Hàn Hi đến lầu ba, hỏi thăm được Lâm Hách ở trong phòng Sơn Thủy, liền chọn phòng bên cạnh Sơn Thủy.
Quản lý trực ban thấy thế thì cười cười, không nói gì. Đưa thực đơn lên chờ Hàn Hi phân phó. Hàn Hi tùy ý lật xem, gọi hai món mình thích ăn, sau đó lật đến cột rượu kia, chỉ chai rượu vang đỏ.
"Tôi chỉ gọi như vậy, còn lại chờ Kiều Kiều tới rồi nói sau."
"Được, xin ngài chờ một chút."
Quản lý đi ra ngoài, cuối cùng tinh thần khẩn trương cao độ của Hàn Hi cũng có thời gian thở dốc.
Dù sao cũng là lần đầu tiên làm loại chuyện này, kế hoạch trong đầu có chu toàn hơn nữa thì cô cũng không dám qua loa. Từ lúc vào Ngọc Mãn Lâu đến khi ngồi xuống, Hàn Hi chỉ sợ nói sai một câu sẽ khiến quản lý hoài nghi, đến lúc đó trực tiếp chạy tới trao đổi với Lâm Hách, như vậy toàn bộ sẽ chấm hết.
Ngọc Mãn Lâu là nhà hàng cao cấp, thái độ phục vụ tốt, tốc độ mang đồ ăn lên cũng là hạng nhất.
Hàn Hi vừa gửi wechat cho Đỗ Kiều Kiều, nhân viên phục vụ đã gõ cửa đi vào dọn đồ ăn.
[Mình đã ở Ngọc Mãn Lâu, cậu có tới hay không?]
Từ sau khi Đỗ Kiều Kiều biết được lịch trình riêng của Kỷ Duyên Thanh, giữa hai người đã có gì đó thay đổi. Giống như có một bức bình phong không thấy rõ ngăn cách giữa hai người, Hàn Hi ở bên này, Đỗ Kiều Kiều ở bên kia.
Thật ra, Hàn Hi đã sớm dự đoán được cuối cùng cô và Đỗ Kiều Kiều cũng sẽ có một ngày như vậy.
Bởi vì kinh nghiệm trưởng thành của hai người thật sự rất không giống nhau.
Đỗ Kiều Kiều là con gái duy nhất trong nhà, ba làm ăn rất lớn, mẹ là lãnh đạo cấp cao của chính phủ. Hai vợ chồng nổi tiếng là vợ chồng tình thâm, vô cùng yêu thương cưng chiều Đỗ Kiều Kiều.
Từ nhỏ sức khỏe của Đỗ Kiều Kiều đã không tốt, thường xuyên nằm viện, bởi vậy hai vợ chồng chưa bao giờ yêu cầu cô ấy phải tài giỏi, một lòng chỉ mong cô ấy khỏe mạnh vui vẻ.
Biết con gái không thích đi làm nên cố ý thỏa mãn tâm tư mở cửa hàng thú cưng cho cô ấy. Muốn cái gì có cái đó.
Trái lại bản thân Hàn Hi, trước tám tuổi gia cảnh nghèo khó, sau khi ba qua đời vì tai nạn xe cộ, mẹ vứt bỏ cô cao chạy xa bay. Mười tuổi được ba mẹ nuôi nhận nuôi, đáng tiếc qua vài năm yên bình thì ba mẹ nuôi ly hôn, cô lại trở thành vướng víu không ai chịu nhận.
Một lần nữa bị bỏ rơi.
Trải qua sự trưởng thành như vậy, Đỗ Kiều Kiều sẽ đồng tình, sẽ thương hại, nhưng vĩnh viễn không thể cảm động lây.
Cô ấy cũng sẽ vĩnh viễn không hiểu vì sao Hàn Hi nhất định phải quyến rũ nam sinh có điều kiện ưu việt như Lâm Hách, sau khi quyến rũ lại không chịu giao phó tình cảm chân thật, chỉ toàn tâm toàn ý lợi dụng đối phương để thỏa mãn các loại nhu cầu của mình.
