Ngày hôm sau, Hàn Hi trở lại ký túc xá, bị Phùng Kiều liên tiếp chất vấn.

Cô ấy ngồi trên ghế, hai tay chống lên lưng ghế chống cằm, vẻ mặt ngạc nhiên: "Anh ta đã làm bụng Bạch Tuệ lớn rồi, cậu còn qua đêm với anh ta?"

Quan hệ giữa Hàn Hi và cô ấy cũng chỉ ở trình độ bình thường, không muốn nói nhiều về chuyện của Lâm Hách. Mơ hồ ứng phó một câu: "... Không phải như cậu nghĩ đâu."

Phần lớn thời gian Phùng Kiều đều ngâm mình trong phòng thí nghiệm, năng lực giao tiếp giữa người với người hơi thoái hóa, nhưng còn chưa thoái hóa đến mức không biết nhìn ánh mắt người khác. Thấy Hàn Hi không muốn nhiều lời, cũng phối hợp, "Mặc kệ mặc kệ, cậu tự lo. May mắn tối qua dì quản lý ký túc xá không kiểm tra, nếu không thật sự không dễ ăn nói."

Nhắc tới cũng kỳ lạ, đại học A là trường danh giá trăm năm, uy danh hiển hách, cũng tiến bộ.

Nhưng mà việc quản lý vẫn luôn kiên trì với quy củ cũ. Trong đó có hai điểm làm cho người ta lên án nhất.

Một là không thể đóng gói mang cơm về ở căn tin trường học, chỉ có thể ăn ở căn tin. Hai là ký túc xá tắt đèn lúc mười hai giờ tối, hơn nữa mỗi tháng quản lý ký túc xá sẽ đi kiểm tra ít nhất năm lần, nếu người không có ở đây trong hai lần thì sẽ bị phê bình trừ điểm.

Việc trừ điểm này sẽ ảnh hưởng đến thành tích tổng hợp của sinh viên, nói ngắn gọn, chính là móc nối với các loại học bổng cùng với danh ngạch đặc thù.

Năm nào Hàn Hi cũng nhìn chằm chằm học bổng, ngoại trừ tham gia các loại hoạt động có thể cộng điểm, cơ sở nhất chính là bảo đảm chỗ ở của mình không bị trừ điểm. Bởi vậy ba năm đại học, cô không ngủ lại bên ngoài một lần nào.

Quy định này cũng trở thành lý do mạnh mẽ để cô cự tuyệt Lâm Hách trong ba năm qua.

"Lại nói tiếp, học kỳ này của cậu đã kết thúc. Cậu lại không thi nghiên cứu sinh, tiếp theo chính là thực tập, tìm được đơn vị thực tập tốt chưa?"

Phùng Kiều là sinh viên được cử đi du học, chuyện này như ván đã đóng thuyền.

"Mình đang tìm, sắp quyết định rồi." Hàn Hi nhìn cô ấy, "Phùng Kiều, nhờ cậu chuyện này."

"Chuyện gì?"

"Có thể mấy ngày nay Lâm Hách sẽ tìm mình khắp nơi, nếu anh ấy tìm đến chỗ cậu, cậu ngàn vạn lần không được để lộ tin tức của mình. Cũng không nên đưa đồ giúp anh ấy, mấy ngày nay mình không muốn gặp anh ấy."

"Hả?!" Ngửi được mùi bát quái mới nhất, Phùng Kiều lại gần, "Thì ra là mình hiểu lầm cậu." Cô ấy ngượng ngùng cười cười, "Hai người cãi nhau sao? Mình thấy cả buổi sáng cậu cúp mấy cuộc điện thoại, đều là của Lâm Hách."

Cả buổi sáng, điện thoại di động của Hàn Hi không hề yên tĩnh.

Đoán chừng là Lâm Hách đã tỉnh, vô cùng kiên nhẫn mà gọi điện thoại cho cô. Cô không nhận một cuộc gọi nào, anh ta cũng không kiên trì nữa, nhưng vẫn gửi wechat cho cô.

