Nơi Lâm Hách dẫn Hàn Hi đi là "Mị Sắc."
Đây là một nơi cao cấp giống Ngọc Mãn Lâu. Nhưng mà chỉ cần nhìn cái tên cũng biết nó không phải là một nơi đứng đắn gì. Đó là một quán bar.
Đặc biệt là nhân viên phục vụ trong ở đây đều xinh đẹp xuất chúng.
Lúc đầu Hàn Hi thiếu tiền, không đáp ứng lời tỏ tình của Lâm Hách. Khi đó anh ta mới theo đuổi cô không bao lâu, đều dùng một ít thủ đoạn tầm thường.
Đầu tiên hỏi thăm thời khóa biểu của cô rồi tới học cọ, thường thường vừa đến sẽ mang theo một đống đồ ăn vặt. Hào phóng phân phát cho bạn học của cô, dặn dò bọn họ chăm sóc cô nhiều hơn.
Hơn nữa mỗi ngày cũng đều kiên trì đưa bữa sáng và tặng hoa.
Ban đầu Hàn Hi hoàn toàn không để ý tới anh ta.
Khi đó đối tượng mà cô đang cân nhắc là một đàn anh khác đang theo đuổi cô, bộ dạng không tốt bằng Lâm Hách, nhưng vô cùng nhã nhặn lịch sự. Trên người gánh vác rất nhiều chức vụ, tiền đồ vô lượng. Chỗ duy nhất kém chính là gia đình bình thường. Ba mẹ đều là công nhân mất việc, kinh doanh một siêu thị quy mô không lớn ở quê nhà.
Đàn anh đó là một người cẩn thận tỉ mỉ, có thể nhận ra sự quẫn bách của cô từ nhất cử nhất động hàng ngày của cô. Nhưng anh ta không nói gì, làm bộ như không biết gì cả, cẩn thận duy trì thể diện của cô.
Thẳng đến khi cô hỏi anh ta có cách nào có thể nhanh chóng kiếm được tiền không, anh ta giới thiệu "Mị Sắc" cho cô.
"Anh đưa em tới đây làm gì?" Han Hi bị Lâm Hách dắt tới trước cửa Mị Sắc.
Không phải là muốn nói chuyện chia tay với cô sao, vậy mà lại đến quán bar?
"Lúc trước em nói chưa từng tới quán bar nên muốn tới đây, hôm nay vừa vặn thỏa mãn tâm nguyện này của em."
Lâm Hách nói lời này thì vô cùng chột dạ.
Vốn dĩ định tìm thời cơ thích hợp trong lúc ăn cơm để thẳng thắn, nhưng chuyện đến trước mắt thì luống cuống tay chân, không chỉ không nói nên lời, còn làm Hàn Hi mất hứng.
Nhưng nếu hôm nay thật sự không nói cái gì, chính anh ta cũng không chấp nhập được bản thân mình. Còn phải trở về ứng phó với sự cuồng loạn của Bạch Tuệ.
Cho nên hôm nay nhất định phải đem lời nên nói đều nói rõ ràng, hoàn cảnh của nhà hàng kia ấm áp mà yên tĩnh, anh ta nói không nên lời, vì thế liền nghĩ đến nơi ồn ào như "Mị Sắc."
Nếu như xung quanh đều là người hỗn loạn bừa bãi, vậy có phải lời mà anh ta nói sẽ sạch sẽ hơn một chút hay không?
Nhân viên phục vụ đẩy cửa tầng hầm ra, một luồng khí lạnh phả vào mặt.
Hàn Hi liếc mắt một cái đã nhìn thấy trên sân khấu hình vuông đối diện cửa, dựng một đoạn ống thép thẳng tắp, phía trên là một chùm ánh sáng lạnh đơn độc chiếu xuống, bên cạnh ống thép có một cô gái đang uốn éo.
Cô gái kia đưa lưng về phía dưới sân khấu, chậm rãi khom lưng về phía trước xếp mình thành hình chữ N, mông rất vểnh lộ ra trước mặt người xem. Cạnh quần đùi hơi nhếch lên, thật sự là hấp dẫn đến cực điểm.
Khó trách toàn trường yên tĩnh, hình ảnh như vậy không cần bất kỳ âm nhạc nào tô điểm, yên tĩnh mới là thích hợp nhất.
Lâm Hách dẫn cô ngồi xuống sô pha sát tường, vừa mới ngồi xuống đã thấy cô gái kia ngả ngớn búng tay một cái, âm nhạc lập tức vang lên, tiết tấu cuồng dã nhiệt liệt, nhất thời tiếng người ồn ào, có sự náo nhiệt mà quán bar nên có.
