Thẳng nam đều là người vô tâm.
Nhạc Gia Minh hiểu rất rõ điều này.
Cũng chính vì quen biết quá lâu nên Thẩm Duy An mới không kiêng nể gì mà đùa giỡn với mình như vậy. Nhạc Gia Minh đẩy người ở ghế lái ra, chỉ vào ngọn đèn đã chuyển sang màu xanh lá cây, nói giống như có lệ: "Thích, nếu không sao tôi lại tốt với cậu như vậy chứ."
Nếu cậu không nhìn thấy tôi đối tốt với cậu thì cậu thực sự bị mù rồi.
Cậu có thể không thích tôi, nhưng luôn miệng nói rằng tôi ghét cậu, không tốt với cậu, vậy... Nhạc Gia Minh cảm thấy mình có thể vì câu nói này mà mua vé máy bay về New York ngay bây giờ.
May mắn thay, Thẩm Duy An không tiếp tục ầm ĩ nữa, chỉ số IQ bình thường và lương tâm anh đã trở lại: "Tôi hiểu rồi."
Hiểu là tốt rồi, tuy nhiên cũng không cần phải hiểu quá nhiều đâu.
Nhạc Gia Minh cảm thấy mình có chút khó xử khi đối mặt với Thẩm Duy An, thật sự rất khó nắm bắt.
Nhưng họ đã duy trì điều này trong nhiều năm, từ bạn cùng lớp đến bạn bè, đến người thân, một lần nữa trở lại thành người lạ rồi sau đó xây dựng một mối quan hệ thân thiết chỉ thuộc về hai người, trở thành đồng đội trên cùng một mặt trận trong công việc.
Trong mỗi mối quan hệ họ đều không vượt quá giới hạn.
Nhạc Gia Minh có đôi khi hoài nghi, Thẩm Duy An hẳn là đã biết, nếu không, sao anh có thể giữ chừng mực được như vậy? Đùa giỡn không nhẹ cũng không nặng như vừa rồi, Thẩm Duy An đời này chỉ nói hai lần.
Lần đầu tiên là khi Nhạc Gia Minh phủ nhận.
Lần thứ hai là khi hắn thừa nhận, nhưng cả hai đều biết không phải là ý kia.
Thẩm Duy An rốt cuộc hiểu được bao nhiêu, vấn đề này vĩnh viễn không thể chứng minh được, thời cơ có thể chứng minh đã sớm trôi qua rồi, hai người đàn ông trung niên 31 tuổi, một người là trai thẳng vừa ly hôn, một người là đồng tính luyến ái mãi mãi không kết hôn, cả hai lại đang thảo luận vấn đề thích hay không thích, nhìn thế nào cũng thấy đây là một trò đùa.
Về đến nhà, sau khi dừng xe, Thẩm Duy An cởi dây an toàn nhưng không xuống xe mà lấy danh thiếp bác sĩ Chu đưa cho ra, trên đó là thông tin liên lạc của một bác sĩ tâm lý.
Phương Liêm Thanh, tên hình như là một người đàn ông, nhưng bác sĩ Chu đã nói đó là một vị bác sĩ nữ cực kỳ nổi tiếng.
Thẩm Duy An cầm tấm danh thiếp quay đầu nhìn Nhạc Gia Minh: "Cậu hẹn hay tôi hẹn?"
Không có gì khác biệt, Nhạc Gia Minh nói: "Ai hẹn cũng được, bác sĩ Chu không phải đã đề nghị chúng ta đi cùng sao?"
Nguyên văn là: "Tiểu Nhạc à, một trong những nguyên nhân gây ra căn bệnh của cậu là Tiểu Thẩm, vậy tốt nhất bệnh nhân và nguồn bệnh đi cùng nhau đi, thuận tiện để bác sĩ tâm lý chẩn đoán."
Bệnh nhân, nguồn bệnh, nguyên nhân, hóa ra giữa họ có nhiều hơn một mối quan hệ như vậy.
Thật kỳ lạ.
Bọn họ hẹn với Phương Liêm Thanh vào chủ nhật.
Thật ra Nhạc Gia Minh không tin vào bác sĩ tâm lý, nếu không ở New York lúc tinh thần tồi tệ nhất hắn đã sớm đi rồi, hắn đã đọc rất nhiều sách phân tích dữ liệu phức tạp, biết tâm lý học cũng chỉ là một vài phân tích dữ liệu thực nghiệm mà thôi, bác sĩ tâm lý nhiều khi chỉ là một người lắng nghe, giống như giả dược, cũng không thể giải quyết được vấn đề thực tế.
