Đại học A có vị trí đặc thù, không giống như các trường đại học nổi tiếng khác tọa lạc trong thành phố, ngược lại vị trí của nó cách trung tâm thành phố chỉ có một con đường. Khoảng cách mấy chục mét, giống như là mạnh mẽ mở ra một vùng trời mới ở trong phố xá sầm uất.
Đối diện là một con phố, phân bố các loại trung tâm mua sắm, quảng trường thư giãn. Sinh viên đại học A ra ngoài chơi, gần như đều là tới nơi này.
Hôm nay là thứ bảy, người ra ngoài mua sắm càng nhiều. Liếc mắt nhìn xung quanh, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có. Hàn Hi cầm một ly trà sữa lạnh, ngồi ở góc quảng trường.
Nửa giờ trước, cô vừa kết thúc kỳ thi giám định nghệ thuật. Đây là kỳ thi cuối cùng của cô trong học kỳ này, cũng là kỳ thi cuối cùng trong sự nghiệp đại học của cô.
Thật ra môn học này là môn tự chọn, bởi vì kết thúc muộn, người chọn lác đác không có mấy.
Mặc dù Hàn Hi là sinh viên nghệ thuật, nhưng ngay từ đầu cũng không định chọn nó. Nếu không phải bởi vì môn học mà cô chọn quá được hoan nghênh, ngắn ngủi mười phút đã bị quét sạch, cô cũng không đến mức nhận mệnh chọn môn này. Cho nên muộn thế này mới kết thúc lớp học.
Hình thức thi đơn giản, giáo viên đưa ra một tác phẩm tranh sơn dầu trên truyền thông, yêu cầu sinh viên viết ra hiểu biết và quan điểm của mình trong vòng nửa giờ.
Hàn Hi lưu loát viết cả một tờ giấy thi, trở thành người đầu tiên nộp bài thi. Nộp bài thi xong, cô lập tức đi ra cổng trường rồi đi tới quảng trường bên này.
Nhìn người đến người đi.
Cây ngô đồng Pháp đang sum xuê, lá xanh cực lớn che khuất ánh nắng gay gắt. Hàn Hi lắc lắc viên đá trong ly, ánh mắt nhìn về đám người đang đi về phía trước.
Khoảng cách với bữa tiệc đêm đó đã trôi qua năm ngày, trong năm ngày này, Lâm Hách bận rộn làm quen với công việc trên tay, hai người hoàn toàn liên lạc với nhau dựa vào wechat.
Cô không thể biết được tin tức của Kỷ Duyên Thanh từ trong miệng Lâm Hách, lại bởi vì thời gian của hai người luôn không trùng khớp, thường thường lúc anh ta gửi tin nhắn tới thì cô đang bận, lúc cô không bận thì anh ta lại không online.
Hàn Hi hoàn toàn không có cơ hội hỏi bất cứ tin tức gì về Kỷ Duyên Thanh.
Kế hoạch quyến rũ không thể nào tiếp tục được, Hàn Hi có chút buồn bực, túm lấy ống hút hung hăng hút một ngụm lớn.
Chất lỏng lạnh lẽo trượt vào cổ họng, thoải mái muốn chết.
Cứ tiếp tục như vậy thì không được, Hàn Hi bình tĩnh nghĩ. Lần này Kỷ Duyên Thanh đột nhiên xuất hiện ở thành phố A, nhất định là vì một số việc riêng, anh không thể ở lại thành phố A mãi được.
Cô không biết anh ở lại bao lâu, nếu như không thể tiếp xúc với anh trong thời gian có hạn này, vậy trong chốc lát cô thật đúng là không tìm được người thích hợp thay thế Lâm Hách.
Nhưng chuyện chia tay với Lâm Hách đã giống như nước đến chân, lần trước gặp Bạch Tuệ ở bữa tiệc, Hàn Hi cảm thấy nếu cô không chia tay, nhất định Bạch Tuệ sẽ không nhịn được mà làm chút gì đó.
Nếu Bạch Tuệ có động tác trước, vậy cô sẽ quá bị động.
Hàn Hi ghét cảm giác bị động.
Thời gian thật sự gấp gáp.
Cô cau mày gọi điện thoại cho Đỗ Kiều Kiều.
….
Sau lưng trung tâm mua sắm là khu vực làm việc tấc đất tấc vàng, xây đầy nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau. Các tinh anh của thành phố này đều đang làm việc trong đó.
