Nụ hôn với Kỷ Duyên Thanh kia, Hàn Hi ngẫm nghĩ thật lâu.
Không, trên thực tế cũng không thể nói là ngẫm nghĩ, như vậy có vẻ cô vô duyên vô cớ mất đi sức mạnh. Phải nói, là Hàn Hi tốn chút thời gian mới quên được nó.
Bởi vì cả hai buổi tối nằm mơ đều mơ thấy Kỷ Duyên Thanh, mơ thấy đang hôn nhau với anh.
Sáng nay, Hàn Hi ôm chăn ngồi ở trên giường. Ngẩn người với mái tóc rối bời.
Phùng Kiều vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc này của cô, sữa đậu nành trong miệng nhất thời kẹt ở trong cổ họng.
"Khụ khụ khụ." Cô ấy dựa vào cửa mạnh mẽ ho khan.
Hàn Hi hoàn hồn: "Cậu cẩn thận một chút."
Phùng Kiều bình tĩnh lại, đưa tay ra, "Nào, mua đồ ăn sáng cho cậu. Một ly sữa đậu nành, hai cái bánh bao lòng đỏ trứng."
"Cảm ơn cậu." Hàn Hi không ngờ cô ấy lại mang đồ ăn cho mình, vô cùng bất ngờ.
"Bình thường mình đều ăn ở căn tin xong trực tiếp đến phòng thí nghiệm, kết quả vừa mới ăn được một nửa Lâm phù thủy đã đột nhiên gọi điện thoại cho mình, nói mạch điện bên phòng thí nghiệm xảy ra vấn đề, hôm nay sửa chữa. Cho nên mình mới có cơ hội mang đồ ăn về cho cậu."
Phùng Kiều vừa nhìn Hàn Hi, vừa tự mình nói một câu. Nói đến đoạn cuối, âm thanh càng lúc càng nhỏ.
Hàn Hi liếc nhìn cô ấy một cái: "Sao vậy?"
Phùng Kiều cổ quái nhìn cô, nhanh chóng chạy đến cửa khóa trái lại. Sau đó ngồi đối diện cô, hai tay chống cằm, vẻ mặt ngưng trọng.
"Hàn Hi, mình hỏi cậu một chuyện, cậu đừng để ý."
"Cậu hỏi đi."
"Cậu... có phải đã chia tay với Lâm Hách rồi không?"
Động tác của Hàn Hi dừng lại, nuốt xuống nửa cái bánh bao. Bạch Tuệ nóng vội như vậy sao, ngay cả Phùng Kiều cũng biết, vậy còn có bao nhiêu người biết.
Phùng Kiều nóng nảy: "Cậu nói có hay không có!"
"Đương nhiên không có", Hàn Hi nói dối không chớp mắt, "Tình cảm của chúng mình rất ổn định."
"Ổn định cái rắm!" Phùng Kiều vừa nghĩ tới hình ảnh vừa rồi mình bắt gặp, không nhịn được mà nói tục, "Cậu có biết vừa rồi mình nhìn thấy ai ở vườn hoa nhỏ hay không?"
"Ai?"
"Mình bắt gặp Bạch Tuệ! Cậu ấy đang gọi điện thoại cho người khác. Mình nghe thấy cậu ấy nói với đầu dây bên kia là bản thân mang thai! Vốn dĩ cảm thấy không cẩn thận nghe thấy người khác gọi điện thoại thì không tốt, muốn đi nhanh, kết quả đột nhiên nghe thấy cậu ấy gọi một tiếng Lâm Hách với phía đầu dây bên kia."
Chuyện Bạch Tuệ khổ tâm theo đuổi Lâm Hách, sợ là có một nửa người trong trường học đều biết. Cho dù Phùng Kiều ngâm mình ở phòng thí nghiệm cả ngày, nhưng bên cạnh cũng có người thích hóng chuyện, biết cô ấy ở cùng ký túc xá với Hàn Hi, lại chủ động đem tin tức bát quái mới nhất nói cho cô ấy.
Trong lòng Hàn Hi nhanh chóng tính toán.
