Ngày hôm sau Thẩm Duy An quay về tập đoàn làm việc, từ khi Thẩm Minh Ngọc lấy lại vị trí CEO, anh để em trai mình làm những việc cậu ấy thực sự muốn làm.

Nhạc Gia Minh cũng quay về công ty, hắn cùng Thẩm Duy An khôi phục lại chế độ làm việc trước đó, mọi thứ dường như đều đang đi đúng hướng.

Hắn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, đã qua một ngày Thẩm Duy An không đề cập đến việc đi gặp bác sĩ nữa, mà phát ban đỏ sau tai và cổ hắn cũng đã gần như giảm đi, chỉ cần ở trạng thái bình thường, tâm tình ổn định thì sẽ không sinh ra phản ứng trên da.

Ba giờ chiều, Thẩm Duy An tới gõ cửa văn phòng của Nhạc Gia Minh, đẩy cửa vào, anh nói: "Sau ba rưỡi bác sĩ Chu sẽ rảnh rỗi, tôi đã hẹn người ta rồi, chúng ta cùng đi khám."

Bác sĩ Chu là bác sĩ riêng của nhà họ Thẩm, từ nhỏ đã quen biết Thẩm Duy An và Thẩm Minh Ngọc, nếu không phải vấn đề gì lớn thì bác sĩ Chu có thể giải quyết được.

Nhạc Gia Minh từ chối theo bản năng, để chứng minh hắn còn nghiêng sang bên phải cho anh xem: "Không cần, cũng sắp khỏi rồi."

Thẩm Duy An đi tới xem một chút, ngón tay lại muốn vuốt ve, Nhạc Gia Minh vội vàng né tránh: "Cậu đừng đụng."

Thẩm Duy An nở nụ cười nhìn cậu: "Thế này mà gọi là khỏi rồi sao?"

Nhạc Gia Minh còn muốn ngụy biện nhưng Thẩm Duy An đã vòng qua bàn làm việc túm lấy cánh tay hắn cách một lớp áo: "Bác sĩ Chu rất bận, hẹn được một lần cũng chẳng dễ dàng gì, cậu cũng vậy, sao lại có thể lừa gạt bản thân như thế?"

Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể để anh kéo và nhét vào xe.

Đến phòng khám, Thẩm Duy An giới thiệu với bác sĩ Chu: "Đây là người mà tôi đã nói với ông, người bạn tốt của tôi, Nhạc Gia Minh."

Người bạn tốt, ba từ này xoay quanh trong đầu của Nhạc Gia Minh, cũng đúng.

"Cũng là bệnh nhân của ngày hôm nay." Thẩm Duy An nói thêm.

Bệnh nhân, phù hợp hơn là người bạn tốt, Nhạc Gia Minh nghĩ, đáng tiếc bác sĩ Chu trước mắt này không thể chữa bệnh của mình được.

Bác sĩ Chu khoảng năm mươi tuổi, lịch sự mời Nhạc Gia Minh ngồi xuống.

Phòng khám tư nhân rất cao cấp, còn có trợ lý y tá tới pha trà cho bọn họ, Thẩm Duy An nói: "Bác sĩ Chu, Gia Minh nói trước kia ở New York cậu ấy không thích nghi được với khí hậu nên bị dị ứng, cậu ấy về nước chắc được khoảng nửa năm rồi, có phải cũng vì không thích nghi được với khí hậu ở đây không?" 

Bác sĩ Chu giơ tay lên cười ngắt lời anh: "Đừng nóng vội, để tôi xem."

Nhạc Gia Minh cái gì cũng không nói, chuyện đã đến nước này rồi hắn chỉ có thể phối hợp nghiêng người, thật ra trong lòng hắn có tồn tại một cảm giác may mắn nào đó, nếu thật sự là vấn đề về da thì nhân cơ hội này chữa trị luôn cũng tốt.

Bác sĩ Chu đeo kính và găng tay, gạt tai và cổ áo của Nhạc Gia Minh ra, vừa nhìn kỹ mảng mẩn đỏ lớn vừa hỏi: "Lần này bắt đầu từ khi nào?"

Đối mặt với Thẩm Duy An hắn có thể thuận miệng nói dối, nhưng khi đối mặt với bác sĩ hắn lại có một loại cảm giác không thể nói dối, vì thế chỉ có thể nói: "Chiều hôm trước, chính là lúc trời bắt đầu mưa to."

"Lúc đó cậu có cảm giác gì?"

