Trước cửa thôn có cái quán nhỏ, nói là một quán nhỏ, thật ra chỉ là một túp lều tranh đơn giản, treo thêm cái biển phía trước xem như biển hiệu. Chủ tiệm là một đôi vợ chồng trung niên, chỉ bán mỗi cơm và rượu. Trời vẫn còn sớm, trong lều đã có khách dừng lại nghỉ chân, Cố Bình Lâm dẫn thiếu niên đến một bàn khác ngồi xuống.
Đôi vợ chồng kia nhận ra Cố Bình Lâm, người vợ là Vương thị tươi cười tiếp đón, thấp giọng hỏi Cố Bình Lâm: “Tiểu Cửu, có phải hái được thảo dược không?”
Cố Bình Lâm lắc đầu: “Mấy hôm trước trời mưa, không ra ngoài được, hai ngày nữa con mới đi hái. Vị ca ca này của con đói bụng, thím cứ mang cơm lên trước đã, cho thêm đậu hủ khô cùng với dưa muối nữa.”
Vương thị vội vàng đáp ứng, nhanh chóng mang cơm lên. Bụng của thiếu niên kia đã đói đến cồn cào, cái gì cũng không nói, vùi đầu vào bát ăn như hổ đói, không cả đợi thức ăn mang lên hết, đầu cũng chẳng ngẩng lên.
Cố Bình Lâm ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn nốt chu sa điểm giữa lông mày hắn, âm thầm cảm khái.
Một khúc ma âm tung hoành trên biển, Ma Châu Bồng Lai của ba mươi năm sau, đường đường là bá chủ Đông Hải, thế mà cũng từng lưu lạc đến mức này.
Thiếu niên này, chính là đứa con riêng của đảo chủ đảo Bồng Lai Đông Hải trong khi du ngoạn ở đất liền sinh ra, tên là Nam Châu. Tuy hiện giờ hắn phiêu bạt không nơi nương tựa, nhưng ba mươi năm sau đảo Bồng Lai xảy ra biến cố lớn, sau khi thanh lọc sạch sẽ tàn dư, hắn được những bô lão đón về đảo, dốc lòng bồi dưỡng, thuận lợi kế thừa vị trí đảo chủ, có thể nói là khổ tận cam lai*. Người này thiên phú cực cao, chỉ dùng năm năm mà có thể khiến các phái Đông Hải thần phục, sau đó bừng bừng dã tâm tiến quân vào trung thổ tạo được thành tựu không nhỏ. Tiếc là xui xẻo chọc phải tên thiên tài điên, sau đó lại nghe nói hắn bị Đoàn Khinh Danh chặt một tay, rút về Đông Hải, đây đều là sự tình trước khi Cố Bình Lâm tự bạo nghe được, cũng không quá rõ ràng.
*Khổ tận cam lai: hết khổ đến sướng.
Quan trọng là kiếp trước mối quan hệ giữa Bồng Lai đảo và Linh Tâm Phái không mấy tốt đẹp, khi Cố Bình Lâm tiếp nhận vị trí chưởng môn, mỗi khi đệ tử Linh Tâm Phái đi Đông Hải làm việc đều phải chịu nhiều lần gây khó dễ. Cho đến khi Nam Châu tiến vào trung thổ, Bồng Lai đảo càng không thèm nhìn mặt Linh Tâm Phái, cho dù Cố Bình Lâm có làm đủ mọi cách cũng không thể giải quyết được mâu thuẫn. Hắn vẫn luôn nghi ngờ không hiểu nguyên do, không ngờ nguyên nhân là tại Cố Nhị. Nam Châu có thù hận quá sâu với Cố gia, nếu Đoàn Khinh Danh không chém đứt tay hắn, chắn chắn hắn sẽ nhân cơ hội trả thù Cố gia.
Thấy Nam Châu đã ăn xong, Cố Bình Lâm lại gọi Vương thị mang thêm hai bát cơm tới.
Ăn xong bát thứ hai, Nam Châu chần chờ, không tiếp tục nữa.
Đói đến mức này còn có thể giữ lí trí, đây đúng là một người biết kiềm chế. Cố Bình Lâm ngầm phán đoán, chờ đến khi hắn buông đũa liền mở miệng: “Ngọc của ngươi.”
Nam Châu lấy ngọc đặt trên bàn, đẩy tới trước mặt Cố Bình Lâm.
Đúng như những gì hắn đoán trước, ngọc bội một mặt khắc giao long, mặt còn lại được khắc chữ “Nam”. Cố Bình Lâm xem như đã hoàn toàn xác định được thân phận người này.
