So với Kỷ Duyên Thanh, Lâm Hách hành động vô cùng nhanh.

Xế chiều hôm nay, một mình Hàn Hi ở ký túc xá xem phim. Cô tìm được một bộ phim cung đấu ở chỗ Phùng Kiều, diễn vai nữ chính là một hoa đán đã nổi tiếng nhiều năm, vẻ ngoài làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Hiếm khi cô có thời gian nhàn nhã như vậy, cầm một túi quả hạch vừa ăn vừa xem.

Đang xem phim nhưng Hàn Hi có loại cảm giác hoảng hốt, luôn cảm giác sắp xảy ra chuyện gì không tốt.

Cô bắt đầu cân nhắc tin tức Phùng Kiều nói Bạch Tuệ mang thai.

Cô và Bạch Tuệ tiếp xúc không tính là nhiều, nhưng cũng hiểu rõ vài phần đối với tính cách của cô ta. Nếu như cô ta thật sự mang thai, vậy tuyệt đối sẽ mượn chuyện này ép Lâm Hách lập tức chia tay với cô.

Không gì có thể giá trị hơn một sinh mạng, ngay cả khi nó chỉ là một phôi thai.

Lâm Hách đã ngoại tình với Bạch Tuệ được hơn nửa năm, nếu thật sự muốn chia tay với cô thì đã sớm chia tay. Nhưng anh ta vẫn luôn không nói, nửa năm này cũng không có gì khác với trước kia, mấy hôm trước còn cố ý dẫn cô gặp Lâm Tuyên, cái này cũng đủ để nói rõ chuyện anh ta không muốn chia tay.

Nhưng nửa năm nay Bạch Tuệ vẫn luôn gửi ảnh chụp cho cô, cũng không làm ra hành động khác người gì trước mặt Lâm Hách. Cái này có nghĩa là gì?

Cái này đại biểu nhất định Lâm Hách đã cảnh cáo hoặc hứa hẹn cái gì đó đối với cô ta, ví dụ như cảnh cáo Bạch Tuệ không nên tới trêu chọc cô, hứa hẹn sẽ chậm rãi chia tay với cô.

Vậy Bạch Tuệ lén gửi ảnh cho cô, chẳng lẽ không lo lắng cô nói cho Lâm Hách sao?

Không biết Bạch Tuệ nghĩ như thế nào.

Hàn Hi nhắm mắt lại.

Nếu như thoát khỏi thân phận bạn gái hiện tại của Lâm Hách, có thể tổng kết hiện thực như thế này - -

Một người đàn ông trẻ tuổi, điều kiện ưu việt, tay trái ôm bạn gái chính thức, tâm sự kế hoạch cuộc sống tương lai của hai người, tay phải kéo người phụ nữ tình thâm như biển, hưởng thụ tình dục.

Cuộc sống viên mãn.

Hàn Hi không nhịn được mà cười ra tiếng, ký túc xá yên tĩnh trống trải, tiếng cười ngắn ngủi thoáng qua rồi biến mất.

Cô mở mắt nhìn chằm chằm cuộc điện thoại đã kết thúc năm phút trước trong nhật ký cuộc gọi, cuối cùng vẫn đứng dậy bắt đầu hành động.

Buổi sáng Lâm Hách biết Bạch Tuệ mang thai, buổi tối liền gọi điện thoại hẹn cô ăn cơm.

...... Phải chịu trách nhiệm với Bạch Tuệ, cho nên ngả bài với cô sao?

Có lẽ là như vậy đi. Anh ta vẫn là một người rất lương thiện, có đôi khi còn mang theo sự ngây thơ và chân thành của một cậu bé. Trong bụng Bạch Tuệ là máu mủ của Lâm Hách, anh ta thích trẻ con, bình thường gặp trên đường đều sẽ trêu chọc, nhất định sẽ là một người ba rất tốt.

Hàn Hi mở tủ quần áo, lục lọi lung tung nửa ngày, cuối cùng tìm được chiếc váy Lâm Hách tặng cô từ tận cùng bên trong tủ.

Màu vàng nhạt, không tay dài đến đầu gối, nhìn phía trước lịch sự nhã nhặn, phía sau lại là viền ren đan xen với nhau.

Cái váy này có ý nghĩa đặc biệt, là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng mà thiếu gia nhà giàu Lâm Hách dùng tiền lương của mình để mua cho cô.

