“ Luận tu vi ngươi thua ta . Luận mưu kế ngươi cũng thua ta” 

Người nọ tuỳ ý phất tay tra kiếm vào vỏ , thị nữ bên cạnh lập tức tiến đến ôm kiếm lui sang một bên 

Nội tạng chỉ vì tự bào mà dập nát , nhưng lại không mảy may cảm giác đau đớn , hắn ngửa mặt nằm trên đất , mắt nhìn người nọ đi tới trước mặt hắn , hơi cúi mặt xuống

Trên gương mặt kia, đôi mắt cực kì yêu mị nhìn hắn từ trên cao , truớc sau như một tỏ ra vẻ thờ ơ lạnh nhạt , môi mỏng căng lên vừa hiện ra vẻ ôn hoà vừa trào phúng 

“ Kiếp này hay kiếp sau, ngươi vĩnh viễn là một kẻ thất bại , Cố Bình Lâm ” 

Thất bại ư ? 

Đôi mắt vốn đã nhắm lại đột nhiên mở ra , hắn cắn răng giãy giụa nhưng tầm mắt hắn bây giờ chỉ là một khoảng mơ hồ 

Rốt cuộc vẫn không bỏ xuống được , hắn không cam lòng . Hắn không cam lòng ! 

“ Ta không bại…kiếp sau…Nếu có..”

Ai cũng không nghe được âm thanh mỏng manh của hắn , chính hắn cũng không thể nghe 

Nếu có kiếp sau..

Cố Lâm Bình trợn mắt , vẫn không thấy được hình bóng đã khắc sau trong kí ức . Trong xe ngựa xóc nảy phát ra âm thanh  kẽo kẹt  nghe chói tai. Chiếc xe này đã rất cũ kỹ , bị thời gian mài mòn đi nhiều , dù ngồi hay nằm vẫn khiến người ta không thoải mái , vốn để cho hạ nhân của Cố gia dùng 

Hai bàn tay nhỏ nắm chặt , lòng bàn tay túa đầy mồ hôi 

không sai, hắn đã trở lại. Cố Bình Lâm thở dài một hơi , cố gắng điều khiển nhịp tim đang đập cuồng loạn , hắn chậm rãi thả lỏng , bình tĩnh ngẩn đầu quan sát xung quanh 

Hai gia bộc thấy hắn tỉnh lại chỉ quay sang nhìn một cái rồi lại cười cười nói nói với nhau 

Loại biểu cảm đó kiếp trước hắn đã thấy quá nhiều , Cố Bình Lâm cũng không tức giận , sống lại là may mắn , tâm hướng về đại đạo , còn cần phải so đo với những con kiến này hay sao ? 

Nhưng mà còn bao lâu nữa mới đến nơi ? Thật sự hắn có chút thấp thỏm không chờ nổi …

Cố Bình Lâm chậm rãi nhắm mắt lại lần nữa 

Ước chần qua thời gian uống một chén trà * , bên ngoài dần dần trở nên náo nhiệt , chẳng bao lâu xe ngựa đã dừng lại 

  • Một chén trà : tầm 15 phút 

“ Tới rồi ” Hai gia bộc cuốn quít xuống xe 

“ Ấy , Cửu Công Tử đâu ?” Người đánh xe hỏi 

“ Chắc còn ngủ bên trong đó . Công tử ?” người gia bộc trẻ tuổi cười  nhạo . Hắn là do tì thiếp sinh ra nên trên dưới Cố gia không ai xem hắn là công tử 

Gia bộc còn lại lớn tuổi , nghe vậy thấp giọng mắng : “ Dù như thế nào nữa nó cũng mang họ Cố , Lão gia rất giữ thể diện , làm mất mặt thằng nhóc đó , người chịu khổ vẫn là chúng ta ” 

Người trẻ tuổi cười làm lành :" ta không có ý đó mà.." 