Cô xem wechat, nội dung có chút bất ngờ, Lâm Hách không đề cập tới chuyện bản thân mất khống chế vào tối hôm qua một chút nào, cũng không đề cập tới chuyện của anh ta và Bạch Tuệ, chỉ một mực xin lỗi cô, nói thật sự là do bản thân uống quá nhiều.

Trải qua chuyện tối qua, Hàn Hi đã quyết định hoàn toàn buông tha Lâm Hách. 

Cô không cần phải kiêng dè Lâm Hách, nhưng lại sợ anh ta quấn chặt không chịu buông tha, vì vậy đợi hai tiếng sau mới trả lời một tin nhắn---

[Chuyện tối hôm qua đã qua rồi, mấy ngày nay em không muốn gặp anh.]

Hàn Hi lo lắng Lâm Hách sẽ xuống tay với Phùng Kiều, bởi vậy mới có chuyện nhắc nhở này.

"Cậu cứ yên tâm, mình vừa vào phòng thí nghiệm thì sẽ không được xem điện thoại, ăn cơm cũng chỉ gọi đồ ăn bên ngoài đưa vào. Anh ta muốn bắt mình cũng không bắt được." Phùng Kiều cam đoan với cô.

Gửi xong tin nhắn kia, quả nhiên Lâm Hách không quấy rầy cô nữa. Trong trạng thái tỉnh táo, anh ta vẫn tôn trọng ý nguyện của cô trước sau như một.

Hàn Hi hơi yên tâm, nhưng buổi chiều lúc ra khỏi ký túc xá, vẫn đứng bên cửa sổ nhìn ra góc hành lang bên ngoài một hồi. Xác định không thấy bóng dáng Lâm Hách, mới vội vàng đi xuống lầu.

Cô và Bạch Tuệ hẹn nhau ở một quán cà phê mới mở ở quảng trường mua sắm đối diện trường học.

Đang trong thời gian làm việc, quán cà phê không có mấy người.

Hàn Hi tới trước, cố ý chọn vị trí bên trong cùng. Ngồi xuống không bao lâu, nhìn thấy Bạch Tuệ đẩy cửa đi vào.

Hôm nay Bạch Tuệ ăn mặc phá lệ sặc sỡ loá mắt, Hàn Hi nhìn chăm chú cô ta ngồi xuống, ấn chuông kêu nhân viên phục vụ đến.

"Uống gì không?" Cô hỏi Bạch Tuệ, lúc vừa vào đã gọi cho mình một ly cà phê đá kiểu Mỹ.

"Một ly nước chanh, cảm ơn."

Bạch Tuệ lạnh mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, không cho đối phương một chút sắc mặt tốt. "Có lời gì không thể nói trong wechat, nhất định phải gặp mặt nói chuyện với tôi."

Sáng nay vừa mở mắt, cô ta đã nhìn thấy tin nhắn Hàn Hi gửi tới. Hẹn cô ta chiều nay đến quán cà phê này gặp mặt, nói là có chuyện vô cùng quan trọng liên quan đến Lâm Hách muốn nói.

"Cô đã liên lạc với Lâm Hách chưa?" Hàn Hi uống một ngụm cà phê, tư thế tao nhã.

Bạch Tuệ biến sắc.

Cô ta biết tối qua Lâm Hách hẹn Hàn Hi ăn cơm, nhưng sau đó làm thế nào cũng không gọi được điện thoại cho Lâm Hách. Xét thấy thái độ của Lâm Hách đối với đứa bé trong bụng mình, Bạch Tuệ luôn mơ hồ bất an.

Cô ta bảo Lâm Hách thử Hàn Hi, thật ra là đang đánh cược.

Đánh cược việc bản thân nghi ngờ Hàn Hi là đúng.

Nhưng không liên lạc được với Lâm Hách, cô ta cũng không biết mình có thắng hay không. Sáng nay, cô ta gọi điện thoại wechat cho Lâm Hách, như đá chìm đáy biển.

Nhìn thấy Bạch Tuệ như vậy, còn có cái gì mà Hàn Hi không rõ.