Nếu Bạch Tuệ thật sự mang thai, nhất định sẽ lập tức ép Lâm Hách chia tay với cô. Cho dù Lâm Hách không muốn, với tính tình của Bạch Tuệ, có lẽ sẽ đem chuyện này làm lớn.
Nhưng bên này của Kỷ Duyên Thanh còn chưa có tiến triển đâu......
Hai bên không đồng bộ, làm sao bây giờ.
Hàn Hi nhíu mày, từ ngày Đỗ Kiều Kiều gửi cho cô tin nhắn tự giải quyết cho tốt, cô gửi tin nhắn cho cô ấy nhưng không nhận được trả lời. Điện thoại cũng không gọi được. Cô dành thời gian đến cửa hàng thú cưng muốn gặp mặt cô ấy nói chuyện, kết quả đến mới phát hiện trong tiệm đã thay đổi người mới.
Đỗ Kiều Kiều chuyển nhượng cửa hàng.
Người mới kia nói cô ấy đi du lịch.
Tóm lại, hiện tại Hàn Hi hoàn toàn không liên lạc được với Đỗ Kiều Kiều. Càng đừng nói là tìm hiểu tin tức của Kỷ Duyên Thanh từ chỗ cô ấy.
Mấy ngày nay, bề ngoài Hàn Hi làm như không có chuyện gì xảy ra, nhưng trên thực tế trong lòng đã bắt đầu sốt ruột. Ngày đó cô tự nhận quyến rũ cũng được, phản ứng của Kỷ Duyên Thanh cũng rất phối hợp, không giống như không có hứng thú với cô.
Nhưng cô không có phương thức liên lạc với Kỷ Duyên Thanh, muốn gặp nhưng thật sự không tìm được cách.
Cũng chỉ có thể chờ.
Chờ Kỷ Duyên Thanh tìm đến cô.
Càng chờ càng nóng vội, càng chờ càng không thấy.
Phùng Kiều bên này lại cho cô một quả bom, nhà tiếp theo còn chưa có tin tức, nhà đương nhiệm này đã bắt đầu bốc cháy rồi.
"Hàn Hi, mấy ngày gần đây cậu cũng không đi hẹn hò với Lâm Hách."
"Dù sao gần đây anh ấy cũng khá bận.Vẫn luôn liên lạc qua wechat."
Phùng Kiều vì cô mà bênh vực kẻ yếu, "Chuyện này tám chín phần mười là sự thật, mình khuyên cậu mau suy nghĩ thật kỹ xem xử lý như thế nào, thừa dịp mọi chuyện còn chưa náo loạn đến khó coi."
"Mặc dù mình không biết Bạch Tuệ, nhưng có nghe thấy người khác nói vì muốn theo đuổi Lâm Hách mà cậu ta đã làm một ít chuyện, cho nên cảm thấy cậu ta không phải người lương thiện gì, hơn nữa nhà bọn họ có quen biết với Lâm gia, ba mẹ của hai nhà cũng coi như là bạn bè, cậu ngẫm lại xem, nếu là thật sự mang thai, khẳng định tất cả mọi người đều đứng về phía cậu ta!"
"Đến lúc đó cậu phải làm sao bây giờ?"
"Lâm Hách sẽ không đối xử với mình như vậy. Có lẽ là cậu nghe lầm." Cho dù bên phía Kỷ Duyên Thanh như thế nào, ở bên Lâm Hách, cô nhất định phải đem bản thân mình tạo thành hình tượng người bị hại.
Trực tiếp tiếp nhận hình tượng bị hại do ngoại tình mang đến có chút đơn bạc, cô muốn đắp nặn mình thành một hình tượng tình thâm như biển đối với bạn trai, kiên định bất di bất dịch.
Phùng Kiều không nói nổi nữa, "Quên đi quên đi, dù sao những gì mình nên nói đều đã nói. Chuyện tình cảm của các cậu, người ngoài cũng không dễ phán xét, tóm lại hy vọng cậu không bị tổn thương."
Đây là người đầu tiên quan tâm cô có bị tổn thương hay không.
