Dưới sự hoạt động đột ngột và căng thẳng của các dây thần kinh, cơ thể sẽ sinh ra phản ứng căng thẳng, trước đây, những điều này chỉ là lý thuyết tồn tại trong sách vở cho đến khi Nhạc Gia Minh tự mình thể nghiệm.
Càng nghĩ tới nó càng ngứa ngáy nghiêm trọng hơn, Nhạc Gia Minh dùng sức chín trâu hai hổ mới có thể kiềm chế bản thân không giơ tay lên gãi. Thẩm Duy An đứng bên cạnh cũng nói: “Đừng có gãi đấy, kẻo trầy da thì hỏng.”
“Ừm.” Nhạc Gia Minh nhàn nhạt đáp một tiếng.
Không ai biết vì sao ở chỗ này Nhạc Gia Minh lại phân tâm quan sát Thẩm Duy An, lại chỉ thấy thần sắc anh vẫn như thường, vừa không né tránh cũng không tỏ vẻ khác thường khi trông thấy tai hắn, trong lòng hắn cảm thấy nụ hôn chia tay mà hắn tưởng tượng khi nãy quả thực chỉ là ảo giác.
Hắn không nhịn được mà tự giễu, ở trong một mối quan hệ tăm tối không nhìn thấy ánh mặt trời quá lâu, bệnh hoang tưởng của hắn càng lúc càng trở nên trầm trọng hơn rồi.
Một lát sau khi về đến nhà, sau khi giao lại hành lý cho quản gia sắp xếp, Thẩm Duy An đi tìm dì Phương lấy một lọ thuốc mỡ, đi vào phòng tìm Nhạc Gia Minh, nói: “Cậu cứ tắm rửa trước đi đã rồi lát nữa tôi bôi thuốc cho cậu sau.”
“Không cần đâu, một lát nữa tôi tự bôi cũng được.” Nhạc Gia Minh cũng không thể nói thật ra trong phòng tắm của hắn vẫn còn một lọ thuốc mỡ.
Thẩm Duy An lại như thể mắt điếc tai ngơ, tiếp tục cố chấp đáp lời: “Đi tắm trước đi.”
Nhạc Gia Minh liền cầm quần áo đi vào phòng tắm, cởi áo ngoài, gỡ mắt kính xuống, hắn nghiêng người trước gương, nhìn về phía sau tai để xem phần da bị dị ứng, có vẻ nó đã lan ra tận gáy, cả mảng da đỏ ửng, khi chạm vào còn có một vài nốt mụn đỏ trồi lên.
Tắm bằng nước lạnh xong, cảm giác ngứa ngáy cũng dịu đi chút ít, hắn quyết định tự mình thoa thuốc mỡ xong rồi mới đi ra ngoài. Nhưng vừa mở cửa kính phòng tắm hắn đã nghe được tiếng đập cửa, Thẩm Duy An nói vọng vào từ bên ngoài: “Cậu tắm xong rồi à? Tôi vào nhé.”
Nhạc Gia Minh nhìn nửa người trên trần trụi trong gương, vội vàng quấn khăn tắm che thân dưới, nhanh miệng nói: “Chờ một lát.”
Hắn lúng túng mặc chiếc áo thun sạch sẽ đã chuẩn bị khi nãy, còn chưa mặc xong Thẩm Duy An đã mở cửa vào bên trong.
Thấy người trước mắt quần áo xộc xệch, Thẩm Duy An cười cười, nói: “Đã ở chung với nhau mấy năm rồi có gì mà chưa nhìn thấy qua chứa? Ở trước mặt tôi cậu còn để ý chuyện này làm gì?”
Trước kia thì quả là không ngại, Nhạc Gia Minh nghĩ, nhưng đó là trước khi hắn biết mình thích anh, thậm chí trước cả lúc anh yêu đương và kết hôn với Mai hắn vẫn không hề ngại ngùng.
Hắn chỉ mỉm cười, đứng trước gương lau mái tóc ướt của mình.
“Để tôi nhìn xem.” Thẩm Duy An dựa vào bồn rửa tay. Hai người cao gần bằng nhau, trước kia hình thể cũng tương đương nhau, có điều sau này Nhạc Gia Minh càng ngày càng gầy, lúc này trông có vẻ nhỏ người hơn Thẩm Duy An một chút.
Thẩm Duy An cúi đầu, cơ thể vừa mới tắm xong còn hơi lạnh, trong phòng tắm cũng chẳng có lấy một chút hơi nước, anh nhíu mày: “Cậu dùng nước lạnh để tắm đấy à?”
“Ừm.” Nhạc Gia Minh nhàn nhạt gật đầu: “Như vậy thoải mái hơn.”
“Còn coi mình là tên nhóc mười mấy hai mươi tuổi đầu đấy à…” Thẩm Duy An cười nói: “Bây giờ tiết trời không còn nóng nữa, cậu nên hạn chế dùng nước lạnh thì hơn.”
“Này…” Nhạc Gia Minh cũng cười: “Cậu lắm chuyện thật đấy.”
