời mà hỏi thẳng: “Quý phủ có một đứa trẻ tên là Cố Bình Lâm có phải không?”
Cố Kim sửng sốt, đáp: “Đúng là khuyển tử, hai vị ẩn sĩ hỏi nó có việc gì không, hay là nó đã gây ra tai họa gì rồi?”
Thường Cẩm Tâm bên cạnh cười nói: “Việc này là chưởng môn dặn dò riêng, Cố gia chủ có thể gọi lệnh lang tới đây thì sẽ biết.”
Chưởng môn? Suy nghĩ của Cố Kim thay đổi liên tục, vội dặn gia bộc: “Đi gọi tiểu Cửu tới, gọi cả bọn Bình An lại đây tiếp khách quý, mau lên!”
Gia bộc hiểu ý, nhanh chóng chạy đi thông báo cho mấy người Cố Bình An trước, rồi cuối cùng mới đi tìm Cố Bình Lâm. Cố Bình Lâm ở nơi hẻo lánh, tên gia bộc vừa mới đi được nửa đường, đã nhìn thấy Cố Bình Lâm chậm rãi đi tới.
Hôm nay mọi việc đều trong dự kiến, vừa sáng sớm Cố Bình Lâm đã sắp xếp xong mọi thứ, bình sứ dựng nhũ linh thạch bị hắn dùng phân trâu máu chó trộn với đất trăm năm ở mồ mả tổ tiên niêm phong lại, ngay cả một ít vật cần thiết cũng đều được nhét ở trong ngực. Loại bảo bối quý hiếm này đều có linh khí, một vài đại tu chỉ cần tới gần là có thể cảm nhận được nó, tuy rằng khả năng gặp phải đại tu không cao, nhưng phòng trước vẫn hơn.
Lúc Cố Bình Lâm đến đại sảnh, bọn Cố Bình An đều đã ở đó, Cố Bình Lâm vào cửa nhìn lên hai người đang ngồi trên ghế khách, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, liền bước nhanh tới.
Đại sư huynh Trần Tiền, Tam sư huynh Thường Cẩm Tâm.
Thường Cẩm Tâm không cần phải nói, đối đãi mọi người đều hiền lành, không quá quản chuyện đời. Nhưng vị Đại sư huynh Trần Tiền này, kiếp trước sau khi mình gia nhập Linh Tâm phái, bị hắn nhiều lần gây khó dễ. Sau sư phụ lại đem chức vị chưởng môn truyền cho mình, hắn cũng rất bất mãn, nhiều lần chống đối mình trước mặt mọi người, nhưng mà khi kinh mạch bản thân bị phế, tứ đại môn phái tới cửa áp bức, là hắn đứng trước ngăn cản, tranh thủ thời gian cho mình chạy trốn khỏi Linh Tâm phái, rồi sau đó Linh Nhãn dưới lòng đất của Linh Tâm phái bị phá bỏ, căn cơ môn phái bị hủy, hắn cũng vì thế mà bị trọng thương.
Cố Bình Lâm tuy rằng sớm biết rằng hắn trung thành với Linh Tâm phái, lại không ngờ được hắn có nhiều tình cảm với môn phái như vậy, cách một đời mới gặp lại, không khỏi xúc động muôn phần.
Bên này Trần Tiền cùng Thường Cẩm Tâm nghe theo sư phụ dặn dò, đến đưa Cố Bình Lâm đi, nào biết Cố Kim có ý đồ gọi tất cả nhi tử đến. Trần Tiền không kiên nhẫn phản ứng lại, vừa lúc Cố Bình Lâm tiến vào, ánh mắt Trần Tiền nhất thời sáng lên.
“Sư phụ quả nhiên có con mắt tinh tường.” Thường Cẩm Tâm tán thưởng, vẫy tay với Cố Bình Lâm.
Cố Bình Lâm sớm đã quen với hắn, liền đi qua.
Thường Cẩm Tâm thấy hắn còn nhỏ tuổi nhưng cử chỉ ổn trọng, không nhịn được cười nói: “Còn nhỏ mà dáng vẻ đã già dặn như vậy, tương lai đừng có giống Đại sư huynh nha.”