Hắn ta vẫn chưa dứt lời , màn xe đột ngột nâng lên , ba người đồng thời quay lại nhìn , chỉ thấy vị Tiểu Cửu Công Tử kia tự mình chui ra 

Tu chân thế gia coi trọng quy tắc nhất , trong trường hợp này Cố phu nhân cũng phải để ý mặt mũi chút . Tuy rằng cho đứa con của tì thiếp này đi xe của hạ nhân nhưng may là mặc một bộ quần áo mới , chỉ là màu xanh lục , khuông mặt vốn tái nhợt bây giờ lại thêm kém sắc , quan bạc búi tóc cao cao trái lại cũng không tệ 

Đại khái là hắn giống mẫu thân , khuôn mặt trái xoan cực kỳ xinh xắn , quả thật trong giống một bé trai 

Cố Cửu Công Tử bước ra ngoài thùng xe , cơ thể đơn bạc đứng thẳng tắp , mơ hồ khiến người ta quên mất tuổi tác thật của hắn , ngay cả cái mím môi cũng lộ ra vài phần uy nghiêm . Đôi mắt to nhìn về cánh cửa son cao lớn cách đó không xa , ánh mắt sáng rực 

Nó thật sự không giống với thằng nhóc trầm mặt như ngày thường vẫn thấy , ba người bên cạnh đều sửng sốt , trong lòng bỗng dưng rét lạnh 

Không đợi ba người phản ứng , Cố Bình Lâm tự mình nhảy xuống , đi vể phía trước 

Cửa rộng tường cao, thêm đá rộng lớn , phô bày toàn bộ khí thế của thế gia , khách khứa đến chúc mừng liền không dứt , trừ bỏ người ở tu chân giới , còn có khách quý từ phàm gian đến đây . Hai người hầu đứng ngoài cửa lớn , quần áo mộc mạc , nhưng chất liệu còn tốt hơn cả vài vị khách , mỗi người hầu đều vô cùng biết phép tắc , tươi cười hớn hở , gãi đúng chỗ ngứa . Khách tới đây bất kể giàu nghèo họ đều cung kính , lễ nghi không chê vào đâu được . Nếu không phải thế gia vạn năm , tuyệt đối không thể gia giáo như vậy được 

Cố Bình Lâm nhìn chữ vàng trên bảng hiệu đen nhánh , từng bước từng bước chậm rãi đến 

Đoàn gia. 

Kiếp trước, nơi này chính là nơi vận mệnh của mình bắt đầu thay đổi , nhưng kiếp trước bản thân hắn cũng không để ý đến người kia 

Thì ra mọi thử được định sẵn 

Gặp lại ngươi, đối thủ của ta .

“ Mẹ , Tiểu cửu tới ” Đại công tử Cố Bình An nhìn thấy hắn liền nhắc nhở 

Cố phu nhân lãnh đạm liếc nhẹ nhìn Cố Bình Lâm, nói với Cố lão gia “Lão gia, người đến đủ rồi , chúng ta vào thôi ” 

Cố Bình Lâm đi xe của hạ nhân , ở đội ngũ phía sau, đương nhiên là đến muộn hơn với những người khác . Cố lão gia đã chờ đến mất kiên nhẫn , quay đầu mắng một tiếng “Còn không đi nhanh lên ?” rồi quay sang tươi cười , tiến lên chấp tay cung kính với Đoàn gia

“ Con của nô tì chính là con của nô tì , cút đi " Nhị công tử chửi thầm một tiếng , hắn là con của thiếp thất cũng vừa mắt với Cố Bình Lâm 

Nam bộc dẫn Cố lão gia và Cố Bình An cùng các nam khách trưởng thành vào cửa lớn . Ngay sau đó cửa lách xuất hiện một thị nữ , nàng ta cúi chào Cố Phu nhân , rồi sau đó dẫn các nữ khách đi phía sau , Cố phu nhân nắm tay con trai Cố Bình Chân , mang theo các con của vợ lẽ và nha hoàng vào hậu viện , cùng ngồi xuống dùng trà 

Đợi thị nữ lui ra, Cố phu nhân mới quay đầu lại , lạnh nhạt nói :" Hôm nay không ai được phép mắc sai lầm , tất cả đã nhớ rõ chưa !"