“Nhưng mà…” Thẩm Duy An vừa lấy thuốc mỡ vừa nói: “Thật lòng mà nói, trông cậu chẳng khác năm hai mươi mấy tuổi là bao. Khi nãy trông thấy cậu ở sân bay, tôi nháy mắt đã nhớ tới thời điểm hai chúng ta vừa mới tốt nghiệp đại học, cậu nói với tôi rằng cậu đã nhận được lời mời từ một công ty ở Mỹ, muốn qua đó làm việc, tôi lái xe chở cậu ra sân bay, ngày đó cậu cũng mặc một chiếc áo gió kaki như thế, rất giống ngày hôm nay.”
Nhạc Gia Minh im lặng mấy giây rồi đột nhiên nói: “Chính là cái áo đó, là cùng một chiếc.”
Thẩm Duy An nhướng mày. Không biết có phải vì chuyện đã qua lâu rồi hay không mà ký ức của anh có phần mơ hồ. Anh chỉ cảm thấy cái áo này rất giống trong trí nhớ của mình, nhưng không chắc chắn có phải cùng một chiếc hay không. Nhạc Gia Minh tiếp lời: “Chính là cái áo mà cậu tặng tôi.”
Chiếc áo gió cho nam thương hiệu Burberry này, hắn chưa mặc được mấy lần, từ London tới New York, từ New York trở về Đăng Hồng, chỉ có thế mà thôi. Mười năm nay, hắn đã giữ gìn chiếc áo này vô cùng cẩn thận, đã qua nhiều năm như vậy nó cũng cũ lắm rồi, nhưng lại có vẻ càng thêm đạm mạc, phong trần.
Phòng tắm đột nhiên rơi vào yên tĩnh, bỗng dưng chẳng hiểu tại sao, như có thứ gì đó thật là “nặng” xuất hiện. Nhạc Gia Minh tự nhận bản thân đã che giấu chuyện này rất khá, nhưng đã nhiều năm như vậy không gặp người trong lòng, tâm tư không khỏi lộ ra chút ít, nhưng chỉ như vậy thôi cũng đã đủ khiến người ta cảm thấy vô cùng nặng nề rồi.
Như vậy không hay lắm, Nhạc Gia Minh nghĩ bụng. Vì thế, hắn cố tỏ vẻ thoải mái mà hất đầu, ghé vào sau tai tới gần Thẩm Duy An, nhìn vào gương mặt đang tựa vào bên gương nhà tắm mà nói: “Không phải nói muốn bôi thuốc cho tôi sao? Mau làm đi chứ.”
Thẩm Duy An dùng đầu ngón tay lấy thuốc mỡ, một mùi bạc hà hơi nồng bỗng chốc lan ra: “Có thể sẽ hơi đau đó.”
Nhạc Gia Minh biết rõ, loại thuốc mỡ này có hiệu quả rất cao nhưng phản ứng lên da hơi mạnh, khi bôi lên sẽ có cảm giác đau đớn, hắn đã dùng rồi.
Thẩm Duy An ghé sát vào sau tai hắn, đầu ngón tay dính thuốc mỡ bôi lên da thịt hắn, làn da ở nơi đó mềm mỏng mà trong suốt, phiêm phiếm hồng, Thẩm Duy An đột nhiên dừng tay lại, không thể không tỏ vẻ kinh ngạc mà nói: “Nhạc Gia Minh, chỗ mẩn ngứa của cậu lại lan rộng ra rồi.”
Đầu ngón tay anh lại chạm thêm lần nữa, lần này thái độ đã chuyển thành khiếp sợ: “Hình như tôi động tới chỗ nào nó sẽ lan tới chỗ đó, tại sao lại như vậy chứ?”
Nhạc Gia Minh cũng ngơ ngẩn, sắc mặt hai người trong gương đều vô cùng kinh ngạc, Nhạc Gia Minh vội vàng cúi gằm mặt, đột nhiên trong lòng hắn chắc chắn một chuyện, thân thể này của hắn còn mẫn cảm hơn những gì mà hắn tưởng tượng, mỗi một lần Thẩm Duy An đụng vào đều sẽ khiến hắn có phản ứng bị kích thích.
Thời hai người còn trẻ rõ ràng không hề như thế. Khi đó bọn họ ăn ngủ cùng nhau, đi học cùng nhau, hai người còn thường xuyên nằm lộn xộn trên cùng một cái giường mà ngủ, trước nay đều chưa từng như thế, tại sao qua nhiều năm mọi thứ lại trở thành như vậy chứ?
Đầu óc Nhạc Gia Minh rối như tơ vò, cách giải thích duy nhất mà hắn nghĩ ra được chính là: hắn đã đè nén tình cảm với người trước mắt này quá lâu rồi, tới nỗi người ấy tùy tiện đụng một cái cũng sẽ khiến cho thân thể hắn cảm thấy “kinh thiên động địa”.
Điều này thật là đáng sợ.
