Sau buổi học vào sáng thứ bảy, Tằng Bình đến đón hai chị em ở cổng trường trung học số 1 Hiệt Tú rồi dẫn họ đến trung tâm thành phố để mua điện thoại di động cho Vu Giai Nhạc.
Sau khi đến trung tâm mua sắm, Vu Giai Nhạc liền dẫn mẹ mình đi thẳng đến cửa hàng iPhone.
Cô ấy lập tức chọn được ngay cái mình thích, thích thú dùng thử trên tay và thỉnh thoảng hỏi người nhân viên bán hàng bên cạnh để biết những thông tin liên quan.
Vu Thư Ngôn vẫn ngoan ngoãn đứng đó một lúc, cũng trầm mặc không nói gì, lát sau cô liền ra ngoài đi lang thang vào một cửa hàng gần đó.
Cô thường không có nhiều tiền tiêu vặt và cũng không muốn mua bất cứ thứ gì, cô chỉ đi loanh quanh nhìn vào những đồ dùng tinh xảo đó để giết thời gian.
Ngay lúc cô còn đang mải mê đùa nghịch với chùm móc khóa xinh xắn trong một cửa hiệu gần đó thì chợt nghe phía sau có hai cô gái đang trò chuyện lớn tiếng.
Giọng nói của một cô gái tràn đầy sắc bén: “Này, gần đây tớ phát hiện trong trường trung học Hiệt Tú có một anh chàng rất đẹp trai!”
Hiệt Tú.
Khi nghe đến tên trường của mình, sự chú ý của cô bất giác đổ dồn vào cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ.
"Ai vậy? Đừng nói là tên nam sinh mặt vuông đứng đầu lớp 6 kia đấy nhé?"
"Không phải." Một cô gái khẽ đánh vào vai đối phương: "Người nọ học lớp 11."
"Ồ, Giang Dư Quý à?"
"Này, cậu cũng biết cậu ta à?"
"Này, chỉ có cậu là người duy nhất trong trường không biết chuyện này thôi đấy."
"Thật sao? Cậu ấy nổi tiếng thế sao? Vậy tại sao trước đây tớ chưa từng nghe cậu nhắc đến?"
"Sao lại không có, cậu còn nhớ có lần Hướng Uyển mỗi ngày đều hào hứng lôi kéo chúng ta đến sân thể dục để đi tản bộ, nhưng thực ra là đi gặp cậu ta, bởi vì cậu ta hay chơi bóng ở sân thể dục đó."
"Hướng Uyển cũng thích cậu ta à? Vậy có phải tớ không còn cơ hội chiến thắng nữa hay không? Vốn tớ muốn viết cho cậu ấy một bức thư tình để làm quen với cậu ấy trước, tớ dự định viết nó trên giấy kraft. Cậu thấy như thế nào?"
"Chúa ơi, thật ngô nghê làm sao."
...
Vu Thư Ngôn chậm rãi rút ngón tay đang chạm vào móc khóa ra, giống như chỉ là vô tình, nhưng thực ra lại đang chăm chú nghe lén cuộc trò chuyện của hai cô gái.
Cô không ngờ lại nghe thấy tên Giang Dư Quy ở đây. Cô cũng có thắc mắc giống như cô gái kia, anh nổi tiếng vậy sao?
Nhưng sau cùng, cô vẫn cảm thấy việc nghe lén người ta nói chuyện như vậy là trái đạo đức nên liền quay người bỏ đi.
Khi cô vừa rời khỏi cửa hàng, Tằng Bình và Vu Giai Nhạc cũng trùng hợp vừa bước ra khỏi cửa hàng điện thoại.
Vu Giai Nhạc đang cầm một chiếc túi mua sắm hình hộp màu trắng có logo iPhone đặc trưng trên đó, vậy là Vuu Giao Nhạc đã có được một cái điện thoại mới
Tằng Bình nhìn thấy hai cô con gái của mình đứng cùng nhau, nhưng tay của Vu Thư Ngôn lại trống rỗng, bà ấy còn đang do dự có nên mua cho cô một ít quần áo hay không.