Hàn Hi ngẩn ra, có chút không biết làm sao. Không biết nên nói cái gì, dừng lại một lúc lâu, ấp úng nói một tiếng cảm ơn.
……
Khác với phản ứng nước đến chân thì nhảy của Hàn Hi, Lâm Hách bên này đã là lửa cháy đến lông mày.
Sau khi Lâm Hách đi theo anh cả đến gặp Kỷ Duyên Thanh, lại được dẫn đi làm quen với mấy đối tác buôn bán có triển vọng hợp tác với Lâm gia. Một đoạn thời gian trôi qua, khổ không thể tả.
Anh ta không phải con trai trưởng trong nhà, từ nhỏ đến lớn ba mẹ đều quan tâm bồi dưỡng anh cả. Không quá chú ý đến đứa con trai nhỏ này, chỉ cần không gây họa không gây chuyện là được.
Nhưng mà anh cả Lâm Tuyên lại thương đứa em trai này, hai mươi năm qua chưa từng trải qua thất bại cùng ấm ức gì, thuận buồm xuôi gió.
Từ lúc nói với người nhà mình không có ý định ra nước ngoài, muốn trực tiếp tốt nghiệp rồi làm việc, anh cả liền bắt đầu lót đường cho anh ta, giới thiệu tiền bối các ngành các nghề cho anh ta. Lâm Hách biết anh trai mình có ý tốt, nhưng qua một thời gian, Lâm Hách bắt đầu hoài nghi rốt cuộc mình có phải là người làm ăn hay không.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Anh ta không rõ, rõ ràng quy mô công ty của Lâm gia không tính là nhỏ, ba và anh trai cũng đều đang khỏe mạnh đầu óc tỉnh táo, sẽ không dễ dàng làm ra quyết sách bất lợi gì đối với công ty. Vì sao còn muốn nghĩ hết biện pháp mà lôi kéo nhân mạch, thậm chí còn muốn tự hạ giá trị con người, ôm khuôn mặt tươi cười để cầu xin người khác?
Nhất là Kỷ Duyên Thanh.
Tuổi tác giống như anh cả, nhưng anh cả lại phải cẩn thận từng li từng tí, lúc nào cũng phải treo lên khuôn mặt tươi cười, vì để cho Kỷ Duyên Thanh xem kế hoạch một chút, vừa ăn cơm mời rượu vừa hỏi thăm sở thích để tặng quà.
Lâm Hách thấy anh cả nhà mình vây quanh Kỷ Duyên Thanh, cả người nghẹn khuất.
Càng đừng nói đến lúc này lại biết tin tức Bạch Tuệ mang thai.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Bạch Tuệ xong, Lâm Hách tâm phiền ý loạn xốc chăn lên, bắt đầu mặc quần áo.
Bảo mẫu là mẹ Lưu vừa mới nghe thấy động tĩnh Lâm Hách nói chuyện, biết anh ta đã tỉnh, vội vàng bưng bữa sáng đã chuẩn bị tốt đi lên lầu. Bà ấy làm việc ở Lâm gia hai mươi năm, xem như nhìn hai anh em lớn lên. Nhất là em trai Lâm Hách, lúc anh ta sinh ra là bà vừa đến. Nhiều năm như vậy tình cảm còn hơn cả mẹ con.
"Nhị thiếu gia, ngài tỉnh chưa? Tôi bưng bữa sáng tới đây." Buổi sáng Lâm Hách thích ngủ nướng, bình thường nếu ba mẹ Lâm gia không ở đây, nhất định anh ta sẽ ăn trong phòng ngủ.
Mẹ Lưu đứng ở ngoài phòng hô một tiếng, bên trong không có động tĩnh, bà nghĩ có phải đứa nhỏ lại ngủ tiếp rồi hay không. Bất đắc dĩ cười cười, cũng không muốn quấy rầy anh ta, chuẩn bị đợi lát nữa lại tới gọi một chuyến.
Nhưng mà vừa xoay người, cửa sau lưng liền mở ra.