Cửa hàng thú cưng của Đỗ Kiều Kiều lại mở ở khu vực này.
Một ngọn cờ riêng.
Giống như là một mảnh ruộng lúa mạch màu vàng rực rỡ đang vui mừng đón mùa thu hoạch, lại có một người rơm đang đứng ở đó.
Mặc dù đột ngột, nhưng tác dụng cũng rất nổi bật.
Thu nhập của đám tinh anh này tương đối cao, đương nhiên cũng cam lòng tiêu tiền cho thú cưng của mình, hơn nữa các tinh anh luôn đi công tác, thường thường gửi nuôi thú cưng ở đây, bởi vậy cửa hàng của Đỗ Kiều Kiều vẫn luôn làm ăn không tệ.
Lúc Hàn Hi đến, Đỗ Kiều Kiều đang bận. Vừa mở cửa đã nghe thấy cô ấy la hét.
"Tiểu Dạng Nhi, mày còn dám chạy! Xem hôm nay chị có tuốt trọc lông của mày không!"
Hàn Hi trở tay đóng cửa lại, nhìn đống hỗn độn trước mắt.
Loạn thất bát tao, gà bay chó sủa.
Không, chính xác mà nói, là mèo bay người nhảy.
Chỉ thấy một cái bóng màu trắng, nhanh nhẹn xuyên qua các vật phẩm lớn trong cửa hàng. Đỗ Kiều Kiều mặc đồng phục thỏ màu hồng nhạt, thở hổn hển chống nạnh, đuổi theo bóng dáng màu trắng chửi ầm lên. - cá voi t.y.t
Không hề có hình tượng đáng nói.
"Mèo mới tới?" Hàn Hi lên tiếng hỏi. Cô nhìn rất rõ, cái bóng trắng kia là một con mèo nhỏ.
Đỗ Kiều Kiều trầm mê đuổi theo mèo, đột nhiên nghe thấy tiếng Hàn Hi, hoảng sợ. Cô ấy vuốt ve ngực, nói: "Sáng nay nhặt ở cửa nhà mình."
Cô ấy sâu kín thở dài, nói tiếp: "Vừa rồi lúc cậu gọi điện thoại cho mình, nó vừa vặn tỉnh. Mình muốn tắm rửa kiểm tra cho nó, kết quả vừa mở lồng đã chui ra, bắt thế nào cũng không được."
"Duyên mèo của cậu tốt hơn mình, kế tiếp phải nhờ cậu rồi."
Cô nhìn theo hướng ngón tay Đỗ Kiều Kiều, một con mèo xám trắng đang núp dưới bàn, cả người chỉ lớn bằng hai bàn tay. Hai tròng mắt nhìn chằm chằm phương hướng của bọn họ, tùy thời chuẩn bị vung chân chạy.
Hàn Hi chống lại ánh mắt của nó, hơi dừng lại.
"Mắt uyên ương?" Đôi mắt xinh đẹp một xanh một vàng.
"Cũng đúng, xem ra có huyết thống mèo sư tử Lâm Thanh, khẳng định sau này lớn lên đặc biệt xinh đẹp."
Hàn Hi chậm rãi tới gần nó, mèo con nhìn thẳng vào cô không có phản ứng gì. Khoảng cách gần hơn một chút, nó giật giật chân, cũng không có động tác gì lớn.
Đỗ Kiều Kiều ở bên cạnh nhìn thì tấm tắc lấy làm kỳ lạ, cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ nhìn qua mình rất hung dữ sao? Tại sao tất cả mèo ở trước mặt Hàn Hi đều ngoan ngoãn như vậy, vừa đến trước mặt mình liền biến thành con hổ lớn.
Đón ánh mắt chăm chú của mèo con, Hàn Hi chậm rãi vươn tay, ngón trỏ hướng về phía trước, ý bảo nó có thể ngửi.
Mèo là động vật thiên tính mẫn cảm, mặc dù có tính tò mò cao đối với đồ vật xa lạ, nhưng cũng sẽ vô cùng cảnh giác. Để nó chính diện nhìn thấy động tác của cô, có thể hạ thấp lòng cảnh giác của nó.
Mèo con run rẩy râu mép, nhẹ nhàng ngửi hai cái.
"Chị có thể sờ em không?" Hàn Hi thử hỏi.
