Lại là Kỷ Duyên Thanh.
Trong mắt Hàn Hi hiện lên một tia ngoài ý muốn. Cả buổi chiều cô ở hậu trường đã nghe ba chữ này vô số lần, không ngờ buổi tối tới bữa tiệc này, lại còn được nghe tiếp.
Buổi chiều, cô từng lấy điện thoại di động lên mạng tra cứu cái tên này. Cô không biết là ba chữ nào, nhưng mới gõ được mấy chữ, ô tìm kiếm đã tự động xuất hiện cái tên này.
Phía sau cái tên là một chuỗi giới thiệu dài.
Anh là ông chủ nhỏ của tập đoàn Kỷ thị.
Tập đoàn Kỷ thị dựa vào bất động sản mà làm giàu, bây giờ là lão đại đứng đầu ngành bất động sản trong nước. Ngành công nghiệp phụ phía dưới liên quan đến một loạt kiến trúc, truyền thông, quần áo, v.v., xu thế phát triển rất mạnh.
Kỷ Duyên Thanh là con trai duy nhất của Kỷ gia, hai năm trước kết thúc việc học về nước, tiếp nhận tập đoàn Kỷ thị từ tay ba mình. Bởi vậy, năm nay hai mươi tám tuổi đã có xuất thân phong phú, là Kim Cương Vương Lão Ngũ danh xứng với thực.
*Kim Cương Vương Lão Ngũ: là một thuật ngữ của cư dân mạng Trung Quốc, ám chỉ một chàng trai vừa độc thân lại giàu có, gần giống với cao phú soái nhưng cấp độ cao hơn.
Càng đừng nói đến việc anh có vẻ ngoài có thể xuất đạo làm minh tinh. Khó trách sẽ làm cho những nữ sinh trong trường đỏ mặt thét chói tai.
Trên mạng có rất nhiều ảnh chụp của Kỷ Duyên Thanh, lúc ấy Hàn Hi xem đến hoa cả mắt. Kỳ thật lấy thẩm mỹ của cô mà xem, diện mạo của Kỷ Diênn Thanh không phải loại cô thích, ngũ quan tinh xảo, mi mục như họa, màu da trắng nõn, khí chất âm nhu.
Liếc mắt nhìn giống như một con yêu tinh bước ra từ truyện tranh, chứ không phải là một người đàn ông sắp ba mươi tuổi.
Nhưng mặc kệ nghĩ như thế nào, gia thế tốt, năng lực xuất sắc, anh đều được điểm tối đa ở hai phương diện này.
Là loại đàn ông mà hiện tại Hàn Hi muốn tiếp xúc nhất.
Trong buổi lễ tốt nghiệp có người này, tiệc tối lại có người này, nghe giống như có chút duyên phận? Hàn Hi không tự chủ được nghĩ như vậy, nhưng trong nháy mắt liền bỏ đi ý nghĩ hoang đường này.
Cô là một người phụ nữ tự biết mình.
Mặc dù hiện tại cô vô cùng bức thiết muốn tiếp xúc với một người cao hơn Lâm Hách, nhưng cái này cũng không có nghĩa là sẽ mất đi lý trí mà đi leo lên Kỷ Duyên Thanh.
Anh và Lâm Hách không giống nhau, mặc dù gia cảnh của Lâm Hách tốt, bản thân cũng đủ ưu tú, nhưng không chịu nổi phía trên anh ta có một người anh cả đã nắm giữ chuyện làm ăn của công ty. Trừ phi anh ta có thể tự mình gây dựng sự nghiệp, nếu không sẽ chỉ bị người anh cả này áp chế.
Mà Kỷ Duyên Thanh, anh hai mươi tám tuổi, đã là người cầm quyền tập đoàn Kỷ thị.
Thân ở địa vị cao, nắm trong tay mọi thứ.
Người đàn ông chói mắt xuất sắc như vậy, tuyệt đối không thể đơn thuần dễ dỗ như Lâm Hách.
Cô không điều khiển được.
Việc cấp bách vẫn là phải đem Lâm Hách ổn định.
Hàn Hi cúi thấp đầu, sau khi Lâm Tuyên nói xong thì cô co rúm người lại. Sau đó hít sâu một hơi, không để ý ánh mắt lo lắng của Lâm Hách, tự nhiên hào phóng nói: "Lâm tiên sinh, hôm nay chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt, lại là trong một trường hợp như vậy, ngài đừng quá kích động."