Lâm Hách rửa mặt lung tung xong, mặc một bộ quần áo màu xanh đậm đi ra, cầm lấy sữa mẹ Lưu đưa đến, uống một hơi hết một nửa.
"Chậm một chút, chậm một chút!" Mẹ Lưu khuyên nhủ.
Lâm Hách uống xong thì đem ly đặt lại chỗ cũ, lấy khăn lau khóe miệng một cái, "Mẹ Lưu, con không ăn sáng, con có việc gấp đi ra ngoài một chuyến."
Dứt lời vội vã xuống lầu, cầm lấy chìa khóa xe bỏ chạy.
"Ai - - vậy giữa trưa con có về không?" Mẹ Lưu vội vàng hô, đáng tiếc đã không nhìn thấy bóng dáng Lâm Hách, "Đứa nhỏ này, chuyện gì mà gấp như vậy?"
…..
Bạch Tuệ thất thần đứng ở cửa sau trường học, thời điểm này cửa sau không có nhiều người lắm, nhưng mà vẫn có người lui tới. Kỳ thật bọn họ căn bản không có chú ý tới Bạch Tuệ, trường học có nhiều sinh viên như vậy, coi như Bạch Tuệ tương đối nổi danh, nhưng không phải ai cũng biết.
Nhưng Bạch Tuệ chính là cảm thấy sinh viên đi ngang qua đều đang len lén đánh giá cô ta, nhỏ giọng nói xấu cô ta.
Đều do Lâm Hách.
Cô ta không kiềm chế được cơn giận chó đánh mèo.
Tháng trước, cô ta thành công thi vào đoàn múa tỉnh, tuần trước sau khi làm xong thủ tục theo thường lệ thì làm kiểm tra sức khỏe. Vốn dĩ mọi chuyện đang rất thuận lợi, ai ngờ đột nhiên có thông báo cô ta không đủ tư cách. Vừa hỏi, đối phương mới nói cho cô ta biết kết quả kiểm tra sức khỏe cho thấy cô ta mang thai.
Đương nhiên vũ đoàn không cần một vũ công mang thai.
Bạch Tuệ vừa nghe liền luống cuống.
Chờ tỉnh táo thì cẩn thận ngẫm lại, quả thật kỳ kinh nguyệt tháng này của cô ta vẫn chưa tới. Nhưng trước kia thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện loại tình huống này, hơn nữa Lâm Hách vẫn luôn làm biện pháp phòng hộ rất tốt, cho tới bây giờ cô ta chưa từng nghĩ tới mình sẽ mang thai.
Cô ta là một vũ công, đang ở thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp, làm sao có thể mang thai?
Trong lúc buồn bực, chiếc Passat màu đen dừng lại cách đó không xa. Điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Lâm Hách ở đầu dây bên kia nói: "Lên xe."
Bạch Tuệ nhìn quanh bốn phía, phát hiện vị trí của Lâm Hách, quay đầu nhìn về phía sau, không phát hiện người nào nhìn chằm chằm, lúc này mới ba bước gộp làm hai mà đi tới.
Vừa đóng cửa xe, Lâm Hách liền khởi động xe, tốc độ không chậm. Vốn dĩ Bạch Tuệ có chút say xe, hiện tại có thai nên phản ứng lớn hơn một chút, thấy thế cau mày, "Anh muốn dẫn em đi đâu?"
Sau khi gọi điện cho Lâm Hách thông báo tin tức mình mang thai, anh ta đã bảo Bạch Tuệ đợi mình ở cửa sau.
Lâm Hách nhìn về phía trước, lúc này khuôn mặt bình thường đều có ý cười trở nên nghiêm nghị. Buổi sáng, đúng giờ cao điểm nên dòng người tắc nghẽn. Xe chạy chưa được mấy bước đã bị ép giảm tốc độ.
Lâm Hách bị tình huống giao thông này làm cho nôn nóng, nghe thấy Bạch Tuệ hỏi, rốt cuộc không thu được ý lạnh, nghiêng đầu rống lên.
"Đưa em đi bệnh viện phá thai!"