Những âm thanh này cho Lâm Hách dũng khí, anh ta kêu người tới gọi mấy bình rượu ngon. Giải thích với Hàn Hi: "Em không thể uống rượu, anh gọi cho em ly nước cam đi."
"Em uống bia."
"Cũng được." Lâm Hách vội vàng đáp ứng.
Thời điểm rượu được mang lên, Hàn Hi không thèm nhìn anh ta. Đây là "lần đầu tiên" cô đến, đương nhiên phải diễn cho tốt.
Ánh đèn sân khấu chói mắt, cô gái kia tùy ý đong đưa thân thể theo âm nhạc, nhất cử nhất động vừa vặn, vừa không tục tằng nịnh nọt, lại không nhàm chán không thú vị. Đơn giản mấy tư thế, liền khiến cho đàn ông phía dưới ồn ào không ngừng.
Hàn Hi dùng ánh mắt thưởng thức nhìn, trong lòng lại nghĩ sau khi trở về cô phải dành thời gian học tập một chút. Cô vì dáng người mà tập yoga, độ dẻo dai nên có đều có, cô đều có thể làm những động tác của người phụ nữ trên sân khấu. Nhưng cô có thể xác định, mặc dù làm động tác tương tự, cũng không thể có được lực hấp dẫn như cô ấy.
Phải học một chút, biết đâu sau này sẽ dùng đến.
Nhân viên phục vụ đặt rượu xuống rồi rời đi. Lâm Hách chọn một bình có nồng độ không thấp, rót đầy một chén.
Anh ta nhìn Hàn Hi đang toàn tâm toàn ý thưởng thức biểu diễn, uống một ngụm lớn để lấy can đảm. Đang muốn gọi cô, miệng há ra được một nửa, điện thoại di động trong túi quần rung lên.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Lâm Hách thấy Hàn Hi không chú ý tới, lấy điện thoại di động ra nhìn, tận khả năng không cho cô nhìn thấy màn hình.
Không ngoài dự liệu, là tin nhắn của Bạch Tuệ.
[Anh nói chưa?]
[Không phải là còn chưa nói chứ, hai người đã đi ra ngoài gần ba tiếng rồi.]
[Anh cứ hỏi cô ta như buổi sáng em nói với anh, xem cô ta nói thế nào.]
[Em nói cho anh biết Lâm Hách, anh vẫn luôn bị cô ta lừa.]
[Chỉ có em mới thật sự yêu anh.]
[Hàn Hi chính là vì tiền của anh, thân phận của anh.]
Ong ong ong một chuỗi lớn, Lâm Hách nhìn đến đau đầu. Anh ta không muốn trả lời, nghiêm mặt nhấn di động uống một ngụm rượu lớn. Vừa vặn biểu diễn trên sân khấu kết thúc, Hàn Hi quay đầu lại nhìn thấy bộ dạng này của anh ta, trong lòng cười lạnh, ngoài miệng lại hỏi: "Rốt cuộc anh muốn nói với em chuyện gì?"
Tên đã lên dây, không thể không bắn.
Lời đến bên miệng, không thể không nói.
Lâm Hách buồn bực uống một hơi hết rượu trong chén, buông chén xuống rồi lại một lần nữa rót đầy một chén. Cầm ly rượu nhìn Hàn Hi: "Tiểu Hi, em biết đấy, anh đối với em là vừa gặp đã yêu."
"Ừm, em nhớ. Lúc đó em nhập học một tháng thì tham gia huấn luyện quân sự, đúng lúc anh chạy đến sân thể dục tìm người giúp thầy giáo, đi ngang qua thao trường nhìn thấy em."
Lâm Hách rơi vào hồi ức, "Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã nghĩ, nhất định cô gái tốt đẹp như vậy phải làm bạn gái anh."
"Anh đã thành công rồi."
"Đúng vậy, chúng ta đã ở bên nhau được ba năm." Lâm Hách cảm thán, anh ta nhìn chằm chằm rượu màu vàng nhạt trong chén cười cười. "Anh hỏi em, tình cảm của chúng ta vẫn luôn ổn định đúng không?"
"Đương nhiên ổn định." Ngoại trừ Bạch Tuệ, quả thật Lâm Hách vẫn giữ mình trong sạch, không hề dây dưa với những cô gái khác.
"Vậy nếu có một ngày, em phát hiện anh ngoại tình, em sẽ làm thế nào?" Lâm Hách quay đầu, bất động nhìn cô chằm chằm.
Vấn đề này không nằm trong dự đoán của Hàn Hi.
Vốn dĩ cô cho rằng, đêm nay Lâm Hách sẽ thẳng thắn nói với cô chuyện anh ta ngoại tình cùng Bạch Tuệ. Vì đứa bé trong bụng Bạch Tuệ, anh ta sẽ trực tiếp yêu cầu chia tay với cô. Như vậy cô liền hết sức bị động, vì muốn anh ta tăng thêm áy náy nên mới mặc chiếc váy này.