"Lúc đầu không phát ban mà chỉ có một số vết ngứa mờ mờ, sau đó đột nhiên phát ban, ngứa hơn."

"Từ lúc cậu cảm thấy ngứa đến khi phát ban khoảng thời gian là bao lâu, còn nhớ không?"

Nhạc Gia Minh suy nghĩ một chút, từ lúc hắn lên đường cao tốc đến lúc chờ trong xe, lúc đứng ở cửa sảnh chờ đến khi nhìn thấy Thẩm Duy An: "Gần hai tiếng đồng hồ."

Bác sĩ Chu tháo kính rồi nhìn hai người, nói: "Phán đoán ban đầu của tôi là bệnh mẩn ngứa thôi."

Rồi hỏi hắn: "Có bị ở đâu khác ngoài nơi này nữa không?"

Nhạc Gia Minh đột nhiên khẩn trương, nếu nói không thì hắn nhất định phải giải thích cho Thẩm Duy An lời nói dối "bắt đầu từ New York" trước đó, chẳng lẽ nhiều năm như vậy chỉ có một chỗ này?

Hắn còn chưa mở miệng, Thẩm Duy An đã trả lời thay hắn: "Có." 

Cậu chỉ vào mặt và cằm của Nhạc Gia Minh: "Cứ người đụng phải chỗ nào phát ban liền chạy tới đó, nhưng ở những chỗ khác hình như biến mất khá nhanh."

"Có đúng không?" Bác sĩ Chu lộ ra vẻ mặt có chút ngạc nhiên, rất nhanh lại cười cười, nói với Thẩm Duy An: "Vừa rồi tôi định hỏi bạn của cậu có biết nguồn dị ứng từ đâu không, cậu đã trả lời thay cậu ấy rồi."

Nguồn gây dị ứng... Thẩm Duy An nhìn Nhạc Gia Minh đầy thâm ý, nhếch khóe miệng thấp giọng hỏi: "Cậu nói cho tôi biết đi, sao tôi lại trở thành nguồn dị ứng của cậu?"

Nhạc Gia Minh có chút nói không nên lời.

Bác sĩ Chu giải thích: "Không nhất thiết nguyên nhân ở một mình cậu, cũng không nhất thiết chỉ có một loại dị ứng, vẫn phải làm một số xét nghiệm mới biết được, nguyên nhân gây bệnh mẩn ngứa rất nhiều, môi trường, thời tiết, tâm trạng của con người đều có thể là nguyên nhân."

"Vậy thì làm xét nghiệm đi." Thẩm Duy An nói.

Nhạc Gia Minh cảm thấy hoàn toàn không cần thiết, hắn biết rõ nguyên nhân dị ứng thực sự chỉ có một, thấy bác sĩ Chu bảo y tá đi chuẩn bị, hắn liền ngắt lời: "Không cần đâu, tôi biết nguyên nhân."

Bác sĩ Chu và Thẩm Duy An đồng thời nhìn về phía hắn, Nhạc Gia Minh cảm thấy hơi áp lực: "Nguyên nhân là tâm lý."

"Cậu nói kỹ hơn xem." Bác sĩ Chu ôn hòa nói.

Hắn chỉ có thể tiếp tục bịa đặt theo lời nói dối trước đó, nhưng không phải tất cả đều là nói dối.

"Chính là, tôi phát hiện khi tâm trạng tôi có sự thay đổi lớn thì sẽ xuất hiện tình huống này, còn khi tâm trạng ổn định thì không, ví dụ như…" Nhạc Gia Minh dứt khoát kéo tay bác sĩ Chu đặt lên cánh tay mình, nói: "Nhìn đi, như này thì không sao."

Thẩm Duy An nắm cằm, nhíu mày, nhìn chằm chằm cánh tay lộ ra ngoài của Nhạc Gia Minh, đột nhiên anh phủ tay mình lên: "Tôi thử xem."

Nhạc Gia Minh thoáng cái không kịp rút về, mắt thấy cánh tay vừa mới bị bác sĩ Chu chạm qua trong nháy mắt xuất hiện một mảng phát ban đỏ, cả người hắn đều cứng đờ.

Thẩm Duy An còn hóa đá hơn cả hắn, hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, Thẩm Duy An mới nói: "Cậu còn nói nguyên nhân không phải ở tôi?"

"Tôi..." Nhạc Gia Minh cảm thấy hôm nay thật sự không phải là một ngày tốt lành.

