Cách mấy ngày, lần nữa nghe được cái tên này, đột nhiên cảm thấy giống như có một viên đá rơi vào mặt hồ bình yên không gợn sóng, 'Leng keng' một tiếng quấy rối suy nghĩ của Hàn Hi.
Một loại cảm giác hưng phấn khó có thể nói thành lời quét qua toàn thân cô.
"Kỷ Duyên Thanh?" Hàn Hi lặp lại một lần.
"Đúng vậy, không phải lúc trước mình đã nói với cậu sao, trước khi cưới mẹ mình, ba mình có một người vợ môn đăng hộ đối mà gia đình sắp xếp! Bọn họ ở bên nhau hai năm, cuối cùng thật sự không hợp nên ly hôn trong hòa bình. Sau đó người kia đi Châu Âu, nghe nói cuối cùng gả cho một người ngoại quốc."
"Kỷ Duyên Thanh này, chính là con trai của một người anh họ vợ trước của ba mình, luận về bối phận, năm đó cũng từng gọi ba mình một tiếng chú."
Quan hệ này thật xa, nhưng mà cũng coi như là niềm vui ngoài ý muốn.
"Tiểu Hi, sao cậu biết Kỷ Duyên Thanh?" Đỗ Kiều Kiều sinh lòng hoài nghi, luôn cảm thấy Hàn Hi có chuyện giấu mình.
"Hai ngày trước mình dẫn chương trình cho lễ tốt nghiệp, anh ấy đi lên diễn thuyết. Sau đó cố ý tra một ít tư liệu về anh ấy trên mạng."
"Không phải là cậu cố ý đấy chứ?" Đỗ Kiều Kiều càng nghĩ càng thấy không đúng, hôm nay từ lúc đến, Hàn Hi liền dẫn cô ấy nghĩ đến chuyện chia tay. Sau đó vẫn năn nỉ cô ấy giới thiệu cho cô bạn trai mới, ngoài miệng nói là diễn trò, nhưng ai có thể cam đoan sẽ không phát triển thành bạn trai thật chứ?
Cô ấy đoạt lấy di động của Hàn Hi, mở hộp thoại tin nhắn với Bạch Tuệ trên Wechat, lướt qua từng tấm ảnh, càng ngày sắc mặt càng đen.
Vừa rồi Hàn Hi đột nhiên nói cho cô ấy biết mình muốn chia tay, cô ấy nhìn ảnh chụp thân mật của Bạch Tuệ và Lâm Hách, chỉ cho là mình mắt mù nhìn lầm người, lầm tưởng Lâm Hách mặt người dạ thú này trở thành người bị lừa gạt. Theo bản năng liền đứng về phía Hàn Hi, ủng hộ cô chia tay.
Nhưng bây giờ nhìn rõ tất cả ảnh chụp trong lịch sử trò chuyện, cùng với thời gian cuộc trò chuyện.
Cho dù vòng cung phản xạ của Đỗ Kiều Kiều dài hơn nữa thì lúc này cũng đã kịp phản ứng.
Làm sao có thể là đột nhiên biết được chuyện bị phản bội mới muốn chia tay, rõ ràng đây là kế hoạch đã lâu!
"Cậu đã sớm biết chuyện của bọn họ." Cô ấy hít sâu một hơi, đặt điện thoại di động trở lại mặt bàn, "Cậu cố ý, đúng không?"
"Cậu đã sớm biết Lâm Hách phản bội, đã sớm muốn chia tay với anh ta, nhưng mà bây giờ cậu cần phải tìm việc làm, cần mượn tài nguyên của Lâm Hách, cho nên mới im lặng không lên tiếng mà thu thập những tấm ảnh này, chẳng qua là chờ cơ hội đến thì sẽ lấy ra làm chứng cớ, từ đó giành được lợi ích trong chuyện chia tay này."
Đỗ Kiều Kiều không thể nói rõ tâm tình bây giờ của mình là gì, mấy phút trước trong lòng cô ấy còn căm phẫn vì cảnh ngộ của Hàn Hi, không nghĩ tới mấy phút sau suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện, lại chỉ cảm thấy tâm tình nặng nề.
"Cũng không phải bởi vì Lâm Hách ngoại tình cho nên cậu mới muốn chia tay, lại càng không phải sợ Lâm Hách quấn quít. Chính là do ánh mắt cậu quá cao, chướng mắt Lâm Hách, cho nên mới muốn mình giới thiệu cho cậu một người có thân phận địa vị cao hơn!"