Đợi vài giây thấy nó vẫn không có phản ứng gì, Hàn Hi đưa tay sờ lên đầu mèo con. Sờ từ chung quanh lông mày đến vị trí sau ót, nhẹ nhàng gãi gãi, lại gãi gãi cằm cho nó. Vừa rồi nó còn nhe răng trợn mắt với Đỗ Kiều Kiều, trong nháy mắt biến thân, thoải mái nheo mắt lại.
"Vẫn là cậu lợi hại."
Có Hàn Hi giúp đỡ, Đỗ Kiều Kiều giống như được thần trợ giúp. Hai người hợp lực, nhanh chóng tắm rửa cho mèo con. Sau khi sấy khô lông thì cho nó một hộp đồ ăn cho mèo.
Sau khi thu dọn xong xuôi, Đỗ Kiều Kiều lấy ra hai lon coca từ phía sau quầy, đưa cho Hàn Hi một lon.
"Tính toán thời gian, cậu nên tìm việc làm rồi đi?" Ngón tay vừa nhấc, "Két" một tiếng mở nắp lon coca, "Còn không nhanh chóng liên lạc với tên ngốc Lâm Hách kia, để anh ta nhét cậu vào một công ty tốt, sao còn bớt thời gian mà cố ý tới thăm mình?"
Hàn Hi không mở coca, một tay nắm chặt, cúi đầu không nói lời nào.
Đỗ Kiều Kiều uống một hơi hết nửa lon, không hề có hình tượng gì mà ợ một cái. Phát hiện phản ứng của Hàn Hi không đúng, tâm tư xoay chuyển, "Ơ, để mình đoán xem, không phải Lâm Hách đá cậu rồi chứ?"
Cô ấy tấm tắc hai tiếng, rung đùi đắc ý. Trên mặt là một bộ ngồi xem kịch vui.
Hàn Hi gặp Đỗ Kiều Kiều qua một lần ngẫu nhiên.
Đó là một ngày ba năm trước, thời điểm trên đường trở về trường sau một cuộc hẹn hò với Lâm Hách thì đi ngang qua cửa hàng thú cưng này.
Trên cửa sổ cửa hàng thú cưng dán một tờ thông báo tuyển dụng, giấy trắng mực đen viết tuyển nhân viên bán thời gian, không yêu cầu thời gian làm việc, không yêu cầu kỹ năng chuyên nghiệp, yêu cầu duy nhất chính là thích động vật nhỏ.
Tiền lương còn rất tốt.
Trước mặt Lâm Hách, Hàn Hi không hề tỏ ra hứng thú với cửa hàng này, không chỉ vậy, thậm chí cô còn chưa bao giờ cho Lâm Hách biết mình thiếu tiền. Thứ nhất là bởi vì thời gian ở bên nhau còn ngắn, cô rất sợ anh ta sẽ vì vậy mà sinh ra bất mãn với cô. Mặt khác, có lẽ vẫn là bắt nguồn từ lòng tự trọng đáng thương lại đáng buồn của cô.
Vì thế ngày hôm sau, một mình cô đến cửa hàng này.
Đừng thấy Đỗ Kiều Kiều chỉ kinh doanh một cửa hàng thú cưng nho nhỏ, nhưng cô ấy lại là một phú nhị đại hàng thật giá thật. Mở cửa hàng không vì kiếm tiền, chỉ là đơn thuần muốn làm chuyện này, thuận tiện thể nghiệm cuộc sống của ông chủ nhỏ.
Vị trí cửa hàng thú cưng kỳ quái, lui tới đều là thành phần tri thức tinh anh gần đây, một công việc không có hàm lượng giá trị như vậy không hề có tính kích thích. Thông báo tuyển dụng dán ra ngoài hai tháng, không hề có một người nào tới.
Thời gian lâu dần, thậm chí cô ấy còn quên mất chuyện này.
Hàn Hi đến ứng tuyển, quả thực chính là bánh từ trên trời rơi xuống.
Cô ấy không nói hai lời đã tuyển dụng Hàn Hi.
Hàn Hi đã làm ở đây được ba năm, thời điểm Đỗ Kiều Kiều có thời gian thì cũng sẽ tới giúp đỡ.
Ba năm trôi qua, hai người cũng trở thành bạn tốt.
Đỗ Kiều Kiều được Hàn Hi giới thiệu cho làm quen với Lâm Hách, ở chung với Lâm Hách không tệ.