Vẫn là bác sĩ Chu giải vây: "Tiểu Thẩm, tình huống này có thể giải thích được, vừa rồi Tiểu Nhạc nói nguyên nhân việc này là do tâm lý cậu ấy, tôi cũng thấy vậy, có thể cậu ấy chỉ bị như vậy với người có thể làm cho tâm trạng của cậu ấy có sự biến hoá lớn mới có thể sinh ra hiện tượng dị ứng này."

Nhạc Gia Minh cảm thấy những lời này rất nguy hiểm, hắn nhìn thấy Thẩm Duy An híp mắt, vẻ mặt phức tạp nhìn mình chằm chằm, lại lặp lời của bác sĩ Chu: "Người có thể khiến tâm trạng của cậu có sự biến hoá lớn, Nhạc Gia Minh, trong lòng cậu rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy?"

Nhạc Gia Minh cảm thấy toàn thân mình đang bị dị ứng, đây là một bí mật rất lớn bây giờ lại bị bóc trần theo một cách đáng xấu hổ như vậy.

Linh dương liều mạng chạy trốn sư tử trên thảo nguyên, con chuột bị đại bàng theo dõi chui vào trong cồn cát, con thỏ bị thợ săn nhắm đến đang nhanh chóng chạy trốn, tất cả đều là Nhạc Gia Minh.

Hắn muốn mở miệng biện giải cho mình, lại nghe thấy Thẩm Duy An hung hăng hỏi: "Bây giờ cậu ghét tôi đến vậy sao?"

Nhạc Gia Minh giật mình.

"Ngay cả khi tôi chạm vào cậu cũng làm cậu phản cảm như vậy?"

"Không phải." Nhạc Gia Minh cũng không biết giải thích như thế nào, nhưng không hiểu sao Thẩm Duy An hiểu lầm lại khiến hắn cảm thấy như sống lại.

Con sư tử đột nhiên hậm hực rời đi, đại bàng quay lại bay lên bầu trời cao vút, người thợ săn mỉm cười và thu tay lại.

Nhạc Gia Minh sống lại rồi.

"Nếu do yếu tố tâm lý, tôi khuyên cậu nên đi khám bác sĩ tâm lý đi, nguyên nhân tâm lý là một nguyên nhân dị ứng rất nghiêm trọng, không thể xem thường." Bác sĩ Chu hoàn toàn bỏ qua không khí bất thường trong phòng khám, khuyên lời chân thành.

"Đúng vậy." Thẩm Duy An thản nhiên lại nặng nề đáp lại một tiếng rồi nhìn Nhạc Gia Minh.

Nhạc Gia Minh đành phải nói: "Được."

Trên đường trở về vẫn là Thẩm Duy An lái xe, hai người im lặng không nói gì, một lúc lâu sau Thẩm Duy An mới phun ra hai chữ: "New York?"

Nhạc Gia Minh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ theo bản năng, giọng Thẩm Duy An có chút cứng ngắc, hỏi: "Chín năm rồi, thì ra cậu sớm đã ghét tôi như vậy sao?"

Từ London đến New York là vào chín năm trước, vào đêm trước khi tốt nghiệp đại học, lời phản bác của Nhạc Gia Minh nghe có vẻ bất lực: "Tôi không có, không phải."

"Vậy đó là gì? Bắt đầu từ khi nào? Đừng nói với tôi lần này là lần đầu tiên, bây giờ cậu mới bắt đầu ghét tôi đấy nhé?"

Nhạc Gia Minh cảm thấy anh đang cố tình gây sự, nhịn không được trả lời: "Tôi có ghét cậu bao giờ đâu."

Ghét cậu vậy mà lại không nói hai lời đã ngay lập tức chấm dứt công việc ở nước ngoài, quay về nước để giúp cậu xử lý một đống chuyện lộn xộn trong tập đoàn? Ghét cậu vậy mà lại để cậu đi rồi ở lại chăm sóc em trai cậu?

Cậu thật là, có logic không vậy?

Những lời phẫn nộ được chất đống trong trái tim, một khi nói ra miệng sẽ trở thành một lời thổ lộ.

Nhạc Gia Minh đã giấu nhiều năm như vậy sao có thể để nó bị hủy hoại trong chốc lát.

"Không ghét tôi, vậy cậu kích động với tôi làm gì?" Thẩm Duy An nghiêng người, đến gần ngã tư đèn đỏ: "Cậu không phải thích tôi đấy chứ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play