Những lời nàng nói không dành cho Cố Bình Lâm mà là các con của vợ lẽ và mẫu thân của chúng . Trong số bọn họ , có người còn rất được sủng ái , là cái đinh trong mắt Cố phu nhân . Mấy đứa con của vợ lẽ nghe thấy đều có phản ứng khác nhau , có kẻ sợ hãi co rúm lại , cũng có người không cho là đúng , so ra, Cố Bình Lâm an tĩnh lặng lẽ ngược lại còn thuận mắt hơn nhiều 

Ghế của Cố gia được sắp xếp vào một góc , lúc này mới thấy xự phân biệt giữa Đoàn gia với các khách nhân như thế nào . Cùng so sánh với đệ nhất tu chân giới , Cố gia căng bản chẳng là cái thá gì . Ngoài mặt xưng là thế gia nhưng đối với bọn họ chỉ là gia tộc nhỏ , chẳng có cơ hội ngẫu nhiên , tổ tiên Cố gia tình cờ có được một bản công pháp tu luyện cấp thấp , Cố  gia mới có thể đứng ở tu chân giới . Trước mặt thế gia chân chính , Cố lão gia vừa tự ti vừa khát khao , cho nên mới nghĩ trăm phương nghìn kế mới được một tấm thiệp . Da mặt dày tới để kết giao . Vì vậy , nhất định không được để người nhà ở trong trường hợp này phạm sai lầm nào 

Cố phu nhân quen được hai phu nhân thế gia nhỏ , bảo ban  xong đám con vợ lẽ , bèn vội đi bắt chuyện , nhóm tiểu công tử đều được dẫn vào hoa viên chơi đùa 

Vườn hoa của Đoàn gia thật ra chính là một ngọn núi , có rừng trúc , có thác nước nhỏ , một cái lầu nhỏ giữa hồ , giữa đám cây cối rậm rạp thấp thoáng lộ ra một mái nhà cong cong . Trong đó có rất nhiều khách khứa đang du ngoạn , những nơi quan trọng đều được thiết lập một trận pháp kết giới , cũng không sợ người ngoài bước nhầm , để ngừa có người lạc đường , cách một đoạn lại sắp xếp một gia nô đứng đó 

Quả nhiên vẫn như kiếp trước trong trí nhớ . Cố Bình Lâm đi theo người phía trước , nhìn bốn phía xung quanh , cũng không có ý định bắt chuyện với ai , tính ra hiện tại chắc y vẫn tầm tuổi mình , lúc này hẳn là đang trong đám công tử thế  gia . Cố Bình Lâm vẫn không sốt ruột , bởi vì hôm nay có chuyện càng quan trọng hơn , trước hết hắn muốn gặp một người

Bọn nhỏ Cố gia không được mọi người coi trọng , mọi biểu hiện đều rất cẩn thận , chỉ dám chơi ở góc . Cố Bình Lâm đã quen thuộc hoàn cảnh này , lấy ra một ly trà , men theo trí nhớ mà đi 

“ Tiểu cửu ngươi đi đâu đấy , không được chạy lung tung !” Cố Bình Sinh thấy hắn tách ra liền kêu to , tức khắc mọi người đều nhìn qua 

Cố Bình Lâm cũng không hoảng hốt , nhàn nhạt nói:" đi vệ sinh " , cũng không để ý đám nhóc con này nói gì , lập tức đi thẳng 

“ Trở về chờ phu nhân phạt đi ” Cố Bình Sinh cười nhạt 

Con đường này càng đi về phía trước càng thêm yên tĩnh , lá vàng rơi trên mặt đất, có thể thấy đã lâu không có người quét dọn . Nhiều năm qua đi , kí ức có chút mơ hồ , trên đường đi Cố Bình Lâm có vài lần gặp phải ngã rẽ , nhưng hắn đã không phải đứa trẻ chọn theo trực giác để đi nữa , chỉ dừng bước chân , khẽ liếc mắt nhìn dấu vết lá rụng bị dẫm đạp lên xác định phương hướng

Cuối con đường có đình viện , trên bàn đá bày một bàn cờ , bên cạnh là hai lão giả đang ngồi ngay ngắn chơi cờ , đúng là cảnh tượng trong kí ức 

Lão giả dùng quân trắng mặc một đạo bào màu xanh biển , râu tóc bạc phơ , gương mặt hiền từ , tay cầm một quân trắng không biết đặt chỗ nào , vô cùng rầu rĩ 

Sư phụ . 