Chỉ là, đối với chuyện Hàn Hi và Lâm Hách yêu đương, cô ấy vẫn luôn...... Tức giận bất bình.
"Không có khả năng," Đỗ Kiều Kiều vừa mới nói xong liền phủ nhận suy đoán này, "Tên ngốc kia khăng khăng một mực đối với cậu như vậy, không thể làm ra loại chuyện này."
Sau đó lại tinh tế đánh giá Hàn Hi cúi đầu trầm mặc, suy tư vài giây lập tức không thể tin mà mở to hai mắt, thất thanh hô lên.
"Không phải chứ! Hàn Hi." Cô ấy lớn tiếng gọi tên cô, "Cậu đừng nói với mình là ngược lại đấy."
Hàn Hi ngẩng đầu, ánh mắt trầm tĩnh lộ vẻ cam chịu.
Nhắc tới cũng kỳ quái, Đỗ Kiều Kiều là một nữ sinh trầm mê tiểu thuyết ngôn tình, trong cuộc sống hiện thực lại chưa từng yêu đương.
Nhưng có thể chính là bởi vì đọc nhiều tiểu thuyết, khi quan sát cuộc sống tình cảm của người khác thường thường có thể nói trúng tim đen.
Ngay từ đầu khi nhìn thấy Hàn Hi và Lâm Hách ở chung, cô ấy đã nhìn ra Hàn Hi không hề có tình cảm đối với Lâm Hách, chỉ có lợi dụng. Ý thức trách nhiệm quấy phá, ở phương diện khác cô ấy đều có thể cùng thuyền với Hàn Hi, duy chỉ có Lâm Hách là ngược lại, cô ấy đứng về phía anh ta, hung hăng chỉ trích cô.
"Bọn mình chia tay không phải là chuyện mà cậu vẫn luôn mong đợi sao? "Hàn Hi nghi hoặc.
"Mình chờ mong chính là Lâm Hách biết mở to mắt ra mà vứt bỏ cậu, mà không phải là cậu vứt bỏ anh ta. Anh ta yêu cậu, cậu thì không yêu anh ta, vốn dĩ hai người yêu đương chính là chuyện không công bằng với anh ta. Nếu như muốn chia tay, vậy cũng phải là do anh ta phát hiện bộ mặt thật của cậu, kịp thời quay đầu mà vứt bỏ cậu, như vậy mới công bằng!"
"Phanh" một tiếng, Đỗ Kiều Kiều ném lon nước lên bàn.
Số lần cô ấy gặp Lâm Hách không nhiều lắm, tổng cộng có mấy lần nhưng đối thoại cũng đều là về Hàn Hi. Tình cảm của Lâm Hách đối với Hàn Hi, người đứng xem như cô ấy nhìn thấy rất rõ ràng.
Hoàn toàn là một người bạn trai mẫu mực.
Chẳng lẽ...... Có ẩn tình gì?
Cô ấy đột nhiên dừng lại, sau đó phát giác đặt câu hỏi: "Có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Bản thân mình thật sự là ngu ngốc mà, điều kiện các phương diện của Lâm Hách không tệ, Hàn Hi vừa tốt nghiệp, còn phải trông cậy vào nhân mạch tài nguyên bên kia của anh ta, tuyệt đối sẽ không tùy tiện chia tay vào lúc này.
Có lẽ là có chuyện lớn gì đó.
Cũng tạm được, phản ứng không tính là quá chậm chạp.
Hàn Hi nhìn chỉ số thông minh một lần nữa login của cô ấy, lấy điện thoại di động ra mở wechat. Mở cửa sổ trò chuyện với Bạch Tuệ ra, đưa qua.
Không thể không thừa nhận, kỹ thuật chụp ảnh của Bạch Tuệ tương đối khá.
Ngoại trừ chụp mặt hai người bọn họ đặc biệt rõ ràng, kết cấu tổng thể cũng tương đối khá. Trong nháy mắt, vứt bỏ những thứ lộn xộn kia, thoạt nhìn ảnh chụp rất có hơi thở nghệ thuật.
"Chuyện này..." Đỗ Kiều Kiều không chịu tin vào mắt mình.
Nhưng không chịu tin thì có thể làm sao? Cũng không thể là Hàn Hi vì dỗ dành cô ấy mà cố ý photoshop ảnh chụp. Nếu như đã chịu đưa cho cô ấy xem, vậy không thể nghi ngờ chính là đã xác nhận tính chân thật của chuyện này.
