Hàn Hi là sinh viên mỹ thuật, chuyên ngành học là thiết kế đồ họa hoạt hình. Năm nay cô học năm ba đại học, ngoại trừ kiêm chức, thời gian còn lại hoặc là theo giáo viên chuyên nghiệp ra ngoài sưu tầm dân ca, hoặc là buồn bực chăm chỉ khổ luyện ở trước máy tính.

Cô hiếm khi chú ý đến tin tức về ngành công nghiệp không liên quan đến chuyên môn của mình. Bởi vậy nghe được cái tên Kỷ Duyên Thanh này, Hàn Hi cũng không có bao nhiêu phản ứng, thậm chí trong lòng còn bởi vì người này đột nhiên tới mà có chút bất mãn, theo bản năng cảm thấy người này có tính tình quái đản, thích sĩ diện, không đi theo quy trình.

Nhưng những người khác lại không bình tĩnh như cô.

Người đầu tiên hô lên là một nữ sinh trong đội múa: "Aaa! Chủ tịch, anh nói ai tới?! Kỷ Duyên Thanh?!"

"Thật hay giả? Thật là Kỷ Duyên Thanh?!"

"Trời ạ, kiếp trước chúng ta có phúc phận gì mà lại có thể cách anh ấy gần như vậy!"

"Anh ấy muốn diễn thuyết, vậy có phải lát nữa sẽ tới hậu trường hay không?!"

"A a a a a! Em có thể xin chữ ký của anh ấy không?!"

Ba người phụ nữ sẽ thành một cái chợ, càng không nói đến lúc này bên trong hậu trường là một đám nữ sinh.

Hàn Hi nhìn bọn họ kêu la đến khí thế ngất trời, trên mặt vừa hưng phấn lại kích động. Bất tri bất giác ý thức được người quấy rầy tiết tấu làm việc của cô là một đại nhân vật nổi tiếng.

Cô nhìn hai giây, lại chuyển tầm mắt về Vương Minh Viễn còn chưa hoàn toàn bình phục hơi thở, hỏi: "Người đâu?"

Nếu như lập tức phải lên sân khấu diễn thuyết, vậy hẳn là lúc này đã đến hậu trường mới đúng. Nhưng phía sau Vương Minh Viễn cũng không có ai.

Vương Minh Viễn khoát tay, há mồm thở hổn hển: "Người ở dưới sân, không qua đây. Cậu trực tiếp báo tin là được, đèn của hội trường sẽ lập tức chiếu đến người anh ấy."

Nữ sinh xung quanh tiếc hận, mà nương theo những tiếng tiếc hận này, màn biểu diễn trên sân khấu đã đến phút cuối cùng, sắp kết thúc.

Hàn Hi vuốt ve làn váy, canh giữ sau màn sân khấu. Chờ nốt nhạc cuối cùng của âm nhạc hạ xuống, cô nhấc chân lên, bước chân tao nhã đi ra, vén màn đi ra ngoài.

"Lãnh đạo tôn kính, các bạn thân mến... " Hàn Hi vừa nói, vừa nhìn chung quanh sân, "...... Tiếp theo xin mời Kỷ Duyên Thanh tiên sinh mang đến cho chúng ta một bài diễn thuyết."

Vừa dứt lời, mấy trăm học sinh dưới sân khấu lập tức làm ra phản ứng giống như các nữ sinh phía sau sân khấu.

Cả hội trường lập tức ồn ào huyên náo, một đám người tranh nhau kêu lên.

"Mẹ nó, là Kỷ Duyên Thanh đấy!"

Một giây sau, một chùm đèn chợt sáng lên, đầu tiên là dạo qua toàn trường hai vòng, cuối cùng dừng ở vị trí góc trái hàng thứ nhất dưới sân khấu.

Một dáng người mặc âu phục màu xám khói, nhảy vào tầm mắt mọi người.

Hàn Hi báo màn xong, lặng lẽ lui về hậu trường, cuối cùng vẫn không nhịn được tò mò, nhìn về phía chỗ đèn chiếu.

