Hàn Hi gặp ác mộng.

Trong giấc mơ, cô không còn là người, mà càng giống một du hồn hơn. Phiêu đãng lẻ loi, du đãng không mục đích, cuối cùng dừng lại ở hành lang một bệnh viện.

Trong không khí tràn đầy mùi nước khử trùng cổ xưa, cuối hành lang là một căn phòng tối tăm.

Trước cửa phòng có hai người --- một người phụ nữ trẻ đang gào khóc, một đứa trẻ ngây thơ.

Hàn Hi biết rõ mình đang ở trong mơ, cô giống như đang bay trên không trung nhìn xuống bi kịch phía dưới. Nhưng trong tai, trong đầu vẫn bị các loại âm thanh ong ong lấp đầy, xen lẫn tiếng khóc bi thương của người phụ nữ, cô cảm giác mình muốn nổ tung.

Cô bức thiết muốn rời khỏi nơi này, lại cảm thấy trên người bị xiềng xích vô hình trói chặt, không thể động đậy.

Cô liều mạng giãy dụa, cầu cứu......

"Hàn Hi --- Hàn Hi ---"

Có người vội vàng gọi tên của cô ở bên tai, Hàn Hi đột nhiên mở mắt, đối diện với ánh mắt lo lắng của bạn cùng phòng Phùng Kiều.

"Hàn Hi, cậu có sao không?" Phùng Kiều cẩn thận mở miệng, "Mình vừa vào phòng đã nghe thấy cậu nói mớ, cả người còn liên tục phát run. Nghĩ là cậu gặp ác mộng, cho nên liền đánh thức cậu."

"Cảm ơn."

Hàn Hi miễn cưỡng cười cười, giọng nói còn mang theo khàn khàn. Phùng Kiều thấy thế yên lòng, không nói thêm gì nữa, tự mình xuống thang giường.

Hàn Hi  chậm lại một lát, chống người ngồi dậy. Thời tiết tháng sáu dần dần ấm lên, ngoài cửa sổ xanh biếc bừng bừng sức sống, cô lại trống rỗng cảm thấy một trận ý lạnh, không tự chủ được rùng mình một cái.

Phùng Kiều mở hộp đồ ăn, bao bì vang lên lên âm thanh sột soạt. Cô ấy vừa tháo đũa, vừa hỏi: "Hôm nay mình gọi món cá chua ngọt của Trương Ký, cậu có muốn tới nếm thử không? Áp chế kinh hãi."

"Không", Hàn Hi lắc đầu, "Cậu ăn đi." Nói xong mới phản ứng lại, "Bây giờ cậu mới ăn cơm sao?"

Cô ngủ suốt cả buổi trưa.

"Vốn dĩ là cuối học kỳ nên có nhiều chuyện, Lâm phù thủy còn đột nhiên để cho bọn mình làm một cái thí nghiệm, giữa trưa hôm nay vẫn còn bận rộn nên quên ăn!"

Hàn Hi và Phùng Kiều ở cùng một phòng ký túc xá suốt ba năm, nhưng bởi vì Hàn Hi học thiết kế đồ họa hoạt hình, Phùng Kiều học kỹ thuật ủ rượu, chương trình học của hai người không có bất kỳ tương đồng nào, bình thường chỉ có ba khoảng thời gian sáng trưa tối mới có thể gặp mặt một lần, thời gian dài như vậy nhưng cũng chỉ quen biết sơ qua.

Nghe Phùng Kiều châm chọc, Hàn Hi cũng không biết nên nói tiếp như thế nào.

May mắn cô ấy là người có tính cách tùy tiện, cũng không quản Hàn Hi nữa, lấy máy tính bảng ra mở chương trình giải trí.

Hàn Hi nghe một hồi, sau đó xuống giường đi vệ sinh.

Vừa đóng cửa lại, bụng dưới liền truyền đến một trận quặn đau, sau đó cảm giác một chất lỏng từ trong người chảy ra. Cô nhíu mày, cúi đầu tính toán một chút. Xử lý xong, hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại.

Vốc nước hắt lên mặt, cô nhìn khuôn mặt trong gương, giọt nước chảy xuống trán, đi qua lông mày, mắt, má, môi, cằm của cô, cuối cùng rơi xuống đất vỡ nát.

Sửng sốt một lúc lâu, cô lau khô mặt.

Trong miệng Phùng Kiều đang ngậm cơm, vui vẻ xem chương trình, nghe thấy động tĩnh cửa mở thì quay đầu lại nhìn cô, giọng nói hàm hồ: "Có người gọi điện thoại cho cậu, vừa mới vang mấy tiếng."

