Vào ngày khai giảng năm lớp 12 ở trường công lập Windsor, Nhạc Gia Minh lần đầu tiên gặp Thẩm Duy An.

Lễ khai giảng được tổ chức tại sân bóng rổ, toàn bộ học sinh lớp 12 đều ở đó, đây là ngôi trường dành cho cả nam và nữ, hầu hết các bạn cùng lớp Nhạc Gia Minh đều biết,hắn đã tới đây từ năm lớp 10, đương nhiên đã làm quen được với các bạn.

Vào những dịp như vậy, người yên tĩnh thường là những người mới.

Kỳ nghỉ hè hắn về nước học thêm, đã gần hai tháng nay không gặp người bạn tốt Arnold nên khi thấy hắn, cậu ta đến vỗ vai nói: "Minh, cậu có biết người đó không? Đó là người Trung Quốc phải không? Trước đây hình như chưa từng gặp qua ở trường."

Nhạc Gia Minh nhìn theo hướng Arnold chỉ, trên bậc thang có một bóng người đang ngồi, mặc đồng phục học sinh giống như bọn họ, áo khoác âu phục màu xanh đậm, thắt cà vạt, áo sơ mi trắng, quần tây sọc xám đậm cùng với giày da đen, tất cả đều chỉnh chu, người đó chỉ có một hành động duy nhất là xoay chiếc mũ dạ màu vàng nhạt trên tay.

Tuy cô đơn nhưng vẫn hiên ngang.

Nhạc Gia Minh nhìn anh một hồi lâu, người nọ lại không liếc mắt nhìn về phía hắn lấy một cái, tầm mắt chỉ tập trung trên chiếc mũ đang xoay tít.

Nhìn từ góc độ của Nhạc Gia Minh, hắn cảm thấy chân người nọ rất dài, mặt rất gầy, lông mày cũng rất đậm, đến nỗi không thể nhìn rõ hình dạng của đôi mắt ẩn bên dưới.

Hắn xác định trước đây chưa từng gặp qua người này, ở Windsor không có nhiều người Trung Quốc, nguyên kỳ học vẫn chỉ có một mình hắn là người Trung, bây giờ đột nhiên có thêm một "đồng loại", Nhạc Gia Minh cảm thấy mình phải có nghĩa vụ "chào hỏi" người nọ.

Mặc dù không chắc chắn liệu đó có phải là người Trung Quốc hay không, cũng có thể là người Nhật Bản hay Hàn Quốc nhưng khả năng cao là người Trung Quốc.

"Con trai Trung Quốc các cậu đều đẹp trai như vậy sao?" Arnold đẩy kính, trêu ghẹo hỏi Nhạc Gia Minh.

Nhạc Gia Minh cười cười, bước nhanh lên bậc thang, đứng trước mặt người đó, nói "Hi" với anh. 

Người nọ cuối cùng cũng dừng động tác xoay mũ lại, ngước mắt lên nhưng không nói gì.

Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy đôi mắt đó một cách rõ ràng, lông mi dài, độ hẹp của mắt rất đẹp, vẻ mặt nghi ngờ và thái độ thờ ơ nhìn hắn.

Nhạc Gia Minh do dự một chút, chuyển sang dùng tiếng Trung để thăm dò: "Xin hỏi, cậu là người Trung Quốc sao?"

Đôi mắt của chàng trai trong nháy mắt sáng lên, vẻ mặt lạnh nhạt hờ hững biến mất chỉ trong một giây, khóe miệng khẽ nhếch lên gật đầu nói: "Ừm, cậu cũng là người Trung Quốc à?"

Nhạc Gia Minh cũng gật đầu tự giới thiệu: "Tôi tên Nhạc Gia Minh, tới từ Bắc Kinh, tên của cậu là gì?"

"Hỗn – A" Nam sinh nhất thời kích động cắn trúng lưỡi, ngậm ngùi nói: "Duy An, thành phố Đăng Hồng."

"Họ Hỗn sao?" Nhạc Gia Minh còn đang tìm kiếm cái họ cổ quái này ở trong đầu thì chàng trai đã đứng lên, uốn đầu lưỡi nói: "Tôi họ Thẩm, Thẩm Duy An."

