Đoàn thị là danh môn trong Tu Chân giới, rất nhiều gia tộc muốn nịnh bợ cũng không có cửa. Đoàn Lục được các gia lão Đoàn gia thừa nhận là đích tử, nếu không chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì Đoàn Khinh Danh chính là gia chủ tương lai của nhà họ Đoàn. Bây giờ hắn còn nhỏ tuổi đơn thuần, mới có thể coi trọng tiểu bằng hữu Cố Bình Lâm này, nếu hiện tại không nhân cơ hội kết giao, chờ đến lúc hắn lớn lên thì chưa chắc đã chịu để Cố gia vào mắt.
Có thể qua lại thân thiết với Đoàn gia, tương lại sẽ có bao nhiêu lợi lộc đây?
Cố Kim tập trung tinh thần tính toán, nghe Cố Bình Lâm nói không muốn hồi âm, liền giận tím mặt, đập bàn đứng dậy, chỉ thẳng mặt hắn mắng: “Ngu dốt! Ngươi nghĩ Đoàn Lục tiểu công tử là ai chứ? Y chịu hạ mình làm bạn với ngươi là may mắn của ngươi đó! Lí do gì lại đi cự tuyệt?” Hắn vừa nói vừa cười lạnh, “Mỗi ngày đều đốn củi, chả trách chẳng ngẩng mặt lên nổi, nếu không phải nể mặt mũi của Đoàn tiểu công tử, ta đã sớm xử phạt ngươi rồi!
Cố Bình Lâm bình tĩnh nghe hết một loạt, chờ lão ta mắng xong mới mở miệng nói: “Thế Đoàn phu nhân thì sao?”
Cố Kim sửng sốt.
Gia chủ Đoàn thị cưới lần lượt hai vị phu nhân vào cửa. Vợ cả là Trình thị, cũng là con gái thế gia, sau khi sinh Đoàn Khinh Danh không cẩn thận bị sốt phát ban, kéo dài được hai năm thì qua đời. Sau khi vợ cả mất, vị gia chủ này tiếp tục cưới vợ hai có địa vị không nhỏ, là con gái của Tề gia – nhất đẳng thế gia phương bắc. Hai nhà liên hôn vốn là chuyện tốt, nhưng vị phu nhân họ Tề này sau khi gả vào Đoàn gia, liên tiếp sinh hạ hai nam một nữ, tình thế liền trở nên tế nhị. Bối cảnh của Tề thị không nhỏ, Tề gia dã tâm bừng bừng, thế nhưng có một đứa con trưởng chính tông là Đoàn Khinh Danh chắn phía trước chẳng khác nào cái gai trong lòng họ. Điều khiến cho bọn họ càng thêm đau đầu chính là, Đoàn gia còn có mấy vị gia lão kỳ cựu. Bọn họ không quản nhiều việc, nhưng mỗi người đều có tu vi nội đan, gia chủ cũng khó có thể tùy tiện trêu vào. Họ cực kỳ xem trọng quy tắc, vợ thứ chính là vợ thứ, làm sao có thể so sánh với vợ cả được? Thân phận gia chủ tương lai của Đoàn Khinh Danh vững chắc như đinh đóng cột.
Cố Kim ngẫm nghĩ rồi hừ nhẹ: “Chừng nào mấy lão già của Đoàn gia còn ở đó, Tề gia có muốn cũng không làm gì được. Ngươi thì biết cái gì!”
Cố Bình Lâm nhắc nhở: “Tề thị không làm gì được Đoàn Lục, nhưng nếu bà ta quay sang đối phó chúng ta thì sao?”
Lời của Cố Bình Lâm như gáo nước lạnh tạt thẳng xuống đầu lão, lửa giận trong lòng Cố Kim trong giây lát đã bị dập mất.
Địa vị của Tề thị trong Tu chân giới này như thế nào? Nếu quá thân cận với Đoàn Lục, chỉ sợ sẽ bị ngộ nhận là đồng minh của y. Đoàn Lục còn nhỏ, phe cánh chưa lớn, không có khả năng ra mặt vì một tiểu bằng hữu được, mà nếu có muốn, thì cũng hữu tâm vô lực.
Cố Kim càng nghĩ càng kinh hãi. Một lúc lâu sau, lão vô lực phất tay: “Ngươi lui xuống trước đi.”
