Nghe được tin Thẩm Duy An đã ly hôn, Nhạc Gia Minh bỗng thất thần trong nháy mắt.

Một giờ trước, em trai của Thẩm Duy An là Thẩm Minh Ngọc có hỏi hắn về chuyện anh trai mình ly dị qua điện thoại, Nhạc Gia Minh ở đầu bên kia đột nhiên không kịp đề phòng, trái tim bỗng hẫng một nhịp.

Ly hôn sao?

Thẩm Minh Ngọc còn hỏi rất chi tiết trong điện thoại, Nhạc Gia Minh lại cảm thấy trái tim mình thắt chặt như đang cuồn cuộn chảy vô vàn những cảm xúc hỗn độn, ngũ vị tạp trần, dần dần lan tỏa khắp người hắn.

Hai tháng trước, Nhạc Gia Minh đưa Thẩm Duy An tới sân bay, đứng nhìn anh bay về London đoàn tụ cùng với vợ mình. Hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý đời này sẽ không gặp lại, nhưng tại sao anh mới quay về chưa được hai tháng thì đã ly hôn rồi?

Chuyện lớn như vậy không thể nào xảy ra trong ngày một ngày hai.

Cảm giác khiếp sợ qua đi, Nhạc Gia Minh nghĩ tới nghĩ lui, cố gắng nhớ lại một vài dấu hiệu của lần ly hôn này, nhưng vẫn cảm thấy chẳng có dấu hiệu báo trước nào, Thẩm Duy An chưa từng để lộ với hắn một chút manh mối nào. Cảm giác không thoải mái giống như xương cá nhỏ li ti mắc ở trong cổ họng không gây trở ngại nhiều đến cuộc sống bình thường của hắn, nhưng lại chẳng hề thấy thoải mái chút nào, cảm giác ấy khó mà nói ra thành lời.

Cuối cùng Nhạc Gia Minh vẫn không hỏi câu nào, cứ thế mà đi đón Thẩm Duy An vào một ngày của tuần sau.

Hắn một mình lái xe tới đó trước, chờ ở cổng xuất cảnh trước đại sảnh sân bay, mới hai tháng không gặp, Thẩm Duy An chẳng hề có thay đổi lớn gì, hắn không quá để tâm đến dáng vẻ của đối phương lúc này nhưng lại nhịn không được mà nghĩ ngợi, rốt cuộc Thẩm Duy An đã nghĩ gì mà ly hôn cơ chứ?

Vì để giữ gìn cuộc hôn nhân này, Thẩm Duy An đã phải trả giá rất nhiều thứ, nhiều đến nỗi Nhạc Gia Minh một mực tin rằng anh sẽ ở bên cạnh người đó cả một đời này. Thẩm Duy An chắc chắn sẽ làm được việc ấy, anh chính là một người nếu đã nói ra lời hứa hẹn thì nhất định sẽ giữ lời.

Người này thật là khô khan, tuy rằng từ rất lâu về trước, Nhạc Gia Minh đã bị vẻ ngoài phản nghịch của anh lừa gạt, nhưng càng về sau hắn lại càng hiểu rõ chuyện anh hơn, từ lúc trưởng thành, Thẩm Duy An đã trở thành một người vô cùng giữ chữ tín.

Anh nghĩ cho người khác tới nỗi trong chính cuộc sống của mình, anh có thể đặt cảm nhận của mình ở vị trí cuối cùng.

Hành khách của chuyến bay ấy ào ra phía bên ngoài như một bầy cá trên dòng thác. Nhạc Gia Minh đứng đằng sau đám người tiếp khách, với chiều cao một mét tám mươi lăm của mình, hắn mặc một chiếc áo gió mỏng bằng vải kaki, đeo mắt kính gọng vàng nhã nhặn và tinh tế, trước mắt không có bao nhiêu người có thể ngăn cản được tầm mắt của hắn nhưng lại có không ít người xoay người lại nhìn hắn vì ngoại hình quá hút mắt.

Hắn đến sớm hơn một tiếng rưỡi so với thời gian hạ cánh dự kiến của chuyến bay, đợi ở trong xe một tiếng đồng hồ rồi lại đứng đợi ở lối ra một tiếng nữa, Thẩm Duy An vẫn còn chưa ra ngoài.