Sau khi anh đứng lên, Nhạc Gia Minh mới phát hiện mình cao hơn Thẩm Duy An, 17 tuổi hắn đã cao một mét tám, mà Thẩm Duy An nhìn qua chỉ khoảng một mét bảy lăm, nhưng tỷ lệ cơ thể của anh... Vai rộng chân dài như vậy, cũng khá mạnh mẽ đó, làn da màu lúa mì khỏe khoắn, không phải cái dáng người "khỉ gầy" phổ biến trong nước của những chàng trai tuổi teen.

"Cậu vừa tới đây sao?" Nhạc Gia Minh hỏi.

"Tôi đã hoàn thành xong chương trình học ở Eden trong nửa năm, sau đó gặp chút chuyện nên mới tới đây."

Eden, Nhạc Gia Minh biết ngôi trường này, là một trường nam sinh quý tộc nổi tiếng ở Oxford, đây là trường nội trú, được quản lý rất chặt chẽ, nói chung học sinh của trường đó nếu không có gì bất ngờ thì sẽ không chuyển đến đây, Windsor cũng là một ngôi trường danh tiếng, có nhiều thành tích xuất sắc, lợi nhuận kiếm được mỗi năm cũng không thấp, nhưng bởi vì là trường ngoại trú nên phong cách học tập rất khác so với ở Eden. 

Nhạc Gia Minh có chút tò mò về "chút chuyện" trong miệng Thẩm Duy An, hắn còn chưa kịp mở miệng hỏi thì cô hiệu phó và thầy hiệu trưởng đã đi đến chuẩn bị tiến hành buổi lễ khai giảng.

Các sinh viên cũng nhanh chóng trở lại vị trí của mình, ngồi trật tự trên khán đài, và Nhạc Gia Minh cũng kéo Thẩm Duy An xuống, ngồi với Arnorld.

Sau đó, hắn đột nhiên nhớ ra anh có nói rằng đã hoàn thành xong chương trình học ở Eden trong nửa năm?

Đây là cái tốc độ thần thánh gì vậy? Đây là thiên tài hả?

Sau khi ngồi xuống, Thẩm Duy An miễn cưỡng đội mũ lên đầu, miệng lại dùng tiếng Trung lẩm bẩm: "Thật ngốc."

Nhạc Gia Minh nhịn không được mím môi cười.

Nam sinh này rõ ràng không thích ứng được mà anh chỉ đang cố ra vẻ, không biết trong nửa năm kia anh làm thế nào mà chịu đựng được ở Eden, nơi có nhiều quy tắc và quản lí hơn ở Windsor.

Trong buổi lễ, Nhạc Gia Minh căn bản không nghe thấy cô hiệu phó và thầy hiệu trưởng nói gì, hắn chỉ vỗ tay theo bạn học cho có lệ, sự chú ý của hắn đều đặt hết lên người bạn học mới quen bên cạnh, cũng không biết vì sao, cái người tên Thẩm Duy An này mặc dù không nói một câu nào nhưng quanh thân lại tản ra một sự khinh bỉ mãnh liệt.

Khóe mắt đuôi mày, độ cong của môi, độ cong của lưng, tất cả đều nói lên: "tất cả đều là những thứ ngu ngốc".

Bản thân Nhạc Gia Minh đang một mình thưởng thức Thẩm Duy An, có vẻ rất vui. 

Tiếp theo là phần điểm danh.

Năm nay có hơi khác với mọi năm, người sáng tạo ra phần điểm danh khác biệt này chính là một vị giáo sư khoa xã hội thực tiễn, mỗi bạn học sinh đứng lên điểm danh sẽ nói một câu mà mình muốn nói nhất lúc này, đó có thể là lời tâm sự, có thể là chửi bới, có thể là mục tiêu của năm nay và thậm chí có thể là lời tỏ tình. 

Đám học sinh được một trận bạo phát, có đôi nam sinh nữ sinh nào đó thật sự nói lời tỏ tình.

Lúc này gần như là phản xạ có điều kiện, Nhạc Gia Minh liền nghĩ đến lời hắn muốn nói nhất: "Xin chào Thẩm Duy An, tôi hy vọng có thể trở thành bạn của cậu, Nhạc Gia Minh."

Đám học sinh mỗi người một câu văn vở hoa mỹ, chửi bới bố mẹ, ước nguyện, nghiêm túc yêu cầu về một vấn đề nào đó với nhà trường, lời tỏ tình chân thành, tất cả đều nhận được một tràng pháo tay… Đến lượt Nhạc Gia Minh, hắn thật sự nói ra câu kia, trong lòng tự nhiên có chút khẩn trương nhưng Thẩm Duy An lại chỉ nâng mí mắt, bình tĩnh mà trả lời hắn một câu "Được", một bên, các bạn học khác cũng phản ứng rất bình thường.