Nhưng Vu Giai Nhạc đã vội kéo mẹ cô đi, bảo với mẹ mình mình còn phải về nhà học bài nên Tằng Bình liền vội vàng đưa bọn họ về nhà.
Sau khi lên tàu điện ngầm và ngồi không có việc gì làm, Vu Giai Nhạc liền nóng lòng muốn mở hộp đóng gói ra.
Bên trong là mẫu điện thoại di động mới nhất của Apple.
Bề mặt gương vô cùng sáng bóng và phản chiếu rõ ràng các ánh đèn phía trên.
Vu Thư Ngôn ngồi bên cạnh nhìn cô ấy vui vẻ chơi đùa với chiếc điện thoại mới.
Nghĩ đến cuộc trò chuyện vừa nghe được trong cửa hàng, cô chợt tiến về phía Vu Giai Nhạc, thăm dò hỏi: "Chị, chị có từng nghe nói đến cái tên Giang Dư Quy trong lớp của em bao giờ chưa?"
Cô không biết tại sao, nhưng cô chỉ muốn hỏi học sinh cuối cấp xem liệu anh có thực sự nổi tiếng ai ai cũng biết không.
Không ngờ Vu Giai Nhạc liền buột miệng nói “Tất nhiên là chị biết, từng có nghe qua cái tên đó hồi học quân sự.”
Vu Giai Nhạc nói xong, cô ấy chợt dừng lại, quay đầu nhìn cô một lát, rồi hừ lạnh: "Cậu ta học cùng lớp với em? May mắn quá nhỉ! Nhưng tốt nhất em đừng có vọng tưởng đánh chủ ý lên người cậu ta."
Vu Thư Ngôn nghe vậy thì đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
Cô không hề có ý định này...
Vu Giai Nhạc quay người, không nói chuyện với cô nữa, cô ấy lại bật màn hình điện thoại di động lên, vừa bắt đầu thao tác trên màn hình vừa nói: “Trên đời này không thể tin tưởng ai, thà dựa vào chính mình còn hơn dựa vào đàn ông.”
Sau khi trở về nhà, Vu Giai Nhạc vui vẻ cất chiếc điện thoại di động mới vào phòng và đưa chiếc điện thoại cũ của mình cho Vu Thư Ngôn như đã hứa trước đó.
Đó là mẫu máy của Oppo từ hai năm trước và Vu Giai Nhạc đã mua nó khi cô ấy học năm đầu trung học. Mặc dù mẫu đã cũ nhưng tổng thể không có một vết xước nào và trông cũng còn khá đẹp.
Vu Thư Ngôn mở điện thoại lên, trên màn hình liền hiện lên giao diện chính, cô liền thử mày mò tập sử dụng.
Thực tế, khi cô còn ở quê một mình, Tằng Bình đã tặng cô một chiếc điện thoại di động cũ để dễ liên lạc. Cô cũng đã đăng ký WeChat và Weibo, nhưng ngày thường cô cũng không sử dụng nhiều, chủ yếu chỉ dùng để tìm kiếm thông tin.
Đang lang thang trên mạng, cô chợt nhớ đến những gì Tống Khả Khả nói về diễn đàn của trường, cô liền gõ tìm kiếm trường trung học số 1 thành phố Thanh Viễn.
Đây là lần đầu tiên cô lướt xem diễn đàn của trường.
Có lẽ vì cuối tuần nên có rất nhiều người tích cực ở đó, và phản hồi mới nhất cho bài đăng là từ hai giây trước.
Khi cô từ từ cuộn xuống, cô liền thấy nội dung trên diễn đàn quả thực rất phong phú, mọi người đăng về mọi thứ từ trường học, gia đình đến cuộc sống.
"Nhóm cá muối mau tập hợp. Những quần áo, giày dép, đồ dùng học tập và mỹ phẩm mà mọi người không cần chúng tôi đều thu mua hết nha."
