Kỷ Duyên Thanh dẫn người đến khách sạn ở thành phố A.

Khách sạn này do Lục Tử An đầu tư, thời điểm anh còn chưa tới thành phố A, khách sạn đã cố ý để cho anh căn phòng tốt nhất trên tầng cao nhất.

Giao xe cho nhân viên phục vụ, Kỷ Duyên Thanh dẫn người đi về phía thang máy. Lúc chờ thang máy, anh hỏi cô gái yên tĩnh bên cạnh: "Xác định thật sự muốn đi theo tôi?"

Cô nam quả nữ, anh lại không định buông tha cô, không biết chừng sẽ xảy ra chuyện gì.

"Không phải anh nói có thể cho tôi ở nhờ một đêm sao?" Hàn Hi ra vẻ nghi vấn.

"Cũng đúng." Kỷ Duyên Thanh buồn bực cười, không tiếp tục đề tài này nữa. Anh nhìn thang máy, nhìn lướt qua Hàn Hi, phát hiện cô đang nhắn tin cho người khác.

"Nói chuyện với bạn bè?"

Thang máy đến, hai người đi vào. Không có tín hiệu, Hàn Hi cất điện thoại đi.

"Ừm, bạn cùng phòng hỏi tôi đang ở đâu. Bảo tôi chú ý an toàn."

"Chú ý an toàn." Anh lặp lại bốn chữ này một lần, "Quả thật nên chú ý an toàn. Sao cô ấy lại nói với em như vậy."

"Tôi nói với cô ấy, tối nay ở cùng bạn trai."

Phòng tổng thống vô cùng xa hoa, bởi vì là tầng cao nhất, vừa vào phòng chính là một cửa sổ sát đất, tầm mắt có thể nhìn thấy hơn nửa thành phố A.

Kỷ Duyên Thanh vừa vào cửa đã ngửa cổ tháo cà vạt ra, ném lên sô pha, vừa cởi ống tay áo vừa ngồi xuống. Anh giơ ngón tay lên chỉ một cánh cửa bên trái, nói với Hàn Hi, "Tối nay em ở phòng đó."

Hàn Hi ngoan ngoãn khéo léo "Ừm" một tiếng.

Anh còn nói thêm: "Tôi nhờ trợ lý chuẩn bị quần áo cho em, cỡ nào?"

"Size nhỏ nhất là được rồi."

Sắc mặt Kỷ Duyên Thanh không thay đổi nhắn tin cho Chu Du - -

[Lấy chiếc váy cỡ XS màu đỏ tới đây.]

"Vậy... tôi vào trước đây." Hàn Hi không biết tính tình Kỷ Duyên Thanh, không biết nên quyến rũ anh như thế nào. Suy đi nghĩ lại, vẫn quyết định từ từ, không nên gấp gáp.

Cô biết bây giờ Kỷ Duyên Thanh có chút hứng thú với mình, mấy câu nói trong thang máy kia có chút ý vị thâm trường, nhưng cô chỉ có thể làm bộ như không nghe hiểu cái gì. Trả lời cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ không cẩn thận mà phá hủy đi một chút hứng thú của anh đối với cô.

Kỷ Duyên Thanh liếc nhìn cô một cái, trong mắt tràn đầy hứng thú. Vừa định nói vài câu dịu dàng, di động liền vang lên. Đành phải nhìn Hàn Hi cười gật đầu, nhận điện thoại trước.

"Alo, Tử An." Anh giơ di động đi tới bên cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía cô.

Hàn Hi thu hồi tầm mắt, bước chân vào phòng. Tinh mắt nhìn thấy hộp đóng gói màu xanh trên tủ rượu, đã mở niêm phong, hai chữ siêu mỏng vô cùng nổi bật. Cô bĩu môi.

Haizzz, con đường câu dẫn vừa xa vừa ghập ghềnh.

"Khi nào cậu về Bắc Kinh?"

Đầu dây bên kia là anh em tốt của Kỷ Duyên Thanh, Lục Tử An.

"Tuần sau."

"Có thể về sớm một chút hay không, có một chuyện muốn cậu hỗ trợ."

Kỷ Duyên nhướng mày, "Chuyện gì?"

Lục Tử An nhìn thoáng qua Trần Hàm ngồi bên cạnh mình, nước mắt lưng tròng cầm lấy cánh tay anh ta, cau mày ý bảo cô ta buông tay.

Anh ta đứng dậy đi vào phòng bếp rót cho mình ly nước, nói: "Hôm nay mẹ Trần Hàm ngất xỉu, kiểm tra nói trong đầu có khối u chèn ép thần kinh, cần lập tức làm phẫu thuật. Tôi nhớ chủ nhiệm khoa ung thư của bệnh viện Hữu Ái là con trai chiến hữu của ông nội cậu, có thể giới thiệu giúp tôi một chút được không?"

"Tôi không thể về trong chốc lát được."