Sau khi trở về từ phòng khám của bác sĩ Chu, Nhạc Gia Minh cũng không còn căng thẳng đối với chứng dị ứng của mình như trước nữa, gặp bác sĩ tâm lý với Thẩm Duy An cũng chỉ là đi cho có thôi.
Thẩm Duy An muốn tìm hiểu ngọn ngành thì cứ để anh tìm hiểu đi, thật ra bí ẩn ở ngay trước mắt, chỉ là anh không nhìn thấy mà thôi.
Phòng khám tâm lý của Phương Liêm Thanh ở khu tốt nhất trong thành phố, văn phòng năm sao hạng A, ở khắp mọi nơi đều toát ra mùi tiền.
Rõ ràng là Nhạc Gia Minh đi khám bệnh nhưng Thẩm Duy An lại tự động thanh toán trước chi phí khi đặt lịch, Nhạc Gia Minh biết quy tắc của bác sĩ tâm lý, hỏi anh trả trước bao nhiêu, Thẩm Duy An nói: "Cậu đừng quan tâm, trước đó 'nuôi' tôi lâu như vậy rồi, cho tôi một cơ hội vì cậu mà làm chút gì đó đi."
Nhạc Gia Minh bật cười, hắn biết Thẩm Duy An nói về vụ án thời gian trước, Thẩm Duy An và Thẩm Minh Ngọc cùng bị cuốn vào vụ án độc quyền, trong quá trình điều tra tài sản bị niêm phong, dựa vào nguồn "tiếp tế" của Nhạc Gia Minh anh với em trai mới vượt qua được thời gian đó.
Khoảng thời gian đó mặc dù sứt đầu mẻ trán nhưng lại có một loại yên bình khác, đó là Thẩm Duy An không cần phải gánh vác trọng trách của tập đoàn, buộc phải nhàn rỗi lại không một xu dính túi, vì vậy không thể không dựa dẫm vào Nhạc Gia Minh, giống như lúc trước anh mới sang Anh du học vậy.
Nhạc Gia Minh rất thích, rất hưởng thụ, rất nhớ những ngày tháng ấy.
Đến phòng khám tâm lý, nơi này rất rộng rãi nhưng không quá trống trải.
Không gian rất sáng, đồ nội thất, vị trí được thiết kế rất chuyên nghiệp, dịu mắt, phòng khám có nhiều chỗ hình vòng cung và góc tù khả năng lớn để làm giảm tâm lý phòng bị của bệnh nhân, để khách và bệnh nhân cảm thấy thoải mái.
Nhạc Gia Minh đã bắt đầu phân tích phòng khám ngay từ giây đầu tiên bước vào giống như bệnh nghề nghiệp phát tác, từ ánh sáng, độ sáng, độ che nắng của rèm cửa đến khoảng cách đặt ghế, độ dày của thảm... Trong đầu của hắn, tất cả những thứ tầm thường ấy đều tự động hình thành lên một mô hình dữ liệu, đặt mình vào vị trí của khách để phân tích.
Nếu tính trên thang điểm 100 thì không gian ở đây chỉ có thể đạt 60 điểm.
Hắn đánh giá một cách rất chuyên nghiệp.
Lúc Phương Liêm Thanh xuất hiện, số điểm trong lòng Nhạc Gia Minh lập tức nhảy vọt lên 70.
Cô ấy khoảng 35 tuổi, mái tóc xoăn nhẹ dài ngang vai, trên người mặc quần áo công sở, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác dệt kim, nhìn tổng thể cô ấy trông dịu dàng nhưng vẫn rất nghiêm túc, không phải là rất đẹp nhưng rất phong cách.
Cho dù là người không có mắt nhìn người thì nhìn qua cũng biết cô ấy là người đã trải qua nhiều sóng gió, ngay lúc cô ấy mở miệng nói chuyện, mô hình dữ liệu trong lòng Nhạc Gia Minh lập tức thay đổi, trong đầu tự động nhảy ra kết luận là 85 điểm.
Tạm thời chưa kể đến Phương Liêm Thanh có thể giải quyết vấn đề của hắn hay không nhưng căn cứ vào phán đoán của mình, Nhạc Gia Minh chắc chắn người này ít nhất là người có chuyên môn.