"Hàn Hi, cậu có biết cậu như vậy làm cho mình cảm thấy rất đáng sợ hay không." Từ đầu tới cuối đều tính kế Lâm Hách, có phải cũng tính kế cô ấy hay không?
"Mình thế nào?"
"Tâm cơ thâm trầm, từng bước mưu đồ. Dường như đối với cậu mà nói, tất cả mọi người đều là quân cờ trong tay cậu. Một khi mất đi giá trị, sẽ bị cậu bỏ qua."
"... Là Lâm Hách phản bội mình trước." Hàn Hi bình tĩnh trần thuật.
"Cậu có dám nói cậu không đứng ở sau lưng thúc đẩy hay không!?"
Đột nhiên Hàn Hi trầm mặc.
Cô nhớ tới lúc trước mình cố ý show ân ái ở trước mặt Bạch Tuệ, dùng cái này kích thích lòng đố kỵ của cô ta, làm cho cô ta không quên được Lâm Hách.
Vẫn không muốn có quan hệ thân mật với Lâm Hách, khiến Lâm Hách oán giận với cô ta. Mặt khác, lại len lén để cho Bạch Tuệ biết chuyện này.
Còn có về sau biết Bạch Tuệ thường hay đi hộp đêm, cô cố ý để cho Lâm Hách mang theo cô tới đó. Để Bạch Tuệ có nhiều cơ hội gặp Lâm Hách hơn.
Cứ như vậy từng ngày từng ngày, cuối cùng cũng không biết là lúc nào, Bạch Tuệ đã thật sự quyến rũ được Lâm Hách.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Thất thần hồi lâu, Hàn Hi cụp mắt nhìn chằm chằm lon coca trong tay. Cuối cùng vẫn mở ra uống một ngụm.
"Hàn Hi, Lâm Hách thật sự rất tốt với cậu." Trong giới của bọn họ, Lâm Hách đã là người giữ mình trong sạch rồi. Chỉ sợ những người khác còn quá đáng hơn.
"Mình biết, nhưng như vậy còn lâu mới đủ."
"Cậu!" Đỗ Kiều Kiều cực kỳ tức giận, "Cậu còn có thể không biết xấu hổ nữa hay không?"
Đương nhiên là có, trong lòng Hàn Hi trả lời. Ngoài miệng cũng phối hợp: "Mình muốn quyến rũ Kỷ Duyên Thanh."
“……”
"Cậu điên thật rồi!" Đỗ Kiều Kiều kích động, giọng nói cũng trở nên lớn hơn.
"Không phải cậu đã tra qua tư liệu của anh ta sao? Anh ta và Lâm Hách hoàn toàn không cùng đẳng cấp, cậu có thể dỗ Lâm Hách xoay quanh. Đổi lại là Kỷ Duyên Thanh, không có khả năng!"
"Dù sao cũng phải thử qua mới biết được." Chuyện đã đến nước này, Hàn Hi không muốn dễ dàng buông tha, "Kiều Kiều, cậu sẽ giúp mình, đúng không?"
"Là Lâm Hách phản bội mình trước." Cô nhấn mạnh lần nữa.
Đột nhiên Đỗ Kiều Kiều không còn gì để nói.
Cô ấy trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài một hơi, giọng nói khàn khàn: "Cậu tự giải quyết cho tốt đi."
….
Ngọc Mãn Lâu là một câu lạc bộ tư nhân tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố A.
Mang một cái tên cổ kính, trên thực tế lại rất hiện đại. Ăn cơm, ca hát, tắm rửa mát xa, chỗ ở, cái gì cần có đều có. Cũng bởi vì trình độ tiêu phí siêu cao cùng chế độ mời hội viên của nó, vẫn luôn được người ngoài nói chuyện say sưa.
Chế độ mời hội viên, nói cách khác chỉ khi được hội viên mang đến thì mới có thể đăng ký trở thành hội viên mới. Người bình thường chỉ có thể dừng lại ở cửa chính.
Vòng luẩn quẩn của người có tiền chỉ lớn như vậy, nơi này cũng trở thành nơi tụ họp cố định của các phú hào thành phố A. Mà một số người mới dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, chỉ khi trở thành hội viên của Ngọc Mãn Lâu mới được xem như bước nửa chân vào cái vòng này.
Theo tin tức hôm qua của Đỗ Kiều Kiều, tối nay Kỷ Duyên Thanh có một bữa tiệc ở đây.