Anh cách Hàn Hi có chút xa, hơn nữa Hàn Hi có chút cận thị, cho nên nhìn cũng không rõ lắm. Chỉ có thể mơ hồ nhìn ra anh tiếp nhận microphone từ trong tay người bên cạnh, đơn giản sửa sang lại quần áo một chút, sau đó vẫy tay ý bảo mọi người yên tĩnh.

Bóng dáng màu xám tro của anh vẫn luôn đưa lưng về phía sân khấu, mặt hướng thính phòng. Từ phản ứng của khán giả dưới sân khấu mà xem, hẳn là bộ dạng của anh không tệ.

Hàn Hi nghĩ như vậy, lui về phía sau màn che. Nhận lấy nước do Vương Minh Viễn đưa tới, vặn mở uống một ngụm. Nước còn ngậm trong miệng chưa nuốt xuống, trong loa lớn liền truyền đến tiếng người nọ diễn thuyết.

"Chào mọi người, tôi là Kỷ Duyên Thanh......"

Giọng nói còn rất dễ nghe.

….

Lễ tốt nghiệp kết thúc viên mãn, tâm tình Vương Minh Viễn rất tốt. Tuyên bố làm chủ mời mấy sinh viên chủ yếu tham dự ăn cơm chúc mừng.

Hàn Hi cũng được mời, nhưng xưa nay cô không thích tham gia loại liên hoan này, lại bởi vì không quen thuộc với những người khác, vì thế cự tuyệt Vương Minh Viễn, một mình trở về ký túc xá.

Phong Kiều không có ở đây, Hàn Hi tự rửa cho mình một quả táo. Vừa gặm vừa lật xem di động.

Trong album ảnh, mấy chục tấm ảnh thân mật được sắp xếp ngay ngắn trật tự theo thứ tự thời gian, cô mở từng cái một, thưởng thức từng cái một.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Trong ký túc xá vắng vẻ, cô hoảng hốt thở dài. Cô nghĩ, cô phải tranh thủ thời gian chia tay với Lâm Hách.

Vừa nghĩ tới đây, di động lại đột nhiên vang lên.

Là điện thoại của Lâm Hách.

Màu da của Lâm Hách là màu lúa mì, lúc trước bởi vì một câu nói của cô mà cố ý chạy tới Maldives phơi nắng.

Trên tai phải có hai cái lỗ tai, theo anh ta nói là do lúc học trung học vì theo đuổi một nữ sinh nên cố ý đi xỏ, sau đó bởi vì nhìn ra cô không vui, cho nên không bao giờ đeo khuyên tai nữa. 

Năm nay anh ta hai mươi hai tuổi, học chuyên ngành tài chính. Vốn dĩ trong nhà muốn đưa anh ta ra nước ngoài du học, nhưng bởi vì không muốn xa cô nên lựa chọn ở lại trong nước.

Hàn Hi ngồi ở ghế lái phụ, nghiêng đầu nhìn người đàn ông chuyên tâm lái xe. Trong đầu không tự giác nghĩ đến những quá khứ này.

Cô lớn lên xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn có không ngừng người theo đuổi. Nhưng bởi vì chuyện của ba mẹ khi còn bé, cô không tin vào tình yêu. Hoặc là nói, so với tình yêu hư vô mờ mịt kia, cô càng thích tiền tài có thể nắm trong tay.

Lúc trước đồng ý với lời tỏ tình của Lâm Hách, quan trọng nhất không phải bởi vì anh ta là phú nhị đại. Bởi vì lúc đó trong những người theo đuổi cô, có người còn có nhiều tiền hơn Lâm Hách.

Quan trọng nhất là bởi vì anh ta không giống với những phú nhị đại khác, bản thân rất tiến bộ cũng rất có năng lực.

Sẽ không miệng ăn núi lở.

Ngay từ đầu chỉ là muốn đơn thuần bắt lấy người đàn ông này, lấy được một ít tài nguyên nhân mạch từ trên người anh ta, để cho cuộc sống của cô dễ dàng hơn một chút.