Từ lúc vào cửa đến khi ngồi xuống, Nhạc Gia Minh không nói một lời nào, ngược lại Thẩm Duy An lại lải nhải nói rất nhiều, giống như anh là người phát ngôn của một vấn đề nào đó.
Phương Liêm Thanh không ngắt lời anh mà chỉ lẳng lặng nghe anh kể, thỉnh thoảng ghi chép lại vào quyển sổ tay trong tay, cho đến khi Thẩm Duy An kể xong hết những gì mà anh biết, Phương Liêm Thanh mới gật đầu, ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Nhạc Gia Minh: "Nhạc tiên sinh, về bệnh tình của mình anh có cần bổ sung thêm gì không?"
Nhạc Gia Minh lắc đầu: "Không, Thẩm tiên sinh đã nói hết rồi."
"OK, nếu hai người cùng nhau tới đây, Thẩm tiên sinh vừa rồi cũng đã nói Nhạc tiên sinh bởi vì vấn đề tâm lý mới gây ra bệnh da cấp tính, mà vừa hay Thẩm tiên sinh chính là một trong những nguyên nhân, vậy tôi đây có một số vấn đề cần hỏi hai vị."
Nhạc Gia Minh cảm thấy cái này rất giống với *cross examination ở tòa án, hắn cảm thấy mình cũng tương tự như vậy, không phải tới khám bệnh mà là một người đã biết rõ "sự thật" đang bị thẩm vấn.
*Cross examination: Đối chất nhân chứng - là quá trình trọng tài đưa ra câu hỏi cho chính nhân chứng của các bên tham gia tố tụng nhằm mục đích để chất vấn, thách thức và làm rõ ra các khuyết điểm trong chứng cứ của các bên.
"Hai người quen nhau từ khi nào?" Phương Liêm Thanh hỏi.
"Năm 17 tuổi." Hai người cùng lên tiếng, Nhạc Gia Minh nói xong thì liếc mắt nhìn Thẩm Duy An, thấy anh nói thêm: "Lúc đó người nhà đưa tôi đến London học tập, ngày khai giảng năm lớp 12 thì quen biết."
Nhạc Gia Minh có chút ngẩn người.
"Lúc đó quan hệ của hai người thế nào? Cụ thể hơn, năm lớp 12, hai người có hòa thuận không?"
Nhạc Gia Minh không ngờ buổi khám tâm lý này lại tỉ mỉ như vậy, lại phải tìm hiểu từ nhiều năm trước, hắn cảm thấy Phương Liêm Thanh thật sự rất lợi hại, giống như bác sĩ đang giải phẫu thân thể bệnh nhân nhằm đào bới ra nguyên sâu xa của căn bệnh.
Phương Liêm Thanh muốn đào bới nguyên nhân gốc rễ của căn bệnh, vì sao Nhạc Gia Minh lại sinh ra tâm lý bất ổn đối với Thẩm Duy An.
Không thể để thế này được.
Trong nháy mắt Nhạc Gia Minh liền xây dựng phòng bị, hắn đẩy gọng kính, lãnh đạm lại bình tĩnh nói: "Cũng xem như là có, ban đầu chỉ là bạn học bình thường, sau đó xem như bạn bè."
Phương Liêm Thanh nhìn hắn một cái, cũng giống hắn không có cảm xúc gì, trong lòng Nhạc Gia Minh sinh ra mâu thuẫn, ánh mắt giống như một tấm chắn vô hình phản kích lại ánh nhìn chăm chú của Phương Liêm Thanh.
Cô ấy không nói gì, nhưng Thẩm Duy An lại có chút bất ngờ, nói: "Xem như là bạn? Nhạc Gia Minh, lúc đó cả thế giới của tôi chỉ có một mình cậu, tôi coi cậu là người duy nhất, người bạn tốt nhất! Thế mà cậu lại nói chỉ 'xem như'?"
Anh giải thích với Phương Liêm Thanh: "Cậu ta đang nói dối."
Phương Liêm Thanh vẫn giữ sắc mặt kia, một bên ghi chép một bên cười nhạt nói với Thẩm Duy An: "Cùng một ký ức, trong đầu của những người khác nhau sẽ hình thành chút sai lệch, này là điều rất bình thường, quan điểm của anh và quan điểm của anh ấy không nhất định phải giống nhau."
"Nếu không nói thật vậy việc trị liệu này còn có ý nghĩa gì chứ?" Thẩm Duy An khó hiểu hỏi Phương Liêm Thanh rồi nhìn Nhạc Gia Minh.