Về phần là bữa tiệc với ai, Đỗ Kiều Kiều cũng không rõ lắm.
Hàn Hi từng đi theo Lâm Hách tới Ngọc Mãn Lâu vài lần, mặc dù không có thẻ hội viên, nhưng người ở đây đều biết cô, vô cùng nhiệt tình đón cô vào.
Hàn Hi không biết bây giờ Kỷ Duyên Thanh đã tới hay chưa, đang ở phòng nào. Vì thế muốn thừa dịp lát nữa lúc lên lầu sẽ hỏi riêng quản lý trực ban.
Lại không nghĩ tới vừa mới tiến vào quản lý đã cười hỏi cô: "Hàn tiểu thư, ngài là tới tìm Lâm nhị công tử sao?"
Lâm Hách cũng ở đây?
Hàn Hi bất động thanh sắc nói lời khách sáo: "Không phải, tôi hẹn Kiều Kiều liên hoan. Lát nữa cô ấy sẽ đến." Lập tức làm bộ như bạn gái kiểm tra mà hỏi: "Lâm Hách tới lúc nào, sẽ không ăn vụng sau lưng tôi chứ?"
Quản lý vội vàng xua tay: "Không không không, Hàn tiểu thư hiểu lầm. Lâm nhị công tử đi theo Lâm đại công tử tới bàn chuyện làm ăn, làm chuyện quan trọng."
Lâm Tuyên cũng ở đây? Nói chuyện làm ăn?
"Tôi không tin, bàn chuyện làm ăn thì rất dễ gọi một đám bạn gái, lỡ như có người quyến rũ Lâm Hách nhà tôi, anh có phụ trách không?"
Quản lý trực ban là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt đoan chính. Nghe Hàn Hi nói xong thì như lâm đại địch: "Hàn tiểu thư, cô cứ yên tâm, quả thật lúc đầu Lâm đại công tử bảo chúng tôi gọi mấy cô gái tới, nhưng vừa mới đi vào đã bị một vị công tử khác đuổi ra."
"Hả?" Hàn Hi bật cười, "Là vị công tử nào mà lại chính trực như vậy?"
Quản lý trực ban có chút xấu hổ, "Là một người lạ, trước kia chưa từng thấy qua."
Chưa từng thấy.
Hàn Hi có chủ ý, cũng không kiêng dè, hỏi thăm được Lâm Hách ở lầu ba thì trực tiếp bảo quản lý dẫn cô đi lên lầu ba.
Lúc đi ngang qua lầu hai, Hàn Hi hỏi: "Trên lầu có nhiều người không?"
Quản lý biết trước đây cô thường sẽ cố ý chọn một tầng ít người, "Không nhiều lắm, chỉ có mình phòng của Lâm nhị công tử mà thôi."
Hàn Hi gật gật đầu, bây giờ cô còn không thể xác định trăm phần trăm người mà Lâm Tuyên mang Lâm Hách đến gặp chính là Kỷ Duyên Thanh. Nhưng nghĩ đến ngày đó trong bữa tiệc Lâm Tuyên nói đến Kỷ Duyên Thanh thì có vẻ coi trọng, cô cảm thấy nhất định những ngày này Lâm Tuyên sẽ nghĩ hết biện pháp tiếp cận anh.
Hơn nữa cô cũng biết, sở dĩ gần đây Lâm Hách bận rộn như vậy, cũng là bởi vì Lâm Tuyên mang theo anh ta đi làm quen, tham gia các loại xã giao giao tiếp.
Ít nhất có tám phần khả năng, người ăn cơm cùng Lâm Tuyên và Lâm Hách chính là Kỷ Duyên Thanh.
….
Kỷ Duyên Thanh cầm lấy ly rượu do Lâm Tuyên rót đầy, chậm rãi đưa đến bên miệng khẽ nhấp một ngụm. Dưới ánh đèn ấm áp, màu da quá trắng có vẻ càng thêm âm nhu, đuôi mắt hơi nhướng lên, cả người tản ra một cỗ hơi thở ngả ngớn không hề che giấu.
Tư thái thanh nhàn này rơi vào trong mắt Lâm Tuyên, anh ta chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực. Đặt ly rượu xuống, trên mặt vẫn duy trì nụ cười lễ phép: "Kỷ công tử, hương vị của Ngọc Mãn Lâu này hợp khẩu vị của ngài chứ?"