Cô chưa từng nghĩ sẽ nảy sinh tình cảm với anh ta. Nhưng tĩnh tâm cẩn thận ngẫm lại, thời gian cô và anh ta ở bên nhau hơn hai năm, làm sao có thể không có một chút tình cảm nào chứ?

Cho nên lần đầu tiên nhìn thấy ảnh Bạch Tuệ gửi tới, trong lòng cô thật sự rất khổ sở.

Phía trước là đèn đỏ, Lâm Hách giảm tốc độ dừng xe. Rảnh rỗi quay đầu cười với Hàn Hi: "Anh mới rời đi một đêm, em liền nhìn anh không rời mắt?"

Hàn Hi nhàn nhạt cong khóe miệng, không cam lòng yếu thế cãi lại: "Chúng ta đã không gặp mặt trong gần hai mươi giờ."

"Ha ha, lỗi của anh, lỗi của anh, anh xin lỗi." Lâm Hách đưa tay xoa xoa đầu cô. Anh ta thích Hàn Hi làm nũng với mình như vậy, người ngoài đều không thấy được một Hàn Hi như thế này. ( truyện trên app T𝕪T )

Mười phút trước, Lâm Hách gọi điện thoại tới cho cô. Nói là muốn đưa cô đến một bữa tiệc. Là một phú nhị đại, Lâm Hách có vòng giao tiếp của mình, thường xuyên cách một đoạn thời gian sẽ tụ tập một lần. Vốn dĩ Hàn Hi cho rằng lần này cũng giống như những người trước kia, đều là bạn của anh ta.

Hôm nay cô hơi mệt, lại nghĩ về chuyện chia tay với Lâm Hách rất lâu. Vì thế muốn từ chối, nhưng Lâm Hách lại đột nhiên nói cho cô biết bữa tiệc hôm nay không giống bình thường, bởi vì anh trai của anh ta cũng ở đây.

Hàn Hi biết Lâm Hách có một người anh ruột tên là Lâm Tuyên, lớn hơn anh ta vài tuổi, hiện giờ đang làm việc ở công ty Lâm gia. Trước kia cô từng nghe Lâm Hách nói qua, khi còn bé ba mẹ anh ta bận rộn buôn bán, căn bản không quan tâm chăm sóc anh ta, cuộc sống hàng ngày của anh ta ngoại trừ bảo mẫu thì chính là anh trai. Có thể nói anh ta là được Lâm Tuyên nuôi lớn.

Chủ động dẫn cô đi gặp anh trai mà anh ta kính trọng nhất ... Có ý gì?

Gặp phụ huynh sao? Vậy Bạch Tuệ lại là tình huống gì?

Hàn Hi thật sự nghĩ không ra, cô nghi hoặc nhìn Lâm Hách.

Lâm Hách là một người đàn ông chu đáo, nhìn thấy vẻ mặt của cô liền biết cô còn chưa kịp phản ứng, "Hai chúng ta đã ở cùng một chỗ hơn hai năm, sớm nên mang em trở về gặp phụ huynh, nhưng mà ba mẹ anh vẫn luôn bận rộn không có thời gian, cho nên hôm nay mang em đi gặp anh trai trước." Lâm Hách vừa giải thích với cô, vừa cười đến không ngậm miệng lại được.

"... Có chút đột ngột." Cô dừng một lát, thản nhiên nói.

"Thật ra là muốn cho em một bất ngờ", Lâm Hách đưa tay qua nắm chặt tay cô. Anh ta phát hiện phản ứng của Hàn Hi không đúng, chần chừ hỏi: "Em... hình như không vui lắm."

"Em sợ anh trai anh không thích em." Đèn giao thông chuyển sang màu xanh, Hàn Hi nhỏ giọng nói.

"Sẽ không đâu, anh ấy luôn thương anh. Anh thích em như vậy, anh ấy cũng sẽ nể mặt."