“Ngươi… Có thể giữ nó cẩn thận không?” Nam Châu đột nhiên mở miệng, “Đợi đến lúc ta có tiền, ta nhất định sẽ chuộc nó về.”
Cố Bình Lâm chỉ nhìn liếc qua rồi đẩy ngọc bội trở lại trước mặt hắn. “Khối ngọc này không phải vật tầm thường, đừng dễ dàng để lộ ra ngoài, miễn rước vào tai họa.”
Nam Châu có vẻ ngoài ý muốn, trầm mặc một lúc lâu, vẫn lắc đầu, đẩy ngọc lại về chỗ Cố Bình Lâm: “Ta đã ăn cơm của ngươi…”
“Ngươi cũng thấy đấy,” Cố Bình Lâm thẳng thắng, “Để lại chỗ ta cũng không an toàn.”
Nhớ tới tính tình của Cố Bình Sinh, Nam Châu có chút chần chừ, quả nhiên không kiên quyết nữa, cẩn thận thu hồi ngọc bội vào người: “Ngươi tên Cố Bình Lâm?”
Cố Bình Lâm gật đầu.
Nam Châu chính mắt thấy thái độ của Cố Bình Sinh đối với hắn, Nam Châu cũng hiểu được hoàn cảnh của hắn trong nhà, cảm thấy đồng bệnh tương liên*, sinh ra mấy phần thương cảm. Bản thân mình chịu ơn của của đứa trẻ này, vậy mà lại không thể giúp gì cho nó.
*Đồng bệnh tương liên: cùng chung hoàn cảnh thì cảm thấy thông cảm.
“Ta cho ngươi mượn ít bạc.” Cố Bình Lâm móc từ trong tay áo ra một thỏi bạc, không đợi Nam Châu từ chối đã bảo: “Với điều kiện, tương lai nếu ngươi có thể xuất sắc hơn người thì phải trả ta một ngàn lượng. ”
Trở nên xuất sắc hơn người? Nam Châu không ngờ tới một đứa trẻ con lại có thể nói ra những lời này, hốt hoảng nhìn Cố Bình Lâm, hắn cười khổ: “Hôm nay ta ăn còn không đủ no thì nói gì đến có thể trở nên nổi bật?”
Cố Bình Lâm cũng không nóng vội, hỏi ngược lại: “Nói vậy nghĩa là ngươi cho rằng mình không có ngày nổi danh nên không dám đáp ứng đúng không?”
Trong mắt Nam Châu hiện vẻ phẫn hận và không cam lòng, xùy một tiếng: “Ngươi chỉ là một đứa trẻ thì biết cái gì?”
“Ta chỉ là một đứa trẻ,” Cố Bình Lâm lặp lại lời hắn, hỏi lại: “Trẻ con còn dám nghĩ tới, ngươi lại không dám?”
Nam Châu bị hỏi đến ngẩn ra, chậm rãi thu lại nụ cười trên môi.
“Ở bên kia! Cửu công tử sao mà lại chạy lung tung vậy!” Đằng xa có người hô to, là một gia bộc ở Cố gia.
Cố Bình Lâm nghiêng mặt nhìn, không kìm được nhíu mày.
Cố Bình Sinh ngày thường ham chơi không chịu tu luyện, thường xuyên bị Cố Kim quở trách, lần này bại dưới tay một đệ đệ không hề có tu vi, chắc chắn hắn sẽ không dám cáo trạng mới đúng. Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì khác?
Ý nghĩ này nhanh chóng lướt qua trong đầu, Cố Bình Lâm vẫy tay gọi tên gia bộc kia tới gần.
Nhìn thấy có gia bộc chạy tới, Nam Châu đột nhiên duỗi tay cầm lấy thỏi bạc trên bàn, mặt không biểu cảm nói: “Ta nhất định sẽ trả lại ngươi”, rồi đứng lên đi mất.
Không vì tự tôn mà từ bỏ đồ vật cần thiết, đó gọi là sáng suốt, Cố Bình Lâm cũng có chút thưởng thức hắn. Dù bỏ ra toàn bộ tiền tiết kiệm nhưng bản thân Cố Bình Lâm cũng không mong được báo đáp. Bạc này hắn cũng không dùng đến, thêm một bằng hữu tốt hơn là thêm một kẻ địch.
“Lão gia gọi người về có việc! Nhanh lên!” Gia bộc mất kiên nhẫn thúc giục, không có bất kì ý tứ cung kính nào.
Cố Bình Lâm không hề để ý đến sự vô lễ của kẻ kia, trực tiếp đứng dậy ra về.
.
