Đoàn Khinh Danh, hắn tới Linh Tâm Phái làm cái gì?
Chẳng lẽ……
Trong lòng Cố Bình Lâm lập tức có dự cảm không lành.
Sao có thể! Đáng lẽ ra hắn phải bái sư vào Huyền Minh phái chứ.
Mà đệ tử Huyền Minh phái và đệ tử Linh Tâm phái sẽ qua lại với nhau, có thể hòa thuận với tất cả mọi người như vậy?
Cố Bình Lâm hít một hơi thật sâu, không có cảnh tượng gì chấn động hơn cảnh tượng trước mắt, vì vậy suy nghĩ có phần hơi rối loạn, suýt chút nữa mất bình tĩnh.
Rất giống với kiếp trước, người nọ giấu đi phần máu lạnh của mình giấu bên dưới lớp da, lời nói hài hước, dí dỏm, một câu nói ngẫu nhiên cũng khiến cho mọi người bật cười thật to, cả nam lẫn nữ đều rất thích hắn.
“Thường tu sĩ!”
“Trần đại tu, Thường tu sĩ!”
……
Các thiếu niên nhận ra Trần Tiền và Thường Cẩm Tâm, vui vẻ chạy qua bên này chào hỏi.
Đoàn Khinh Danh đi theo đám người chạy đi, nhưng khác với bọn họ, y không đến nhìn hai người Trần, Tiền mà nhìn thẳng về phía thiếu niên bên cạnh.
Đứng bên cạnh lan can đá màu trắng, thiếu niên đứng thẳng tắp trên bậc thềm, mấy năm không gặp, mặt mày nẩy nở, hình dáng khuôn mặt dần dần rõ nét, mất đi nét nữ tính, hàng lông mày nhíu chặt, mím môi, giống như đã từng quen biết, nghiêm túc quá độ tuổi, nhưng ngược lại nhờ khuôn mặt tú lệ kia mà tăng thêm vài phần khí chất uy nghiêm.
Tóc dài được buộc cẩn thận trên đỉnh đầu, dùng dây màu bạc cột thành đuôi ngựa, chỉ có vài sợi phất phơ che trước trán. Sự mạnh mẽ trong đôi mắt to không mảy may thuyên giảm mà còn vô tình thêm vài nét bối rối. Đoàn Khinh Danh hơi nhướng mày, nhìn hắn cười.
Chúng đệ tử cũng nhìn thấy Cố Bình Lâm, tất cả đều tò mò nhìn hắn.
Trần Tiền thuận theo mọi người gật đầu, cũng không nói lời nào, lập tức đi về phía đại điện đối diện. Thường Cẩm Tâm mỉm cười đẩy Cố Bình Lâm tiến lên giới thiệu mấy câu đơn giản, sau đó để Cố Bình Lâm ở lại, rồi cũng nhanh chóng đi tới đại điện.
Trên người có vô số ánh mắt đang nhìn, nhưng đôi mắt của Cố Bình Lâm chỉ nhìn chằm chằm một người.
Một lúc sau.
Cuối cùng Đoàn Khinh Danh mỉm cười mở miệng: “Tiểu Cửu, ngươi cũng tới, thật là có duyên.”
Cố Bình Lâm bình thường chán ghét nhất kiểu ăn nói giả vờ ngạc nhiên như này. Nhìn phản ứng biểu hiện của người này, hắn vốn đã biết mình sẽ đến từ trước.
Cố Bình Lâm hừ nhẹ một tiếng, đột nhiên duỗi tay giữ lấy cánh tay y, kéo đi.
“Làm gì vậy? Ta còn có việc mà……” Đoàn Khinh Danh làm như là rất khó xử, mà hành động lại vô cùng phối hợp, để hắn kéo đi.
Cố Bình Lâm không để ý tới ánh mắt của mọi người, nhanh chóng đi tới một chỗ yên tĩnh.
“Được rồi, nơi này đủ yên tĩnh rồi.” Đoàn Khinh Danh quả nhiên đứng lại, vóc dáng của hắn cao lớn, khiến Cố Bình Lâm cũng dừng lại theo .
Cố Bình Lâm tặng cho y khuôn mặt lạnh lùng.