Lâm Tuyên nhìn về phía Lâm Hách ngồi một bên, nháy mắt với anh ta. Lâm Hách vội vàng lấy ra kế hoạch đã sớm nghĩ ra từ trong túi xách, đưa tới.
"Đây là bản kế hoạch dự án của Lâm thị chúng tôi về mảnh đất ở vùng ngoại ô, bên trong có ý tưởng tổng thể và kế hoạch chấp hành của chúng tôi," Lâm Tuyên giới thiệu trước, vô cùng tin tưởng vào sự hợp tác với Kỷ thị.
"Ngài xem trước một chút, có chỗ nào không hài lòng thì chúng ta từ từ thương lượng."
Mắt Kỷ Duyên Thanh rũ xuống, chậm rãi đặt ly rượu xuống. Anh không nhận văn kiện Lâm Hách đưa tới, cũng không nhìn biểu tình trên mặt Lâm Tuyên. Tự mình nhìn Lâm Hách một cái, hỏi một câu không liên quan: "Lâm nhị công tử có bạn gái chưa?"
Đột nhiên đề tài chuyển tới trên người mình, Lâm Hách sửng sốt.
Anh ta theo bản năng muốn nói một tiếng "Có", kết quả còn không đợi mở miệng đã nghe thấy anh trai giành trước mà trả lời thay.
Lâm Tuyên cười nói: "Đừng thấy em trai tôi bề ngoài nhân mô cẩu dạng như vậy, thật ra không hề có bạn gái. Ngược lại trong trường học có không ít nữ sinh theo đuổi, nhưng mà nó cũng không coi trọng."
Kỷ Duyên Thanh nghe vậy thì cười cười, liếc mắt nhìn vẻ mặt nghẹn khuất muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói của Lâm Hách, "Người trẻ tuổi, rất hiếm người có thể giữ mình trong sạch."
"Đúng vậy, từ nhỏ đứa em trai này của tôi đã không phải để cho người trong nhà quan tâm. Từ nhỏ đã tự giác, năm nay vừa vặn tốt nghiệp xong thì đến công ty giúp đỡ. Về sau hợp tác cùng Kỷ công tử, kính xin chiếu cố nhiều hơn!"
"Cái này dễ thôi."
"Mau mau mau, Tiểu Hách, rót rượu cho Kỷ công tử!" Lâm Tuyên nhanh chóng chỉ huy Lâm Hách. Lâm Hách vội vàng đứng dậy, cầm lấy bình rượu trên bàn rót cho anh.
Kỷ Duyên Thanh vô cùng phối hợp, ngồi yên tại chỗ uống hết ly này đến ly khác.
Tháng trước khi ở Bắc Kinh có lão gia tử nhìn chằm chằm, cho nên không có cơ hội uống thoải mái, hiện tại đến thành phố A không ai quản, không khỏi bắt đầu tham lam. Chỉ là tửu lượng của anh rất tốt, uống nhiều như vậy nhưng không chỉ không say, ngược lại càng ngày càng có tinh thần.
Cho nên mới nổi lên tâm tư hỏi Lâm Hách có bạn gái hay không.
Hôm nay vừa nhìn thấy Lâm Hách, Kỷ Duyên Thanh đã nhận ra anh ta là người nhảy trong bữa tiệc tối hôm đó. Tự nhiên cũng nhớ tới cô gái khiến cho anh không kìm lòng được mà huýt sáo một tiếng.
Đêm đó ở hiện trường, anh cảm thấy nhất định hai người đang khiêu vũ là một đôi tình nhân. Bởi vì lúc đó vẻ mặt của Lâm Hách thật sự quá mức dịu dàng.
Nhưng vừa rồi Lâm Tuyên nói em trai của anh ta không có bạn gái.
Lâm Hách cũng không nói gì. Nhưng mà chỉ riêng vẻ mặt nghẹn khuất kia đã có thể làm cho anh đoán ra rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Sẽ không phải là cô bạn gái này không được người trong nhà chấp nhận chứ!
Loại chuyện này đặt ở trên người người trẻ tuổi, quá mức bình thường.
Ngay cả bản thân Kỷ Duyên Thanh, khi còn trẻ cũng từng làm chuyện tương tự.
Nghĩ tới đây, đột nhiên hình ảnh của một người phụ nữ xuất hiện trong đầu.
Cả người Kỷ Duyên Thanh cứng đờ, tâm tình bắt đầu không tốt. Tâm phiền ý loạn mà đứng lên.
"Thật ngại quá, tôi đi nhà vệ sinh một chút."