Hạ cánh, đi qua đoạn hành lang dài, kiểm tra ở cửa hải quan, ra sân bay quốc tế rồi mới tới đại sảnh để hành lý… Nhạc Gia Minh bất giác lặp đi lặp lại trong đầu mãi cho đến khi hình bóng khoan thai trong ký ức và người trước mặt hòa vào làm một. Thẩm Duy An trông có vẻ vô cùng mệt mỏi, anh đẩy một rương hành lý lớn, nhìn xuyên qua đám người hô hoán đón hành khách trước mắt, mỉm cười với Nhạc Gia Minh.

Nụ cười thật nhạt.

Nhạc Gia Minh vẫy tay với anh, hai người ăn ý mà lách qua đám người nọ bước về phía nhau, chờ đến khi hội hợp, Nhạc Gia Minh rất tự nhiên đưa tay định nhận lấy hành lý trong tay anh, nhưng Thẩm Duy An lại đẩy hành lý ra xa một chút, nói: “Để tôi tự làm được rồi.”

Nhạc Gia Minh thuận theo ý anh.

Dòng người chen chúc nhau chật kín đại sảnh, loa phát thanh luân phiên lặp lại lời nhắc nhở chuyến bay đã hạ cánh, chuyến bay sắp tới và chuyến bay bị hoãn bằng cả tiếng Trung và tiếng Anh. Câu hỏi “vì sao” của Nhạc Gia Minh vừa mới thốt ra miệng lại bị bao phủ bởi âm thanh ồn ào.

Trên cả đoạn đường đi đến bãi đỗ xe, hai người đều không có nói lời nào.

Cất hành lý xong xuôi, cốp xe phía sau “kịch” một tiếng đóng chặt lại, Nhạc Gia Minh đi đến chỗ ghế lái mở cửa xe, còn chưa kịp đi vào bên trong, Thẩm Duy An đứng ở bên kia bỗng dưng “này” một tiếng.

Nhạc Gia Minh ngẩng đầu lên. Hầm để xe vẫn ồn ào như khi nãy, xe cộ ra ra vào vào hết chiếc này tới chiếc khác. Rất nhiều xe còn đi chậm như rùa để tìm chỗ để xe thích hợp, có người thấy bọn họ sắp rời đi, đã chờ sẵn ở bên cạnh.

Thẩm Duy An nói: “Trông tôi thế này có phải rất nực cười hay không?”

Nhạc Gia Minh ngẩn ra. 

“Bíp bíp!” Người trong chiếc xe đậu bên cạnh mất kiên nhẫn mà bấm còi inh ỏi, một cái đầu bóng loáng thò ra khỏi cửa sổ xe: “Làm cái gì thế? Có đi hay không hả?”

“Có, đi ngay đây.”

Nhạc Gia Minh đưa mắt nhìn Thẩm Duy An, lách người ngồi vào ghế lái. Thẩm Duy An cũng ngồi vào theo, chiếc xe khởi động, rẽ trái, đi về trước rồi lại rẽ phải, xếp hàng ra khỏi bãi đỗ xe của sân bay.

Bên ngoài trời đã đổ mưa, đúng lúc trời chạng vạng, thành phố Đăng Hồng đang vào độ cuối thu nên nơi nào cũng đượm vẻ đìu hiu, đất trời bị bao phủ bởi một tầng sương mờ xanh ngắt.

Tới lúc xe đi vào đường cao tốc, Nhạc Gia Minh vẫn chưa trả lời.

Thẩm Duy An đã mệt mỏi như vậy rồi nhưng vẫn cố chấp đưa mắt nhìn Nhạc Gia Minh, hắn khẽ thở dài, nói: “Cậu biết rõ mà, tôi nào có nghĩ như thế?”

“Vậy cậu nghĩ như thế nào?”

“Tôi không biết, tôi thậm chí còn không biết vì sao cậu lại ly hôn nữa kìa.”

Thẩm Duy An im lặng một lát, anh nói: “Mai đã có một người bạn trai, cô ấy nói chuyện này diễn ra được nửa năm rồi.”

Tuy rằng rất bất ngờ nhưng Nhạc Gia Minh vẫn cố gắng tìm một lý do thoái thác: “Mới nửa năm mà thôi, hai người đã kết hôn tận năm năm cơ mà.”

“Đúng vậy, năm năm.” Thẩm Duy An nở nụ cười tự giễu: “Trong năm năm ấy, hơn phân nửa thời gian là không ở bên cạnh nhau.”

“Huống hồ, chuyện tình cảm không thể đong đếm bằng thời gian, là Mai đề nghị ly hôn.” Thẩm Duy An nghĩ một lát, lại bổ sung thêm một câu: “Hẳn là cô ấy đã nghĩ ngợi rất lâu, không còn cách nào mới đề nghị như vậy.”