Vừa hay đây cũng là điều Nhạc Gia Minh muốn nói, vốn chẳng có ý nghĩa.
Phương Liêm Thanh lại nói: "Bất cứ từ nào cũng có ý nghĩa, sự thật có ý nghĩa của sự thật, lời nói dối có ý nghĩa của lời nói dối, lời nói dối đôi khi có ý nghĩa hơn cả sự thật đấy."
Nhạc Gia Minh hơi toát mồ hôi, lần đầu tiên hắn có cảm giác mình không thể che dấu tâm tư trước mặt người khác.
"Chúng ta tiếp tục." Phương Liêm Thanh ra hiệu.
Nhạc Gia Minh thay đổi tư thế ngồi, hắn biết, bất kỳ động tác nhỏ nào cũng không thoát khỏi đôi mắt của Phương Liêm Thanh, thay đổi tư thế ngồi, hướng mũi chân, tư thế hai tay, giọng điệu cao thấp khi nói chuyện, tần suất rung của giọng nói đều là những bằng chứng phân tích của bác sĩ tâm lý.
Không gì có thể che giấu được.
"Có thể kể cho tôi nghe chuyện của hai người lúc mới quen không?"
Chuyện đã xảy ra rất lâu rồi... Nhạc Gia Minh vẫn giữ tâm lý đề phòng, thế nhưng Thẩm Duy An giờ phút này lại không nói lời nào, anh nhìn Nhạc Gia Minh, nói với Phương Liêm Thanh: "Lần này tôi sẽ không nói, tôi ngược lại muốn nghe xem trong lòng vị Nhạc tiên sinh này rốt cuộc lúc đó cậu ta miễn cưỡng 'xem như một người bạn' thế nào."
"Nhạc tiên sinh?" Phương Liêm Thanh nhẹ nhàng gọi, giọng nói như muốn thôi miên hắn.
Nhạc Gia Minh biết mình không thể nói dối nữa, nhưng hắn thật sự có chút không phân biệt được chuyện trong quá khứ, vốn dĩ mọi chuyện thật sự là như thế hay đã bị hắn vô thức bóp méo.
Bộ não của con người sẽ tự động che giấu, bóp méo, thêm bớt một số ký ức, đôi khi nó xuất phát từ tiềm thức, đôi khi là để thỏa mãn một số ý niệm không thực hiện được ở hiện thực.
Ký ức của Nhạc Gia Minh không hỗn độn mà ngược lại rất rõ ràng, trong bầu không khí gần như bị thôi miên do bác sĩ tâm lý tạo ra, mùi mưa và mặt trời mà hắn ngửi thấy vào năm mười bảy tuổi dần dần tràn ngập toàn bộ không gian.
Hắn nằm trên ghế sofa, thoải mái kể lại toàn bộ quãng thời gian còn học trung học.
Trong cả quá trình có tạm dừng mấy lần, Phương Liêm Thanh hỏi có tiếp tục hay không, Nhạc Gia Minh đều gật đầu nói "Có".
Thẩm Duy An từ đầu đến cuối chưa từng ngắt lời hắn, rõ ràng là người trong cuộc nhưng lại giống như một người ngoài cuộc chỉ đứng cạnh nghe toàn bộ câu chuyện của Nhạc Gia Minh.
Trên đường trở về, trời bắt đầu mưa trở lại, mưa thu ở đây trông ảm đạm hơn ở London.
Bên trong xe vẫn duy trì nhiệt độ vừa phải, không lạnh cũng không nóng, khắp người Nhạc Gia Minh đều cảm thấy mệt mỏi nặng nề, hắn không biết thì ra nói chuyện liên tục bốn tiếng sẽ mệt mỏi như vậy.
Xe chạy được một nửa đoạn đường lại rơi vào tình trạng kẹt xe, Thẩm Duy An dừng xe lại, nói với Nhạc Gia Minh: "Lần sau lại đến vào chủ nhật nhé? Vừa rồi bác sĩ Phương đề nghị tốt nhất là có thể cố định thời gian tới khám, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn."
Rồi anh hỏi: "Hôm nay cậu thấy có hiệu quả không? Tâm lý và cảm xúc của cậu… có tác dụng không?"
Không nhận được câu trả lời, Thẩm Duy An quay đầu lại nhìn, Nhạc Gia Minh đã tựa đầu sang một bên cửa sổ xe ngủ thiếp đi.