"Có lẽ là cô rất tò mò, tối qua tôi và Lâm Hách xảy ra chuyện gì?" Hàn Hi mở khóa thoại, đưa điện thoại qua, "Này, cô tự xem đi."

Tất cả đều là lời xin lỗi.

Bạch Tuệ nhìn đi nhìn lại, chắp vá ra chân tướng tối hôm qua. Cô ta cầm lấy di động của Hàn Hi, sắc mặt vô cùng tái nhợt

"Rõ ràng ngay cả khi có con với cô, cũng nghe đề nghị của cô mà thử tôi, ý thức được tôi không thật lòng đối với anh ấy. Nhưng vẫn không tiếc mà ép buộc tôi, muốn ở cùng một chỗ với tôi."

"Cô nói xem, tôi nên nói anh ta ngu xuẩn hay nên khen ngợi một mảnh chân tình này của anh ta dành cho tôi đây."

Hàn Hi rút di động từ trong tay Bạch Tuệ về, tắt máy rồi gõ hai cái lên bàn.

"Nếu như tôi tiếp tục ở cùng một chỗ với anh ta, đứa nhỏ trong bụng cô sẽ phải làm như thế nào mới tốt?"

Hàn Hi nhìn vào bụng cô ta. Nơi đó còn bằng phẳng, nhưng đã bắt đầu thai nghén một sinh mệnh.

"Lâm gia sẽ không cho cô vào cửa, cho dù hai người tiếp tục, vậy cô cũng chỉ có thể là bạn gái của Lâm Hách, vĩnh viễn không thể thành vợ của anh ấy!"

"Không sao cả, bạn gái thì bạn gái, không có ảnh hưởng lớn với tôi. Nhưng đối với cô, nếu không lĩnh được giấy chứng nhận, con do cô sinh ra sẽ là con riêng."

Bạch Tuệ cực kỳ tức giận, sau lưng lại ra một thân mồ hôi. Nguyên nhân bởi vì những câu Hàn Hi nói đều có lý.

Căn bản Lâm Hách không cần đứa nhỏ này, toàn tâm toàn ý nhớ thương Hàn Hi. Cho dù cô ta có nói cho Lâm Hách biết Hàn Hi là người trong ngoài không đồng nhất thì cũng vô dụng.

Nhưng đứa bé này, là tồn tại duy nhất mà cô ta có thể dùng để uy hiếp Lâm Hách và giành được sự ủng hộ của Lâm gia. - cá voi t.y.t

Cô ta không chỉ muốn sinh đứa trẻ này, còn muốn nó khỏe mạnh, sống trong quang minh chính đại.

"Rốt cuộc như thế nào, cô mới đồng ý rời khỏi Lâm Hách?"

Khương Thái Công câu cá, cá tự mắc câu.

*Thái công là chỉ Khương Tử Nha, ông có cách câu cá hết sức đặc biệt, dùng lưỡi câu thẳng không móc mồi câu, con cá nào cắn câu là tự muốn mắc câu.

Mắc câu không phải vì không biết, mà là cam tâm tình nguyện sa vào.

Trong lòng Hàn Hi thở phào nhẹ nhõm.

"Giúp tôi một việc, sau khi chuyện thành tôi cam đoan sẽ đi sạch sẽ, tuyệt đối không xuất hiện trong cuộc sống của hai người."

"Chuyện gì?" Bạch Tuệ nghi ngờ.

Gần đây bất động sản Lâm thị đang nói chuyện hợp tác với tập đoàn Kỷ thị ở Bắc Kinh, liên quan đến mảnh đất hoang phía tây thành phố. Tôi cần cô sắp xếp cho tôi đến phụ trách thực tập ở tổ dự án Lâm thị.

"Cô đang đùa tôi sao? Tôi họ Bạch chứ không phải họ Lâm, sắp xếp cô ở công ty nhà tôi thì còn được, ở Lâm gia tôi không làm được."