Bị hắn chế nhạo, Trần Tiền trừng mắt, đứng lên: “Người tìm được rồi, vậy đi thôi.”
Cố Kim mơ hồ đoán được mục đích của bọn họ, lão ta đang cố gắng đề cử mấy đứa con khác, nghe vậy vội vàng đứng lên: “Hai vị là muốn……”
Đã quen phong cách của sư huynh, Thường Cẩm Tâm lắc đầu, giải thích đơn giản hai ba câu, rồi quay lại nói với Trần Tiền: “Cũng nên hỏi ý của đứa trẻ này chứ, ai lại không có lý do gì mà dẫn người đi như vậy ?"
“Đây là phúc phận của nó, sao lại không muốn?” Trần Tiền quay sang Bình Lâm, “Tiểu tử, ngươi có đi hay không?”
Cố Bình Lâm gật đầu: “Đi.”
Thường Cẩm Tâm vui vẻ: “Ngươi không biết hai người chúng ta là ai, nếu đem ngươi bán đi thì sao?”
Thấy hắn trêu mình, Cố Bình Lâm cười: “Ta nghe nói, các ngươi là tu sĩ Linh Tâm phái.”
Thường Cẩm Tâm bị nói lại đến mắc nghẹn.
Trần Tiền tán thưởng: “Tiểu tử thông minh, đi thôi.”
Thường Cẩm Tâm thở dài: “Đi vội quá, cũng nên đợi người ta sắp xếp đồ dung đã……”
Trần Tiền xua tay ngắt lời hắn: “Những thứ tầm thường đó không cần mang theo!”
Kiếp trước hắn cũng nói đi là đi như vậy, cho nên Cố Bình Lâm mới nhân lúc còn sớm đã chuẩn bị, đem nhũ linh thạch giấu trong người. Thường Cẩm Tâm thấy thế, bất đắc dĩ đứng lên theo, cùng chia tay với Cố Kim.
Cố Kim vô cùng thất vọng, thấy mấy nhi tử còn lại đều đang nhìn mình, liền ra vẻ chần chừ: “Phụ tử chúng ta tình cảm sâu đậm, chỉ sợ tiểu Cửu nhất thời chưa muốn ra đi, còn mong hai vị ẩn sĩ khoan hãy lên đường, ở nhà thêm hai ngày……”
“Tình cảm sâu đậm?” Trần Tiền cười nhạo, ngó Cố Bình Lâm. Quần áo mặc trên người tiểu hài tử này không bằng vài vị huynh đệ, không tốt hơn hạ nhân bao nhiêu.
Ý châm chọc trong lời nói quá gay gắt, khuôn mặt của Cố Kim ửng đỏ: “Dù sao nó cũng là con của ta, nói đi là đi, chuyện này……” Không đợi lão nói xong, Trần Tiền liền ném ra một vật. Cố Kim theo bản năng bắt lấy nhìn thử, ngạc nhiên nói: “Hoán cốt đan?”
Người tu luyện Luyện Khí sau khi đến tầng ba liền hoán cốt kết ngoại đan, loại hoán cốt đan này trợ giúp thành công kết ngoại đan rất nhiều, loại đan này trong đại môn phái không khó kiếm, nhưng lại cực kỳ quý hiếm với Cố gia. Cố Kim mừng đến mặt đỏ rần, biết dụng ý của đối phương, vội thuận nước đẩy thuyền sửa lời nói: “Có thể gia nhập quý phái là phúc khí của khuyển tử, ta cũng chỉ lo lắng nó từ nhỏ chưa từng ra khỏi nhà, hành sự e rằng có chỗ không ổn. Thôi vậy, làm phiền hai vị dạy bảo, thay ta dạy bảo nó.”
Lão giả bộ quan tâm hai câu, lại quay sang Cố Bình Lâm, nghiêm khắc nói: “Học nghệ chăm chỉ, không được lười biếng, luôn phải nhớ ngươi là người Cố gia.”