Cô không nhìn biểu tình lúc này của Lâm Hách, tự mình nói tiếp: "Ngài không thích tôi, rất bình thường. Chính tôi cũng biết, chênh lệch giữa tôi và Lâm Hách rất xa." Đối diện với ánh mắt của Lâm Hách, cô nở nụ cười.
"Nhưng tôi luôn cố gắng, cố gắng để trở nên tốt và xứng đáng với anh ấy hơn."
Từng câu từng chữ, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Lâm Tuyên lạnh lùng nhìn, nghe Hàn Hi nói xong, trào phúng trên mặt vẫn không giảm. Giọng điệu khinh thường: "Nếu như thật sự cảm thấy chênh lệch giữa hai người cách xa, vậy cô nên chủ động rời đi." Trong đôi mắt giống như Lâm Hách kia tràn đầy khinh bỉ, "Bởi vì trên đời này có rất nhiều chuyện, không phải cô cố gắng là có thể thành công."
Hàn Hi cứng đờ người.
"Lâm Hách, xử lý xong bên này thì lập tức tới tìm anh." Lâm Tuyên hung hăng trừng mắt nhìn em trai, xoay người rời đi.
"Tiểu Hi, em đừng nóng giận, quả thật anh cả nói chuyện không dễ nghe. Kỳ thật anh ấy chính là miệng dao găm tâm đậu hủ, về sau chờ anh ấy thật sự hiểu rõ em, nhất định anh sẽ bảo anh ấy xin lỗi em." Lâm Tuyên vừa đi, Lâm Hách lập tức giải thích với cô, sợ cô chịu ấm ức.
"Không sao, dù sao đó cũng là anh trai anh. Anh ấy chỉ quan tâm anh mà thôi."
Người trong đại sảnh dần dần nhiều hơn, Hàn Hi được Lâm Hách dẫn đến gần bàn dài bày đầy đồ ăn. Đồ ăn trên bàn dài vô cùng phong phú, có rất nhiều món điểm tâm ngọt mà Hàn Hi chưa từng thấy qua. Từ buổi chiều đến giờ cô chỉ ăn một quả táo, vốn dĩ không cảm thấy đói, nhưng nhìn thấy nhiều món ngon như vậy khó tránh khỏi muốn nếm thử.
Lâm Hách nhìn ra, thân mật ôm cô. Do dự nói: "Anh đi tìm anh trai trước, gặp một ít trưởng bối. Em ở đây chờ anh một lát, tùy tiện ăn chút gì đi."
Hàn Hi đưa mắt nhìn anh ta rời đi.
Bên cạnh không có ai nhìn chằm chằm, Hàn Hi rất tự tại. Cảm thấy cái nào đẹp thì ăn cái đó, cũng không kiêng dè hình tượng. Chẳng bao lâu bụng đã có chút no.
Cuối cùng uống một ngụm nước chanh, Hàn Hi định tìm một chỗ ngồi một lát.
Không nghĩ tới vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Bạch Tuệ.
Bạch Tuệ xuất thân từ vũ đạo, dáng người cao gầy. Một bộ váy dài phiêu dật màu đỏ rượu làm cho cô ta gợi cảm mười phần.
Cô ta cao hơn Hàn Hi nửa cái đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Han Hi từ trên xuống dưới, không che giấu sự thù địch của mình chút nào.
"Tại sao cô lại đến đây?"
Bữa tiệc hôm nay vô cùng chính thức, người tới đều là nhân vật nổi tiếng nhất thành phố A. Người bình thường tuyệt đối không có khả năng đi vào.
"Lâm Hách mang tôi tới." Lâm Hách không ở đây, cô tự nhiên cũng không cần phải giả bộ giấu diếm. Gặp phải tình địch danh chính ngôn thuận Bạch Tuệ này, Cô liền lộ ra nanh vuốt nho nhỏ của mình.
Không phải cô ta thích Lâm Hách sao, vậy cô liền chủ động nhắc tới anh ta.
Quả nhiên, trong nháy mắt Bạch Tuệ liền thay đổi sắc mặt.
Bạch Tuệ ghét Hàn Hi, không chỉ vì cô là bạn gái của Lâm Hách, mà còn vì cô ta cảm thấy người phụ nữ này đặc biệt giả dối.
Cô không xứng với Lâm Hách.
Ví dụ như hiện tại, dưới tình huống chỉ có hai người bọn họ ở đây, Hàn Hi hoàn toàn không có mảnh mai đáng thương như khi đứng trước mặt Lâm Hách, chỉ có chanh chua, tâm cơ thâm trầm.
