Là đôi môi quen thuộc, mềm mại, ướt át, mang theo mùi rượu mạnh thuần khiết.

Nhưng người trước mặt lại xa lạ, thô lỗ, lỗ mãng, nhìn không thấy một tia yêu quý đối với người mình yêu, chỉ có thú tính và dã man không che giấu.

Hàn Hi bị Lâm Hách hôn đến không thở nổi, cô cố gắng nhấc chân công kích phần dưới của Lâm Hách, nhưng Lâm Hách phản ứng cực nhanh, nhanh chóng dùng chân giữ chặt chân của cô, cả người cô giống như một con cá bị ấn trên tấm da dính, không thể động đậy.

Cô không biết là mình đã làm sai ở bước nào, đột nhiên Lâm Hách lại trở nên xa lạ như thế. Không phải anh ta chưa từng say rượu, nhưng chưa từng mượn rượu để ép buộc cô. Mỗi lần lau súng cướp cò, anh ta đều tôn trọng ý nguyện của cô.

Nhưng bây giờ, anh ta căn bản không nghe thấy cô cầu xin tha thứ!

Tay Lâm Hách sờ lên eo Hàn Hi. Cả người Hàn Hi cứng đờ, nước mắt lập tức trào ra.

Mặc kệ ngày thường cô biểu hiện ra mình là người mạnh mẽ tỉnh táo cỡ nào, lúc này cũng chỉ là một nữ sinh luống cuống tay chân.

Cô thật sự rất sợ.

Hàn Hi nhịn khóc, thừa dịp Lâm Hách hôn cô, hung hăng cắn một cái. Mùi máu tươi tràn ngập, Lâm Hách ngừng động tác, đứng thẳng lên ở trong bóng tối, nhìn chằm chằm cô.

"Tiểu Hi," Anh ta vẫn gọi cô vô cùng dịu dàng, "Em ngoan ngoãn nghe lời được không? Tối nay chúng ta làm, ngày mai sẽ đi đăng ký kết hôn."

Anh ta hứa với cô như vậy, cúi đầu lại muốn hôn lần nữa, Hàn Hi chảy nước mắt quay đầu tránh thoát.

"Lâm Hách...... Không cần, em cầu xin anh, thả em đi......"

Tại sao không?!

Dựa vào cái gì mà không muốn?!

Lửa giận hừng hực thiêu đốt, Lâm Hách càng thêm thở dốc.

Tại thời điểm Hàn Hi không biết, anh ta thường xuyên đi đến 'Mị sắc' cùng đám bạn đồng trang lứa, mấy căn phòng này có bố cục giống nhau, cho dù không có đèn thì anh ta cũng có thể dùng trực giác của mình để phán đoán nơi nào là sô pha.

Lâm Hách kéo cô lên, lấy chân đá tới mép sô pha, dùng sức đẩy sau lưng cô, khiến Hàn Hi mất thăng bằng nằm sấp trên sô pha.

Hàn Hi luống cuống tay chân muốn đứng lên, nhưng Lâm Hách không cho cô cơ hội này. Anh ta đè chặt hai chân cô, bóp chặt hai cổ tay cô đặt lên trên đầu cô, tay phải sờ lên dây lụa chạm rỗng phía sau váy.

"Không cần ---"

Không để ý thể diện hay không thể diện, nước mắt Hàn Hi chảy đầy mặt, giọng nói run rẩy.

Lâm Hách không nghe thấy, mò mẫm nửa ngày vẫn không tìm được nút thắt dây lụa. Không có kiên nhẫn mà dứt khoát dùng lực kéo,"Xẹt" một tiếng, cái váy có ý nghĩa đặc biệt bị kéo rách một đoạn lớn. 

"Lâm Hách - - không cần - -"

Lâm Hách khẩn cấp hôn lên gáy cô.

Hàn Hi xoay người trốn tới trốn lui, nhưng sức lực giữa nam và nữ cách xa, cô giãy dụa càng lợi hại, khí lực của Lâm Hách lại càng lớn.