Anh có chút ấn tượng với người mà Lục Tử An nói, ngày lễ ngày tết sẽ đến nhà cũ của Kỷ gia thăm hỏi. 

"Sao vậy, còn chưa định ra mảnh đất kia?"

"Không phải," Tâm tình của Kỷ Duyên Thanh sung sướng, "Coi trọng một người, chuẩn bị xuống tay."

Lục Tử An cười, "Lấy mị lực của Kỷ công tử, một đêm mà còn không giải quyết được?"

"Lần này thì khác, người ta có bạn trai đứng đắn."

"Tùy cậu, trở về thì nói cho tôi biết một tiếng." Lục Tử An làm bộ muốn cúp máy.

"Đợi một chút... " Kỷ Duyên gọi anh ta lại, "Tử An, tôi nhắc nhở cậu một câu, tháng sau là hôn lễ của cậu và Lạc tiểu thư, nếu đã cắt đứt với Trần Hàm, vậy thì cắt đứt sạch sẽ một chút. Kết hôn không phải chuyện nhỏ, cậu theo đuổi Lạc tiểu thư nhiều năm như vậy, cũng không muốn xảy ra sai lầm đúng không."

"Cậu suy nghĩ nhiều rồi."

Trong phòng, Hàn Hi ngã xuống giường, lấy tay đỡ trán.

Cô nhắm mắt lại nghiêm túc nghĩ, rốt cuộc đêm nay Lâm Hách làm sao vậy?

Thời điểm ăn cơm, cô đoán anh ta muốn thẳng thắn chia tay, nhận ra tinh thần anh ta không ổn định, không nhịn được mà tức giận muốn rời đi, kết quả bị anh ta đưa tới 'Mị Sắc'.

Sau đó Lâm Hách bắt đầu uống rượu, ngay từ đầu vẫn bình thường. Cho đến khi hỏi câu kia ---

"Nếu có một ngày, em phát hiện anh ngoại tình, em sẽ làm gì?"

Vì tăng cường áy náy của Lâm Hách, cô cố ý nhấn mạnh rằng mình tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho anh ngoại tình. Nhất định sẽ náo loạn một trận với anh ta.

Sau đó Lâm Hách phát điên.

Phản ứng này không đúng, hình như anh ta bị câu trả lời của cô kích thích.

Đột nhiên Hàn Hi ngồi dậy, hai tay chống giường. Cô mở to hai mắt, hít một hơi thật sâu, nhấc điện thoại lên.

Quả nhiên, hai phút trước Bạch Tuệ đã gửi tin nhắn cho cô.

[Cô làm gì Lâm Hách? Sao anh ấy không nhận điện thoại của tôi?]

[Hàn Hi!!!]

[Tôi nói cho cô biết, tôi đã mang thai, có đứa bé này, mặc kệ Lâm Hách nghĩ như thế nào, cô cũng phải lập tức chia tay với anh ấy!]

[Còn nữa, tôi nói cho anh ấy biết cô đã sớm biết chuyện của anh ấy và tôi, tôi bảo anh ấy thử hỏi cô xem nếu mình ngoại tình thì sao, lộ tẩy rồi đúng không?]

 [Lần này anh ấy đã biết bộ mặt thật của cô, tôi xem cô còn quấn quít lấy anh ấy như thế nào!]

[Bảo Lâm Hách nghe điện thoại!!!]

Chết tiệt.

Lại là tên ngu xuẩn Bạch Tuệ này, phá hủy tất cả kế hoạch của cô.

Cô cười lạnh một tiếng, ném điện thoại về một bên. Cởi bỏ hai tay áo vặn vẹo của âu phục, đi vào phòng tắm.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Cô cần ngâm mình trong nước để bình tĩnh lại.

Phòng tổng thống đầy đủ thiết bị, Hàn Hi chưa từng dùng bồn tắm cao cấp như vậy, nghiên cứu một hồi mới nằm vào. Nước mát xa vô cùng thoải mái, vô cùng thả lỏng.

Cô gối lên tay phải của mình, bắt đầu lập ra kế hoạch mới.

Hiển nhiên, Lâm Hách đã hoàn toàn bị vứt bỏ.

Anh ta đã biết cô ngoài miệng một bộ, sau lưng một bộ. Cho dù Bạch Tuệ không châm ngòi thổi gió nữa, anh ta cũng sẽ hoài nghi ba năm nay cô có thật lòng đối xử với mình hay không. ( truyện trên app T𝕪T )

Cái thứ gọi là 'thật lòng' này, một khi bắt đầu hoài nghi, không phải có thể nói dừng là dừng. Có phần hoài nghi này, mặc kệ cô nói cái gì làm cái gì, đều khó đi nửa bước.

Cô đã không thể dùng được tài nguyên của Lâm Hách. Thậm chí còn có thể trở thành kẻ địch, bị anh ta trả thù.

Thật sự không cam lòng.

Suốt ba năm.