Nếu Lâm Hách chủ động tìm cô ngả bài, vậy kế hoạch trước đó của Hàn Hi đã vô dụng. Lúc này, cô không có biện pháp nói với Lâm Hách rằng Bạch Tuệ vẫn luôn gửi ảnh chụp, không có biện pháp hắt nước bẩn cho Bạch Tuệ. Cho dù nói cái gì, Lâm Hách đều sẽ nể mặt đứa nhỏ, đứng ở trước người Bạch Tuệ.

Cho dù anh ta có áy náy với cô, vậy thì sao?

Đó cũng là vì bản thân.

Phần áy náy này bởi vì mình ngoại tình phản bội mà sinh ra, sẽ bởi vì đứa nhỏ kia tồn tại mà có một mũi tên chắn lừa mình dối người.

Em xem, anh vẫn luyến tiếc em, chỉ là cô ấy mang thai nên anh phải chịu trách nhiệm với đứa bé, là vì với đứa bé này nên anh mới chia tay với em. Thật ra anh vẫn yêu em.

Hàn Hi một lần nữa rửa mặt, lấy ra mười hai phần cẩn thận trang điểm cho mình.

Cô ghét kế hoạch của mình bị một đứa trẻ đột nhiên xuất hiện quấy rầy, quan trọng hơn là cô không cam lòng thời gian ba năm này cứ như vậy biến thành nước chảy.

Cô muốn mặc cái váy có ý nghĩa đặc biệt này, thật xinh đẹp mà đứng ở trước mặt Lâm Hách. Cô muốn Lâm Hách nhìn thấy cô thì sẽ lập tức nhớ lại ba năm vui vẻ của bọn họ, chỉ có như vậy, áy náy của anh ta mới có thể nhiều hơn một chút.

Tổn thất của cô mới có thể ít hơn một chút.

*

Lâm Hách ngồi trong xe chờ Hàn Hi xuống lầu, tay trái đặt lên cửa sổ xe, tay phải đặt lên tay lái. Rõ ràng là một động tác tiêu sái tùy ý, nhưng hôm nay lộ ra cứng ngắc không được tự nhiên cùng... Một tia sợ hãi.

Anh ta nghĩ đến những lời Bạch Tuệ đã dặn dò, trong đầu mơ hồ. Nhắm mắt lại bình tĩnh hồi lâu, vừa mở mắt đã thấy cô gái mình yêu đang đi về phía mình.

Đột nhiên trong lòng trở nên bình tĩnh.

Ngay sau đó có chút ảo não, làm sao bản thân mình có thể nghe theo lời Bạch Tuệ mà hoài nghi Hàn Hi không yêu mình chứ?

Hàn Hi nhận được ảnh giường chiếu nhưng không tìm anh ta chất vấn, nhất định là cô đau lòng khổ sở, không dám hỏi. Nhất định là cô muốn cho anh ta thời gian để anh ta chủ động sửa đổi.

Là anh ta đã phụ lòng Hàn Hi.

"Xảy ra chuyện gì sao? Thoạt nhìn sắc mặt anh không tốt lắm." Hàn Hi vừa tới đã chú ý tới vẻ mặt anh ta có chút mất tự nhiên. Là đang suy nghĩ nên nói chia tay với cô như thế nào sao?

"Vậy sao?" Lâm Hách co quắp cười cười, kéo gương nhìn hai lần, "Mấy ngày nay vẫn chạy theo anh trai nên nghỉ ngơi không tốt."

"Hạng mục gì mà cần anh trai anh phải tự mình xử lý?" Lâm gia làm kiến trúc, liên tưởng đến chuyện lúc trước ở Ngọc Mãn Lâu, Hàn Hi cố ý vô tình hỏi tới.

"Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì," Vốn dĩ Lâm Hách còn không biết nói cái gì, phát hiện cô có hứng thú nên dứt khoát nói nhiều một chút, "Em biết khu ngoại ô phía tây không? Ngoại trừ một khu dân cư nhỏ, cơ bản đều trống không. Bên trên quy hoạch nhiều năm, gần đây bán đất đi. Anh trai của anh muốn nhận công trình này."

"Lấy địa vị của Lâm gia ở thành phố A, bất kể là nhà ai chiếm được mảnh đất này, đều sẽ tặng công trình này cho Lâm gia để đổi lấy một cái nhân tình."