Đó cùng lắm chỉ là một câu mang ý tốt đối với bạn học mới, không ảnh hưởng gì đến mọi người. 

Sau khi ngồi xuống, Arnold thì thầm với hắn: "Này, tôi không muốn ai đó cướp chỗ của tôi đâu."

Bạn bè tốt không có nhiều như vậy, Nhạc Gia Minh nhỏ giọng ngụy biện: "Không ai cướp của cậu, cậu ngồi bên trái cậu ấy ngồi bên phải."

Đến Thẩm Duy An, giáo viên gọi tên tiếng anh của anh, "Wayne", là học sinh mới có gương mặt đậm chất Châu Á, vì thế nên có rất nhiều người nhìn về phía anh chỉ trong nháy mắt, Nhạc Gia Minh cảm nhận được Thẩm Duy An có chút căng thẳng, hắn không biết anh căng thẳng vì điều gì, nhưng rất nhanh sẽ biết thôi. 

Thẩm Duy An mở miệng nói tiếng Anh bằng chất giọng địa phương, chính xác là tiếng Mỹ kiểu Trung Quốc.

Đây là một nơi mà ngay cả giọng London cũng bị khinh miệt, chưa kể đến tiếng Mỹ đậm chất giọng Trung Quốc.

Xem ra cho dù đã hoàn thành chương trình học trong vòng nửa năm cũng chẳng khiến anh sửa được thói quen phát âm, có điều Nhạc Gia Minh cảm thấy cái này cũng chẳng có gì, hầu hết học sinh ngoại quốc đều có đủ các kiểu phát âm, không phải ai cũng được như hắn trước khi sang Anh được học một khoá luyện phát âm chuẩn tiếng Anh,học sinh ngoại quốc phải tốn ít nhất mấy năm mới nói được như hắn. 

Nhạc Gia Minh chỉ là có chút ngoài ý muốn, Thẩm Duy An - người mới nói nơi này "Thật ngốc" lại bởi vì mình không phát âm được tiếng Anh chuẩn mà căng thẳng, vì căng thẳng nên anh lại cắn phải lưỡi sau đó nói lắp, chỉ một câu đơn giản nhưng do anh nói thì nghe lại rất hài. 

Đã có học sinh phát ra tiếng cười nho nhỏ nhưng cũng không có ác ý, Thẩm Duy An lắp bắp nói xong định ngồi xuống thì nghe thấy một nam sinh nói: "Ồ, lại là một quả chuối nữa à."

Nhạc Gia Minh cau mày nhìn lên, nhận ra cái người vừa nói chuyện kia tên là Arthur, hắn từng gặp qua ở khoá học toán trước kia, bộ dạng nhìn có vẻ không được thông minh cho lắm.

Sau đó lại có người mở miệng, giọng nói rất lớn, là Kelan ngồi bên cạnh Arthur: "À, cậu ta thậm chí ngay cả một quả chuối cũng không bằng, có khi giờ cậu ta đang hy vọng mình có thể trở thành một quả chuối vàng đấy." 

Quả chuối vàng, vàng từ trong ra ngoài, còn nói Thẩm Duy An từ trong ra ngoài chỉ là cái hạng thấp kém muốn đặt chân vào giới thượng lưu, nhưng bản chất vẫn chỉ là con chó trông nhà.

Nhạc Gia Minh càng cau mày hơn, Kelan - người vừa mới nói những lời cay nghiệt hắn cũng biết, cậu ta tóc vàng mắt xanh, khuôn mặt đẹp trai, lại là tuyển thủ hạt giống của đội tuyển bơi lội, từng đạt huy chương bơi lội ở đại hội thể thao do ISA tổ chức ở London lúc còn học cấp hai, được coi như một minh tinh trong trường. 

Một sự xúc động và phẫn nộ mà trước nay Nhạc Gia Minh chưa bao giờ có dâng lên trong lòng, hắn muốn đứng lên phản bác lại thay Thẩm Duy An. 

Không ngờ người bên cạnh vừa nãy còn đang căng thẳng trong nháy mắt liền bộc phát sự mạnh mẽ áp đảo người khác, anh lớn tiếng chửi: "Mẹ nhà chúng mày, mấy thằng ngu đần thối tha!"

Tiếng Trung.

Nhạc Gia Minh ngây ngẩn cả người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play