Nếu như xuống tay từ trên người người khác thì sao, ví dụ như Bạch Tuệ?

Hàn Hi bắt đầu từ giả thiết này.

Nghe ý của Bạch Tuệ, cô ta muốn mượn bụng mà ép Lâm Hách chia tay với cô.

Không đúng, Hàn Hi cầm lấy mép bồn tắm nhíu mày, hóa ra cô nghĩ sai rồi.

Vốn dĩ cô tưởng rằng Lâm Hách vì đứa nhỏ mà thẳng thắn với cô, nhưng hiện tại xem ra căn bản Lâm Hách cũng không quan tâm đứa nhỏ này. Cho nên Bạch Tuệ mới có thể đập nồi dìm thuyền kéo cô xuống nước.

Như vậy Lâm Hách mới có thể say rượu ép buộc cô, còn nói với cô cái gì mà ngày mai đăng ký kết hôn.

Nếu hôm nay cô thật sự làm với Lâm Hách, sau đó sáng mai đi lĩnh chứng, vậy Bạch Tuệ phải làm sao?

Nghĩ đến đây, Hàn Hi cười ra tiếng.

Cô quấn khăn tắm lung tung, dẫm lên dép chạy ra ngoài. Muốn thừa dịp Bạch Tuệ đang lo lắng bất an chờ Lâm Hách gọi điện thoại, tiến hành bước kế hoạch mới.

Đi được một nửa, cửa bị người gõ vang.

"Em ngủ chưa?"

Là Kỷ Duyên Thanh.

Hàn Hi nhìn thoáng qua cửa phòng, nếu như đứng ở vị trí cửa, vừa mở cửa sẽ đối diện giường. Cô ném váy và âu phục trở lại trên giường, cố ý để cho phần váy bị xé rách lộ ra bên ngoài, bảo đảm vừa mở cửa là có thể bị nhìn thấy.

Cô chạy tới mở cửa.

"Có chuyện gì sao?" Hàn Hi cố ý mở rộng cửa, để Kỷ Duyên Thanh có thể nhìn thấy cả người cô, còn có giường phía sau.

Cô gái vừa mới tắm xong, màu da phấn nộn, mùi thơm tập kích lòng người.

Khăn tắm màu trắng vây kín mít, chỗ muốn nhìn một chút cũng không thấy.

Khuôn mặt phù hợp với thẩm mỹ của anh đã được tẩy trang thành mặt mộc, thoạt nhìn càng nhỏ hơn so với lúc trước. Không có trang điểm mắt, ánh mắt vẫn rất lớn rất sáng ngời, mất đi một chút mị khí, lại đem sự trong sáng thanh thuần phát huy đến cực hạn.

Tầm mắt lướt qua bả vai rơi xuống giường lớn phía sau cô, âu phục của anh và váy của cô xếp chồng lên nhau. Một cái nhăn nhúm, một cái rách nát, trong mắt Kỷ Duyên trầm xuống.

Hàn Hi không bỏ qua phản ứng này của anh, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Kỷ Duyên Thanh đưa váy trên tay anh qua, "Quần áo do trợ lý của tôi đưa tới, ngày mai em có thể mặc."

"Cảm ơn, rất đẹp." Lời này là thật lòng thật dạ, đúng là một bộ váy xinh đẹp. Váy dài màu đỏ thẫm, kiểu dáng tao nhã phiêu dật.

"Vậy em có thích không?" Anh truy vấn.

"...... Thích."

Kỷ Duyên Thanh hài lòng, "Tôi còn có việc phải làm, ngủ một mình có sợ không?"

"Anh phải đi sao?" Hàn Hi bất ngờ không kịp đề phòng.

"Không sợ."

Anh gật đầu, đút hai tay vào túi rồi xoay người rời đi.

Hàn Hi vội vàng gọi anh lại.

"Tiên sinh, có thể để lại cho tôi phương thức liên lạc trợ lý của anh không? Chờ giặt xong quần áo của anh, tôi đưa qua cho anh ấy."

Kỷ Duyên Thanh xoay người nhìn cô, phương thức liên lạc của trợ lý?

Đây vẫn là lần đầu tiên có người đứng ở trước mặt anh xin phương thức liên lạc, nhưng không phải là xin phương thức liên lạc của anh.

Anh lấy bút ra, nhìn bốn phía chung quanh, không tìm được giấy viết. Bất thình lình nhìn thấy hộp giấy trên tủ rượu, chỉ do dự nửa giây, đi lên kéo một cái, lật qua rồi đặt bút lên viết.

Một chuỗi số Ả Rập, không có chữ Hán, ngắn gọn lại có chút đơn bạc.

Anh đưa cho Hàn Hi, "Giặt quần áo xong thì gọi cho số này." Dứt lời đi ra ngoài.

Hàn Hi nhìn chằm chằm dãy số kia hồi lâu, lật lại nhìn logo Durex trên đó, cười khẽ một tiếng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play