Hàn Hi cầm lấy điện thoại di động, trên đó là điện thoại của chủ tịch hội sinh viên Vương Minh Viễn. Lúc này cô mới nhớ ra, hôm nay là lễ tốt nghiệp do trường sắp xếp. Buổi lễ chính thức cử hành lúc ba giờ rưỡi.

Mà Hàn Hi, là người dẫn chương trình.

Buổi trưa cô cơm nước xong rồi ngủ trưa luôn chính là vì phải chuẩn bị cho buổi chiều, chỉ là không nghĩ tới sẽ mơ thấy cơn ác mộng kia, tỉnh lại nhưng đầu vẫn còn mơ hồ.

Cô liếc nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ đã hơn hai giờ rưỡi. Giấc ngủ này của cô dài hơn dự tính nhiều.

Trong điện thoại, Vương Minh Viễn nóng lòng như lửa đốt hỏi cô ở nơi nào, yêu cầu cô nhanh chóng đi qua trang điểm, tranh thủ thời gian diễn tập. Cô nói với Vương Minh Viễn sẽ đến ngay, sau đó cúp điện thoại.

Rời khỏi giao diện trò chuyện, đột nhiên nhìn thấy trên wechat có hai dấu chấm đỏ.

Mở ra nhìn, là hai tấm ảnh thân mật, trên ảnh một nam một nữ, quần áo trần trụi, động tác thân mật.

Vừa nhìn chính là một đôi tình nhân đang yêu cuồng nhiệt.

Đáng tiếc là, người đàn ông trong ảnh lại là bạn trai của Hàn Hi, Lâm Hách.

Hàn Hi mở ảnh lớn ra, ngón tay ấn xuống, động tác thuần thục lưu ảnh chụp trong album điện thoại di động. Vừa định rời khỏi giao diện trò chuyện, không ngờ lại có một tin nhắn khác.

[Có phải tối hôm qua Lâm Hách nói với cô anh ấy muốn về nhà với ba mẹ không? Đau lòng sao? Tối qua anh ấy vẫn luôn ở bên tôi.]

Ngón cái dừng ở phía trên nút rút lui, ánh mắt Hàn Hi trầm tĩnh, trong lòng cô đem tin tức này lặp đi lặp lại từ đầu tới đuôi hai lần, trong đầu nhớ tới tình cảnh chiều hôm qua Lâm Hách giải thích với cô buổi tối phải về nhà, cho nên không thể ở cùng cô.

Một lúc lâu sau, cô tắt điện thoại di động.

….

Hàn Hi tùy tiện đạp xe đạp từ dưới lầu ký túc xá, lúc chạy tới nơi tổ chức lễ tốt nghiệp, đã gần ba giờ.

Hậu trường của hội trường đang hò hét loạn xạ, người biểu diễn tiết mục đang ôn lại động tác, người biểu diễn ca khúc đang mở giọng luyện thanh, chỗ không lớn nhưng người người nhốn nháo, nghe mà cảm thấy sốt ruột.

Không giống trường danh giá trăm năm, ngược lại giống như một cái chợ.

Hàn Hi đứng ở lối vào, cũng không vội vã đi vào, đứng ở nơi đó xem náo nhiệt giống như một người không liên quan.

Người đầu tiên phát hiện Hàn Hi chính là đội trưởng đội lễ nghi Tống Tương, cô ấy đang phân phó lại lần cuối cùng với người trong đội, nhắc nhở bọn họ chú ý hạng mục công việc. Nói xong thì quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Hi để mặt mộc đứng ở nơi đó, không nhúc nhích.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Cô ấy hấp tấp đi qua, "Không phải cô làm người dẫn chương trình sao?" Tống Tương chống nạnh đứng trước mặt cô "Sao bây giờ mới tới?"

Sau đó đưa tay cọ cọ vào mặt Hàn Hi, phát hiện trên tay sạch sẽ muốn chết, "Trời ạ, đến muộn thì thôi, trên mặt còn không có chút gì!"

Không đợi Hàn Hi trả lời, cô ấy trực tiếp kéo cô ngồi xuống trước gương. Cầm lấy chai lọ trên bàn bắt đầu trang điểm.

Cách bọn họ gần một chút, có người chú ý tới Tống Tương đang trang điểm cho Hàn Hi, nhao nhao quay đầu xì xào bàn tán.

"Hôm nay Tống Tương uống nhầm thuốc phải không? Lại chủ động trang điểm cho Hàn Hi?!"

"Thật sự là kỳ quái, không phải là cậu ấy không thích Hàn Hi sao!"