Nhưng hiện tại Lâm Hách lại không trực tiếp thẳng thắn, mà ném cho cô một vấn đề.
Nếu anh ta lừa dối, cô sẽ làm gì?
Câu hỏi này có thể biến thụ động thành chủ động.
Tiếng người xung quanh hỗn loạn, Hàn Hi lại nghe thấy tiếng tim mình đập rõ ràng. Cô có chút khẩn trương, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Vốn tưởng rằng phía trước không có đường, không nghĩ tới thật đúng là để cho cô đụng phải một con đường.
Không thể bỏ qua.
"Lâm Hách, anh có biết anh đang nói gì không?" Cô hít một hơi thật sâu, giả vờ giận dữ, "Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, anh vẫn nói là ôm mục đích sẽ kết hôn với em. Ngoại tình?!"
Hàn Hi cười lạnh một tiếng, "Nếu anh dám ngoại tình, em tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh mà coi như chưa từng xảy ra chuyện gì! Cho dù người khác đều chê cười em, em cũng muốn làm cho mọi người đều biết, để cho bọn họ đều biết là anh ngoại tình, là anh phản bội em."
Anh ta đang thăm dò thái độ của cô, là muốn hiểu rõ cái gì?
Chẳng lẽ còn muốn cô chúc phúc cho anh ta và Bạch Tuệ sao?
Đầu tiên phải chính trực biểu hiện ra việc cô sẽ không khoan nhượng đối với việc anh ta ngoại tình, như vậy mới có thể khiến cho anh ta ý thức được mình gây ra bao nhiêu tổn thương cho cô. Phần ý thức này sẽ càng khắc sâu, áy náy của anh ta đối với cô càng nặng, tự trách lại càng sâu.
Cô sẽ được bồi thường nhiều hơn.
"Ha ha ha... " Nghe cô nói xong, Lâm Hách nhịn không được cười to, nước mắt cũng sắp chảy ra. Anh ta uống một ngụm rượu, không nhịn được bị sặc, lại ho khan một trận, "Khụ khụ..."
Hàn Hi vỗ lưng anh ta.
Lâm Hách chậm lại, kéo tay cô từ sau lưng qua. Mười ngón tay của bọn họ giao nhau, đặt tay Hàn Hi lên miệng nhẹ nhàng hôn một cái. Nhìn cô cười nói: "Không thể tưởng được, giả thiết này lại có ảnh hưởng lớn như vậy đối với em, hôm nay anh mới phát hiện, hóa ra em còn có tiềm chất của sư tử cái."
"Cho nên anh không thể ngoại tình, phải trả giá đắt." Hàn Hi thuận thế dựa vào vai Lâm Hách, dựa vào bên cạnh anh ta.
Lâm Hách cười phức tạp, cầm lấy một bình rượu có nồng độ cao hơn ở bên cạnh, mở ra từ từ thưởng thức. Trong đầu hiện lên những lời Bạch Tuệ dặn dò.
"Sau khi chúng ta ở bên nhau hai tháng, em bắt đầu gửi ảnh giường chiếu cho Hàn Hi. Đúng, lúc trước anh nói với em anh sẽ chia tay với cô ta, nhưng anh sợ cô ta ầm ĩ, cho nên phải từ từ chia tay. Em cho anh thời gian hai tháng còn chưa đủ sao? Anh đã hỏi nhiều lần xem rốt cuộc khi nào thì chia tay, nhưng anh càng ngày càng mơ hồ, em biết anh vẫn luyến tiếc cô ta."
"Anh sợ cô ta đau lòng nên không cho em tìm cô ta, Lâm Hách, bình thường anh thông minh như vậy, sao đụng đến chuyện của Hàn Hi lại trở thành người mù?!"
"Căn bản Hàn Hi không yêu anh, cô ta chỉ toàn tâm toàn ý với tiền và thân phận của anh, tài nguyên anh mang đến cho cô ta mới là thứ cô ta coi trọng nhất."
"Vậy em hỏi anh, một cô gái nhìn thấy ảnh giường chiếu của bạn trai mình với người phụ nữ khác, nhưng không có một chút phản ứng nào, anh cảm thấy lý do là vì sao?"
"Phàm là cô ta có chút quan tâm đến anh, sẽ không ngồi yên coi như không có việc gì như vậy."
"Như vậy, anh nghe em, tối nay anh hỏi cô ta, hỏi cô ta nếu biết anh ngoại tình thì sẽ làm như thế nào?"
