Tổng bộ tập đoàn Kỷ thị ở Bắc Kinh, sau khi Kỷ Duyên Thanh về nước vẫn luôn ở Bắc Kinh.

Lần này tự mình đến thành phố A là vì một hạng mục biệt thự, địa điểm hạng mục được định ở một khu vực chờ khai phá của thành phố A, trước mắt địa phương này cách trung tâm thành phố A có chút xa, chung quanh không có cơ sở hạ tầng gì, ngược lại có một khu dân cư cũ kỹ.

Nội bộ công ty vô cùng coi trọng hạng mục này, ngay từ đầu lúc đấu thầu đất đai đã bỏ vốn gốc, thật vất vả mới lấy được đất.

Nhưng sau khi lấy được đất, người trong tập đoàn lại có ý kiến mới.

Một số người cho rằng, mảnh đất này có thể dùng để xây dựng một khu nghỉ dưỡng cao cấp; Một bộ phận người khác cho rằng, mảnh đất này nên xây dựng thành một khu biệt thự cao cấp.

Mặc dù hiện tại Kỷ Duyên Thanh cầm quyền, nhưng còn lâu mới đủ tư cách quyết định hạng mục mấu chốt này, không phải một câu nói của anh là có thể quyết định rốt cuộc xây khu nghỉ dưỡng hay là xây biệt thự. Anh bị người của bộ phận dự án làm cho đau đầu, dứt khoát dành thời gian tự mình tới khảo sát.

Trước khi đến, Kỷ Duyên Thanh và bạn tốt là Lục Tử An nói đùa, nói chuyến này anh đến thành phố A chính là cải trang vi hành ở thế kỷ 21, nhằm thăm dò bách tính, thể nghiệm và quan sát dân tình, sau đó trở về làm ra một quyết sách tối đa hóa lợi ích, tạo phúc cho thiên hạ.

Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, cải trang vi hành biến thành khua chiêng mở đường.

Ba của Kỷ Duyên Thanh có quan hệ cá nhân rất tốt với hiệu trưởng đại học A, lúc nói chuyện phiếm đã tiết lộ kế hoạch anh muốn đi thành phố A khảo sát, hiệu trưởng vui mừng nhướng mày, không nói hai lời đã đặt trước bài diễn thuyết của anh. Ngại giao tình của bậc cha chú, Kỷ Duyên Thanh bất đắc dĩ đáp ứng.

Nhưng danh tiếng của tập đoàn Kỷ thị thật sự quá vang dội, nếu chỉ diễn thuyết thì còn lâu mới đủ. Một số gia tộc tập đoàn tài chính ở thành phố A nhận được tin tức, ngắn ngủi mấy giờ đã tổ chức một bữa tiệc chào mừng.

Vốn dĩ Kỷ Duyên Thanh không muốn tham gia náo nhiệt này, nhưng ngại sau này sẽ phát triển ở đây nên không thể không tới, vì thế trước hết để trợ lý Chu Du tới đây, còn mình thì đến muộn nửa tiếng.

Lúc vào ở đây đang mở nhạc, đèn lớn trong đại sảnh đều tắt, chỉ có sân khấu bên kia sáng. Kỷ Duyên Thanh đi tới nơi có ánh sáng.

Buổi tiệc này lấy danh nghĩa là đón gió tẩy trần cho anh, nhưng trong đám người tới lại không có mấy người đã tận mắt nhìn thấy anh, anh thừa dịp ánh đèn lờ mờ mà đi vào, không hề bị người ta nhận ra. Anh cùng những người khác giống nhau, đứng ở bên ngoài sân khấu, chán đến chết ngẩng đầu nhìn mấy người đang khiêu vũ trên sân khấu.

Tổng cộng có ba cặp nam nữ.