Hai tay Cố Bình Lâm run lên , cầm chén trà  , cúi đầu 

Lão giả này là sư phụ của Cố Bình Lâm ở kiếp trước , Chưởng môn linh tâm phái - Nhạc Tùng Đình . Năm đó bởi vì lần gặp mặt vô tình này Cố Bình Lâm được Nhạc tùng Đình nhìn trúng , sau đó thì bái nhập linh tâm phái , bước vào con đường tu tiên , đối với Cố Bình Lâm mà nói , Nhạc Tùng Đình có ơn tựa tự mẫu tái sinh , là người hắn tôn kính nhất . Lúc tuổi thọ của Nhạc Tùng Đình hết đã truyền lại chức vị Chưởng môn cho Cố Bình Lâm , ai ngờ Cố Bình Lâm chọc phải người nọ , dẫn tới một đợt trả thù đáng sợ , không chỉ có hắn bị huỷ đi nội mạch đan điền , còn khiến linh nhãn nhầm của linh tâm phái phá huỷ , linh tâm phái từ đó mà xuống dốc 

Tâm huyết cuối cùng dành chọn cho linh tâm phái , thế nhưng lại bị phá huỷ trong chính tay mình , là tâm bệnh khiến Cố  Bình Lâm cả đời áy náy . Giờ phút này gặp lại sư phụ , Cố Bình Lâm không còn mặt mũi nào đối mặt , trầm mặt một lúc lâu mới kiềm chế được cảm xúc , chậm rãi bước đến 

Nhạc Tùng Đình chăm chú nhìn quân cờ , Mắt không rời khỏi bàn cờ , phát hiện có người tới thuận miệng nói nói “ lấy một chén trà tới , cảm ơn ” 

Sự tình phát triển càng giống với kiếp trước . Cố Bình Lâm cúi đầu , thấp giọng đáp : “ vâng ” 

Đang muốn tiến lên dâng trà , lão giả cầm quân đen bên kia cũng nói:" bên đây cũng muốn " 

Cố Bình Lâm đương nhiên phải nhớ người này , chính là Minh Thanh tử nổi tiếng trong tu chân giới , nghe đồn có tính được thiên cơ , nhìn bộ dáng lão mới chịu chừng năm mươi tuổi , trên thực tế , tuổi của lão còn lớn hơn Nhạc Tùng Đình rất nhiều , râu tóc xám trắng , hai long mày lại đen nhánh , trên người khoác đạo bào màu trắng to rộng quả nhiên là tiên phong đạo cốt 

Nhưng kiếp trước Minh Thanh Tử nói không muốn uống trà 

Cố Bình Lâm sửng sốt , trấn định đi lên phía trước dâng trà cho Nhạc Tùng Đình , trà của Đoàn gia là hàng tốt , huống chi lần này Cố Bình Lâm có lòng , cố ý lựa chọn những búp trà mà ông thích nhất , Nhạc Tùng Đình thuận tay cầm trà lên uống , quả nhiên là không nhịn được khen ngon :" Trà ngon" 

Đại khái là quá hợp khẩu vị ông , ông không nhịn được quay sang nhìn , tức khắc ngoài ý muốn :" Ồ , đứa trẻ ngoan nhỉ ?" 

Minh Thanh Tử nghe vậy ngẩng lên nhìn Cố Bình Lâm, liền nhíu mày :" Đứa trẻ này…" 

“ Tư chất không tồi ” Nhạc Tùng Đình mừng đến bỏ quên quân cờ , kéo Cố Bình Lâm qua “ nói mau , con là con của nhà nào , tên là gì ?" 