Trong bóng tối, hai mắt Lâm Hách đỏ tươi, váy Hàn Hi bị kéo đến đầu gối.

Không có lớp vải mỏng manh kia, cảm giác lạnh lẽo khiến Hàn Hi thất thanh thét chói tai:

"Không cần - - Lâm Hách - - em thật sự cầu xin anh- -"

Hàn Hi nghe thấy tiếng khóa thắt lưng, tuyệt vọng nghĩ, lúc này thật sự không giữ được.

Một giây sau, đột nhiên căn phòng sáng bừng.

Hàn Hi dừng lại, ánh mắt đã quen với bóng tối không chịu nổi, nheo lại theo phản xạ có điều kiện. Lâm Hách nằm ở trên người cô cũng bị ánh đèn đột nhiên sáng lên làm cho chớp mắt, dừng tất cả động tác.

"Chậc chậc chậc, loại chuyện này, ép buộc thì sẽ không có ý nghĩa." Một giọng điệu ngả ngớn vang lên.

Giọng nói này có chút quen tai, không kịp ngẫm lại, chủ nhân của giọng nói đã đi tới.

Trên người cô nhẹ nhàng, quay đầu nhìn lại, Lâm Hách bị người nọ kéo ra, người nọ đánh một quyền vào cằm Lâm Hách, Lâm Hách rên rỉ một tiếng muốn quay đầu lại, người nọ linh hoạt tránh thoát, lại đấm thêm một quyền.

Một quyền này càng ác hơn, Lâm Hách trực tiếp ngã xuống đất.

Hàn Hi khiếp sợ nhìn tất cả.

Nhưng thứ cô khiếp sợ không phải là đột nhiên có người xuất hiện ngăn cản trận hung ác này, cũng không phải là Lâm Hách mà cô dùng hết khí lực vẫn giãy không thoát đã bị hai quyền của người nọ đánh bại.

Cô khiếp sợ chính là thân phận của ân nhân cứu mạng trước mắt.

Là Kỷ Duyên Thanh.

Sao lại trùng hợp như vậy......

Cô đau khổ buồn bực vì không có tin tức của Kỷ Duyên Thanh, đảo mắt một cái ông trời đã đưa anh đến trước mặt cô.

Thừa dịp anh không nhìn sang bên này, Hàn Hi vội vàng vùi mặt vào sô pha, tình huống bây giờ của cô vô cùng xấu hổ. Phần trên váy đã bị rách, làn váy quấn ở bên hông, quần lót kẹt ở đầu gối, hơi động một chút sẽ lộ hết.

Cô có muốn quyến rũ Kỷ Duyên Thanh thế nào thì cũng không muốn xuất hiện trước mặt anh với bộ dạng này lại. Hàn Hi tỉnh táo cẩn thận nhớ lại, lần trước cô gặp Kỷ Duyên Thanh thì giả say, làm bộ đau lòng vì bị bạn trai phản bội, đầy bụng ấm ức, hiện tại bị anh bắt gặp bạn trai đang gây rối với cô, cô phải diễn theo.

Không thể thay đổi thiết lập nhân vật.

Hàn Hi giấu mặt đi, nhỏ giọng nức nở.

Sau khi Kỷ Duyên Thanh đánh ngất xỉu người ta, mới phát hiện người đàn ông ngất xỉu này có chút quen mặt. Anh ghé sát vào nhìn kỹ, trùng hợp, đây không phải là Nhị thiếu gia mới tốt nghiệp của bất động sản Lâm thị sao?

Người mưu đồ gây rối chính là anh ta, cô gái bị ép buộc kia......

Anh rất có hứng thú nhìn qua, cô gái trẻ tuổi gần như trần trụi nằm úp sấp, da thịt trắng như tuyết dưới ánh đèn vô cùng mê người, đường cong phập phồng càng làm cho người ta không dời mắt ra được.

Tiếng nức nở giống như mèo con làm cho Kỷ Duyên Thanh nhớ tới tư thái mảnh mai nước mắt mông lung của cô ở nhà vệ sinh ngày đó, anh chậm rãi cởi áo khoác âu phục, nhẹ nhàng đắp lên người Hàn Hi.