Cách anh bên này gần nhất, là một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục màu đen. Ở góc độ của Kỷ Duyên Thanh, anh có thể nhìn thấy rõ ràng tướng mạo đẹp trai của người đàn ông kia, khí chất không tầm thường, vẻ mặt dịu dàng nhìn cô gái trong ngực mặc một bộ váy dài màu trắng, đang đưa lưng về phía anh.

Nhìn vẻ dịu dàng nhiệt tình kia, vừa nhìn chính là một đôi tình nhân đang ở trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt.

Dưới ánh đèn, váy dài màu trắng mang theo một loại cảm giác mông lung, giống như là tiên khí trong truyền thuyết, nhàn nhạt quanh quẩn trên người mặc. Hơn nữa còn tăng thêm một loại mỹ cảm không cách nào nói rõ.

Hơn nữa vẻ mặt của người đàn ông đối diện hạnh phúc muốn chết, Kỷ Duyên Thanh cảm thấy, khẳng định bộ dạng của nữ sinh này cũng không kém.

Nhưng mà cũng thật trùng hợp, nhảy nửa ngày, anh vẫn không thể nhìn được khuôn mặt của nữ sinh kia.

Vẫn để lại cho anh một bóng lưng tuyệt diệu.

Sát thủ bóng lưng.

Kỷ Duyên Thanh bị gợi lên hứng thú, nhìn chằm chằm bóng lưng kia không chớp mắt. Anh nhất định phải nhìn xem rốt cuộc cô trông như thế nào.

Cuối cùng cũng nghe được âm nhạc chuyển ngoặt, ba đôi trên sân khấu đều xoay người.

Khuôn mặt mối tình đầu nổi tiếng ở đại học A của Hàn Hi lập tức khiến Kỷ Duyên Thanh nhìn rõ ràng.

Còn chưa kịp phản ứng, tiếng huýt sáo đã thổi ra ngoài.

Có lẽ là tận mắt nhìn thấy còn đẹp hơn so với trong dự liệu, tiếng huýt sáo này còn rất phối hợp.

Buổi tối hôm đó sau đó còn xảy ra rất nhiều chuyện thú vị, ví dụ như một người phụ nữ không biết tên không cẩn thận hắt rượu vang đỏ vào một vị lãnh đạo thường xuyên xuất hiện trên ti vi ở thành phố A, một lần thu hút sự chú ý của toàn trường. Ví dụ như phần khiêu vũ kết thúc không bao lâu, mạch điện trong sân khấu xảy ra chút vấn đề, toàn trường mất điện ba phút, lặng ngắt như tờ.

Lại ví dụ như, cho đến khi tiệc tối kết thúc, người trong hội trường đều không đợi được Kỷ Duyên Thanh lộ diện. Chỉ chờ đến lời xin lỗi của trợ lý của anh.

Kỷ Duyên Thanh kiêu ngạo cho mọi cười leo cây...

Mười một giờ tối, Lâm Hách đưa Hàn Hi đến dưới lầu ký túc xá nữ.

Dưới lầu vừa vặn có người đang thổ lộ, bày đầy nến và hoa hồng. Một đám không biết là sinh viên năm nhất hay năm hai làm thành một vòng, chật như nêm cối.

Hàn Hi nhìn thấy một nam sinh gầy yếu từ khe hở đầu người, cầm một bó hoa hồng lớn và một chiếc nhẫn, quỳ một gối trước mặt một nữ sinh nói gì đó. Người vây xem nhao nhao ồn ào, vừa vỗ tay vừa thét chói tai.

Một tay nữ sinh kia che miệng, không ngừng gật đầu, xem ra cảm động muốn chết.

"Không phải là em không thích loại khoa trương này sao?" Lâm Hách chú ý tới Hàn Hi vẫn kinh ngạc nhìn đám người huyên náo phía trước.

Lúc hai người vừa mới xác định quan hệ, thái độ của Hàn Hi đối với anh ta vẫn không nóng không lạnh như trước. Để thu hút sự chú ý của cô, anh ta cũng từng tỉ mỉ chuẩn bị một bữa tiệc hoa hồng như bây giờ.