Người trước mặt áo trắng không thay đổi, dây buộc tóc màu tím rủ xuống không đính vàng hay một viên ngọc nào, trang phục đơn giản nhưng ngược lại vô cùng khí phách.
Khuôn mặt mười bốn mười lăm, dáng vẻ kiếp trước đã rất tuấn tú, hai hàng lông mày kéo dài tới gần thùy thái dương, đôi mắt cũng dài ra không ít, vệt mị ảnh màu đỏ kia càng thêm phần xinh đẹp, yêu khí ngập tràn.
Nhìn khuôn mặt giống với người trong trí nhớ, Cố Bình Lâm yên tâm, lại cũng vô tình sinh một chút hờn dỗi
Thấy vẻ mặt của hắn bất thiện nhìn mình chằm chằm, Đoàn Khinh Danh thở dài một tiếng “ôi”, nhẹ nhàng vỗ vào vai hắn: “Từ biệt hai năm, không ngờ chúng ta còn có duyên gặp lại, còn trở thành sư huynh đệ đồng môn, ta thật sự rất vui, vậy mà tại sao ngươi lại tỏ vẻ như muốn ăn ta luôn vậy, hả? Cố Tiểu Cửu?”
Cố Bình Lâm không thèm để ý tới chuyện quỷ quái của hắn, hỏi: “Tại sao ngươi lại ở đây?”
Thiếu niên đang trong tuổi lớn, giọng nói không còn trẻ con như trước, nhưng vẫn sắc bén như vậy, lại cũng không tính là êm tai.
Đoàn Khinh Danh nghe vậy mỉm cười, khó hiểu hỏi lại: “Tại sao ta không thể ở nơi này?”
Cố bình lâm nói: “Ngươi hẳn là gia nhập Huyền Minh phái chứ.”
Đoàn Kinh Danh hơi híp mắt, tỏ vẻ rất hứng thú: “Tại sao ta phải gia nhập Huyền Minh phái?”
Cố bình lâm nói: “Dì của ngươi không phải là đại tu ở Huyền Minh phái hay sao, lấy tư chất của ngươi, Huyền Minh phái chắc chắn sẽ toàn lực bồi dưỡng ngươi, tương lai xán lạn.”
Đoạn nhẹ danh nhìn hắn một lúc, cười ầm lên.
Cố bình lâm nhíu mày: “Có gì mà cười?”
“Không thể tưởng được ngươi biết rõ chuyện của ta như vậy.”
Cố Bình Lâm nói: “Mọi người đều biết, cũng đâu phải hiếm lạ gì.”
“Vậy hả?”
Cố Bình Lâm không muốn tiếp tục chủ đề này nữa liền nhắc lại: “Trả lời ta, tại sao ngươi lại ở đây?”
Đoàn Khinh Danh cười nói: “Là vì ngươi đó”
“Ta?” Cố bình lâm biến sắc.
Đúng vậy, theo tính tình của hắn, làm sao có thể quên mất khiêu khích được? Lần đầu gặp nhau, vốn để hắn sớm chú ý tới đối thủ là mình, lại không ngờ biến khéo thành vụng. Mình muốn gia nhập Linh Tâm phái, cũng chẳng biết tại sao hắn biết được, cũng đuổi theo tới đây, có thể thu được đồ đệ có tư chất tuyệt đỉnh, Nhạc Tùng Đình đương nhiên cầu mà không được, hắn gia nhập Linh Tâm phái không có gì trở ngại.
Đoàn Khinh Danh tiến lên một bước, cúi đầu sát vào hắn: “Này, ngươi có vẻ như là không vui thì phải?”
Sự việc phát triển không giống như kiếp trước khiến tâm trạng của Cố Bình Lâm trở nên phức tạp, một lúc sau mới nói: “Ngươi lập tức đi đi, tới Huyền Minh phái đi.”
“Lý do?”
“Công pháp của Huyền Minh phái thích hợp với ngươi hơn.
Bởi vì đại danh đỉnh đỉnh Thần cấp“Bổ Thiên Quyết” của hắn căn cứ vào công pháp của Huyền Minh phái mà sáng tạo ra. Linh Tâm phái không có sự trợ giúp như vậy, không có “Bổ Thiên Quyết” Đoàn Khinh Danh sẽ vẫn là cường giả?