Mỗi khi nhìn thấy cô như vậy, Bạch Tuệ đều hận đến nghiến răng. Đối với cô ta mà nói, Lâm Hách là người mà cô ta thích mười mấy năm, là người mà cô ta nâng niu ở trên trái tim, cô ta có thể chấp nhận Lâm Hách không thích mình, có thể chấp nhận anh ta thích nữ sinh khác, nhưng tuyệt đối không thể chịu được việc anh ta thích một người phụ nữ dối trá như vậy!- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
"Buổi sáng tôi gửi ảnh cho cô, cô có nhìn thấy không?" Bạch Tuệ hít sâu một hơi cố gắng bình tĩnh.
Hàn Hi gật đầu, cô không chỉ nhìn thấy, còn cố ý lưu lại, lưu làm chứng cứ sau này.
"Vậy tại sao cô còn không chia tay với Lâm Hách?" Bạch Tuệ không thể hiểu được. Đổi lại là bất kỳ người phụ nữ nào, nhìn thấy ảnh chụp thân mật của bạn trai mình và người phụ nữ khác, đều sẽ nói chia tay mới đúng?! Tại sao Hàn Hi này lại không ra bài theo lẽ thường như vậy.
Hàn Hi nhìn Bạch Tuệ một cái, giọng điệu hơi kinh ngạc: "Cô rất vội sao?"
Không thể chờ cô tìm được nhà tiếp theo rồi mới chia tay sao?
"Cô!" Thiếu chút nữa Bạch Tuệ đã hô lên, cố kỵ đến trường hợp nên không thể không cố gắng duy trì dáng vẻ. Cô ta nhìn xung quanh một vòng, thấy không có ai chú ý tới bọn họ. Lúc này mới yên lòng, tiếp tục ý chí chiến đấu sục sôi: "Vừa rồi tôi đã thấy Lâm Tuyên nói chuyện với cô," Cô ta nhìn Hàn Hi nở nụ cười, "Anh ấy không cho cô một chút sắc mặt tốt nào, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn chú Lâm và dì Lâm cũng không thích cô."
"Nếu cô đủ thông minh, vậy nên lập tức chia tay với Lâm Hách."
"Cho dù Lâm Hách tốt với cô, cũng không che giấu được sự thật anh ta lên giường với tôi, cô thật sự không quan tâm?"
Đương nhiên là có quan tâm.
Cho nên mới phải chia tay.
Hàn Hi cụp mắt nhìn chằm chằm vào cặp kim cương khảm dưới chân Bạch Tuệ. Sau một lúc lâu, bỏ lại một câu---
"Nếu tôi quyết định chia tay với anh ta, tôi sẽ thông báo trước cho cô."
Bạch Tuệ nổi giận đùng đùng rời đi.
Hàn Hi nhìn bóng lưng cô ta rời đi, kỳ thật trong lòng rất tò mò. Cô thường xuyên nghi hoặc, loại thiên kim nhà giàu muốn cái gì mà không được giống như Bạch Tuệ, vì cái gì mà phải một lòng một dạ muốn nhào vào trên người Lâm Hách?
Cô thật sự không thể nghĩ ra.
Lúc đó tình cảm ba mẹ nuôi của cô tan vỡ, kiện tụng ly hôn. Cô con gái nửa đường nhận nuôi này trở thành cái đinh trong mắt hai bên, ai cũng không chịu nhận.
Thoáng cái không có nguồn kinh tế, cuộc sống và học tập đều rơi vào khốn cảnh. Khoảng thời gian đó, Hàn Hi liều mạng làm thêm, một ngày hai mươi bốn giờ chỉ có thể ngủ bốn giờ.
Kinh tế thành phố A phát triển, trình độ tiêu dùng đứng đầu cả nước. Việc làm thêm của cô chỉ có thể miễn cưỡng duy trì chi tiêu hằng ngày, nhưng chuyên ngành của cô thường xuyên phải ra ngoài sưu tầm, chỗ tiêu tiền thật sự quá nhiều, một thời gian sau cô thật sự không thể chống đỡ nổi.
Vì thế liền đồng ý lời tỏ tình của Lâm Hách.
Còn Bạch Tuệ thì sao?
Cái gì cô ta cũng có, nhưng vẫn nghĩ hết biện pháp muốn có được Lâm Hách, thậm chí không tiếc tự hạ giá trị con người mình mà chụp ảnh khỏa thân. Đến tột cùng là vì cái gì?