Lâm Hách cho Hàn Hi một ánh mắt tán thưởng, "Đúng vậy, người mua đất là Kỷ thị ở Bắc Kinh, vì mảnh đất này, thiếu gia của Kỷ gia còn tự mình tới. Anh trai anh đành phải tự mình ra tay, anh ấy thấy anh đã tốt nghiệp, cũng không hỏi anh có nguyện ý hay không, đã trực tiếp gọi anh qua đó cùng xử lý chuyện này."

Hàn Hi có chút hưng phấn.

"Anh trai anh cũng là vì tốt cho anh, muốn cho anh lộ mặt làm quen với mọi người. Sao nghe qua còn thấy anh có chút oán giận?"

"Anh cũng biết vậy, chỉ là...... không quá thích Kỷ Duyên Thanh kia." Lâm Hách nhíu mày.

"Kỷ Duyên Thanh?" Hàn Hi đúng lúc biểu hiện kinh ngạc cùng mờ mịt, "Là người diễn thuyết trong lễ tốt nghiệp của em sao? Lúc ấy em cách rất xa nên không thấy rõ, hình như ấn tượng cũng không tệ lắm. Toàn trường đều hoan hô, có lẽ là anh ta rất nổi tiếng."

"Ngày đó anh dẫn em đến bữa tiệc để gặp anh trai cũng là bởi vì anh ta," Lâm Hách biểu thị khinh thường, "Danh tiếng kia là bởi vì khuôn mặt của anh ta, anh sống hai mươi năm, lần đầu tiên nhìn thấy có người đàn ông có vẻ ngoài tinh xảo như vậy. Nếu không phải bởi vì giọng nói của anh ta là giọng nam bình thường, có lẽ anh còn tưởng là phụ nữ."

Mặc dù ngày đó Hàn Hi giả say, nhưng không ảnh hưởng đến việc cô thấy rõ mặt Kỷ Duyên Thanh. Từ thẩm mỹ của cô mà xem, quả thật Kỷ Duyên Thanh tinh xảo, nhưng còn lâu mới khoa trương như Lâm Hách nói, không đến trình độ bị người ta nhận lầm giới tính.

Hàn Hi tiếp tục thăm dò, "Nghe anh nói như vậy, em muốn tận mắt nhìn thấy."

"Đừng đừng." Ai ngờ Lâm Hách không nói hai lời liền lên tiếng ngăn cản.

"Tại sao?"

"Người kia là hoa hoa công tử chân chính, lúc gặp anh và anh trai, một chút cũng không cố kỵ mà làm càn trên bàn rượu. Nghe anh trai anh nói, hình như anh ta còn nuôi một tiểu minh tinh ở Bắc Kinh. Em xinh đẹp như vậy, nếu thu hút sự chú ý của anh ta thì làm sao bây giờ? Anh tuyệt đối không thể để anh ta nhìn thấy em." ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

"...... Như vậy sao." Hàn Hi nhìn anh ta cười cười, "Vậy anh cần phải bảo vệ em, để cho em tránh anh ta thật xa."

"Không thành vấn đề."

Bữa tối của hai người được giải quyết tại một quán thịt nướng. Vốn dĩ Lâm Hách đã đặt bàn ở một nhà hàng Nhật trên cùng một con phố, nhưng có thể là do hôm nay bọn họ có chút xui xẻo, mấy phút trước khi đến cửa hàng thì nhìn thấy một tiết mục chính thất bắt tiểu tam, vị chính thất kia vô cùng lợi hại, không chỉ bắt gian tại chỗ, mà còn dựa vào bản thân đập phá toàn bộ cửa hàng.

Quản lý đầu đầy mồ hôi cúi đầu xin lỗi bọn họ, tỏ vẻ lần sau bọn họ đến có thể miễn phí.

Hàn Hi cảm giác được rõ ràng khi nghe quản lý giải thích chuyện đang xảy ra, nói đến chuyện chính thất đánh tiểu tam, cánh tay đang kéo tay cô của Lâm Hách biến thành một tảng đá lớn, vô cùng cứng rắn.

Sau đó biểu tình trên mặt Lâm Hách cũng bắt đầu trở nên mất tự nhiên, hoàn toàn không còn nói chuyện tùy ý với cô như lúc trong xe.

Cô thu hồi tầm mắt quan sát vẻ mặt anh ta, tùy tiện chỉ vào một cửa hàng mà mình chưa từng thấy qua ở bên cạnh.