Sau khi ép khô giá trị lợi dụng, nhẹ nhàng phất phất ống tay áo rời đi.
[Một lần cuối cùng, cậu tự giải quyết cho tốt.]
Thấy rõ tin nhắn Đỗ Kiều Kiều trả lời, Hàn Hi miễn cưỡng cười cười. Nhấn tắt di động, cô thở dài một hơi.
Chỉ có thể dựa vào chính mình.
Hàn Hi cầm lấy hộp khăn giấy trên bàn, lấy ra năm sáu tờ khăn giấy chồng lên nhau. Sau đó đổ rượu vang đỏ lên.
Trong trắng lộ hồng, mùi thơm say lòng người.
Cô dùng khăn giấy thấm rượu vang nhẹ nhàng lau cổ mình, lại lấy gương trang điểm từ trong túi ra cẩn thận trang điểm lại, dùng thủ pháp thuần thục nhanh chóng bôi lên mắt, tạo ra một bộ dáng say rượu.
Cô đứng dậy đi tới cửa, cẩn thận mở ra một khe cửa chừng hai cm, nhìn về phía phòng ăn đối diện của Lâm Hách. Trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ được ăn cả ngã về không.
Cô đang đánh cược, đánh cược Kỷ Duyên Thanh sẽ đi vệ sinh giữa lúc ăn cơm.
Trời ạ, cô thật đúng là đã đánh cược được.
Cửa phòng bao Sơn Thủy được kéo ra từ bên trong, một dáng người cao lớn đi ra. Hôm nay anh ăn mặc tương đối thoải mái, vẫn đưa lưng về phía Hàn Hi, Hàn Hi chỉ có thể thấy rõ vai lưng gần như hoàn mỹ của anh, không nhìn thấy khuôn mặt chính diện của anh.
Cô không nhìn ra trạng thái lúc này của anh, nhưng chỉ cần xác định người đó là Kỷ Duyên Thanh là đủ rồi.
Hàn Hi vội vàng trở lại bên cạnh bàn, cầm lấy ly rượu hung hăng uống một ngụm lớn. Hít sâu một hơi, lại đến cạnh cửa quan sát một phút, xác định Lâm Hách và Lâm Tuyên không có theo ra, mở cửa đi theo.
…
Ra cửa rẽ trái, đi thẳng ba mươi mét rồi rẽ phải. Ba chữ 'nhà vệ sinh' được treo trên tường lóe lên màu xanh lá cây lạnh lẽo, lạnh lẽo đến vô duyên vô cớ.
Kỷ Duyên Thanh nghênh ngang đi vào phòng vệ sinh nam. Tuyệt không sốt ruột, trước tiên soi gương cẩn thận đánh giá một phen, xem kỹ bản thân từ đầu đến chân, phát hiện mỗi một chỗ trên dưới toàn thân đều làm cho anh vô cùng hài lòng, sau đó mới đi tới trước bồn cầu.
Cởi thắt lưng và kéo khóa. Động tác tùy ý giải quyết chuyện lớn.
Nghĩ đến phản ứng của anh em Lâm thị trong phòng, Kỷ Duyên Thanh không nhịn được cười ra tiếng.
Thiếu nam ngây thơ không có bạn gái?
Kỷ Duyên Thanh cười nhạo, hai anh em ruột này thật thú vị. Anh trai một lòng muốn lót đường cho em trai, rõ ràng người bàn chuyện làm ăn chính là anh trai, nhưng nhất định phải dẫn em trai đến làm quen.
Mặc dù Lâm Hách kia có phối hợp với anh trai, nhưng rõ ràng tâm tư không ở đây, rót rượu hoặc là đưa văn kiện đều phải nhờ anh mình nhắc nhở.
Nói đến chuyện có bạn gái hay không, anh trai lại trực tiếp trả lời thay em trai. Em trai thì giận mà không dám nói gì.
Bọn họ đều cho rằng ngày đó anh không đi đến bữa tiệc kia, nếu biết anh không chỉ đi, mà còn tận mắt nhìn thấy Lâm Hách ôm bạn gái khiêu vũ, không biết sẽ có phản ứng gì?