Cố Bình Lâm không dám nhìn thẳng mặt ông , rủ mắt xuống nói kính ngữ trả lời từng câu 

Nhạc Tùng Đình quay sang nhìn Minh Thanh Tử “ thế nào ?” 

Minh Thanh Tử nhìn Cố Bình Lâm chằm chằm , ánh mắt nghi ngờ và kinh ngạc 

Lần này Cố Bình Lâm đã chuẩn bị từ trước, bình tâm tĩnh khí đợi chờ những lời nói kia 

Minh Thanh Tử thu hồi tầm mắt , trầm ngâm nửa ngày mới cười nói :" chỉ dâng một ly trà , hắn dâng cho ngươi , nghĩa là có duyên với ngươi " 

Nhạc Tùng Đình đại hỉ , thở dài nói :" Ngươi cũng biết , cuộc đời này ta sợ là khó có thể đột phá , thọ nguyên sắp hết , linh tâm phái lại.." 

“ Ý trời đã định , đạo pháp tự nhiên ” Minh Thanh Tử mà lại ý vị thâm trường mà nhìn Cố Bình Lâm , đứng dậy nói :" Lão phu sắp vượt biển đi xa , lần này là cố ý tới thăm ngươi , việc đã xong , cũng nên rời đi rồi " 

Nhạc Tùng Đình nghe vậy biết mình không có hi vọng phá cảnh , chỉ sợ đây là lần cuối hai người gặp nhau , ông tu luyện từ nhỏ mọi việc đều thấu hiểu , đứng dậy chấp tay nói:" vất vả đạo hữu nhớ đến " 

Minh Thanh Tử gật đầu:" Giao tình này giữa hai chúng ta , kiếp sau nếu ngươi có duyên với đạo , ta sẽ tiếp đón "

Kiếp sau Minh Thanh Tử tiếp đón , lại tiếp tục bước lên đạo đồ , quả thật là ân đức lớn . Nhạc Tùng  Đình trịnh trọng đứng dậy , cúi đầu bái tạ

Minh Thanh Tử khẽ nâng ông dậy nói “ vậy cáo từ ” rồi đi mất 

Không vì đều gì khác , kiếp trước Minh Thanh Tử đánh giá hắn là “ cứng đầu cố chấp, tất để lại hoạ lớn , khó được chết già , có tướng đoản thọ ”. Nhạc Tùng Đình do dự , nhưng cuối cùng thu  hắn về làm môn hạ , về sau chuyện xảy ra đúng như Minh Thanh Tử nói , cái tính cố chấp của hắn đã phạm phải sai lầm to lớn , không chỉ khiến hắn tự bạo mà chết , còn liên luỵ đến toàn bộ linh tâm phái 

Kiếp này vì sao không giống? 

Nhạc Tùng Đình vẫn còn cảm khái, quay đầu lại nhìn hắn cười nói:" Tiểu tử Cố gia, cũng đến lúc ta phải rời đi rồi , ngươi từ đâu đến đây cũng về lại nơi đó đi " 

Cũng giống như kiếp trước, ông im lặng không nhắc việc thu đồ đệ

Cố Bình Lâm lấy lại tinh thần , thấy sư phụ đang nhìn mình,nhanh chóng cúi đầu , nhỏ nhẹ đáp:" Vâng" 

Một cái liếc mắt mắt kia rốt cuộc nhịn không được biểu lộ quá nhiều cảm xúc , Nhạc Tùng Đình sửng sốt, kinh ngạc , nhưng ông cũng không nói gì , chỉ hoà ái xoa đầu Cố Bình Lâm, sau đó rời đi

..