Trong đầu Nhạc Gia Minh hiện ra dáng vẻ của Mai, một cô gái xinh đẹp, tiêu sái, có đôi khi lại rất “điên”.

Hắn vẫn luôn nghĩ rằng Mai và Thẩm Duy An khó mà trở thành một đôi vợ chồng được, dù sao bọn họ cũng không chỉ khác nhau về giới tính, mà còn có rất nhiều điểm bất đồng.

Nhưng lúc ấy bọn họ ở bên nhau, Nhạc Gia Minh lại thật sự trông thấy ánh sáng trong đôi mắt hai người họ.

“Ừm…” Nhạc Gia Minh không biết nên nói gì, chỉ có thể hỏi anh mấy chuyện vặt vãnh tầm thường: “Thủ tục đã làm xong hết chưa?”

“Làm xong hết rồi.”

“Cục cưng Emma thì sao? Con bé ở với ai?” Nhạc Gia Minh hỏi xong lại cảm thấy mình không nên hỏi, đứa con đi theo ai không phải rất hiển nhiên sao? Thẩm Duy An trở về một mình cơ mà!

“Ở với Mai, mấy năm nay Emma cũng ở bên cô ấy nhiều hơn mà.”

“Vậy…” Nhạc Gia Minh cảm thấy câu hỏi tiếp theo cũng không nên hỏi cho lắm.

Nhưng Thẩm Duy An đã trả lời hắn trước: “À, chắc là không có vấn đề gì đâu, tôi đã gặp người bạn trai mới kia của Mai, con người cũng không tệ lắm, đối xử với Emma cũng rất tốt.”

“Cậu gặp người đó rồi sao?” Nhạc Gia Minh không biết nên nói làm sao, rốt cuộc Thẩm Duy An có để bụng không vậy?

Sao anh có thể dùng tâm thái bình thường như vậy đi gặp bạn trai của vợ mình, anh không để ý gì sao? Hẳn là anh đã hoàn toàn buông bỏ cuộc hôn nhân này rồi, không còn day dứt gì nữa nên mới có thể dùng tâm lý “ba của Emma” mà đi gặp người có thể trở thành ba dượng của cô bé.

Hai người kết hôn cũng chẳng phải một hai năm, vậy mà lại dứt khoát nói buông là buông.

Chuyện đã qua từ rất lâu, Nhạc Gia Minh dường như cũng quên mất rồi, rằng Thẩm Duy An thật ra là một kẻ nhẫn tâm.

Mười năm trước, Thẩm Duy An hai mươi mốt tuổi đã nhẫn tâm nói rõ với hắn rằng: “Chúng ta không thể cứ như thế này mãi được đâu, chuyện này chỉ là tạm thời mà thôi, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ có cuộc đời của mỗi người, sẽ tách nhau ra mà thôi.”

Mười năm trôi qua, Nhạc Gia Minh ba mươi mốt tuổi cuối cùng cũng để mình trở về với quỹ đạo “bình thường”, dứt khoát viết lên một dấu chấm hết cho mười mấy năm ngu muội mà lại ngông cuồng kia của mình.

Thậm chí đây cũng không phải lần đầu tiên bọn họ nói lời từ biệt, mấy năm nay hai người từng hợp rồi lại tan vô số lần, nhưng lần này thì khác, Nhạc Gia Minh biết rất rõ, đây là lần cuối cùng.

Hắn đã sớm chẳng còn mơ tưởng tới nữa. Rất nhiều năm trước khi Thẩm Duy An nói ra những lời ấy, bọn họ chia xa lần đầu tiên, Nhạc Gia Minh đã sớm biết: Từ năm mười bảy tuổi kia, đoạn tình cảm không thể đề tên kia đã kết thúc rồi.

Nếu đối phương không cần những điều ấy, hắn cũng không cần sống để bụng chết mang đi, sự cố chấp và kiên trì ấy chẳng có giá trị gì cả.

Tuy Thẩm Duy An chưa từng dối gạt hắn điều gì, nhưng Nhạc Gia Minh nghĩ bụng, thật ra hắn đã lừa anh rất nhiều lần.

Hắn đã giấu thật kín những suy nghĩ trong lòng mình,  chưa từng để lộ ra một khe hở nào để cho hắn phát hiện ra.

Thẩm Duy An không thích đàn ông, Nhạc Gia Minh đã biết rõ từ năm mười bảy tuổi.

“Tình này chẳng dám lún sâu

Sợ rằng mộng đẹp bỗng đâu lụi tàn.”