Là tiệm thịt nướng mới khai trương gần đây. Cửa hàng không lớn, trang hoàng theo phong cách phương Tây. Hương vị cũng không tệ, Hàn Hi ở ký túc xá ăn đồ ăn vặt cả buổi chiều, vốn dĩ không đói lắm, nhưng vẫn bị mùi thịt nướng của nhà hàng này dụ dỗ ăn không ít.

Lâm Hách cũng ăn không ít, nhưng rõ ràng vẫn không yên lòng. Luôn luôn thừa dịp cô vùi đầu ăn uống mà vụng trộm nhìn cô.

Thì ra thành thật chia tay là một chuyện lề mề như vậy sao?

Hàn Hi có chút bực bội.

Cuối cùng không nhịn được việc Lâm Hách vẫn luôn len lén nhìn mình, cô ngẩng đầu chống lại anh ta. Hai người cách một bàn thịt xa xa mà nhìn nhau, anh không nói lời nào, tôi cũng không nói lời nào.

Lâm Hách cứ ngơ ngác sửng sốt năm sáu giây mới lấy lại tinh thần, vội vàng dời tầm mắt. Hàn Hi nhìn thấy sự do dự và chột dạ trong mắt anh ta.

Bầu không khí có chút quỷ dị, Hàn Hi nói không nên lời trong lòng là cảm giác gì, bởi vì cho tới bây giờ cô chưa từng thấy qua Lâm Hách như vậy.

Từ trước đến nay khi ở trước mặt cô, Lâm Hách đều là ánh mặt trời ấm áp.

Rõ ràng là lỗi của anh ta, nhưng Hàn Hi lại bắt đầu mềm lòng. Cô tự mình xây cho anh ta một bậc thang: "Anh vừa mới nhìn lén em, có phải muốn hỏi em, hôm nay cũng không phải ngày đặc biệt gì, vì sao lại mặc chiếc váy này?"- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

"À, đúng, anh đã sớm muốn hỏi." Lâm Hách ngồi thẳng người, hoảng hốt cầm lấy ly uống nước, "Sao em lại mặc cái này?"

Hàn Hi dừng lại, cô cảm thấy nhiệt độ điều hòa hơi thấp, bởi vì đột nhiên có chút lạnh.

Lâm Hách đón lấy bậc thang của cô, ánh mắt cũng rơi xuống váy trên người cô.

Nhưng trong mắt Lâm Hách lại trống rỗng.

Cô không thấy những gì mà mình muốn thấy.

Anh ta không hề nghĩ đến ý nghĩa phía sau chiếc váy này.

Là không có nhớ tới...... Hay là quên mất?

Đột nhiên Hàn Hi cảm thấy bất lực.

"...... Thật ra cũng không có nguyên nhân gì," Cô nghe thấy mình trả lời như vậy, "Ngày hôm qua thu dọn quần áo, mấy cái váy kia đều bị giặt sạch. Bộ này vẫn luôn ở trong tủ nên em mới mặc nó."

"...... À." Lâm Hách cười cười với cô, hình như sau đó anh ta ý thức được cô nói một câu dài, mà mình chỉ trả lời một chữ thì có chút không ổn. Dừng hai giây thì khô khan nói tiếp: "Màu này rất hợp với em."

Một chữ Hàn Hi cũng không muốn trả lời. Cô không muốn ăn nữa, cầm đũa xoa xoa miếng thịt cuối cùng trong bát. Khoảnh khắc cuối cùng khi buông đũa xuống, cô cảm thấy giống như mình đã buông một con dao mổ.

Thành Phật rồi.

"Em ăn no rồi, anh còn muốn tiếp tục không? Em còn chưa dọn dẹp xong phòng ký túc xá, nếu anh tiếp tục ăn, vậy em về trước đây."

Hàn Hi đứng dậy muốn đi, cô không muốn nói thêm một câu với Lâm Hách nữa, ít nhất hôm nay không muốn.

Về phần anh ta thẳng thắn thành khẩn chia tay, đổi ngày khác rồi nói sau.

Bụng của Bạch Tuệ cũng không cần mấy ngày này.

Cô ác độc nghĩ.

Vội vàng đi ra cửa tiệm, vừa xuống bậc thang, Lâm Hách liền đuổi theo kéo cánh tay cô.

"Tiểu Hi, hôm nay anh có chuyện muốn nói với em. Chúng ta đến một nơi khác đi."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play