Anh ta tìm cớ hẹn cô đến một nhà hàng. Dọn dẹp trước, bảo tất cả nhân viên công tác trang trí toàn bộ nhà hàng bằng hoa hồng đỏ, cuối cùng còn đẩy tới một cái bánh ngọt hoa hồng khi bọn họ sắp kết thúc bữa cơm.

Tóm lại, đêm đó phóng ánh mắt nhìn khắp nơi đều là hoa hồng đỏ.

Lúc đó Hàn Hi rất phối hợp, sau đó lại thẳng thắn nói với anh ta rằng cô không thích khoa trương như vậy, không thích để cho mọi người đều biết chuyện của hai người.

Từ đó về sau, anh ta chưa từng làm chuyện như vậy nữa.

Hàn Hi nghiêng đầu nhìn anh ta: "... Chỉ là đột nhiên nhớ tới lúc chúng ta mới ở bên nhau."

"Em nói tới buổi tối hoa hồng ở nhà hàng kia?" Lâm Hách nhớ tới thì buồn cười, "Bây giờ nghĩ lại thật đúng là ngây thơ."

Đúng là tuổi trẻ, đổi lại là Lâm Hách hiện tại, cho anh ta thêm tám lá gan cũng không làm được.

Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lẽo chiếu xuống như thác nước, cả người Hàn Hi bị ánh trăng chiếu sáng. Trong ánh mắt nhàn nhạt như ngày thường chứa đầy ánh trăng dịu dàng, có loại lực hấp dẫn trí mạng, làm cho Lâm Hách hoảng hốt thất thần.

Từ năm đó khi anh ta ngẫu nhiên đi ngang qua sân thể dục, nhìn thấy cô bị mặt trời chói chang phơi nắng đến nỗi hai gò má hơi phiếm hồng trên sân huấn luyện quân sự, anh ta đã biết mình sẽ thua trên người cô gái này.

Lâm Hách không kìm lòng được mà khom lưng về phía trước, cúi đầu hôn lên.

Hàn Hi không nhúc nhích, ngoan ngoãn phối hợp với động tác của Lâm Hách. Cả người tự giác dựa vào trong ngực anh ta, hai tay ôm lấy cổ Lâm Hách, hô hấp hơi dồn dập, động tác vuốt ve mang theo ẩm ướt mập mờ.

Cứ như vậy thân mật nửa ngày, Lâm Hách mới không nỡ buông Hàn Hi ra.

"Muộn rồi, mau lên đi." Dứt lời, anh ta chưa từ bỏ ý định mà đưa tay nhéo mặt cô, "Chờ hai ngày nữa em thi xong sẽ dẫn em ra ngoài chơi."

"Được."

Hai người tiếc nuối chia tay.

Hàn Hi đẩy cửa ký túc xá ra, Phùng Kiều đang nằm trên giường đắp mặt nạ.

Nghe thấy tiếng Hàn Hi đã về. Cô ấy ngồi thẳng dậy như một con cá chép. Ánh mắt sững sờ nhìn cô, vội vàng hỏi: "Nghe nói Kỷ Duyên Thanh đến dự lễ tốt nghiệp?!" Cả người cô ấy kích động run rẩy.

Đây là lần đầu tiên Hàn Hi nhìn thấy bộ dạng này của cô ấy, yên lặng gật đầu.

"Ừm, đi rồi."

Thì ra mọi người trên toàn thế giới đều biết Kỷ Duyên Thanh.

Phùng Kiều hít sâu, ánh mắt phát sáng, giống như một con sói đói, "Cậu dẫn chương trình cho bài diễn thuyết của anh ấy?"

"Ừm."

Phùng Kiều lại hít sâu, "Thế nào, có phải cảm giác tiếp xúc gần với Kim Cương Vương Lão Ngũ đặc biệt sảng khoái hay không?!"