Bình rượu không lớn, lúc này Lâm Hách lại đang trong trạng thái buồn bực. Một chai rượu mở ra không bao lâu đã với đi một nửa. Hàn Hi cho rằng Lâm Hách nghe xong những lời này thì nói không nên lời chia tay, cho nên vẫn uống rượu. Cô cũng không có tâm tư khuyên nhủ, khô khan nhìn anh ta uống.
Nồng độ rượu không thấp, bản thân Lâm Hách cũng không phải là người có tửu lượng tốt. Say rượu, cả người nóng lên, trong đầu lặp đi lặp lại lời Hàn Hi nói.
Đều bị Bạch Tuệ nói trúng.
Hàn Hi không hề yêu anh ta một chút nào, cho nên mới thờ ơ với ảnh giường chiếu của anh ta và người khác. Căn bản không phải là cô không có dũng khí chất vấn anh ta như anh ta vẫn nghĩ, rõ ràng cô có thể chất vấn anh ta, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn làm bộ như cái gì cũng không biết.
Tại sao cô lại không yêu mình? Chẳng lẽ là do anh ta đối xử với cô còn chưa đủ tốt sao, còn kém chỗ nào sao?
Lâm Hách thô lỗ bắt lấy bả vai Hàn Hi, Hàn Hi hoảng sợ, giọng điệu kinh hoảng: "Lâm Hách, có phải anh uống say rồi hay không, anh làm đau em!" Cô ra sức giãy dụa nhưng giãy không thoát.
Kém ở chỗ nào?
Lâm Hách nghĩ đi nghĩ lại, anh ta biết rồi!
Anh ta và Hàn Hi ở bên nhau ba năm, vẫn luôn không tiến hành đến bước cuối cùng. Nhiều lần anh ta không nhịn được, nhưng cô luôn nghiêm túc nói bản thân mình không thể tùy tiện được. Anh ta vẫn chịu đựng, nhưng cái tuổi này chính là tinh lực tràn đầy, nếu không cũng sẽ không cùng Bạch Tuệ...
Nếu không phải cô vẫn luôn cự tuyệt, anh ta sẽ không lên giường với Bạch Tuệ . Cũng sẽ không đi tới hoàn cảnh đau lòng như bây giờ!
Cuối cùng cũng tìm được nguyên nhân, cả người Lâm Hách đều hưng phấn. Anh ta không để ý Hàn Hi giãy dụa, gắt gao ôm cô vào lòng, "Tiểu Hi, anh thật sự yêu em. Em cũng yêu anh, đúng không?" ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Lâm Hách vừa hỏi vừa kéo Hàn Hi đứng dậy muốn đi, Hàn Hi tránh không thoát, cho rằng anh ta muốn dẫn cô rời đi, không muốn thu hút sự chú ý của người khác, vì thế buông tha giãy dụa, theo động tác của anh ta.
Nhưng cô không biết phần thuận theo này càng làm cho Lâm Hách tin tưởng vững chắc với suy nghĩ của mình, không đợi cô phản ứng, Lâm Hách trực tiếp kéo Hàn Hi đi về phía cách xa cửa ra vào. Chờ Hàn Hi kịp phản ứng hướng đi không đúng, Lâm Hách đã đẩy cánh cửa bên hông không bắt mắt kia ra, một tay đẩy cô vào.
Sau cánh cửa là một hành lang sáng sủa.
Hai bên có bốn cánh cửa, tổng cộng có tám phòng.
"Lâm Hách..." Hàn Hi quay đầu gọi anh ta, muốn nói đã đi nhầm đường. Cửa ra không phải là cái này.
Lâm Hách không cho cô cơ hội nói chuyện, nhấc chân đá văng một cái gần nhất. Kéo cánh tay Hàn Hi đi vào đặt ở sau cửa, khóa ngược cửa lại.
"Tiểu Hi," Anh ta cúi đầu ở cổ cô khẽ ngửi, "Chúng ta còn kém một bước cuối cùng, bây giờ làm đi được không?"
Căn phòng không bật đèn, cũng không có cửa sổ, đưa tay không thấy năm ngón.
Cổ tay Hàn Hi bị Lâm Hách nắm chặt đến đau rát, nghe anh ta nói xong những lời này, đau đớn trên người không thể bằng được sự sợ hãi hiện ra trong lòng.
Không thể.
Tuyệt đối không thể.
Hàn Hi cố gắng tiếp tục giãy dụa, nhưng khí lực của người đàn ông không bị rượu ảnh hưởng, một tay đã có thể vây khốn hai tay cô. Cô ôm hy vọng cố gắng khơi dậy lý trí của Lâm Hách: "Lâm Hách......"
Nhưng làm sao Lâm Hách còn có lý trí, không nói hai lời đã lấn tới.
"Ngô ngô ngô - -"