Sau khi thân hình kia biến mất, Cố Bình Lâm mới ngẩng đầu , thở ra một hơi thật dài 

Đúng rồi, chuyện cũ năm xưa tựa như một mặt gương sáng . Tuy cuộc đời của hắn vẫn mang chấp niệm thắng thua , nhưng tuyệt đối không dùng  những thủ đoạn kịch liệt như vậy nữa , hắn muốn đường đường chính chính đánh bại người nọ, càng muốn bảo vệ linh tâm phái, giữ vững đạo tâm, hướng về đại đạo 

Nghĩ thông suốt,Cố Bình Lâm như trút được gánh nặng , việc bên này đã xong , khi hắn trở về nhóm tiểu công tử Cố gia đã không còn ở đó nữa , khách nhân du ngoạn đã ít đi rất nhiều . Nhìn canh giờ vẫn giống như kiếp trước , yến hội bên ngoài đã mở . Trước kia Cố Bình Lâm được gia bộc của Đoàn gia dẫn tới , trở về Cố lão gia cảm thấy mất mặt hung hăng đánh hắn một trận .

Còn bây giờ…

Cố Bình Lâm cười nhẹ , dù gì cũng chỉ là một buổi cơm thôi mà  , bỏ qua cũng không sao,Điểm tâm Đoàn gia đặt ở khắp nơi, đủ để lót dạ

Một thị nữ bưng khay đi ngang qua, nhìn thấy hắn thì ngạc nhiên hỏi:" Cậu bé là tiểu công tử nhà ai? Vì sao không đi ăn cơm, lạc đường sao" 

Nàng ta coi mình như đứa trẻ con , Cố Bình Lâm cũng không so đo :" Lục công tử nhà các ngươi ăn cơm ở bên ngoài sao?" 

“ Lục công tử?” Thị nữ nhìn hắn quần áo bình thường , nhưng khí chất lại bất đồng với đứa trẻ khác , nghĩ hắn là công tử của thế gia hiển hách nên tức khắc liền nhẹ nhàng cung kính:" Lục công tử tiếp khách nửa ngày nói mệt mỏi nên đã nghỉ ngơi bên kia, cậu cần nô tì dẫn đường không ạ?" 

Cố Bình Lâm nhẹ nhàng từ chối, chỉ hỏi đường, lúc sau đã tìm thấy vườn hoa 

Bầu trời xanh xanh, gió thổi nhè nhẹ, hoa nở rực rỡ

Dẫm lên cánh hoa rơi đầy mặt đất , bên cạnh còn có mấy cánh hoa bị gió thổi  bay lên áo, mùi thơm lượn lờ trong không khí 

Giữa muôn hồng nghìn tía, hắn chỉ liếc nhìn bóng hình người kia

Đó là tiểu công tử bộ dạng tầm mười hai,mười ba, nổi danh là thiên tài từ sớm , không thích chơi đùa với mấy đứa trẻ cùng trang lứa , một mình nó cầm quyển sách ngã người ra ghế trên lan can đọc sách 

Hoa mẫu đơn bên ngoài vừa nở mà tiểu công tử mặc một thân tố y , nhìn càng đẹp hơn hoa

Gương mặt tuấn tú hơi nghiêng, nhìn từ góc độ này , ánh mắt hiển nhiên không nằm trên trang sách , cũng không biết y đang nhìn cái gì 

Đoàn khinh Danh

Cố Bình Lâm thấp giọng đọc ra ba chữ này , không tự giác mà cười đến nghiến răng nghiến lợi

Là y , là Đoàn khinh Danh, Đoàn Khinh Danh thời thiếu niên

Dù không phải thân ảnh cao lớn trong trí nhớ , song chiến ý đã bị gợi lên . Chính là người này , kiếp trước ép hắn phải tự bạo , cũng chính là người này , lúc hắn sắp chết là người này đã dùng ngữ khí trào phúng nói với hắn …ngươi vĩnh viễn là đồ thất bại 

Nhưng mà , ta đã trở về , mang theo chiến ứng kiếp trước của ngươi, ngươi dám ứng không? 

Cố Bình Lâm nhướng mày, khoanh tay, bước về phía của người nọ 

Ta đến rồi, đối thủ của ta.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play