"Đừng khóc, đã không sao rồi."

Hàn Hi khàn giọng mở miệng: "Cảm ơn."

"Tôi xoay người, em mặc quần áo vào trước."

Kỷ Duyên Thanh quay lưng lại, nghe tiếng quần áo xột xoạt phía sau. Mắt nhìn Lâm Hách bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, khinh thường cười cười.

Anh có một bữa tiệc ở trên lầu, ăn được một nửa thì đối phương gọi tới mấy cô gái tiếp khách, một phòng oanh oanh yến yến, mùi hương của các loại nước hoa tán loạn, nếu không phải cố kỵ nơi này không phải Bắc Kinh, lúc ấy anh đã lật bàn đứng lên.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn là nhịn không được mà gọi trợ lý Chu Du ở lại xử lý cục diện rối rắm, chính mình chạy xuống thả lỏng.

Tùy tiện tìm một gian phòng, anh cũng lười bật đèn khóa cửa, ngồi yên ở một góc nghỉ ngơi. Kết quả lại gặp phải chuyện như vậy.

Lúc đầu không kịp phản ứng, sau đó cũng không tiện lên tiếng quấy rầy. Nhưng tiếp theo ý thức được nữ sinh kia không muốn, vẫn luôn cầu xin tha thứ, vừa khóc vừa trốn, lúc này mới làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Nhưng mà không nghĩ tới, vậy mà nữ sinh này lại là người anh đã định buông tha.

"Tôi thay xong rồi."

Kỷ Duyên Thanh quay đầu lại, Hàn Hi đã thu dọn ổn thỏa đứng lên. Bởi vì phần bả vai của váy đã bị kéo đứt không thể cố định được, cô đành phải đem âu phục làm thành áo choàng mà mặc, buộc hai tay áo thành một cái nút lộn xộn ở trước ngực.

Mặc dù cách ăn mặc này có chút chẳng ra gì, nhưng ai bảo bộ dạng của cô quá xinh đẹp.

Cho dù tóc tán loạn, hốc mắt còn đỏ lại mang theo ẩm ướt. Có lẽ là bị dọa, sắc mặt tái nhợt không có chút máu.

Nhưng như vậy cũng vẫn phù hợp với thẩm mỹ của Kỷ Duyên Thanh.

Đã lâu rồi anh không gặp được người phụ nữ có khẩu vị như vậy.

Không thể bỏ qua.

Hàn Hi nhạy bén nhận ra, tầm mắt của anh dừng lại trên đôi môi hơi mở của cô.

Chuyện này làm cho cô có chút khẩn trương, dù sao thì phú nhị đại có địa vị cao như anh không giống với Lâm Hách. Ở trước mặt Lâm Hách thì cô có thể làm cho có lệ, nhưng ở trước mặt Kỷ Duyên Thanh, cô sợ không cẩn thận sẽ bị anh nhìn thấu tâm tư. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Vì thế cô giành nói trước: "Có thể phiền tiên sinh đỡ bạn trai tôi lên sô pha nằm xuống không? Mặt đất vừa lạnh vừa cứng, tôi sợ anh ấy bị cảm."

"Cậu ta vừa mới đối xử với em như vậy, em còn quan tâm cho sức khỏe của cậu ta?" Kỷ Duyên Thanh khó hiểu.

"Hôm nay là do uống quá nhiều. Chờ anh ấy tỉnh, nhất định sẽ vô cùng hối hận."

Kỷ Duyên Thanh từ chối cho ý kiến, đỡ người trên mặt đất lên sô pha. Thật là một bông hoa trắng nhỏ lương thiện, anh nghĩ. Biết bạn trai ngoại tình, không dám chất vấn chia tay, một mình chạy đi uống say mèm. Bị bạn trai bắt nạt, cũng không ghi hận, còn chủ động giải thích bào chữa.

Có chút thú vị.

Kỷ Duyên Thanh thật sự chưa từng gặp qua kiểu phụ nữ này. Với vẻ bề ngoài và thân phận của anh, chỉ mới gặp hai kiểu phụ nữ.