Trần Tiền đã không kiên nhẫn, lập tức đi ra tiền sảnh, Thường Cẩm Tâm vội cùng Cố Kim chắp tay cáo từ, mang theo Cố Bình Lâm cùng đi.
Ba người mới ra đến cửa, bên trong Cố Bình Sinh đã gào lên: “Thằng con của nô tì đó có thể vào đại môn phái, tại sao chúng con không thể chứ!”
“Im miệng!” Cố Kim quát khẽ.
……
Nghe được âm thanh nhốn nháo phía sau, Thường Cẩm Tâm lắc đầu thở dài, vỗ nhẹ nhẹ lên gáy Cố Bình Lâm.
Cố Bình Lâm vốn cũng không để ý việc này, biết hắn an ủi mình liền thản nhiên cười, không quay đầu lại.
Trần Tiền tán thưởng: “Trên đạo đồ vốn không nên quan tâm tục sự.”
Thường Cẩm Tâm cũng gật đầu: “Đại sư huynh nói rất đúng, ngươi tư chất thượng thừa, chỉ cần dốc lòng tu luyện, tất có kết quả.”
“Tư chất cũng chẳng là gì,” Trần Tiền đột nhiên thay đổi thái độ, nhướng mày cười lạnh, “Vào sơn môn ngươi sẽ biết núi cao còn có núi cao hơn.”
Kiếp trước, trong đám đệ tử mới, Cố Bình Lâm là người có tư chất tốt nhất, hắn nói như vậy hiển nhiên là cố ý, Cố Bình Lâm hiểu ý tốt của hắn, đáp: “Vâng.”
Trần Tiền nghe vậy cảm thấy bất ngờ, thấy dáng vẻ của Cố Bình Lâm thật sự không có chút nào không cam lòng, hắn càng thêm kinh ngạc, không nói được gì.
Hai con kim điêu nhàn nhã đi dạo trước cửa thôn, chính là linh cầm dùng để cưỡi được Linh Tâm phái thuần dưỡng. Mỗi con đều rất cao, màu lông phát sáng, làm cho rất nhiều người vây xem. Linh điêu khinh thường nhìn phàm nhân, nhìn thấy đám người Trần Tiền mới cúi đầu. Trần Tiền ngồi trên lưng một con, Thường Cẩm Tâm và Cố Bình Lâm cưỡi chung một con, linh điêu giương cánh đón gió, mang theo ba người bay lên không.
.
Ba người ban ngày lên đường, ban đêm tùy tiện tìm khách điếm ngủ lại, Thường Cẩm Tâm rất tinh tế, đúng giờ cho Cố Bình Lâm ăn chút đan dược đỡ đói, phàm nhân bình thường chưa đến Luyện Khí, vẫn sẽ đói. Cứ đi như thế mấy ngày, Cố Bình Lâm không kêu khổ một tiếng, cũng không hỏi câu nào làm hai người Trần Tiền với Thường Cẩm Tâm đều cảm thấy kỳ lạ. Lần này ra ngoài phụng mệnh chọn lựa đệ tử mới, nhiệm vụ hoàn thành mới đến đây tìm Cố Bình Lâm, bây giờ còn phải đi đón mấy chục người nữa.
Hôm nay mới vừa khởi hành không lâu, đột nhiên gặp được một đám tu sĩ cưỡi linh hạc.
Linh hạc ở Tu Chân giới là thú cưỡi thượng đẳng, tốc độ không chỉ nhanh, sức bền tốt, mà ngoại hình cũng cực kì phù hợp với tu sĩ, khiến người ta càng thêm tiên phong đạo cốt. Môn phái bình thường có một hai con linh hạc đã khó, đối phương lại có hơn mười con, nghiễm nhiên là môn phái lớn.
“Lại là môn phái Vương Bát kia.” Trần Tiền hừ hẹ, muốn tránh đi.