"Được rồi được rồi, con người mà, lợi ích là trên hết. Dù sao Hàn Hi cũng dựa lưng vào đại thụ hóng mát."

"Xì, nếu không phải là có Lâm Hách, Hàn Hi thì tính là cái gì, nơi nào tới phiên cô ta làm người dẫn chương trình!"

Mấy nữ sinh đàm luận sau lưng cũng không để ý đến chuyện đương sự ở ngay bên cạnh một chút nào, âm lượng không hề giảm. Không chỉ Hàn Hi nghe được rõ ràng, mà Tống Tương cũng vậy.

Hàn Hi đã nghe quen loại lời này, ngay cả nhịp thở cũng không thay đổi bởi vì những lời này.

Nhưng Tống Tương vẫn là lần đầu tiên, ngay từ đầu làm bộ như không nghe thấy nên nhịn xuống, sau lại thấy bọn họ càng ngày càng quá phận, nhịn không được rống lên: "Đều ăn no không có việc gì làm sao?!"

Thấy Tống Tương tức giận, người vây xem yên lặng tản ra.

Tống Tương là đội trưởng đội lễ nghi của trường, bề ngoài xuất chúng, gia cảnh ưu việt. Làm người hiền lành, năng lực làm việc rất mạnh, gần như ở chung với tất cả giáo viên đều rất hòa hợp.

Cô ấy và Hàn Hi là hai loại nữ sinh hoàn toàn khác nhau, bình thường cũng không hay cùng xuất hiện. Hơn nữa bởi vì năm nhất vừa khai giảng, Tống Tương khổ sở theo đuổi Lâm Hách không có kết quả, trùng hợp Lâm Hách cự tuyệt cô ấy không bao lâu liền bắt đầu nhiệt liệt theo đuổi Hàn Hi. Cô ấy từng vì nguyên nhân này mà rất bài xích Hàn Hi.

Hôm nay đây là làm sao vậy?

Hàn Hi nhắm mắt lại trang điểm, trong lòng nghĩ như vậy, đột nhiên chợt nghe thấy Tống Tương tới gần bên tai cô, nhỏ giọng nói một câu.

"Hôm qua tôi thấy Lâm Hách và Bạch Tuệ thuê phòng."

Trong lời nói mang theo một loại vui sướng khi người gặp họa.

Hàn Hi mở mắt, đối diện với khuôn mặt mỉm cười của Tống Tương ở trong gương.

Chẳng trách hôm nay cô ấy lại nhiệt tình với cô như vậy.

Tống Tương cười càng thêm thoải mái. Cô ấy khom lưng nói tiếp: "Tôi đây còn phải cảm ơn cô, lúc trước đã đồng ý với lời tỏ tình của tên cặn bã kia. Bằng không bây giờ người bị đội nón xanh chân chính là tôi." ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Tống Tương là tay trang điểm lão luyện, ngắn ngủi vài phút đã vẽ một lớp make up hoàn hảo. Cô ấy nói một tiếng "Xong", vỗ vỗ bả vai Hàn Hi, xoay người rời đi.

Hàn Hi đã trang điểm hoàn mỹ ngồi bất động ở đó.

Cô đột nhiên ý thức được, tốc độ Lâm Hách ngoại tình phát triển nhanh hơn cô dự đoán một chút.

Trong kế hoạch ban đầu của cô, trong vòng hai đến ba tháng tới, cô cần tìm được một người đàn ông có gia thế địa vị cao hơn Lâm Hách. Sau khi có một bước phát triển rõ ràng cùng người đàn ông này, cô có thể lấy ra những bức ảnh thân mật mà Bạch Tuệ gửi cho cô, dùng nó để chia tay với Lâm Hách.

Cô còn có thể đem lịch sử trò chuyện của Bạch Tuệ và cô cho Lâm Hách xem, châm ngòi vào quan hệ giữa anh ta và Bạch Tuệ một chút.

Chia tay trong hòa bình.

Như vậy vừa bảo toàn hình tượng của cô ở trong lòng Lâm Hách, lại có thể tiếp tục cùng làm bạn bè với anh ta, tương lai còn có thể sử dụng các loại tài nguyên của anh ta.

Nhưng hôm nay... Tống Tương không chỉ ngoài ý muốn phát hiện Lâm Hách ngoại tình, còn 'tốt bụng' nói cho cô biết.

Hàn Hi không cảm thấy Tống Tương chỉ nói với một người là cô.

Nếu như người khác đều biết Lâm Hách ngoại tình, vậy cô phải làm sao để chứng minh được cô biết từ trong miệng Bạch Tuệ, mà không phải là từ trong miệng người khác? Cho dù lấy ra những bức ảnh kia, vậy cũng chỉ chứng minh cô đã sớm biết, nhưng vẫn án binh bất động.