Nếu thật sự để cho một đứa trẻ có thể dễ dàng khiêu khịch mình thì Cố Bình Lâm sẽ không phải là Cố Bình Lâm nữa. Đơn giản chỉ là hắn lười hồi âm, hơn nữa hắn biết rõ tính cách Đoàn Khinh Danh sẽ không chịu an phận, để đề phòng y có hậu chiêu, hắn mới nói cho lão biết những dây mơ rễ má trong chuyện này. Nếu Cố Kim nghĩ thông suốt, Cố Bình Lâm cũng không cần phải nhiều lời nữa. Hắn rời khỏi thư phòng, lập tức đến tiểu điếm ở cửa thôn.
Vương thị cao hứng khen hắn: “Thảo dược lần này bán được hơn hai lượng, chưởng quầy còn muốn lấy thêm nữa, tiểu Cửu càng ngày càng có tiền đồ đó!”
Quá ít. Cố Bình Lâm lắc đầu, hắn vẫn để Vương thị giữ giúp ngân lượng, sau đó rời đi.
Lại nói, Cố Kim lo lắng chuyện hồi âm đến phát sầu, không rảnh nghi ngờ tại sao Cố Bình Lâm lại đột nhiên nói được mấy lời kia. Lão vừa không muốn làm Tề thị chú ý, vừa không chịu bỏ qua cơ hội tốt thế này. Cân nhắc hồi lâu, cuối cùng lão ta quyết định để trưởng tử Cố Bình An viết phong thư hồi âm, nói Cố Bình Lâm sinh bệnh nằm liệt giường, cần phải tĩnh dưỡng rồi nói thêm mấy lời khách sáo thông thường. Quả nhiên sau lá thư đó, Đoàn Khinh Danh không tiếp tục gửi thư tới nữa. Chủ ý của Cố Kim thật sự rất khôn khéo, không phải không muốn hồi âm mà là “bị bệnh”, cũng không đến mức đắc tội với người ta. Lão quyết định chờ thêm mấy năm nữa xem tình hình thế nào, nếu Đoàn Lục có chỗ đứng ổn định ở Đoàn gia, thì có thể dễ dàng xử lý chuyện này bằng cách cho Cố Bình Lâm “khỏi bệnh” mượn lý do hồi âm để nối lại quan hệ xưa.
Nhưng mà tình thế thay đổi còn nhanh hơn Cố Kim dự đoán.
Một tháng sau, các nhân vật quan trọng của Đoàn gia đang ở bên ngoài đột nhiên đồng loạt quay về, nghe nói chuyện này có liên quan đến người thừa kế tương lai của nhà họ Đoàn, trưởng công tử Đoàn Khinh Danh. Có lời đồn cho rằng y đã làm ra việc đại nghịch bất đạo, dính tới một thị nữ hầu hạ bên người, mà người thị nữ kia đã tự sát. Đương nhiên loại chuyện này không dễ dàng để người ngoài biết được, điều Cố Kim chắc chắn chính là người mà gia chủ Đoàn gia thường xuyên mang theo bên người để tiếp khách đã biến thành con trai của Tề thị – Đoàn Khinh Hầu.
Không nói đến Cố Kim thầm cảm thấy may mắn, Cố Bình Lâm nghe xong tin này cũng giật mình không thôi. Hắn nhanh chóng tránh khỏi tầm mắt mọi người, quay trở về phòng, đóng cửa chính lẫn cửa sổ, ngồi tĩnh tọa trong bóng đêm.
Hiển nhiên, người thừa kế tương lai của Đoàn gia đã thay đổi, Đoàn Khinh Danh chính thức bị vứt bỏ.
Thời gian hoàn toàn trùng khớp với kiếp trước, ả thị nữ kia quả nhiên có vấn đề. Nhưng Cố Bình Lâm có thể xác định, những lời mình nhắc nhờ, Đoàn Khinh Danh có thể hiểu được, vì sao kết quả lại không hề thay đổi?
Có sơ sẩy chỗ nào sao? Suy cho cùng bây giờ Đoàn Khinh Danh vẫn còn nhỏ.
Cố Bình Lâm nhắm mắt nhíu mày, vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Nếu là kiếp trước, hắn có thể chấp nhận câu nói “tuổi nhỏ” này. Nhưng hiện giờ, hắn đã biết người này sớm thông tuệ, dù Đoàn Khinh Danh đấu không lại những người kia nhưng được mình nhắc nhở, y đáng ra đã chiếm được tiên cơ, không thể để mọi chuyện tệ đến vậy.
Hắn biết có vấn đề, nhưng không biết vấn đề nằm ở chỗ nào, loại sai lần này không nên xuất hiện trên người Đoàn Khinh Danh.
Rốt cuộc do đâu?