Vẻ ngoài của cô gái kia rất phù hợp thẩm mỹ của anh. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Nếu bây giờ là ở Bắc Kinh, khẳng định anh sẽ không nói hai lời mà cho người đi tìm mang tới. Đáng tiếc nơi này là thành phố A, anh có công việc trong người. Không có nhiều thời gian để giải trí.
Kỷ Duyên Thanh có chút tiếc nuối. Giải quyết xong đang muốn kéo quần lên, đột nhiên cửa phòng vệ sinh lại bị người ta đẩy ra.
"Đông" một tiếng vô cùng chói tai.
Kỷ Duyên Thanh không kiên nhẫn, nghe tiếng nghiêng đầu, đang muốn lên tiếng trách cứ. Đột nhiên đáy mắt lóe lên một vệt màu trắng đong đưa, anh hơi kinh ngạc, ánh mắt từ làn váy màu trắng dời lên, đối diện với khuôn mặt tràn đầy nước mắt.
Không hiểu sao có chút quen thuộc, nhìn kỹ.
Đây...... Không phải là cô gái mà vừa rồi anh còn tâm tâm niệm niệm kia sao?
Sau một hồi kinh ngạc ngắn ngủi, Kỷ Duyên Thanh khôi phục bình tĩnh. Anh thu hồi tầm mắt, tiếp tục động tác vừa rồi bị cắt ngang như chưa từng xảy ra chuyện gì. Hoàn toàn không có hoảng hốt vì bị người phụ nữ xa lạ nhìn thấy mình đi vệ sinh.
Hàn Hi cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy, vốn dĩ cô cho rằng thời gian đủ dài, Kỷ Duyên Thanh đã giải quyết xong. Ai ngờ còn kém một bước cuối cùng.
Nhưng xấu hổ chỉ trong chớp mắt, ngón tay cô siết chặt, trong lòng nghẹn một cỗ hào khí kiên trì quyến rũ.
"Đúng, không xứng......" Hàn Hi kinh hoảng nói, nhỏ giọng khóc nức nở, "Tôi, không phải là tôi cố ý, là, là không cẩn thận đi nhầm đường."
Trước khi Hàn Hi đụng vào anh, cô hung hăng véo eo mình một cái. Đau đớn trong nháy mắt làm cho thiếu chút nữa cô đã kêu lên, cô thở hổn hển nhịn xuống, cẩn thận từng li từng tí khống chế ánh mắt, để cho nước mắt bị đau đớn bức ra hoàn mỹ treo ở trên lông mi.
Kỷ Duyên Thanh kéo khóa kéo, cài nút, xoay người nhìn thẳng Hàn Hi. Trong con ngươi hẹp dài không rõ đang nghĩ gì: "Đi nhầm còn không mau đi ra ngoài, đứng ở chỗ này làm gì?"
Hàn Hi dừng lại, phản ứng của Kỷ Duyên Thanh không nằm trong dự liệu của cô.
Vốn dĩ cô cho rằng một người trực tiếp huýt sáo đùa giỡn nữ sinh trong vũ hội, vậy chắc chắn sẽ là một người đàn ông phóng đãng. Đối với việc nữ sinh xông nhầm vào nhà vệ sinh, nhất định sẽ thuận theo tự nhiên mà đến gần. Đến lúc đó cô cố gắng lưu lại ấn tượng sâu sắc cho anh, tốt nhất có thể tìm ra một phương thức liên lạc.
Nhưng sao anh lại để cô đi?
Phản ứng hai giây, Hàn Hi hạ quyết tâm, hai tay cô đưa ra sau lưng, lại âm thầm dùng sức bóp lưng mình một cái. Ánh mắt lại ướt đẫm, lao về phía Kỷ Duyên Thanh đang không kiên nhẫn.
Kỷ Duyên Thanh trơ mắt nhìn cô xông về phía mình, bàn tay vươn ra ngăn cản vừa mới vươn được một nửa, đối phương đã hung hăng dùng sức ôm lấy thắt lưng của anh.