Trong thư phòng, Cố Kim ngồi bên cạnh bàn, sắc mặt hớn hở đến lạ, Cố Bình Lâm biết không phải chuyện xấu, bình thản vào trong hành lễ.
Vẻ mặt Cố Kim đầy ôn hòa: “Không ngờ Đoàn Lục tiểu công tử vẫn còn nhớ ngươi, tự mình viết thư gửi tới cho ngươi này.”
Viết thư? Đoàn Khinh Danh? Cố Bình Lâm thoáng kinh ngạc.
Cố Kim lấy từ trong tay áo ra một phong thư, đưa cho hắn: “Cầm lấy.”
Phong thư hơi phình lên, ngay mép có dấu hiệu đã bị mở ra, hiển nhiên Cố Kim đã đọc bức thư này. Cố Bình Lâm cầm phong thư trong tay, không mở ra ngay: “Con không biết chữ.”
Bình thường hay xem thường đứa con trai này, không thể ngờ nó vô năng đến mức này. Cố Kim lập tức cảm thấy đau đầu, Đoàn Lục là thế gia công tử, nếu chênh lệch quá lớn Đoàn Lục có thể hứng thú với hắn được bao lâu? Phu nhân Chu thị chỉ biết ghen, hoàn toàn không biết lấy đại cục làm trọng. Cố Kim oán giận trong lòng, âm thanh lạnh lùng nói: “Không biết thì đi học, ngày mai tới lớp học đọc sách, không được chậm trễ, lười biếng!”
Cố Bình Lâm không hề nói dối. Kiếp trước cho đến lúc hắn gia nhập Linh Tâm Phái vẫn không biết chữ, về sau phải nhờ sư phụ cùng Đại sư huynh dạy dỗ từng chút một. Bây giờ cũng không thể tự nhiên mà biết chữ, giấu diếm cũng không phải cách, học ở nhà là một lí do không tồi.
“Được Đoàn Lục công tử nhớ tới, đó là may mắn của ngươi.” Cố Kim nói tới đây, lộ ra một chút xấu hổ, ho khan một tiếng, sau đó lại tiếp tục nhàn nhạt chỉ bảo: “Trước mắt không thể thất lễ, ngươi không biết viết chữ, ta sẽ bảo Tam ca thay ngươi trả lời.” Đối với Cố Kim mà nói, mấy đứa con khác vẫn khiến gã yên tâm hơn. Thấy Cố Bình Lâm không nói gì, Cố Kim nghĩ hắn không vui, cũng may tính cách đứa con trai này của ông vốn nhu nhược, Cố Kim chỉ lo thể hiện uy nghiêm của một người phụ thân dạy dỗ hắn: “Đều là người của Cố gia, giữa huynh đệ với nhau không nên phân biệt, việc nhỏ không cần so đo.”
Người của Cố gia? Cố Bình Lâm đối với điều này không có ý kiến gì.
Kiếp trước, sau khi hắn lên làm chưởng môn, Cố Kim mang theo mấy đứa con khác tới Linh Tâm Phái, nhớ tới quan hệ huyết mạch nên hắn mới không so đo, mọi tâm tư đều đặt vào việc đối phó Đoàn Khinh Danh. Sau này kinh mạch của hắn bị phế, trốn chui trốn lủi bên ngoài, Cố Kim và Cố Bình An lập tức phủi sạch mọi quan hệ, toàn lực đuổi giết hắn. Khi đó, bọn họ có nghĩ đến tình cảm người một nhà không? Thế nhưng Đoàn Khinh Danh giận chó đánh mèo lên Cố gia, phế hết tất cả đám huynh đệ, là việc hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.
Cố Bình Lâm không phải thiên tài như Đoàn Khinh Danh, nhưng cũng chẳng phải kẻ ngu ngốc. Từ khi còn nhỏ đã chịu sự khinh bỉ, biết rõ cách lấy lòng những người này như thế nào, nhưng do bản tính quật cường, không chịu cúi đầu, thế nên mới chuốc lấy bao nhiêu đau khổ.
Còn kiếp này…
Cố Bình Lâm mìm cười giễu cợt.
Kiếp này, hắn vẫn không từ bỏ sự kiêu ngạo như trước, đây là điểm khác nhau giữa Đoàn Khinh Danh và hắn. Đạo đồ làm sao chứa được quá nhiều trói buột? Nhân lúc còn sớm nên buông xuống tất cả trần duyên.
Về phần ai viết thư trả lời Đoàn Khinh Danh, Cố Bình Lâm không quan tâm, hắn đáp: “Vâng.”