"Lý Đào, Lương Lương có phải là giáo viên vật lý giỏi nhất trường chúng ta không?"
"Bức tường phía đông của trường đang bị lung lay. Các bạn học sinh đi ngang qua xin hãy chú ý cẩn thận."
“Bạn có nghĩ rằng mình có thể nâng thêm 60 điểm trong ba tháng cuối trước kỳ thi tuyển sinh đại học không?”
...
Quá nhiều chủ đề được ra thảo luận.
Cô suy nghĩ một lúc rồi nhập từ khóa "Giang Dư Quy" vào thanh tìm kiếm.
Sau vài giây, một trang kết quả liền xuất hiện. - phương team t.y.t
Cô ngạc nhiên khi thấy có hàng chục trang bài viết đều liên quan đến anh.
Trong khi đó anh mới vào trường này có được nửa năm.
Theo thứ tự thời gian, bài đăng đầu tiên là [Mọi người có thấy một em học sinh năm nhất tên là Giang Dư Quy không?]
Cô bấm vào và thấy nội dung của chủ đề thảo luận:
"Hôm nay tôi đã nhìn thấy các học sinh cấp 3 mới ra sân tập quân sự. Trong đó có một chàng trai cao lớn, nước da trắng ngần như đang thay nước, cơ bắp trên cánh tay cũng vô cùng lực lưỡng! Ba năm nay chị đây đều chôn thân ở sân thể dục, trái tim này cũng đã bắt đầu trở nên già cỗi, sắp rơi rụng như chiếc lá mùa thu, không ngờ hôm nay lại có một mỹ nam có thể đánh thức trái tim sắp héo úa này.”
Nhưng không biết những bức ảnh đó đã hết hạn vì đã được đăng tải quá lâu hay đã bị người ta xóa mất nên lúc này chỉ còn lại một ô vuông xám xịt và thêm một chữ thập ở góc trên bên trái.
Vu Thư Ngôn bỗng cảm thấy có chút tiếc nuối.
Cô thực sự muốn nhìn thấy Giang Dư Quy mặc quân phục.
Lầu một: [A a a a, đẹp trai quá, tôi chết mất! ! !]
Tầng hai: [Này em trai ơi, đến giết chị đi!]
Tầng ba: [Dì tôi năm nay đã 62 tuổi, tính đến nay đã đỗ cấp ba một trăm tám mươi lần, hiện tại có thể nói là tâm như nước lặng, nhưng khi nhìn thấy ảnh của em trai này, bà ấy vẫn đỏ mặt và tim bỗng đập nhanh hơn một cách khó giải thích.]
Tầng bốn: [Này em trai ơi, đợi chị với, để chị quay về học lại trung học với em.]
Tầng năm: [Em trai này còn quá nhỏ, chị đây lạ sắp thi đại học, sợ là chờ không nổi.]
Tầng sáu: [Hehe, cậu có chắc là cậu ấy còn nhỏ không?]
Tầng tám: [Tầng trên? ?]
Tầng chín: [Tầng trên ? ? ? (Thật ra tôi cũng…)]
Tầng mười: [Không dám nói sợ bị cấm.]
...
Vu Thư Ngôn có vẻ hơi ngượng ngùng và liền rời đi mà không xem các bài đăng khác.
Cô cài đặt báo thức trên điện thoại và chuẩn bị đi ngủ.
Sáu giờ rưỡi ngày hôm sau, đồng hồ báo thức đúng giờ reo lên, cô đứng dậy và tắt nó đi.
Ngoài cửa sổ trời vẫn tối, không khí lạnh thấu xương. Cô chợt rùng mình và lại co rúm lại trên giường.
Sau khi lắc đầu qua lại hai lần để đánh thức mình, cô nắm chặt chiếc áo len trên chăn rồi mặc vào người, sau đó mặc thêm một cái quần cotton nữa rồi mới ra khỏi giường.