...... Yêu sao?
Nghĩ đến khả năng này, Hàn Hi lập tức cười nhạo một tiếng.
Bạch Tuệ đi chưa được mấy phút, trong sân liền vang lên tiếng nhạc. Mấy đôi nam nữ nắm tay nhau đến sân khấu hình tròn ở giữa sân, theo âm nhạc nhảy lên điệu Waltz.
Hàn Hi đứng một mình, vẻ ngoài hay ăn mặc cũng đều rất nổi bật. Âm nhạc vừa vang lên đã có mấy người đàn ông trẻ tuổi đến chào hỏi, mời cô khiêu vũ. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Người có thể tới tham gia yến hội đêm nay, gia thế địa vị cũng không kém. Hàn Hi đang cần cơ hội gặp gỡ người như vậy.
Nhưng lúc cô tới là đi cùng với Lâm Hách, nhất định sẽ có người chú ý tới cô. Hơn nữa có khi người tới mời còn có quen biết với Lâm Hách, để đảm bảo, cho dù cô muốn quen biết người đàn ông mới, cũng phải tạm thời nhịn xuống.
Vì thế làm bộ như rất ngốc rất ngây thơ, lại có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng không ăn khói lửa nhân gian, lễ phép uyển chuyển cự tuyệt.
Thật vất vả Lâm Hách mới giải quyết xong chuyện của Lâm Tuyên, vội vã chạy sang bên này. Anh ta lặng lẽ đi tới phía sau Hàn Hi, đè giọng tiến đến bên tai cô, hỏi: "Thế nào, em cũng muốn đi khiêu vũ?"
Hàn Hi thuận thế ngửa về phía sau, tựa vào ngực Lâm Hách, "Cũng tạm, không có đặc biệt muốn đi."
Lâm Hách cảm thấy đêm nay Hàn Hi cho anh rất nhiều kinh ngạc, trước kia cô rất lạnh rất nhạt, giống như không quan tâm đối với những chuyện bên cạnh. Mà Hàn Hi của tối nay, ngoài miệng nói không muốn khiêu vũ, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn sân khấu.
Rõ ràng là muốn đi.
Lâm Hách không nói hai lời ôm eo cô, dẫn cô đi về phía sân khấu.
Cơ sở vũ đạo duy nhất của Hàn Hi là một buổi biểu diễn năm nhất đại học, đó là một điệu nhảy quần chúng , tổng cộng chọn mười nữ sinh phối thành năm đôi nhảy điệu Waltz.
Thời gian dài như vậy trôi qua, điểm cơ sở này đã sớm bị quên đến sau đầu. May mắn Lâm Hách là một giáo viên dạy học xuất sắc, từng bước từng bước dẫn Hàn Hi.
Ngay từ đầu động tác của Hàn Hi còn có chút gượng gạo, sau khi quen thuộc liền lưu loát. Bước nhảy tao nhã hoàn mỹ phối hợp với âm nhạc, làn váy theo động tác mà tung ra sóng xuân mênh mông.
Người vây xem đứng thành một vòng tròn quanh sân khấu.
Di chuyển bước nhảy, Hàn Hi nhìn thấy Bạch Tuệ trong đám người. Cô ta nhìn chằm chằm bọn họ, vẻ mặt phức tạp, trong ánh mắt ẩn chứa ánh nước.
Hàn Hi thu hồi ánh mắt, đối diện với ánh mắt hỏi han của Lâm Hách, nghiêng đầu cười cười không giải thích.
Lâm Hách cũng không hỏi tới, nhẹ nhàng ôm eo cô hưởng thụ âm nhạc.
Âm nhạc chuyển ngoặt, người khiêu vũ trên sân khấu tự giác xoay người theo, Hàn Hi bị Lâm Hách dắt đi một vòng. Ánh mắt theo động tác đảo qua một vòng dưới sân khấu.
Đúng lúc này.
Một tiếng huýt sáo ngả ngớn rơi vào lỗ tai Hàn Hi.
Hàn Hi lấy lại bình tĩnh, cũng không biết tại sao, trực giác mách bảo cô nhìn về một phía.
Ánh mắt lập tức co rụt lại.
Người nọ đã thay đổi sang một bộ âu phục chính thức hơn một chút, cố tình không cài nút áo, hai tay tùy ý đút vào trong túi, trên mặt như cười như không.
Là Kỷ Duyên Thanh.