Một là thiên kim hào môn có gia thế tương đương với anh, từng người đều bị người trong nhà chiều hư, mắt cao hơn đầu.

Một là các loại mỹ nữ chủ động dán lên người anh, từng người đem anh trở thành đứa bé ba tuổi mà dỗ dành nịnh nọt.

"Còn muốn tôi làm giúp cái gì nữa không?" Anh nâng người lên ghế, sửa sang lại một chút nếp gấp như ống tay áo, "Hay là, tôi đưa em về nhà. Thời gian không còn sớm, nếu không về người nhà em sẽ lo lắng."

Có thể bắt được cô trong khoảng thời gian này. Kỷ Duyên Thanh đã tính trước.

Không quen biết, vừa cứu giúp vừa giúp đỡ, còn chủ động nói muốn đưa cô về nhà.

Quả nhiên là anh cảm thấy hứng thú với cô.

Móng tay cái Hàn Hi hung hăng bấm vào bụng trong ngón trỏ, thật vất vả đè xuống khóe miệng nhếch lên.

"Tôi là cô nhi, không có người nhà." Chần chừ hai giây, cô vẫn quyết định duy trì một người lương thiện nhu nhược. Nhưng mà, lời cô nói cũng là sự thật.

Quả thật đáp án này khiến Kỷ Duyên Thanh giật mình, nhưng mà cũng chỉ trong nháy mắt, anh có chút hiểu được vì sao tiểu bạch hoa này lại lương thiện thành thật như vậy.

Không cha không mẹ, lại xinh đẹp như vậy, khẳng định đã chịu không ít khổ, thường xuyên bị người ta bắt nạt. Bị bắt nạt nhiều thì thành quen, sẽ không phản kháng, xảy ra chuyện gì cũng tìm nguyên nhân trên người mình.

"Xin lỗi." Anh áy náy cười cười.

"Không sao," Hàn Hi nhanh chóng nhìn anh một cái, lại vội vàng cúi đầu. Làm bộ vô cùng xấu hổ, chờ anh nói tiếp.

Kỷ Duyên Thanh không làm cô thất vọng, quả nhiên móc câu. Nói: "Tiểu thư có chuyện gì thì cứ nói thẳng."

"Lúc này ký túc xá trường học đã đóng cửa, hơn nữa cách ăn mặc của tôi cũng không dễ để người khác nhìn thấy, không có cách nào giải thích. Tiên sinh có thể đưa tôi đến khách sạn gần đây không?"

"Đương nhiên có thể." Kỷ Duyên Thanh gật đầu, lấy chìa khóa xe từ trong túi quần ra, xoay người muốn dẫn cô đi.

Hàn Hi vội vàng đi về phía trước hai bước, giữ chặt tay áo anh, "Này, tôi còn chưa nói xong đâu. Anh đừng gấp."

Giọng nói gấp gáp rất dễ nghe.

"Còn muốn nói gì nữa?"

"Muốn đăng ký khách sạn cần chứng minh thư, nhưng hiện tại tôi không mang theo. Anh có biện pháp cho tôi vào ở không?" Ánh mắt nóng bỏng của Hàn Hi nhìn anh.

Lấy thân phận của anh, tùy tiện chào hỏi khách sạn, hẳn là cô có thể vào ở. Đến lúc đó mượn danh nghĩa cảm ơn mà gọi điện thoại, tiến thêm một bước.

Kỷ Duyên Thanh rũ mắt quan sát cô, tầm mắt nhìn lướt qua ống tay áo cô đang kéo. Hàn Hi làm bộ như lúc này mới phát hiện không ổn, vội vàng buông tay. Ánh mắt Kỷ Duyên Thanh dừng lại trên mặt cô thêm một lúc.

Trên mặt anh mang theo nụ cười, mở miệng chính là một lời sấm sét- -

"Không có biện pháp, nhưng trợ lý của tôi đã đặt cho tôi một phòng. Em không có chỗ đi, vậy tối nay có thể qua ở. Thế nào, có dám hay không?"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play