Hôm nay cô phải đến lớp sớm vì đã đến lượt cô trực nhật.
Lúc cô đến lớp trong lớp vẫn chưa có nhiều người, cô đặt cặp sách xuống và đi lấy chổi bắt đầu dọn dẹp vệ sinh.
Cô dọn dẹp từng hàng từ trước ra sau, làm rất nghiêm túc, thậm chí còn nhấc cả chân ghế của từng cái ghế lên, quét dọn không sót một ngóc ngách nào.
Lúc đi đến hàng cuối cùng.
Các bàn ở hàng này đang nằm không thẳng hàng nên cô tựa chổi vào tường rồi dịch chuyển từng cái để điều chỉnh lại.
Khi cô vô tình liếc nhìn hai cuốn sách được đặt ngẫu nhiên trên bàn, cô liền chợt thoáng thấy ba chữ "Giang Dư Quy".
Chữ viết tay có phần nguệch ngoạc và không ngay hàng thẳng lối.
Đây là chỗ ngồi của anh.
Điều đáng ngạc nhiên là chỗ ngồi của Giang Dư Quy vô cùng sạch sẽ.
Không có những mẩu giấy hay những miếng rác nhỏ vương vãi dưới gầm ghế như hầu hết các học sinh khác.
Bởi vì động tác cúi xuống quét sàn, cô còn thoáng thấy trong hộc bàn của anh có mấy cuốn sách bài tập và sách giáo khoa, đồ đạc không nhiều nhưng được sắp xếp rất ngay ngắn.
Nó khác hẳn với vẻ ngoài lười biếng và vô tư thường ngày của anh.
Khi đứng dậy, cô chợt nhìn thấy trong ngăn kéo của anh còn có mấy lá thư.
Dựa vào màu sắc của phong bì thì có lẽ là của mấy cô gái gửi cho anh.
Những phong thư đều còn nguyên vẹn và chưa có cái nào được mở ra. Có thể có người đã đến lớp từ sớm lén lút nhét vào hộc bàn của anh hoặc là bọn họ nhờ bạn bè của anh nhét vào.
Nhận ra mình đã đi quá xa trong việc nhìn trộm, cô vội vàng nhìn xung quanh một lượt rồi lật đật đi qua chỗ khác dọn dẹp tiếp.
Khi toàn bộ lớp học đều đã được dọn dẹp xong, trong lớp cũng đã có khá đông học sinh. Một số người đến sớm bắt đầu lấy sách ra coi lại bài vở, một số thì đang bận rộn hoàn thành nốt bài tập về nhà, một số thì đang trò chuyện tại chỗ, và tiếng ồn ào cũng dần dần trở nên lớn lên.
Vu Thư Ngôn mang thùng rác đến góc cuối lớp học và đổ rác vào giỏ giấy.
Lúc này, cửa sau chợt mở ra, có mấy nam sinh bước vào ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Giang Dư Quy lấy cuốn sách trong hộc bàn ra, một chiếc phong bì cũng theo đó liền bị tuột ra rơi xuống đất.
Khi nhìn thấy nó, anh đột nhiên cau mày có vẻ khó chịu.
Lương Du ngồi ở hàng ghế trước nhanh chóng nhặt lên, cậu ta vừa nhìn qua là đã biết nó là gì "Này, lại là cô gái nào gửi cho cậu vậy?"
Giang Dư Quy không trả lời, anh lại cúi xuống nhìn vào hộc bàn, rồi lấy ra thêm năm sáu lá thư khác.
"Chết tiệt, nhiều như vậy à!" Lương Du kinh ngạc kêu lên.
Ban đầu vẻ mặt của Giang Dư Quy trông cũng không được tốt lắm, nhưng khi Lương Du nói vậy thì anh chợt nhướng mi lên.
Anh nhàn nhã liếc nhìn Lương Du, cố tình kéo dài âm điệu cuối cùng, giả vờ lên tiếng hỏi cậu ta: “Sao thế, cậu không có cái nào à?”