Hắn lẳng lặng hít sâu một hơi, đưa tay lấy thuốc mỡ trong tay Thẩm Duy An rồi nói: “Hay là để tôi tự bôi đi.”
Khi hắn tự tay bôi thuốc mỡ, vết mẩn đỏ trên da thịt không hề sinh ra bất cứ dấu hiệu lan rộng nào. Lúc này Nhạc Gia Minh chỉ cần nghiêng người là có thể nhìn thấy vết mẩn đỏ đã lan tới tận cổ dẫu chỉ mới trải qua mấy giây ngắn ngủi.
“Chuyện này rốt cuộc là sao chứ?” Thẩm Duy An hỏi: “Chẳng lẽ là do tôi sao?”
Nhạc Gia Minh ngơ ngẩn, không biết nên trả lời như thế nào. Vừa trải qua sự tĩnh lặng khiến cho người ta kinh hồn táng đảm kia, hắn càng không dám nói ra lời thật lòng.
Mà Thẩm Duy An lại chẳng hề buông tha, ngón tay anh lại chạm vào phía bên trái của gương mặt hắn: “Hay là chúng ta thử xem, để xem có phải chuyện này có liên quan tới tôi không.”
Câu “Đừng làm như vậy” trong miệng Nhạc Gia Minh còn chưa kịp nói ra, đầu ngón tay Thẩm Duy An đã sờ từ mé trái gương mặt hắn xuống tới cổ. Sau đó, với tốc độ mắt thường có thể trông thấy được, những nơi bị chạm qua trong nháy mắt đã chuyển thành màu hồng, những vùng mẩn đỏ khác cũng nhanh chóng xuất hiện.
Nhạc Gia Minh thật sự cảm thấy rất ngượng ngùng, nhưng Thẩm Duy An lại nhẹ giọng cười vài tiếng, cảm thán: “Nhạc Gia Minh, bây giờ cậu dị ứng với tôi luôn rồi à?”
“Chỉ dị ứng với tôi thôi sao?” Thẩm Duy An hỏi.
Nhạc Gia Minh thật sự rất xấu hổ, hắn không dám trả lời liền cúi đầu đáp bậy bạ: “Không phải, những người khác cũng thế.”
“Vậy ý cậu là, bây giờ chỉ cần có ai chạm vào cậu là da của cậu sẽ bị mẩn đỏ, bị dị ứng sao?” Thẩm Duy An nhìn hắn bằng ánh mắt khó tin: “Rõ ràng trước kia đâu có như vậy…”
Thẩm Duy An đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, lại hỏi: “Vậy cậu và Ethan khi trước cũng như vậy sao?”
Ethan là người yêu cũ của Nhạc Gia Minh, là người bạn trai mà hắn đã giới thiệu với Thẩm Duy An một cách nghiêm túc. Trong lòng Nhạc Gia Minh biết rõ đáp án, nhưng hắn lại bắt đầu nói dối, chỉ có thể tặc lưỡi thêm một lần rồi hàm hồ đáp rằng: “Khi đó không nghiêm trọng như bây giờ.”
Thẩm Duy An dường như chẳng tin đáp án này, nhưng anh không thể phản bác được, anh ngây người một lúc lâu, Nhạc Gia Minh tự bôi thuốc ở tai phải rồi lại bôi lên mặt trái và cổ tay, trái tim vừa mới khẩn trường kia giờ mới hòa hoãn lại.
Hắn nhìn Thẩm Duy An, trong lòng thầm xin lỗi, lại cảm thấy có chút chua xót, hai người ở trong phòng tắm đã lâu, hắn muốn đi ra ngoài. Thẩm Duy An bỗng nhiên giữ chặt hắn lại, sau đó lại vội vàng buông cổ tay hắn ra nói một câu: "Xin lỗi, tôi quên mất."
Nhạc Gia Minh: …
Thẩm Duy An chỉ vào sau tai hắn, nói: "Cái đó... Tôi cũng xin lỗi."
Nhạc Gia Minh sửng sốt, Thẩm Duy An nói: "Khi đó tôi không biết."
Cái gì? Nhạc Gia Minh cảm thấy tim mình lại đập nhanh hơn rồi.
Rõ ràng lúc này anh hẳn là nên hỏi: "Từ lúc nào? Có liên quan tới cậu không?" Như vậy thì điều anh nghi ngờ và nụ hôn tưởng tượng kia sẽ bị bại lộ, nhưng anh giống như đang đứng bên cạnh một bức tường ngăn cách sự thật nào đó lại không dám đưa tay ra để vạch trần nó.
Thẩm Duy An nhìn tay mình rồi thở dài một cái, nói: "Cái này có thể chữa khỏi được, nếu không phải bẩm sinh thì sẽ có cách chữa thôi, để hôm nào tôi đi khám bác sĩ với cậu."
"Không cần..." Nhạc Gia Minh cự tuyệt theo bản năng, đi khám bác sĩ có nghĩa là không thể nói dối được nữa, có nghĩa là sự thật hắn chỉ dị ứng với một mình Thẩm Duy An sẽ bị vạch trần, hắn không muốn như thế.