Đầu vừa vặn vùi ở ngực anh, cả người bắt đầu co quắp theo tiết tấu, xen lẫn tiếng khóc khắc chế.
Kỷ Duyên Thanh cụp mắt, nhìn chằm chằm cái đầu lông xù trước ngực, hứng thú trong mắt dần dần nổi lên.
Anh hạ hai tay xuống, vô cùng tự tại mà khoác lên vai Hàn Hi. Hơi cúi người xuống, tiến đến bên tai cô, cố ý đè giọng hỏi: "Cô gái, xảy ra chuyện gì?"
Nhẹ nhàng ngửi một cái, cả người cô đều là mùi rượu tinh khiết.
Thì ra là say rượu xông nhầm phòng.
Hàn Hi ôm chặt lấy anh, tai trái dán vào ngực anh. Thời điểm anh nói, có thể cảm nhận được sự rung động của tai trái trên lồng ngực. Tai phải cách miệng anh càng gần hơn, tiếng nói tràn ngập từ tính vừa vang lên, cả người cô liền run rẩy.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Tâm thần lập tức tự do.
Lại nhanh chóng bị cô kéo trở về.
Cô ra vẻ già mồm cãi láo dậm chân, làm bộ như một người uống say đùa giỡn, ngoài miệng đã sớm nghĩ ra lý do thoái thác: "Anh biết không?"
Giọng nói buồn bã nghe thật đáng thương. Hàn Hi cắn răng kiên trì, "Anh có thể cho tôi ôm một lúc không?"
Cánh tay đang ôm eo anh càng dùng sức hơn một chút, "Hiện tại tôi đặc biệt, đặc biệt khó chịu, bởi vì bạn trai tôi không cần tôi nữa... Anh ấy giấu tôi ở cùng một chỗ với nữ sinh khác, chúng tôi ở bên nhau thời gian dài như vậy nhưng chưa từng cãi nhau, không có bất kỳ mâu thuẫn nào, vì sao anh ấy lại phản bội tôi?!"
Nói nhiều, giống như trong lòng thật sự bắt đầu khó chịu. Không cần tự véo mình, nước mắt đã không ngừng chảy.
Kỷ Duyên Thanh nhìn chằm chằm vào làn da lộ ra sau gáy của người trong ngực. Làn da chỉ bị lộ ra một chút, một tầng lông tơ tinh tế mỏng manh trải ở đó.
Anh nhịn không được đưa tay lại gần, như chạm mà không phải chạm.
Hàn Hi cảm thấy ngứa, trốn tránh, tiếp tục diễn xuất: "Anh ấy từng hứa với tôi, chờ anh ấy tốt nghiệp sẽ dẫn tôi đi đăng ký kết hôn. Mấy ngày hôm trước anh ấy cũng đúng hẹn dẫn tôi đi gặp anh trai của anh ấy, nhưng anh trai của anh ấy không thích tôi, căn bản là không thừa nhận tôi là bạn gái của anh ấy! Những điều này đều không sao, bởi vì tôi yêu anh ấy. Nhưng sao anh ấy có thể phản bội tôi chứ?"
Nói xong cô khóc lớn hơn.
Kỷ Duyên Thanh nghe xong, híp mắt như cười như không. Anh vươn tay vén một lọn tóc trên vai Hàn Hi, tư thái ngả ngớn. "Phản bội em như thế nào?"
"Người phụ nữ kia cho tôi xem ảnh giường chiếu của bọn họ!" Hàn Hi đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Kỷ Duyên Thanh. Cô không biết bây giờ mình trông như thế nào, nhưng cô cảm thấy cho dù có khóc thì cũng không xấu. Vì thế một chút cũng không luống cuống mà gào lên một câu thoại cuối cùng: "Tôi hỏi anh, chẳng lẽ bộ dạng của tôi còn chưa đủ xinh đẹp sao?"
"Đương nhiên xinh đẹp, em đã vô cùng xinh đẹp rồi." Kỷ Duyên Thanh dịu dàng nhìn cô. Mỹ nữ chính là mỹ nữ, ngay cả say rượu khóc lên cũng khiến người ta đau.