Còn làm sao hắt nước lên người Bạch Tuệ?

Hàn Hi nhíu mày. Cô rất bất mãn với tình huống bất ngờ này, nhưng lại không thể làm gì khác.

Đại học A là trường danh giá trăm năm, ở một số phương diện, truyền thống không giống người thường.

Ví dụ như các buổi lễ trong trường, các trường khác đều do người dẫn chương trình mở màn, sau đó mời lãnh đạo tiến hành phát biểu. Nhưng đổi lại là đại học A, liền biến thành hiệu trưởng tự mình dẫn chương trình mở màn, tự mình nói chuyện.

Người dẫn chương trình Hàn Hi này, chỉ cần đợi đến khi ông ấy nói xong thì đi lên sân khấu báo cáo.

Phía trước hội trường, Vương Minh Viễn ngồi ở hàng ghế đầu tiên bên cạnh, kiểm tra hiệu quả tổng thể trên sân khấu một lần cuối cùng. Sau đó khom lưng nhanh chóng chạy ra sau sân khấu.

"Hàn Hi, Hàn Hi đâu?" Anh ta cao giọng hô.

Hàn Hi lấy lại tinh thần, đứng lên.

Vương Minh Viễn vội vàng đi tới, "Hàn Hi, mọi người gần như đã tới gần hết. Hiệu trưởng lập tức bắt đầu nói chuyện, có lẽ khoảng năm phút."

Anh ta hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn cô chăm chú.

"Phía dưới có không ít doanh nhân và truyền thông tới, cậu ngàn vạn lần cẩn thận, ngàn vạn lần đừng phạm sai lầm, có nghe không?!" Vương Minh Viễn hạ thấp giọng, "Tôi nể mặt Lâm Hách mới dùng cậu, nếu làm hỏng thật, cậu ta cũng không cứu được cậu đâu."

"Ừm."

Ở trong trường học, Hàn Hi không đảm nhiệm bất cứ chức vụ gì, vẫn luôn không tiếp xúc với loại hoạt động này, không hề có kinh nghiệm. Lần nhảy dù làm người dẫn chương trình này, chỉ là bởi vì đánh giá học bổng quốc gia của cô và vị trí thứ hai chỉ kém 0,01 điểm.

Cô sợ người thứ hai lại nhớ tới chuyện thêm điểm gì đó, để đảm bảo, cô bảo Lâm Hách nhét cô vào làm người dẫn chương trình buổi lễ tốt nghiệp.

Hoạt động này, có thể cộng thêm 2 điểm.

Giải thưởng quốc gia ổn định.

Trước hội trường, hiệu trưởng đang phát biểu.

Bài phát biểu này không khác gì những năm trước, từng chữ vang lên, microphone được mở đến mức lớn nhất, âm thanh vang dội toàn trường.

Hàn Hi chuẩn bị sẵn sàng đứng sau màn sân khấu, trong lòng thầm niệm lời thoại đã sớm thuộc lòng.

Lời nói cuối cùng kết thúc, Hàn Hi hít sâu một hơi, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài.

….

Biểu hiện của Hàn Hi vô cùng xuất sắc.

Mặc dù chỉ dẫn chương trình đơn giản, nhưng mà hình tượng của cô quá mức nổi bật.

Một bộ váy lụa mỏng màu trắng tinh khiết đơn giản, làm cho dáng người lung linh hấp dẫn của cô như ẩn như hiện. Mái tóc dài mềm mại tự nhiên rủ xuống, cả người bốc lên một cỗ tiên khí.

Vừa xuất hiện đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người dưới sân khấu.

Hàn Hi rất bình tĩnh, làm như không có việc gì tiếp nhận sự chú ý của bốn phương tám hướng. Cứ như vậy dẫn hết ba tiết mục.

Thẳng đến khi cô ở phía sau sân khấu chờ đợi tiết mục thứ ba kết thúc, Vương Minh Viễn vội vã chạy tới.

"Hàn Hi, có một nhân vật lớn muốn diễn thuyết. Lùi lại các tiết mục tiếp theo, lát nữa cậu lên báo phần diễn thuyết trước." Vương Minh Viễn cẩn thận dặn dò.

Hàn Hi sửng sốt, theo bản năng hỏi: "Người nào? Diễn thuyết chủ đề gì?"

"Người tới là Kỷ Duyên Thanh, về phần chủ đề diễn thuyết," Anh ta bất đắc dĩ thở dài một hơi, "Tôi cũng không biết. Cậu xem rồi tự nói đi."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play