Quả nhiên là, biết người biết mặt nhưng không biết lòng.
Đột nhiên Đỗ Kiều Kiều cảm khái.
"Nếu cậu là mình thì sẽ làm gì?"
"Mình tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đôi cẩu nam nữ này, không phải cô ta thích chụp ảnh sao, mình sẽ đặc biệt tìm người đem bọn họ trói lại rồi chụp."
Hàn Hi: "......"
"Cậu ngả bài với Lâm Hách rồi sao?" Đỗ Kiều Kiều quan tâm nói. Theo biểu hiện trước đây của Lâm Hách, có lẽ hai người chia tay sẽ không quá thoải mái.
"Còn chưa, tính tình Lâm Hách rất bá đạo, cho dù mình có ảnh, anh ta cũng sẽ không đồng ý chia tay. Cho nên Kiều Kiều, cậu phải giúp mình." Hàn Hi xin cô ấy giúp đỡ.
"Giúp thế nào?"
"Nếu chỉ là anh ta ngoại tình, nhất định anh ta sẽ xin lỗi nhận sai rồi cầu xin mình tha thứ. Nhưng nếu anh ta phát hiện mình hoàn toàn không phải là người bị hại như anh ta nghĩ, trên người mình cũng có sai lầm, có thể anh ta sẽ không muốn tiếp tục. Dù sao, không có người đàn ông nào sẽ khoan dung cho bạn gái mình ngoại tình." ( truyện trên app T𝕪T )
Đối với phần lớn đàn ông mà nói, mình có thể ngoại tình phạm sai lầm, nhưng người phụ nữ của mình không thể làm chuyện tương tự như vậy được.
Đỗ Kiều Kiều thất thanh hô: "Cậu cũng muốn ngoại tình?!" Tại sao cô ấy lại không thể hiểu được mạch não của Hàn Hi?!
"...... Cũng không phải ngoại tình," Hàn Hi ngượng ngùng cười cười, "Chỉ là tìm một người đàn ông phối hợp diễn một vở kịch mà thôi. Cậu cũng biết mình rất ít bạn, không quen biết người nào, Lâm Hách lại có nhiều bạn. Mình cần cậu giới thiệu giúp mình một người có điều kiện không kém Lâm Hách nhiều lắm, hoặc là điều kiện cao hơn Lâm Hách một chút. Nhưng nhất định anh ta không thể quen biết Lâm Hách."
"Nhưng nếu như vậy, thanh danh của cậu sẽ bị hủy!" Đây không phải giết địch một ngàn tự tổn tám trăm sao!
"Mình không quan tâm."
Đỗ Kiều Kiều cau mặt, sàng lọc những người quen trong đầu, "Nhưng chỗ mình thật sự không có người thích hợp. Thành phố A lớn như vậy, người mình biết gần như đều quen biết Lâm Hách."
"Vậy không phải là người của thành phố A thì sao?" Hàn Hi thử hỏi, "Tùy tiện tìm một người không quen biết Lâm Hách là được. Nếu cậu không quen, vậy thì mình sẽ mở miệng cầu xin anh ấy giúp đỡ."
Mẹ của Đỗ Kiều Kiều là lãnh đạo cấp cao của chính quyền thành phố A, hôm đó cũng xuất hiện trong bữa tiệc, cho nên nhất định biết được tin tức của Kỷ Duyên Thanh. Hàn Hi cảm thấy, nhất định bà ấy đã nói chuyện của Kỷ Duyên Thanh với Đỗ Kiều Kiều.
Dù sao gia thế xuất chúng như vậy, ai mà không có tâm tư leo lên?
"A, nhớ ra rồi, quả thật chỗ này của mình có người có thể giúp được cậu!" Đỗ Kiều Kiều vỗ tay một cái vang dội, "Hơn nữa điều kiện còn đặc biệt tốt!"
"Đặc biệt tốt? Chẳng lẽ còn có thể tốt hơn Kỷ Duyên Thanh?" Cô cẩn thận nói một câu. Trong lòng vẫn ôm kỳ vọng Đỗ Kiều Kiều biết được tin tức của Kỷ Duyên Thanh.
Không ngờ vừa dứt lời, Đỗ Kiều Kiều đã vui mừng kéo tay cô qua.
"Làm sao cậu biết? Người mình nói chính là Kỷ Duyên Thanh mà!"