Thời gian cứ thế trôi qua trong yên lặng, trong lòng Cố Bình Lâm không ngừng xuất hiện các loại khả năng rồi sau đó dần dần loại trừ.
Cuối cùng, chỉ để lại một lí do không thể tưởng tượng được.
Lông mày Cố Bình Lâm cau lại, hắn đột nhiên trợn mắt, ánh mắt toát ra ánh sáng khiến người khác sợ hãi.
Người hiểu rõ ngươi nhất, nhất định là kẻ địch của ngươi.
Không có người nào có thể hiểu Đoàn Khinh Danh hơn Cố Bình Lâm.
Lí do đơn giản nhưng lại vô lí, nói ra sợ không ai tin, nhưng tên yêu quái giỏi ngụy trang Đoàn Khinh Danh kia ngoại trừ cô gái đó, thứ gì có thể đáng để y để mắt? Thứ gì mà y sẽ không nỡ từ bỏ?
Bị tính kế, rốt cuộc là ai bị tính kế?
Thậm chí ả thị nữ đã chết kia……
Cố Bình Lâm ở trong phòng suốt hai canh giờ, đến khi cơn ớn lạnh trong lòng hoàn toàn tiêu tan, mới chậm rãi thở ra một hơi.
Lúc trước hắn còn lo lời nhắc nhở của mình sẽ thay đổi điều gì, hiện giờ kết quả cuối cùng vẫn giống với kiếp trước. Tình cảnh lúc này mới đúng là phát triển hắn mong chờ, đối thủ đang trưởng thành nhanh hơn hắn tưởng tượng.
Rất tốt, Đoàn Khinh Danh không hổ là Đoàn Khinh Danh, ngày mà y gia nhập Huyền Minh phái không còn xa.
Bản thân Cố Bình Lâm một năm sau cũng sẽ gia nhập Linh Tâm phái, nhưng trước mắt, hắn có chuyện cần phải làm, chuyện này cần đến một khoản tiền không nhỏ.
.
Đoàn Khinh Danh bình sinh đọc nhiều biết rộng, trừ thư pháp tranh chữ mà thế gia công tử bắt buộc phải học cùng với tu luyện bản thân ra, ngay cả kiếm thuật, độc thuật, luyện đan…… không gì là y không thạo. Bởi vậy, Cố Bình Lâm cũng học qua thuật luyện đan, thậm chí còn từng luyện ra cực phẩm đan dược, tiếc là hiện tại hắn không có tu vi, ngay cả lửa cũng không khống chế được, cho nên luyện đan là chuyện không tưởng. Không thể luyện đan, nhưng vẫn có thể đi hái một số thảo dược, Cố Bình Lâm hái chút thảo dược bình thường để vợ chồng Vương thị buôn bán kiếm lời, không khiến người khác chú ý.
Thời gian thấm thoát trôi qua thêm một năm, số bạc gom được cũng đã hơn ba mươi hai lượng rồi.
.
Cố Bình Lâm đã mười hai tuổi, thân thể dù có cao lên, nhưng nhìn qua vẫn có vẻ yếu ớt, được cái đi đứng vững vàng, khuôn mặt trái xoan ngày càng tuấn tú, giữa đôi mày dần lộ ra nhuệ khí.
Hôm nay Cố Bình Lâm dậy sớm, lấy toàn bộ bạc rồi ngồi trên xe bò Vương thị thuê vào thành. Từ khi Đoàn Khinh Danh xảy ra chuyện, hắn không tiếp tục tới lớp học, cũng không ai để ý hắn có tới đó hay không. Mất đi giá trị lợi dụng, Cố Kim không còn chú ý đứa con trai này, Cố Bình Sinh ngày nào cũng bị mẫu thân ép tu luyện, cho nên Cố Bình Lâm ngày càng thêm tự do.
Vào thành rồi xuống xe, Cố Bình Lâm cũng không mua gì, lưng đeo tay nải đi loanh quanh trên đường. Hắn đi qua mấy con phố, cho đến tận buổi trưa cũng chưa tìm được người nọ.
Hẳn là hắn không nhớ sai thời gian, chẳng lẽ có thay đổi?
Cố Bình Lâm âm thầm nhíu mày, trên mặt không có vẻ gì là mất kiên nhẫn, vẫn tiếp tục đi tới giao lộ kế tiếp.