"Có thể hay không, làm như thế nào, đó là chuyện của cô. Dù sao tôi cũng đã nói rõ ràng, chỉ cần cô giúp tôi chuyện này, tôi sẽ triệt để rời khỏi, Lâm Hách chính là của cô."

Sự cám dỗ này thật sự hấp dẫn.

Trong lòng Bạch Tuệ rối rắm. Một mặt quả thật cô ta không tiện nhúng tay vào công ty Lâm gia, một mặt cô ta lại hoài nghi Hàn Hi có thật sự giữ lời hay không.

"Cô phải nói cho tôi biết trước, cô đến tổ dự án kia làm gì?" Cô ta phải hỏi rõ ràng.

"Tổ dự án kia sẽ kết nối với ông chủ nhỏ của tập đoàn Kỷ thị, thực không giấu diếm, tôi coi trọng anh ta." Lúc này, Hàn Hi cũng không cần phải giấu diếm, nên nói đều nói rõ ràng, như vậy Bạch Tuệ mới nguyện ý thật lòng giúp cô. "Nếu tôi có bạn trai mới, đương nhiên sẽ rời khỏi Lâm Hách." ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Cô, cô--" tuy rằng cảm thấy Hàn Hi nói có đạo lý, nhưng Bạch Tuệ vẫn cảm thấy tức giận thay Lâm Hách. "Vậy mà cô đã bắt đầu nghĩ đến việc tìm nhà tiếp theo, uổng phí anh ấy đối xử tốt với cô như vậy, cô không sợ tôi nói cho anh ấy biết dự định của cô sao?"

"Tố cáo như thế nào? Không có chứng cứ, nói suông không có chứng cứ. Lâm Hách sẽ không tin."

Cô cố ý hẹn Bạch Tuệ gặp mặt nói chuyện, chính là không muốn lưu lại nhược điểm trên wechat hoặc trong điện thoại.

Lâm Hách không chỉ không tin, thậm chí còn cho rằng Bạch Tuệ nói xấu cô.

Bạch Tuệ lấy ống hút chọc miếng chanh kia, cho đến khi chanh trở nên nát nhừ. Cô ta mới cắn môi nói với cô: "Tôi sẽ cố gắng hết sức, nếu có tin tức, tôi sẽ nhắn wechat cho cô biết."

Dứt lời cũng không đợi Hàn Hi nói chuyện, xách túi rời đi.

Hàn Hi uống ngụm cà phê cuối cùng, dựa người về phía sau.

Chuyện này giao cho Bạch Tuệ làm, ít nhất là nắm chắc tám phần. Một khi thành công, cô có thể danh chính ngôn thuận xuất hiện trước mặt Kỷ Duyên Thanh.

Không chỉ có như thế, bởi vì là công ty của Lâm gia, cô còn có thể tiếp tục mượn quan hệ bạn gái của Lâm Hách, duy trì thiết lập nhân vật thâm tình đối với bạn trai.

Tất cả đều vừa vặn.

Chỉ là không nghĩ tới hiệu suất của Bạch Tuệ lại cao như vậy, ngày hôm sau đã gửi tin nhắn tới cho cô.

[Đã sắp xếp xong xuôi, ngày mốt cô có thể trực tiếp đến Lâm thị báo cáo. Tôi hỏi thăm, tổ trưởng của tổ dự án kia là nữ, bị Kỷ thị bên kia khiếu nại nên mấy ngày hôm trước vừa mới đổi tổ trưởng mới. Lại nói tổ trưởng mới cũng tốt nghiệp đại học A, tên là Trình Hãn Thanh. Nhận của tôi ba vạn tệ, hứa sẽ mở cửa sau cho cô. Cô cần cái gì thì trực tiếp tìm anh ta]

Toàn thế giới có 7 tỷ người, thành phố A có hơn 20 triệu người.

Cho dù như thế nào Hàn Hi cũng không nghĩ tới, Trình Hãn Thanh sẽ dùng hình thức như vậy mà một lần nữa xuất hiện trong cuộc sống của cô.

Cô nhịn không được cười khổ, đây xem như là quà tặng bất ngờ sao?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play