Mỗi năm tới chùa miếu ở Bangkok, hắn đều khấn cầu một câu như vậy, dưới cái nắng đến độ đầu váng mắt hoa của vùng nhiệt đới, Nhạc Gia Minh cảm thấy đây chính là lời nguyện cầu thích hợp nhất đối với cuộc đời hắn.

Một giấc mộng thật dài.

Nhưng Thẩm Duy An cũng “thích”  cậu, Nhạc Gia Minh biết điều này.

Thẩm Duy An năm tuổi từng nói: “Nhạc Gia Minh, tôi chỉ có mình cậu, chúng ta sẽ vĩnh viễn như vậy chứ?”

Nhạc Gia Minh ôm anh: “Đương nhiên rồi.”

Thẩm Duy An cũng thích anh, nhưng về sau chuyện này lại chẳng còn quan trọng nữa.

Nỗi thương thầm bị ghì chặt trong lòng như lửa cháy, thiêu đốt toàn thân Nhạc Gia Minh sau đó lại như chìm vào đáy biển, theo những chuyến bay khắp nơi của bọn họ hết năm này sang năm khác, cuối cùng rơi vào nơi lạnh lẽo nhất trong lòng, hóa thành một ngọn núi băng.

Mỗi người trưởng thành đều có trong lòng một ngọn núi băng, chôn giấu những tháng ngày không thể nào quay lại.

Đã thật lâu về trước, Nhạc Gia Minh từng xem một vở kịch, nam chính luôn miệng nói “we are adults” khi gặp tình cảnh chẳng thể nào vãn hồi cũng như lúc cần phải tự thân khống chế cảm xúc và nhẫn nhịn, anh ta đều nói “we are adults”.

*We are adults: Chúng ta là những người lớn.

Năm hai mươi sáu tuổi, Nhạc Gia Minh từ New York bay tới Luân Đôn tham gia hôn lễ của Thẩm Duy An, rồi sau đó lại quay về New York. Nửa năm sau đó, có một ngày hắn đi xem kịch, khi nghe được lời nói đó đầu óc hắn bỗng dưng liền thông suốt. Hắn cần phải… đành phải chấp nhận tất cả những việc này, còn phải tâm bình khí hòa, chấp nhận việc không có “sau này”, chấp nhận việc Thẩm Duy An đã rời khỏi cuộc đời mình, chấp nhận chuyện bọn họ chỉ có thể ở cách xa nhau ngàn dặm, sống cuộc đời chẳng còn liên hệ gì với nhau, hắn chấp nhận tất cả, bởi vì “Hắn là một người lớn”.

Nhưng hắn lại đột nhiên phẫn nộ, đây là thế giới trưởng thành tệ hại gì vậy chứ? Nếu vẫn còn là thiếu niên mười mấy tuổi, hắn đã có thể tùy hứng mà không chấp nhận điều gì hết, không chấp nhận, không chấp nhận chuyện người ta không thương mình, không chấp nhận việc tách nhau ra, không chấp nhận sự ly biệt, chẳng chấp nhận chuyện gì hết. Khi ấy dù sự thật không thể thay đổi được nhưng hắn vẫn có thể không chấp nhận mà.

Vậy mà khi đó, hắn đành phải nhận lấy mọi thứ mà Thẩm Duy An mang lại cho mình.

“Người trưởng thành”, đây là ba chữ vô cùng quỷ quyệt, khiến cho tất cả khát vọng trong đời Nhạc Gia Minh dần dần bị nghiền nát. Thẩm Duy An nói đúng, một ngày nào đó, bọn họ sẽ trở thành người trưởng thành, vào thời khắc Nhạc Gia Minh bằng lòng trở thành người trưởng thành kia thì những ngọn lửa ấy đều dần tàn lụi.

Nhưng lúc này đây, Nhạc Gia Minh quyết định không tự làm khó mình nữa, nhẫn nhịn một lát cuối cùng hắn vẫn hỏi ra miệng: “Khi tôi đưa cậu về nước Anh, cậu đã biết mình sẽ ly hôn rồi, có phải không? Vì sao khi đó không nói với tôi?”

Thẩm Duy An chống khuỷu tay bên cửa sổ xe, như thể không mấy bất ngờ vì câu hỏi của hắn, nhưng cũng phải một lúc lâu sau anh mới nói: “Tôi nghĩ rằng chuyện có thể vãn hồi, Nhạc Gia Minh, khi tôi rời đi, tôi đã thật sự không nghĩ mình sẽ trở về đây nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play