(王八派 vương bát phái là nói trại đi chữ “đồ vô lại” 王八蛋 )
Huyền Minh phái là đại phái đứng đầu, tiếng tăm lừng lẫy Tu Chân giới, môn hạ đệ tử người nào cũng cao ngạo, mắt đều trên đỉnh đầu, vô cùng khinh thường môn phái thấp kém như Linh Tâm phái. Mà hai phái lại cách nhau không xa, đệ tử Linh Tâm vô cớ phải chịu nhiều cục tức không đâu.
Thường Cẩm Tâm cũng không muốn nhiều chuyện, đang muốn tránh đi, không ngờ trong đám người bên kia có một nữ tu đột nhiên cao giọng chào hỏi: “Bên kia chính là Trần sư đệ ở Linh Tâm phái có phải không?”
Nữ tu trông mới hai mươi mấy tuổi, dáng vẻ thanh thoát lanh lợi, trên khuôn mặt trái xoan là đôi mắt tròn xoe. nàng chính là Nhan Phi Tú, đệ tử thân truyền của chưởng môn Huyền Minh phái, gia nhập Huyền Minh phái được trăm năm, tu vi đã đạt cảnh giới Hóa Khí, vô cùng lợi hại.
Cố Bình Lâm tất nhiên nhận ra nàng, hắn thầm nghĩ.
Tính thời gian thì lúc này Đoàn Khinh Danh cũng đã theo dì gia nhập Huyền Minh phái……
Huyền Minh phái đương nhiên bị nhiều người ghét, nhưng Nhan Phi Tú thật sự không tệ, hơn nữa nàng tựa hồ có hơi để ý đến Trần Tiền. Thường Cẩm Tâm vội chắp tay đáp lễ: “Thì ra là Nhan sư tỷ.”
Trần Tiền lạnh mặt, làm bộ không thấy.
Nhan Phi Tú nhìn về phía Thường Cẩm Tâm cười nói: “Hôm qua ta gặp được nhóm sư đệ của quý phái, bọn họ mang theo một đám trẻ về Linh Tâm phái, ta nghĩ các ngươi cũng đi đón người vậy nên không cần phải đi nữa.”
Thì ra đám đệ tử mới đã được bọn họ tùy ý đón đi. Thường Cẩm Tâm vội cảm tạ: “May mắn có sư tỷ báo cho, nếu không chúng ta lại đi một chuyến tay không.” Hắn vừa nói vừa ra hiệu bảo nàng nhìn Trần Tiền, cố ý nhướng mày.
Nhan Phi Tú cười nói: “Tiểu Thường ngươi giỏi lắm, cũng dám chơi tâm nhãn với ta, ngày khác xem ta trừng trị ngươi thế nào!”
“Sư muội nói chuyện vớ vẩn với những kẻ đó làm gì, còn không mau đi!” Phía trước có người thúc giục.
Trần Tiền hừ lạnh.
Nhan Phi Tú mấp máy, gật đầu với Thường Cẩm Tâm tỏ vẻ xin lỗi rồi đuổi theo đám người bên mình.
.
Hai phái cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, hơn nữa hai người Trần, Thường đều có chút danh tiếng, đối phương sao lại không nhận ra? Rõ ràng là cố ý. Vô cớ nhận cục tức không đâu, Trần Tiền cũng không phải không có đầu óc, kiềm chế xung đột với đối phương, chỉ là sắc mặt vẫn không tốt. Nếu đón tân đệ tử đã xong xuôi, hai người liền thay đổi phương hướng về môn phái.
Lại đi tầm bảy tám ngày, phía trước xuất hiện một vùng núi non mênh mông.
Nhìn về nơi xa, dãy núi là một màu xanh của rừng, mây trắng bay vờn quanh thác nước, ở giữa linh khí dư thừa, hai đường lên núi giống như thế rồng duỗi mình, khí thế tràn trề. Chỗ có vô số nhà cửa thấp thoáng trên núi chính là nơi huyền minh phái tọa lạc.