“Hửm?” Đoàn Khinh Danh nói: “Làm sao ngươi biết được, chẳng lẽ ngươi biết công pháp của Huyền Minh phái?”
Cố Bình Lâm bình tĩnh trở lại: “Tu Chân Giới công pháp và thuật pháp từ xưa đến nay bổ trợ cho nhau, tuy ta không biết công pháp của Huyền Minh phái nhưng đã từng thấy kiếm thuật của Huyền Minh phái, theo đuổi đột phá giới hạn cao nhất, đoán là cũng có chỗ tương thông với công pháp này. Nếu ngươi gia nhập Huyền Minh phái, tương lai sau này nhất định có không ít thành tựu.”
“Miễn cưỡng xem như đó là lý do” Đoàn Khinh Danh gật đầu, cũng không biết có tin hay không, “Ta có nên gia nhập Linh tâm phái không?”
Cố Bình Lâm không chút nghĩ ngợi: “Ngươi sẽ bại dưới tay ta, ta thích hợp với công pháp của Linh Tâm phái hơn ngươi.”
“Ồ?” Đoàn Khinh Danh cười nói, “Nói như vậy, ta lại càng phải ở lại Linh Tâm phái, ở phương diện ngươi am hiểu nhất mà thắng ngươi lại càng có khoái cảm.”
Cố Bình lâm cười lạnh: “Chuyện này không thể nào xảy ra.”
“Tự tin đến quá mức, ta thích,” Đoàn Khinh Danh nói không nhanh không chậm, “Đã nói vấn đề của ta rồi thì bây giờ đến lượt vấn đề của ngươi.”
Cố Bình Lâm nhướng mi: “Hả?”
Đoàn Khinh Danh chậm rãi đi phía sau hắn, cúi đầu xuống gần bên tóc mai của hắn, y nhìn hành lang ngoằn ngoèo kia, không nhanh không chậm nói: “Ta mới tới một ngày, không rõ đường này lắm.”
Tim Cố Bình Lâm đập “thình thịch”, bình tĩnh nói: “ Vậy thì sao?”
“Ngươi rất quen thuộc nơi này,” Đoàn Khinh Danh nói, “Theo ta biết, trước nay ngươi chưa từng rời khỏi Cố gia, vậy tại sao lại quen thuộc địa hình của Linh Tâm phái như vậy?”
Cố bình lâm mím chặt môi.
Đoàn Khinh Danh cười khẽ ở bên tai hắn: “Ta đoán đại khái cũng chỉ là trùng hợp thôi, ngươi nói xem?”
Ý niệm nhanh chóng xoay chuyển, Cố Bình Lâm dứt khoát quay người nhìn hắn: “Ngươi đã chắc chắn có thể thắng ta vậy mà còn muốn ta đi dò đường? Ngươi cũng nói rồi đó, kia chẳng qua là theo ngươi biết, có những việc trên đời này, ai có thể biết trước được?”
“Có lý,” Đoàn Khinh Danh quả nhiên không tiếp tục truy cứu, “Ta mới thấy chưởng môn, trước đi thôi.”
Hắn nói xong rồi cười mà đi, để lại Cố Bình Lâm đứng một mình ở trên hành lang.
Đến tận đây, Cố Bình Lâm mới hiểu được lời Trần Tiền nói “núi cao còn núi cao hơn” là có ý gì, có Đoàn Khinh Danh ở đây, còn có ai dám bàn luận tư chất? Đáng ghét là chuyển biến quá bất ngờ, thấy hắn gia nhập Linh Tâm phái, bản thân nhất thời có tật giật mình, để lộ ra sơ hở lớn như vậy.
Lại giống như kiếp trước, trước mặt người này, bản thân luôn bị mất bình tĩnh.
Kiếp này vẫn như trước? Tay Cố Bình Lâm nắm chặt trên lan can đá nhẹ nhàng buông lỏng, thở dài, cũng đi về phía đại điện.
.