Đầu cầu có cây liễu già, dưới tán cây có một nam nhân chừng bốn mươi tuổi đang ngồi. Dung mạo thô kệch, trước mặt trải tấm vải rách đã cũ, bên trên bán mấy viên Ngưng Huyết đan tầm thường, còn có một cái hồ lô nhỏ tầm thường. Thỉnh thoảng có người đi đường dừng lại hỏi, rồi lại lắc đầu mà đi tiếp, gã đàn ông ngồi đó không khỏi có chút sốt ruột.
Chẳng lẽ là hắn? Ánh mắt Cố Bình Lâm sáng lên, hắn không lập tức đi qua, mà bước vào một cửa hàng son phấn mua ít phấn chát lên mặt, sau đó lặng lẽ trốn vào ngõ nhỏ vắng vẻ bên cạnh.
Trong chốc lát, một tiểu công tử nhà giàu từ trong ngõ đi ra. Khuôn mặt nhỏ sau khi đánh một lớp phấn đã thay đổi hoàn toàn, mà thứ hắn mặc trên người, chính là bộ cẩm y đỏ hoa lệ lúc trước của Đoàn Khinh Danh!
Cố Bình Lâm hài lòng sửa sang lại một chút, sau khi xác định người khác không thể dễ dàng nhận ra mình, hắn mới đi đến đầu cầu.
“Tiểu huynh đệ, xem thuốc của ta đi?”
“Đây là cái gì?”
Gã đàn ông thấy hắn ăn mặc bất phàm, nên thuận miệng gọi, ai ngờ đứa trẻ này thật sự có hứng thú. Gã bắt đầu thấy có hy vọng, khuôn mặt lập tức tươi cười, ra vẻ thần bí nói: “Đồ của ta tất cả đều là thứ tốt, là linh đan diệu dược lấy từ tiên gia đó!”
Cố Bình Lâm nhìn hắn: “Đã là tiên gia thì tại sao ngươi lại nghèo như vậy?”
Gã thầm mắng tên nhóc này nói năng chẳng kiêng nể gì, nhưng lại không hoài nghi mà nói tiếp: “Ngươi thì biết cái gì! Đây đều là bảo bối tổ truyền của nhà ta. Đáng tiếc thầy tướng số nói ta không có số thành tiên, có uống cũng không có ích gì, chỉ là tiểu huynh đệ ngươi tướng mạo bất phàm, vừa thấy đã biết có tiên duyên.” Cũng có nhiều tiền nữa, câu cuối gã nhịn xuống không nói ra.
Cố Bình Lâm nghe gã khoác lác một lúc thì ngồi xổm xuống, tùy tiện cầm lấy một thứ nhìn nhìn, ngửi ngửi, dò hỏi từng câu một, gã khinh hắn tuổi nhỏ chẳng biết gì nên chỉ toàn nói láo dụ hắn.
Cuối cùng, Cố Bình Lâm cầm lấy hồ lô nhỏ: “Đây là cái gì?”
Kỳ thật gã không nói dối hoàn toàn, mấy thứ này quả thật đều do tổ tiên truyền lại. Không biết tại sao mà thế hệ sau không bằng thế hệ trước, đến đời gã, gia nghiệp không còn, gã lại là kẻ tham ăn biếng làm, túng quá nên mới phải đem đồ vật của tổ tiên đi bán. Hiện giờ thượng phẩm đan dược đều đã bán hết, còn thừa lại chính là Ngưng Huyết đan không đáng bao nhiêu tiền, không người hỏi đến, cùng với cái hồ lô này.
Hơn phân nửa cái hồ lô đều rỗng không, phần đáy chỉ có một ít chất lỏng trăng trắng sền sệt, không biết là của vị tổ tiên nào lưu lại. Gã không biết cái này đến tột cùng là thứ gì, trong thâm tâm đoán là nó đồ vô dụng, nhưng bên ngoài vẫn thuận miệng bịa chuyện: “Thứ này, là tinh hoa của linh chi vạn năm, ăn vào đảm bảo thoát thai hoán cốt*, trường sinh bất lão!”
*Thoát thai hoán cốt: thay da đổi thịt, trở thành con người hoàn toàn khác.
Cố Bình Lâm mở nút lọ ra nhìn qua đã xác định được bên trong là thứ gì, hắn ung dung thản nhiên để hồ lô xuống: “Làm sao ta biết được ngươi có gạt ta hay không?”
Để chứng minh, gã cắn răng lấy ra con dao nhỏ cứa một nhát vào mu bàn tay, thấy máu tươi chảy ra, gã lập tức bóp nát một viên Ngưng Huyết đan bôi lên miệng vết thương. Quả nhiên trong chớp mắt, vết thương đã kết liền sẹo: “Nhìn thấy chưa? Ta lừa trẻ con như ngươi làm cái gì!”