Dãy núi này là một trong tám đại linh sơn nổi tiếng ở Tu Chân giới, nhờ thiên địa tạo hóa sinh ra vô số linh mạch linh nhãn. Hai đường lên núi lớn nhất tuy rằng bị Huyền Minh phái chiếm mất, nhưng một con đường lại có rất nhiều nhánh con, không ít môn phái hạng hai hạng ba đều xây dựng ở phụ cận, nhiều ít cũng hưởng chút ánh sáng. Mà Linh Tâm phái ở trên một nhánh trong đó, vừa hay ở dưới đất lại có Linh Nhãn bởi vậy được lợi rất nhiều.
Linh điêu mang ba người hạ xuống, dừng ở chân núi, tất cả các môn phái đều có quy tắc, sau khi vào sơn môn phải đi bộ để thể hiện sự kính trọng, ba người bước xuống, hai con điêu tự biết lên núi kiếm ăn chơi đùa.
Thường Cẩm Tâm cõng Cố Bình Lâm lên, thân hình nhẹ nhàng lên núi. Nơi này là nhánh nhỏ của Linh Sơn, dọc theo đường đi có thể nhìn thấy rất nhiều kỳ hoa dị thảo, cảnh vật thanh u mỹ lệ. Hai người Trần, Thường đã đạt đến cảnh giới Hóa Khí, đạp lá mà đi, một bước mấy trượng, không tới thời gian uống một chén trà đã đến đại môn giữa sườn núi.
Ngoài cửa có một khoảng sân rộng lớn, Thường Cẩm Tâm thả Cố Bình Lâm xuống, cười đẩy hắn: “Ngươi còn có rất nhiều đồng bạn, vào xem đi.”
Cố Bình Lâm đương nhiên biết bên trong có người nào, gật đầu.
Trước mắt, một loạt bậc thang bằng đá kéo dài về phía trước, hướng đến đại môn phía trên, bốn chữ “Linh tâm nhập đạo” trong bảng tên ở trên cổng như thân thiết quen thuộc, tựa như vừa mới thấy ngày hôm qua vậy.
Kiếp này, mình cũng bắt đầu đạo đồ ở đây, làm lại tất cả.
Quả quyết dứt bỏ ký ức cũ, Cố Bình Lâm hít vào một hơi thật sâu, đi theo hai người bước vào. Cửa chính ngày thường luôn đóng, hai gã đệ tử thủ vệ vội vàng đi lên làm lễ với hai người Trần Thường, mời ba người tiến vào từ cửa nhỏ hai bên sườn.
Vòng qua phòng ngoài đã quen thuộc, đi ra cửa sau, trước mặt liền rộng mở.
Đại điện nguy nga, đối diện đúng là Linh Tâm điện, ở giữa có một cái sân lớn, chứa được mấy nghìn người, phía trước đặt rất nhiều thạch đệm sắp xếp chỉnh tề, có mấy thạch đệm đã có tu sĩ ngồi rồi. Mấy chục thiếu niên mặc trang phục khác nhau đang đứng ở bãi đất trống phía sau, tốp năm tốp ba chụm lại nói chuyện hăng hái. Không nghi ngờ chút nào, bọn họ chính là đệ tử mới tuyển lần này của Linh Tâm phái.
Cố Bình Lâm đột nhiên đứng lại, nhìn chằm chằm một hình bóng giống như đã từng quen biết trong đó, mắt trợn trừng, vẻ khiếp sợ không che giấu được.
So với hai năm trước dáng người càng thêm cao lớn, người nọ đứng ở giữa các thiếu niên, dù cho chỉ mặc mỗi áo tơ trắng cũng giống như hạc đứng trong bầy gà. Hắn đang trò chuyện vui vẻ với hơn mười thiếu niên nam nữ , hơi nghiêng mặt, ánh hoàng hôn chiếu lên đôi môi, khiến cho nụ cười của y thêm một phần ấm áp, nhìn qua ôn hòa nhã nhặn, hiền lành dễ thân.
Chỉ có vẻ tuấn mỹ kia, dưới ánh mặt trời yên lặng tạo ra vẻ lạnh lùng, khắc sâu bóng ma.