Các thiếu nam thiếu nữ đều được Linh Tâm phái chọn làm đệ tử, nhưng họ sẽ bái vào môn hạ của ai, hiện tại vẫn chưa xác định được, phần lớn nhóm đệ tử mới vô cùng hồi hộp, nghĩ rằng nhìn thấy trưởng môn là lập tức có sắp xếp. Cố Bình Lâm lại rất rõ ràng, nửa năm sau sẽ có một đợt tỷ thí, khi đó chưởng môn Nhạc Tùng Đình sẽ từ trong bọn họ chọn ra một người làm đệ tử quan môn.
Cố Bình Lâm nén lại cảm xúc, bước vào đại điện.
Có vài đệ tử trong phái đứng ở bên trên, nhóm đệ tử mới đều đứng ở phía dưới nói chuyện. Đoàn Khinh Danh vẫn trò chuyện vui vẻ, ai tới cũng không từ chối, tất cả mọi người đều vui vẻ kết giao với y. Trong mắt mọi người, hắn có xuất thân là công tử thế gia mà còn có thể khiêm tốn thân thiết như vậy rất hiếm thấy, chỉ bằng hai chữ “hiếm thấy” càng dễ dàng lấy được hảo cảm.
Làm bộ làm tịch. Cố bình lâm thờ ơ lạnh nhạt.
Nếu biết bản tính của người này, chỉ sợ những người này trốn cũng không kịp.
“Tiểu Cửu, lại đây,” Đoàn Khinh Danh gọi tên hắn, giới thiệu với mọi người, “Đây là một vị huynh đệ ta đã kết bạn, Tiểu Cửu của Cố gia, vô cùng đáng yêu.”
Cố bình lâm nhướng mày, đi qua. Tuy rằng tính cách của hắn nghiêm túc, nhưng kiếp trước có thể làm chưởng môn của Linh Tâm phái thì cũng không phải là người hoàn toàn không biết xã giao, lời nói ngắn gọn đúng trọng tâm càng khiến cho mọi người tín nhiệm, hơn nữa những gương mặt này đã biết hơn phân nửa, tính tình cũng rõ ràng, không bao lâu đã quen thuộc với nhau.
Đoàn Khinh Danh không hề ngại khi bị giành mất sự nổi bật, đứng bên cạnh nhìn hắn nói.
Cố Bình Lâm đột nhiên chuyển đề tài: “Hai năm không gặp, không nghĩ Đoàn Lục công tử rời khỏi nhà, một lòng hướng đạo, đúng là ngoài dự đoán của ta.”
Hắn nhắc tới như vậy, bên trong chúng thiếu niên có rất nhiều người xuất thân ở Tu Chân Giới, lập tức nhớ mấy lời đồn đại trước kia, mắt nhìn Đoàn Khinh Danh đều thay đổi.
Con vợ cả của thế gia, tại sao vô duyên vô cớ bị đoạt mất thân phận người thừa kế? Tuyệt học của Đoàn gia không ai không biết, tại sao hắn lại được đưa tới Linh Sơn phái không có tiếng tăm này? Chẳng lẽ…nhân phẩm thật sự có vấn đề, làm việc đại nghịch bất đạo?
Đối mặt rất nhiều ánh mắt hoài nghi, Đoàn Khinh Danh không thay đổi sắc mặt, mỉm cười nói: “Sau khi Mẫu thân qua đời, ta không còn gì vướng bận, chỉ mong có thể một lòng nhập đạo.”
Chỉ một câu mà dễ dàng hóa giải nghi ngờ như trở bàn tay.
Chúng thiếu niên nhất thời hổ thẹn, các thiếu nữ nhiệt liệt đồng tình và phẫn nộ. Không ai không biết trong thế gia đấu tranh tàn khốc, mất đi sự che chở của mẫu thân, đường đường là con vợ cả mà cũng rơi xuống hoàn cảnh này, địa vị của vị phu nhân họ Tề kia, ai ở Tu Chân Giới cũng biết.
Cố Bình Lâm vốn không ôm hy vọng ly gián thành công, thấy thế liền cười, không nói.
Người như Đoàn Khinh Danh, đừng nói là thương mẹ đẻ, chỉ sợ ngay cả tính mạng của chính hắn cũng chưa từng để trong lòng.
Trong lúc thảo luận, chưởng môn Nhạc Tùng Đình và các đệ tử đã đến, mọi người vội vàng im lặng.