"Ừm." Hàn Hi ngoan ngoãn gật đầu.

Bữa tiệc được tổ chức trên tầng cao nhất của khách sạn tốt nhất trong thành phố. Trên nóc phòng mở ra một cửa sổ mái thật lớn, xuyên qua cửa sổ mái có thể nhìn thấy rất nhiều ngôi sao lấp lánh. Hàn Hi vẫn mặc bộ trang phục lúc dẫn chương trình buổi lễ, cũng coi như thích hợp khi tham gia trường hợp như vậy.

Náo nhiệt, đây là ấn tượng đầu tiên của Hàn Hi đối với bữa tiệc này. Hai bên bàn dài đặt đủ loại đồ ngọt, nhân viên phục vụ được huấn luyện tốt, mặc đồng phục thống nhất đi lại trong sân.

Chỉ trong vài phút, Hàn Hi đã nhìn thấy một số gương mặt thường xuyên xuất hiện trên TV, chuyện này khiến cô nhận ra rằng bữa tiệc hôm nay thực sự không giống với những người trước đó mà Lâm Hách đã đưa cô đến.

Hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

Cách đó không xa, một người đàn ông đi về phía bọn họ. Hàn Hi nhìn qua, phát hiện anh ta và Lâm Hách có chút giống nhau, nghĩ đến có lẽ là anh trai của Lâm Hách, Lâm Tuyên.

Cô cầm lấy tay Lâm Hách, cố ý dùng chút lực. Cô muốn cho Lâm Hách biết, cô rất khẩn trương. Lâm Hách cảm giác được, đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay cô, nhỏ giọng an ủi: "Đừng sợ."

Anh ta dẫn Hàn Hi đi lên phía trước, giới thiệu: "Anh, đây là …"

Lâm Hách mới nói một nửa đã bị cắt đứt.

Lâm Tuyên làm như hoàn toàn không thấy bên cạnh em trai mình có người, cắt ngang lời nói của em trai. Hỏi: "Còn đứng ngốc ở đây làm gì?"

Hàn Hi nắm lấy cánh tay Lâm Hách, tăng thêm sức.

"Anh..." Lâm Hách nhíu mày, ôm lấy bả vai Hàn Hi, ôm cô vào lòng. Còn định mở miệng, lại bị cắt đứt.

"Em có biết hôm nay đến bữa tiệc này là có mục đích gì hay không?" Lâm Tuyên không kiên nhẫn đem ánh mắt từ trên mặt Lâm Hách dời đi, rơi xuống cánh tay đang khoác trên vai Hàn Hi, sau đó lại rơi xuống trên mặt Hàn Hi.

Trong mắt anh ta tràn ngập khinh miệt và đánh giá.

Loại đánh giá này, Hàn Hi từng thường xuyên gặp phải.

Cô cố gắng làm cho mình trở nên ưu tú trong nhiều năm như vậy, chính là vì không muốn thừa nhận sự đánh giá như vậy của người khác.

Cô vẫn luôn làm rất thành công, ít nhất ở trong trường học, cho dù vẫn có người khinh thường cô, nhưng phần lớn cũng đều âm thầm, ngoài mặt sẽ không làm cô khó xử.

Sau khi ở chung một chỗ cùng Lâm Hách, cô lại càng không cần lo lắng những thứ này.

Nhưng không nghĩ tới hôm nay loại khó xử này lại đến từ trên người mà Lâm Hách kính trọng nhất.

Hàn Hi không tự chủ được muốn thoát khỏi bầu không khí khiến cô khó xử này, nhưng vừa định thu tay lại đã bị Lâm Hách gắt gao kéo qua.

Anh ta không cho cô chạy trốn.

Lâm Tuyên thấy thế cười lạnh một tiếng: "Tất cả mọi người trong bữa tiệc này đều là vì tiếp đón Kỷ Duyên Thanh! Trường hợp chính thức như vậy, em lại mang một người phụ nữ không đứng đắn tới đây, rốt cuộc trong đầu em chứa cái gì?!"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play