Đối diện ánh mắt bình tĩnh của hắn, Cố Kim không biết vì sao lại cảm thấy chột dạ, trầm mặt nói: “Ta nghe nói, mỗi ngày ngươi đều tới phòng bếp đốn củi? Hừ, đường đường là người Cố gia lại đi làm mấy công việc của hạ nhân, thật sự giống như bà mẹ kia của ngươi vậy…” Cố Kim hất hàm khinh thường, cuối cùng kịp thời dừng đề tài, nghiêm khắc phê bình: “Ngươi còn đi nữa ta sẽ đánh gãy chân ngươi.”
Cố Bình Sinh ở ngoài cửa nghe lén, thấy Cố Bình Lâm đi ra liền cố ý cười nhạo hắn: “Con của nô tì đúng là con của nô tì. Chỉ đáng làm hạ nhân.”
Cố Bình Lâm làm như không nghe thấy, lập tức trở về phòng mình, lúc này hắn mới lấy lá thư ra xem.
Đoàn Khinh Danh là kẻ khác người, viết thư cũng không bình thường, gửi những mười trang thư, khó trách Cố Kim xem trọng đến vậy.
Tuy Cố Bình Lâm đã sống hai đời, thấy nội dung trong thư vẫn thấy cạn lời.
Thư không được viết bằng kiểu chữ thường, mà dùng kiểu chữ thảo xinh đẹp, bên trong nói đông nói tây, vô nghĩa từ trang này sang trang khác, kể cả việc huynh đệ bên nhà dì mua con chim, hay cá trong ao chết đều viết ra, khó trách lại nhiều như vậy. Phỏng chừng sau khi đọc xong, Cố Kim cũng không còn lời gì để nói, chính xác không hề có bất kì một sơ hở nào, hoàn toàn là thư của trẻ con bình thường, cũng giống như người viết thư, khoác một lốt vỏ bọc bình thường.
Dụng ý của người viết thư, căn bản không nằm ở nội dung.
Tâm trạng Cố Bình Lâm rất tốt, cất thư đi.
Bản thân hắn không ngờ Đoàn Khinh Danh sẽ làm như vậy, nếu nói là hỗ trợ, chẳng bằng nói là khiến cho mình ở Cố gia ngày ngày không được yên tĩnh. Tuổi còn nhỏ đã so tâm nhãn với mình, có lẽ đối thủ mà hắn chờ mong rất nhanh sẽ xuất hiện thôi.
So với Đoàn Khinh Danh vân đạm phong khinh sau này, đứa trẻ ngây ngô hiện tại đáng yêu hơn nhiều.
.
Biện pháp để rèn luyện thể lực có rất nhiều, việc cấm đốn củi đối với Cố Bình Lâm không ảnh hưởng bao nhiêu. Cố Kim không để cho hắn trả lời thư, nhưng lời đã nói ra chắc chắc sẽ không rút lại, ngày hôm sau Cố Bình Lâm tự đi đến lớp học, quả nhiên không có ai đứng ra ngăn cản. Còn lá thư kia, sau khi Cố Bình Lâm thuận thế lợi dụng nó để tranh thủ “cơ hội học chữ” thì vứt đi.
Trong vòng một tháng ngắn ngủi, Cố Bình Lâm đã thuận lợi “biết chữ”, dọa tiên sinh dạy học sợ ngây người. Tiên sinh kia lập tức khen hắn trước mặt Cố Kim, kiến nghị hắn nên đi theo con đường làm quan, Cố Kim đương nhiên không thèm để ý, Cố Bình Lâm càng không để trong lòng, công danh phàm tục sao bằng thông thiên đại đạo?
Không quá hai ngày, Cố Kim lại gọi hắn đến thư phòng.
Lần này sắc mặt Cố Kim không tốt lắm, giống như đang suy tư nhìn chằm chằm Cố Bình Lâm, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Đoàn Lục công tử hi vọng ngươi hồi âm.”
Việc này nằm trong dự kiến của Cố Bình Lâm. Hắn cười khẽ, giống như mình mong muốn, thằng nhóc tác quái kia đang theo dõi mình.
Tuổi Cố Bình Tâm xấp xỉ với Đoàn Lục, thư viết cũng không tệ, không thể tin được là Đoàn Lục không hề có hứng thú. Cố Kim bất đắc dĩ, đành phân phó Cố Bình Lâm: “Tiên sinh nói chữ của ngươi miễn cưỡng cũng có thể đọc được, mau đi viết thư hồi âm. Viết xong thì mang qua cho ta xem.”
Cố Bình Lâm rủ mắt, đột nhiên nói: “Con nghĩ, thư này không nên trả lời thì tốt hơn.”
Cố Kim quát lớn: “Vớ vẩn!”