Anh đưa tay sửa sang lại mái tóc bị nước mắt dính vào của cô.
"Cô gái nhỏ", anh thì thầm với cô, có một khoảnh khắc Hàn Hi còn nghĩ anh đang gọi người yêu của mình, "Bạn trai em ngoại tình, em cũng có thể ngoại tình mà."
Anh đưa tay bóp cằm tinh xảo của cô, dẫn dụ cô.
Đúng là một người đàn ông nguy hiểm.
Hàn Hi gạt tay Kỷ Duyên Thanh ra, tiếp tục giở trò điên cuồng, "Tôi ngoại tình với ai? Với anh sao?" Cô duỗi tay chỉ vào ngực Kỷ Duyên Thanh, "Anh kém xa bạn trai tôi! Tôi chướng mắt anh!"
Kỷ Duyên Thanh: "......"
Nói xong câu đó, trong lòng Hàn Hi vô cùng khẩn trương. Cô không rõ tính tình của Kỷ Duyên Thanh là gì, nghe cô nói không bằng người đàn ông khác, không biết anh có tức giận hay không.
Nhưng không có thời gian cho cô suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Hàn Hi kéo cà vạt Kỷ Duyên Thanh, kéo xuống. Kỷ Duyên Thanh không nghĩ tới cô đang khóc lại đột nhiên hành động, phản ứng chậm nửa nhịp bị cô kéo cúi đầu, sau gáy đau nhức.
Hàn Hi nhắm mắt lại hôn qua.
Môi mềm mại hòa lẫn với mùi rượu vang đỏ. Hàn Hi căng thẳng, động tác cứng ngắc. Chỉ dám giới hạn trong nụ hôn cơ bản nhất.
Làm sao Kỷ Duyên Thanh có thể bỏ qua một cơ hội trời ban như vậy, lập tức phản ứng lại, đảo khách làm chủ.
Vừa vươn đầu lưỡi miêu tả đường nét môi Hàn Hi, vừa vươn tay vén váy cô lên.
Đùi không có váy che chắn, đột nhiên tiếp xúc với không khí bên ngoài. Hàn Hi run rẩy, ý thức hồi phục, buông tay đang cầm cà vạt Kỷ Duyên Thanh ra, hung hăng xô đẩy.
Kỷ Duyên Thanh đang hưng phấn, không kiên nhẫn bóp cằm Hàn Hi. Hơi dùng sức, Hàn Hi không thể khống chế mà mở miệng.
Kỷ Duyên Thanh trượt vào, thành thạo quét từng góc từng góc.
Thật ngọt.
Hàn Hi chưa từng hôn môi kịch liệt như vậy, tính tình Lâm Hách dịu dàng, nụ hôn đều giống như mưa phùn ngày xuân, trơn bóng không tiếng động.
Mà Kỷ Duyên Thanh lại chính là mưa rền gió dữ.
Cô hoàn toàn ở vào thế bị động, hôn một cái liền cảm thấy đầu óc choáng váng.
Cuối cùng vẫn là Kỷ Duyên Thanh phát hiện cô không thở, có lòng tốt mà lui ra.
Hít hai hơi không khí trong lành, Hàn Hi vừa thẹn vừa giận, thật vất vả mới đứng thẳng. Đối diện với khuôn mặt như cười như không của Kỷ Duyên Thanh, giật mình tỉnh táo lại.
Cô đến đây để quyến rũ, không phải để bị quyến rũ.
Thừa dịp Kỷ Duyên không chú ý, Hàn Hi nhấc chân đặt lên đùi anh. Lại dùng sức, đẩy anh về phía sau một mét.
Kỷ Duyên Thanh kinh ngạc.
"Chỉ có vậy? Kỹ thuật hôn chó má gì vậy, kém xa so với bạn trai tôi!"
Mơ hồ không rõ bỏ lại những lời này, Hàn Hi như say rượu mà lê bước chân, chạy trối chết.
Kỷ Duyên Thanh đứng tại chỗ một lúc lâu, nhìn về phía cô gái rời đi, đưa tay sờ sờ khóe miệng ướt át.
Hừm, thú vị.