Ngưng Huyết đan là đan dược thường thấy nhất ở Tu Chân giới, nó chỉ có tác dụng với mấy vết thương nhỏ, hiệu quả cực thấp, bá tánh thường dân cũng sẽ không vì một vết thương nhỏ mà tiêu tiền uổng phí để mua nó. Cố Bình Lâm giả bộ như một đứa bé bình thường bị dọa sợ: “Loại linh đan diệu dược này ngươi bán thế nào?”
Nam nhân mừng thầm, lập tức nói: “Không đắt lắm, tất cả tổng cộng năm mươi lượng bạc!”
Cố Bình Lâm khó xử: “Nhưng bây giờ ta không mang nhiều tiền như vậy. Hay là ngươi chờ ta trở về lấy…”
Gã vốn dĩ nói bừa, nếu thật sự chờ hắn trở về, để người nhà hắn biết, không phải gã sẽ bị lộ tẩy hay sao? Gã vội hỏi: “Bây giờ trong ngươi ngươi có bao nhiêu?”
Cố Bình Lâm nói đúng sự thật: “Ba mươi lượng.”
Giá này so với giá ngưng huyết đan bình thường vẫn cao hơn không ít. Nếu là người khác tới mua, ít nhiều gã sẽ phòng bị, nhưng Cố Bình Lâm là trẻ con, gã không nghĩ nhiều như vậy, mặt mày hớn hở nói: “Được rồi, được rồi! Tiểu huynh đệ cùng ta xem như có duyên, ta chịu thiệt, bán cho ngươi giá rẻ. Tiền của ngươi đâu?”
Cố Bình Lâm lấy ra bạc quơ quơ: “Những thứ này, ta mua hết!”
“Rồi rồi, cầm lấy hết đi!” Gã đàn ông chồm tới đoạt lấy bạc, sợ bị người đi đường xung quanh phát hiện mình đang lừa gạt trẻ con, hắn đứng lên chạy mất, “Ta còn có chuyện quan trọng cần làm. Ta đi trước đây.”
Cố Bình Lâm cất mấy viên ngưng huyết đan vào trong tay nải, sau đó ôm hồ lô đi, xác định phía sau không có người theo dõi, hắn lại trốn vào ngõ nhỏ, cởi xiêm y cẩm tú ra, rồi đến bên bờ sông tẩy son phấn trên mặt, khôi phục lại tướng mạo ban đầu.
Cầm hồ lô, Cố Bình Lâm không nhịn được mà cong môi.
Cái này tuy rằng không phải như nam nhân khoác lác là tinh hoa của linh chi vạn năm gì đó, nhưng so với tinh hoa linh chi càng trân quý hơn gấp mấy lần!
Nhũ Linh Thạch!
Nó chính là thứ mà tất cả mọi người ở Tu Chân giới đều tha thiết muốn có được! Hết thảy tu sĩ tu luyện đến ngưỡng đột phá đều vô cùng cẩn thận, bởi vì một khi đột phá thất bại, tư chất bản thân sẽ bị hao tổn. Năm xưa Cố Bình Lâm khi kết nội đan từng thất bại một lần, tuy rằng lần thứ hai thành công, nhưng chung quy vẫn ảnh hưởng đến con đường tu hành, nhũ Linh Thạch này chính là thứ có thể chữa trị nó!
Năm xưa vật ấy bị Triển thị thế gia ngẫu nhiên có được, người mua được vật ấy tên là Triển Thu. Triển Thu vì thế đã đắc ý rất nhiều năm, thổi phồng mọi chuyện, cười nhạo đối phương không có mắt nhìn, kể lại quá trình mua thứ bảo bối này vô cùng tường tận, thời gian cùng địa điểm nhớ không sai chút nào, cũng vì vậy mà Cố Bình Lâm lúc này mới có cơ hội giành trước.
Đã có Tạo Hóa Quyết trong tay, Cố Bình Lâm không cần nhũ Linh Thạch nữa, nhưng bảo bối chê ít không chê nhiều, giữ lại ngày sau khác có lúc cần dùng. Tâm tình Cố Bình Lâm rất vui vẻ, hắn mang bộ cẩm y của Đoàn Khinh Danh đi hiệu cầm đồ cầm được mấy lượng bạc, rồi thuê xe trở lại Cố gia, cẩn thận cất nhũ Linh Thạch vào trong cái bình sứ nhỏ.
Không quá hai ngày, vị khách trong dự liệu của hắn đã đến nơi.