Hàn Hi: "......"

Hàn Hi cẩn thận nhớ lại tình hình lễ tốt nghiệp, lúc ấy cô còn không biết đến tột cùng thì Kỷ Duyên Thanh người này là thần thánh phương nào, người bên ngoài kích động gào khóc, cô lại vô cùng bình tĩnh.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up! ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Cô nhìn vào đôi mắt tràn ngập khát vọng của Phùng Kiều, hơi thay đổi cách dùng từ.

"...... Ừm, quả thật rất đẹp trai."

"A a a a --" Phùng Kiều đưa tay tháo xuống mặt nạ, "Sớm biết Kỷ Duyên Thanh đến, nói cái gì thì mình cũng phải đi tham gia buổi lễ!"

"Không phải cậu nói có thí nghiệm phải làm sao?"

"Làm sao có thể so sánh thí nghiệm với Kỷ Duyên Thanh được?! Đây chính là Kỷ Duyên Thanh đấy, còn là người thật. Người ta tùy tiện động một đầu ngón tay đã có thể ném xa mấy trăm vạn phú nhị đại, có lẽ cả đời của loại người bình thường như chúng ta cũng chỉ có một lần cơ hội có thể tiếp xúc gần gũi như vậy mà thôi. Vậy mà mình bỏ lỡ, ôi --" Phùng Kiều đưa tay đặt tới vị trí trái tim, kêu rên một tiếng.

"Đúng là lấy mạng mà!" Cô ấy vừa gào vừa đi rửa mặt.

Hàn Hi đứng tại chỗ dở khóc dở cười.

Chậm một chút, Hàn Hi thu dọn xong thì nằm ở trên giường, dựa theo thói quen tiến hành suy nghĩ mỗi ngày trước khi ngủ.

Nội dung suy nghĩ hôm nay có chút khác biệt.

Toàn bộ đều là một người.

Vốn dĩ cô cảm thấy, loại người có thân phận địa vị cao giống như Kỷ Duyên Thanh, trong tay nắm quyền, chỉ cần vừa hiện thân, chắc chắn sẽ có người nịnh nọt a dua, nhất định đã sớm luyện thành một bộ mưa gió bất động.

Cho dù cô thật sự dựa vào Lâm Hách mà may mắn có thể gặp mặt anh, thậm chí nói chuyện, vậy quan hệ giữa anh và cô cũng chỉ có thể đến đây mà thôi.

Cho nên ngay từ đầu cô đã dự định tránh xa người đàn ông này, không nghĩ tới, cũng không dám nghĩ tới - - để Kỷ Duyên Thanh tiếp nhận vị trí của Lâm Hách.

Nhưng ngàn tính vạn tính cũng không nghĩ tới, Kỷ Duyên Thanh lại chủ động huýt sáo với cô khi cô đang khiêu vũ.

Đừng thấy tiếng huýt sáo này chỉ thổi một tiếng, hơn nữa lúc cô nhìn qua thì người đã đi rồi. Nhưng điều này đủ để chứng minh hai điểm –

Thứ nhất, Kỷ Duyên Thanh không cao cao tại thượng như cô nghĩ.

Thứ hai, Kỷ Duyên Thanh đối với cô ...... Có hứng thú.

Mặc kệ hứng thú này lớn bao nhiêu, mặc kệ trên người cô có điểm nào hấp dẫn Kỷ Duyên Thanh, dù sao có còn hơn không.

Cũng chính là một giây sau khi nhìn rõ người huýt sáo là Kỷ Duyên Thanh, Hàn Hi làm ra một quyết định táo bạo.

Cô muốn dùng Kỷ Duyên Thanh thay thế Lâm Hách.

Kỷ Duyên Thanh.

Cô nhắm mắt lại, ở trong miệng yên lặng nhắc tới cái tên này một lần.

Cô phải "quyến rũ" như thế nào đây?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play